Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Thiên Vấn tinh thần sảng khoái mà từ trong bảo tháp nhảy ra ngoài, đem bảo tháp thu vào trong cơ thể từ từ luyện hóa. Huyền quang thuật triển khai, thấy xung quanh không có người nào, chỉ có một số đê tinh thú cấp thấp sinh sống, Dương Thiên Vấn không có hứng thú đối với chúng.
Cất bước đi về phía Ngô trấn, Dương Thiên Vấn định rời khỏi nơi này, đến những thành trấn khác tìm con mồi. Bởi vì "Xương" dễ gặm ở chung quanh Ngô trấn này đều đã gặm gần hết. Dương Thiên Vấn tự hiểu, duỗi tay xa hơn nữa thì không phải thứ mà mình có thể gặm được.
Mặc dù trên tay có ngọc giản bản đồ Hành Dương Lĩnh, nhưng đường xá xa xôi, dọc đường mạo hiểm vạn phần, một mình Dương Thiên Vấn tuyệt không cách nào vượt qua.
Cho nên vẫn phải tới Ngô trấn tìm kiếm thương đội khác, cùng đi thì tốt hơn.
Vào lúc này, Dương Thiên Vấn liền nghĩ đến Dư Nguyên Đông, người này thực lực cao cường, có hắn cùng đi, cũng có thể bảo đảm an toàn. Vì vậy lấy ra thần ngọc đưa tin của Thần giới, triệu hoán nói: "Dư huynh" .
Một lát sau, Dư Nguyên Đông liền hồi âm nói: "hóa ra là Dương huynh, không biết Dương huynh tìm tại hạ có chuyện gì? "
" ồ, Dư huynh vẫn còn ở lại Ngô trấn? " Dương Thiên Vấn dùng thần thức truyền âm hỏi.
" đương nhiên, mấy năm nay ta một mực bế quan tu luyện, gần đây mới xuất quan, chuẩn bị tìm một người đi thương đội quận gần đây đây" . Dư Nguyên Đông trả lời không chút giấu diếm.
" ồ? Vậy thì thật là khéo, tại hạ cũng có ý này, không biết Dư huynh đã tìm được đội ngũ hợp ý chưa? " Dương Thiên Vấn vừa đi, vừa hỏi.
" Vẫn chưa, có điều nếu tìm được rồi, tại hạ nhất định báo cho Dương huynh" . Dư Nguyên Đông trả lời sảng khoái.
"Vậy phải đa tạ Dư huynh rồi" . Dương Thiên Vấn thật tâm nói cảm ơn.
Sau khi gửi thư tín cho Dư Nguyên Đông xong, Dương Thiên Vấn liền chuyên tâm đi đường. Tốc độ lập tức nhanh hơn không ít, thần thông Súc Địa Thành Thốn này, là thứ mà Dương Thiên Vấn mới học được trong hai năm qua, thích hợp sử dụng ở bình nguyên nhất, tiện hơn so với Ngũ hành độn thuật nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn. Dương Thiên Vấn chỉ mới học sơ luyện sơ, đã có thể đem khoảng cách ngàn dặm co lại chỉ một bước.
Thần thông chính là thần thông, cho dù tác dụng lcủa oại thần thông này vào lúc chiến đấu có lẽ cũng không lớn, nhưng lại thắng ở tiện nghi, chính là một trong những thần thông địa tiên nổi danh.
Dương Thiên Vấn đoán chừng, có phải vì vũ trụ Tiên giới kia, cũng giống như Thần giới này hay không, tu vi chưa đạt thì khó có thể phi hành, cho nên mới chế ra loại thần thông như vậy, chuyên dùng để đi đường? Dương Thiên Vấn càng nghĩ càng thấy đúng, bởi vì môn thần thông này dùng ở trong thế giới rộng lớn như Thần giới, quả thực quá thích hợp.
Từ xa, đã có thể thấy tường thành, Dương Thiên Vấn lúc này mới giảm tốc độ lại, giấu tài là thứ Dương Thiên Vấn am hiểu nhất, cho dù là thần thông dùng để đi đường, Dương Thiên Vấn cũng sẽ không dễ dàng bạo lộ trước mặt người khác. Dùng tốc độ bình thường đi nhanh về phía Ngô trấn, có điều càng tiếp cận Ngô trấn, trong lòng Dương Thiên Vấn lại càng không yên. Loại cảm giác cổ quái này khiến Dương Thiên Vấn có chỗ cảnh giác, trong lúc bất tri bất giác, tốc độ lại giảm xuống một nửa.
"Kì quái, sao đột nhiên lại sốt ruột thế nhỉ?"
Dương Thiên Vấn vẫn không biết mình đã giết chết con tư sanh của gia chủ chi nhánh Hoắc gia ở Ngô trấn, hiện giờ Hoắc gia có thể nói là đang bày ra thiên la địa võng tìm kiếm hắn, hơn nữa tìm hơn mấy tháng.
Sau hai canh giờ, Dương Thiên Vấn mới đi đến cửa tây của Ngô trấn, đang muốn vào thành, chính lúc này, thành vệ lại ngăn hắn lại: "đứng lại, không được cử động" .
Dương Thiên Vấn có chút mờ mịt, khó hiểu hỏi: "sao, chẳng lẽ bây giờ vào thành còn phải giao phí qua thành sao? "
Thành vệ kia lấy ra một khối ngọc thạch, sau khi đưa thần lực vào, một bức ảnh ảo xuất hiện ở giữa không trung. Dương Thiên Vấn cẩn thận nhìn lên, đây không phải mình sao? "Người đâu, bao vây hắn" .
Dương Thiên Vấn thầm hô không xong, nhưng vẫn có chút mờ mịt, lão tử cũng không phạm pháp, các người tại sao lại vây bắt ta chứ? Hơn nữa, Thần giới cũng không tồn tại thứ gọi là luật pháp này!
Bốn năm vệ binh đem Dương Thiên Vấn bao vây, có điều lại không có ai động.
" không biết tại hạ có đắc tội chỗ nào sao? " Dương Thiên Vấn có chút buồn bực, chính lúc này, mấy đạo thần thức cường đại phá không mà đến, thoáng cái khóa chặt Dương Thiên Vấn.
Sắc mặt Dương Thiên Vấn có chút biến hóa, nếu chỉ là mấy gác cổng linh thần sơ kỳ, vậy thì tới thêm mười người nữa, Dương Thiên Vấn cũng không sợ, nhưng cường độ thần thức phá không mà đến này, thấp nhất đều là cấp hạ vị thần. Được rồi, nói thật, Dương Thiên Vấn cũng không sợ, nhưng trung vị thần thì không nắm chắc.
Dương Thiên Vấn tất nhiên không thể nào ngồi đợi cao thủ tới, lúc đó sẽ khó chạy.
Không nói hai lời, Dương Thiên Vấn chui xuống đất, biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã trốn ra khỏi vòng vây, ngay sau đó Dương Thiên Vấn vừa định chạy trốn, một cổ năng lượng dao động cường đại từ phía sau đánh úp lại, Dương Thiên Vấn vội lách mình né tránh. Nhưng chưa chấm dứt, lại mấy luồng năng lượng dao động mạnh mẽ, vừa vặn ở trong nháy mắt Dương Thiên Vấn hiện thân, chặn đứng tất cả đường lui của Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn giờ mới hiểu được, gặp cao thủ, khó trách trước khi tới đây lại tâm thần không yên, hẳn là thiên nhân thần thông cảm ứng đang tác quái, đáng tiếc đạo hạnh quá bé nhỏ, tính sau đó không ra.
Trốn thì không có cách nào trốn, hơn nữa tất cả không gian chung quanh đều bị năng lượng cường đại khóa chặt, vào lúc này, ngoại trừ chặn những công kích này này, liền không còn cách gì khác.
Động niệm, một đạo thanh quang lóe lên, không ngờ không xoạt được, bất xích quang lóe thêm, dưới sự hợp lực xoạt động của thần quang hai màu, mới xoạt được năng lượng dao động đánh úp tới. Trong lòng Dương Thiên Vấn căng thẳng, đây tuyệt đối không phải là lực lượng của hạ vị thần, nếu không dưới sự xoạt động của thanh quang, tuyệt sẽ không có cảm giác gắng hết sức.
Dương Thiên Vấn sau khi quét sạch tất cả cản trở xung quanh, chui xuống đất mà chạy.
Nhưng một cổ thần thức lại chăm chú theo sát ở sau người, cho dù Dương Thiên Vấn thay đổi phương hướng như thế nào, cũng luôn tập trung vào hắn. Cho dù thần thông của Dương Thiên Vấn mạnh bao nhiêu, nhưng vẫn thuộc về một linh thần, làm sao cũng không thể thoát khỏi thần thức của trung vị thần này.
Dương Thiên Vấn vừa trốn, vừa dùng thần thức truyền âm hỏi: "bọn ngươi vì sao phải chặn giết ta? " "hừ!" hừ lạnh một tiếng căn bản không để ý tới vấn đề của Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn rất tức giận, bản thân dường như cũng không đắc tội ai ở trong Ngô trấn mà? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Buồn bực, cực kỳ buồn bực, vô duyên vô cớ bị một đám cao thủ cao hơn mình hai cảnh giới đuổi giết, mà còn không biết nguyên nhân là gì.
Dương Thiên Vấn từ trạng thái độn thổ hiện thân hình ra, cũng không thèm che dấu thần thông, trực tiếp dùng thần thông Súc Địa Thành Thốn để chạy trốn. Tốc độ kia, chậc chậc, quả thực không cần nhiều lời, chỉ mới mấy bước, đã ở ngoài ngàn dặm phía xa, tốc độ của trung vị thần cũng đuổi không kịp. Có điều, đám người đằng sau cũng không phải người ngu, chỉ thấy người cầm đầu, ném ra một kiện pháp bảo, đón gió mà trướng, chính là pháp khí phi hành - phương tiện giao thông của Thần giới. Hai mươi mấy cao thủ không chút do dự, sau khi nhảy lên pháp khí, " sưu " một tiếng đuổi theo Dương Thiên Vấn.
Dương Thiên Vấn căn bản không cần quay đầu lại, thần thức đã tra ra bọn họ dùng pháp khí phi hành đuổi theo. Dương Thiên Vấn rất buồn bực, trong lòng mắng to: "đây không phải là khi dễ lão tử không có máy báy sao? ****! "
Tốc độ của Súc Địa Thành Thốn thì nhanh, nhưng sao nhanh hơn được pháp khí phi hành.
Trong mắt Dương Thiên Vấn hiện lên một tia tàn khốc, khóe miệng nhếch lên, nghĩ thầm: "đây là các người bức ta, các ngươi đã muốn chết, vậy lão tử sẽ thanh toàn cho các người! "
Vừa chui vào đất, thân ảnh đã biến mất, mới vừa trốn xuống đất, Dương Thiên Vấn lập tức phất tay ném mười bức vẽ, tay kia ném mười quân trắng.
Quân trắng này đơn thuần dùng pháp lực của chủ nhân làm cơ sở cho con rối, nhưng trong hoàn cảnh không có lĩnh vực, hạ vị thần không có lĩnh vực, dưới tình huống một chọi một, chỉ sợ cũng không đánh lại một linh thần có được lĩnh vực cấp đỉnh phong. Cho nên con rối của quân trắng, ở dưới tác dụng của Thần giới bị suy yếu tới cực điểm.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới bố cục của Dương Thiên Vấn, đồng thời, Dương Thiên Vấn lại ném hơn mười quân cờ trắng đen lẫn lộn.
Chạy không thoát? Vậy không chạy, trực tiếp giết chết các người! Vừa hay, đoạt pháp khí phi hành kia để mình dùng.
Hai mươi mấy đao kiếm côn ít nhất cũng là cấp bậc thần khí trung phẩm từ không trung đánh thẳng đến, Dương Thiên Vấn không thể không hiện thân ra ngoài, sau lưng hiển hiện năm đạo thần quang, Dương Thiên Vấn hừ lạnh một tiếng, ngũ sắc đều xuất hiện, đây là lần đầu tiên Ngũ Sắc Thần Quang cùng xoạt động. Không còn cách nào, Dương Thiên Vấn không nắm chắc rốt cuộc phải mấy màu mới có thể lấy được hết hai mươi mấy thần khí lực lượng đầy đủ kia.
Thải quan năm màu đỏ, cam, vàng, lục, xanh, năm vừa kết hợp, từ trên phóng xuống, xoạt một cái. Hai mươi mấy thần khí trung phẩm lực lượng cường đại ẩn chứa thanh thế kinh người đang công tới trước mặt khựng lại, sau đó biến mất vô thanh vô tức.
Dương Thiên Vấn vội nuốt vào một khỏa đan dược, cố thủ tâm thần, đồng thời lại nuốt vào một khỏa Kim đan, khôi phục pháp lực.
Mẹ kiếp, chỉ là hấp dẫn về mặt tâm thần khiến cho Dương Thiên Vấn thiếu chút nữa lại sa vào, không thể tự kềm chế. Càng không nói tới năm quang đều xuất hiện, trong lúc xoạt động thì pháp lực cần tiêu hao lớn như thế nào.
Có điều cũng may, đan đạo của Dương Thiên Vấn cũng không phải là luyện không, pháp lực đang hăng hái mà bổ sung lại, mà tâm thần cũng đồng dạng giữ vững không dám vận dụng năm màu nữa, chỉ dùng thần quang ba màu, nhắm để xoạt đi pháp khí phi hành.
Hai mươi mấy cao thủ trên pháp khí, không hẹn mà cùng nhảy ra ngoài, trơ mắt nhìn pháp khí phi hành kia bị ba đạo hào quang xoạt một cái, biến mất không thấy gì nữa.
Dương Thiên Vấn thầm sướng, đây đúng là lời mà, vốn tưởng là phải dùng nhiều tiền để mua một kiện pháp khí phi hành, không thể tưởng được lại đoạt được một kiện