Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiếu niên cười: - Cô khỏe không?
Dù chỉ là một câu thăm hỏi đơn giản, nhưng đã khiến Tiếu Nguyệt Dung đỏ mặt, sau nửa ngày mới thấp giọng nói: - Vẫn như cũ, vết thương của anh thế nào rồi?
Lâm Dật Phi mỉm cười: - Đã bình phục. Đúng rồi, cô có biết một người tên là Bì Nhị không? Mẹ của cậu ta bị bệnh, đang nằm trong này.
Trong mắt thoáng qua vẻ thất vọng, Tiếu Nguyệt Dung khẽ nói: - Anh tới đây là thăm mẹ cậu ta à?
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát mới nói: - Từ khi xuất viện còn chưa tới cảm ơn cô, hôm nay vừa vặn có thời gian rảnh, cô…
- A, anh Lâm. Chợt vang lên tiếng gọi to cách đó không xa. Lâm Dật Phi không nói tiếp, ngẩng đầu nhìn, thì thấy khuôn mặt vui mừng của Bì Nhị.
- Anh tới đó trước đi. Y tá Tiếu khẽ nói: - Nếu có rảnh…Thì tới gặp…Tới gặp bác sĩ Tiền, ông ấy vẫn luôn nhắc tới anh.
Lâm Dật Phi gật đầu, đi tới hướng Bì Nhị. Lâm Dật Phi nhớ tới bác sĩ Tiền lại thấy hơi buồn cười. Chắc ông ta vẫn còn nhớ thương cuốn Đồng Quân Thải Dược Lục.
Nhìn bóng lưng của Lâm Dật Phi, trong mắt y tá Tiếu lộ ra vẻ lưu luyến. Đợi đến khi hắn đi cùng Bì Nhị vào phòng bệnh, cô mới thở dài một tiếng, xoay người đi tới phòng thuốc.
Lâm Dật Phi đi vào phòng bệnh, hơi kinh ngạc hỏi: - Bệnh của bác đã khỏi rồi à?
Phụ nữ có mái tóc bạc một nửa, lúc này đang giãy dụa đi xuống giường xỏ dép. Nhìn cái túi ở bên cạnh, giống như muốn xuất viện vậy.
Bì Nhị cũng chấn động, lao tới: - Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mẹ mới giải phẫu sao có thể đi lại được.
- Về nhà chứ làm gì.
Bà ta cố nén đau đớn, mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu Bì Nhị: - Mẹ không sao rồi, trở về nhà nằm hai ngày là khỏi.
- Không được, bác sĩ nói mẹ mới phẫu thuật, ít nhất còn phải tĩnh dưỡng hơn ba ngày. Mẹ nghe con, mẹ không cần phải lo lắng tiền thuốc men. Con sẽ nghĩ biện pháp. Bì Nhị la lớn, nước mắt đã chảy ra.
Cậu ta và mẹ sống nương tự vào nhau đã nhiều năm. Đương nhiên biết nỗi lòng của mẹ mình. Bà ấy không muốn mình phải vay nợ khắp nơi.
- Con trai ngốc, mẹ nhịn đã quen rồi, nhịn một chút cũng không sao. Con còn trẻ, mẹ ở đây dưỡng bệnh vài ngày, lại khiến con khổ cực một năm. Bà ta thở dài: - Mẹ không có khả năng gì, nhưng cũng không thể để liên lụy tới con.
Bì Nhị nghẹn ngào khóc, ôm lấy hai chân mẹ mình, nức nở khóc: - Mẹ, trước kia mẹ luôn nói nhịn một chút. Con trai bất hiếu, không đưa mẹ đi xem bệnh. Hiện tại đã tới mức này rồi, mẹ nên nghe con, tiền thuốc men…Đúng rồi, mẹ không cần phải lo lắng tới tiền thuốc men. Con đã mượn anh Lâm tiền. Anh Lâm, anh nói đúng không?
Bì Nhị quay đầu lại, Lâm Dật Phi thấy trên khuôn mặt đen nhẻm đã rơi đầy nước mắt. Cậu ta cầu xin nhìn mình.
- Bì Nhị nói đúng đấy, bác không cần phải lo lắng tiền thuốc. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: - Bác cứ yên tâm đi, với lại cháu thấy bác bị bệnh là do vất vả lâu ngày tích tụ lại, không có gì đáng ngại.
Nhìn vẻ mặt xanh xao của mẹ Bì Nhị, Lâm Dật Phi như có điều suy nghĩ, dang muốn nói ra, nhưng vẫn nhịn được.
- Cảm ơn cậu. Mẹ của Bì Nhị nhìn Lâm Dật Phi, có vẻ như vẫn là sinh viên, vậy thì lấy đâu ra tiền. Hơn phân nửa là con trai nói vậy để mình yên tâm. - Nợ người ta vẫn phải trả. Lương mỗi tháng của con chỉ có mấy trăm nguyên, cuộc sống đã khó khăn. Lại phải chữa bệnh cho mẹ, mấy năm nay con đã khổ rồi, tiếp tục như vậy, sao chịu được.
Nước mắt từ khuôn mặt gầy gò, chảy xuống đầu của Bì Nhị.
Lâm Dật Phi đanng định nói chuyện, thì cửa phòng đằng sau được mở. Lâm Dật Phi xoay người nhìn, thì thấy y tá Tiếu vào một người mặc quần áo Tây đi vào. Hắn hơi sững sờ, người này hắn có quen, chính là vị lái xe họ Lưu buổi sáng mới gặp. Cũng chính là lái xe riêng cho nhà Bách Lý Băng.
- Tiểu phi, vị tiên sinh này muốn gặp anh. Y tá Tiếu cũng lộ vẻ kinh ngạc. Cô còn chưa tới phòng thuốc, thì đã gặp lái xe Lưu. Anh ta bảo cô giúp đỡ tìm Lâm Dật Phi, cô mới dẫn anh ta tới đây.
Chỉ là hơi kỳ quái, nếu muốn tìm Lâm Dật Phi tại sao không tới trường học mà tới bệnh viện. Chẳng lẽ anh ta còn chưa biết Tiểu Phi đã xuất viện rồi sao?
- Chào cậu, tên tôi là Lưu Minh Lý. Lái xe Lưu tiến lên một bước, giơ tay muốn bắt tay.
- Tôi là Lâm Dật Phi, tuy nhiên anh tới đây tìm tôi.
Lâm Dật Phi liếc nhìn y tá Tiếu: - Hơn phân nửa là đã biết tên tôi rồi nhỉ.
Y tá Tiếu giật mình, thế mới biết hai người này không quen nhau.
Hai người nắm tay, trong mắt lái xe Lưu lộ vẻ kinh ngạc, chậm rãi buông lỏng tay ra. Lâm Dật Phi cũng chấn động, người lái xe này biết võ công.
Nhưng chỉ là biết qua mà thôi. Cho dù một thành công lực của mình trước kia, người này cũng không đỡ được một chiêu.
Đi tới thời đại này, tuy cảm khái với sự phát triển khoa học kỹ thật, nhưng Lâm Dật Phi cũng cảm thấy tiếc nuối với tố chất thân thể của bọn họ. Ở trong đại học vài tuần, thấy sinh viên nào cũng yếu ớt như có bệnh. Đương nhiên, ở trong mắt người thường, họ vẫn rất khỏe mạnh.
Hơn nữa ở thời đại này rất ít người luyện võ. Lái xe Lưu xem ra đã luyện võ một thời gian ngắn, nhưng không biết cách luyện. Tùy tiện một binh lính trong Nhạc gia quân cũng đã hơn xa anh ta.
Lái xe Lưu thì âm thầm kinh hãi. Mặc dù anh ta là lái xe riêng cho nhà Bách Lý Băng, nhưng đồng thời cũng là bảo tiêu cho Bách Lí Hùng. Anh ta đã từng luyện qua TaeKwonDo, đã là đai xanh. Tay không có thể đánh được vài người.
Vừa nãy bắt tay cũng là có ý thử. Muốn nhìn xem người sinh viên mà đại tiểu thư thích là người như thế nào. Thật không ngờ, mình dùng lực nắm chặt, lại giống nắm tay bình thường, không có cảm giác gì.
Nếu là gặp phải sự phản kích mạnh, hoặc là mềm nhũn, sẽ không khiến cho anh ta giật mình. Cái đầu là phản ứng theo bản năng của người luyện võ, cái thứ hai là phản ứng của một sinh viên bình thường.
Sinh viên hiện nay đều tập trung vào việc học hoặc là tán gái, rất ít khi rèn luyện thân thể. Luyện tập võ thuật càng là hiếm có. Nhưng anh chàng này, chỉ có thể dùng thâm bất khả trắc để hình dung!
- Lưu tiên sinh. Nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ của lái xe Lưu, nửa ngày không nói, y tá Tiếu hơi kỳ quái, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
- À. Lưu Minh Lý lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:
- Chào cậu, không biết hiện tại cậu có rảnh hay không?
Lâm Dật Phi cười thầm. Chẳng lẽ vừa rồi không đo đếm được thực lực, nên muốn đi ra ngoài luận bàn? Quay đầu nhìn Bì Nhị, có chút do dự. Thoạt nhìn mẹ của cậu ta rất quyết tâm xuất viện. Cho dù mình nói rằng đã cho Bì Nhị vay tiền, chắc bà ta cũng không tin.
Như biết được tâm tư của Lâm Dật Phi, Lưu Minh Lý suy nghĩ, đi tới trước người Bì Nhị: - Cậu là Bì Nhị phải không?
Bì Nhị lau nước mắt, nhìn vị khách không mời mà tới này, chần chừ nói: - Đúng vậy. Nhưng trong lòng hơi sợ hãi. Chẳng lẽ người này muốn tới đòi tiền. Hoặc là cô gái kia đổi ý, báo cảnh sát tới bắt mình?
Cậu ta không lo lắng cho bản thân, mà là mẹ còn đang bị bệnh, chỉ mới giải phẫu, cần người chăm sóc. Mà mình không mời nổi người trông nom. Cũng không thể nghỉ việc được. Nếu bị bắt tới đồn cảnh sát, vậy mẹ của mình làm sao bây giờ?
Lưu Minh Lý thấy cậu ta kinh hoảng, mỉm cười, nói rõ thân phận: - Tôi tên là Lưu Minh Lý, là một lái xe của tập đoàn Bách Lý.
Bì Nhị thấy không phải đòi tiền, rốt cuộc yên lòng. Cậu ta đã từng nghe qua tập đoàn Bách Lý. Công trường mà cậu ta đang làm cũng thuộc về tập đoàn Bách Lý. Nhưng có lẽ sắp bị nghỉ việc rồi.
- Cậu yên tâm. Chủ tịch của chúng tôi biết được mẹ của cậu bi bệnh, liền rất quan tâm.
Lưu Minh Lý nói.
- Chờ chút… Bì Nhị giật mình hỏi: - Chủ tịch của anh là ai? Cậu ta đã từng nghe nói qua chủ tịch của tập đoàn Bách Lý là Bách Lí Hùng. Nhưng cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, địa vị hai người cách xa một trời một vực. Bách Lí Hùng sao có thể quan tâm mẹ của mình bị bệnh hay không?