Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
– Lúc đó tôi chỉ nghe thấy tiếng đùng một cái.
Ánh mắt Phong Tuyết Quân lộ ra thần sắc sợ hãi.
– Sau đó Uông Tử Hào ngã vào lòng tôi, mặt đầy là máu.
Phong Tuyết Quân hét nhỏ một tiếng, dường như tình cảnh lúc đó đang hiện ra rõ ràng trước mắt.
– Nhưng đột nhiên không thấy anh. Lúc đó tôi thấy trong lòng trống rỗng, liền bỏ lại Uông Tử Hào, lao ra ngoài. Không biết đã đi bao lâu, nhưng lúc tôi quay về chỗ ở thì thấy ở đó toàn cảnh sát.
– Cô không làm sai cái gì, tại sao phải sợ cảnh sát?
Lâm Dật Phi trầm giọng hỏi.
– Có ai không sợ cảnh sát đâu?
Phong Tuyết Quân bi thương cười, nói:
– Tôi đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hơn nữa Uông Tử Hào vừa chết liền có một đám cảnh sát đến tìm tôi, bọn họ chắc chắn đã cho rằng tôi ại hết Uông Tử Hào! Tôi còn phải đi học, nhưng bây giờ cái gì cũng không làm được!
– Cô thật sự bị hoài nghi.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Bởi vì lúc đó chúng tôi đã thấy một chiếc máy nghe trộm loại nhỏ ở dưới gầm bàn. Trừ cô ra, bọn họ không đoán ra ai lại gắn máy nghe trộm ở đó.
– Máy nghe trộm nào?
Phong Tuyết Quân hình như không hiểu máy nghe trộm là có ý gì. Đột nhiên cô ta hồi thần lại.
– Không phải tôi, tuyệt đối không phải tôi.
Cô ta khàn giọng kêu lên, thần sắc có chút điên cuồng. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô ta nói:
– Nhất định là Uông Tử Hào. Lúc ấy anh ấy cứ đứng ngồi không yên. Có lần tôi đi vào phòng ngủ của anh ấy, không phải, là đi qua phòng ngủ của anh ấy.
Phong Tuyết Quân giấu đầu hở đuôi nói:
– Tôi nghe thấy có một người đàn ông, y nói muốn giết anh, bảo Uông Tử Hào hợp tác với y. Thật đấy, nhất định là Uông Tử Hào, máy nghe lén là anh ấy gắn vào.
– Vậy vì sao cô không cho tôi biết? Có phải cảm thấy giết tôi là có thể xong hết mọi chuyện?
Khóe miệng Lâm Dật Phi cười lạnh.
– Không phải, tôi tưởng bọn họ đang nói đùa.
Phong Tuyết Quân cuống quít nói:
– Bọn họ không có lý do để giết anh, tôi nghĩ là bọn họ đang đùa. Hơn nữa, sau đó Uông Tử Hào nói anh ấy cảm thấy rất có lỗi với anh, muốn giảng hòa với anh. Thế là anh ấy bảo tôi hẹn anh ra. Tôi thật sự rất vui, tôi cứ nghĩ rằng chúng ta lại có thể giống như trước đây. Dật Phi, tôi thật sự rất buồn. Tôi từng nói với anh, dù chúng ta không phải người yêu, nhưng cũng có thể làm bạn tốt của nhau. Nhưng từ đó trở đi, anh không đến tìm tôi lần nào nữa. Tôi thật sự rất buồn, thật đấy!
Phong Tuyết Quân nói năng có chút lộn xộn, bày tỏ sự chân thành của mình. Nhưng Lâm Dật Phi chỉ nhìn cô ta, giống như đang nhìn một người xa lạ.
– Nhưng trong lòng anh vẫn còn có tôi, có phải không?
Phong Tuyết Quân tiến lên một nước, nói:
– Bằng không anh cũng sẽ không vừa nhận điện thoại của tôi liền vội vã chạy tới đây.
Lâm Dật Phi lui về phía sau một bước.
– Tôi chỉ là muốn giúp cô, không hề có ý gì khác.
– Tôi biết, bây giờ anh có một người bạn gái vô cùng tốt.
Giọng nói Phong Tuyết Quân xúc động.
– Tôi rất mừng cho anh. Tôi biết chúng ta không còn khả năng nữa, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè, anh nhất định phải giúp tôi. Tôi biết anh có cách giúp tôi rời khỏi đây, tôi phải rời khỏi nơi này!
Câu nói sau cùng cô ta hét lên, nghe trong đêm thấy rất quái dị.
– Tôi chỉ muốn cô đến Cục cảnh sát nói rõ ràng sự việc.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Cây ngay không sợ chết đứng. Nếu cô trong sạch, tôi tự nhiên sẽ giúp cô giải thích.
– Tôi không đi!
Phong Tuyết Quân lùi về sau một bước, lắc đầu liên tục.
– Tôi sợ không nói rõ được, trừ phi anh ở bên cạnh tôi.
– Được.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Chỉ cần cô đi.
– Thật không?
Phong Tuyết Quân lộ sắc mặt vui mừng.
-Tiểu Phi, anh thật sự đi cùng tôi chứ?
Thấy thiếu niên chỉ gật đầu, Phong Tuyết Quân tiến lên hai bước, ngẩng đầu nhìn thiếu niên.
– Tiểu Phi, tôi nhờ anh một việc cuối cùng!
– Cô nói đi.
Mặt thiếu niên đã như tượng gỗ.
– Tôi muốn anh ôm tôi như ngày xưa, xin anh đấy, chỉ cần một lần thôi. Mỗi lần ở trong lòng anh, tôi không còn sợ gì nữa.
Trăng cao gió mát, có một cô gái yếu ớt cầu xin như vậy, rất ít người có thể cự tuyệt.
Lâm Dật Phi bất động, trong ánh mắt đã có một tia xót xa.
– Tiểu Phi.
Phong Tuyết Quân đột nhiên thở nhẹ một tiếng, dang hai tay lao tới. Giống như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, lại giống như đang cứu vãn mối tình đã không thể quay lại. Chỉ là chân cô ta lảo đảo, xem ra mấy ngày nay cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ. Lâm Dật Phi không có lý do không đỡ cô một chút.
Lâm Dật Phi giơ tay, nắm được cổ tay Phong Tuyết Quân.
Chỗ đó cầm một ống tiêm, chất lỏng màu trắng tí tách chảy xuống.
– Đây là cái gì?
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói, trong mắt đầy nỗi bi ai.
– Đây là thuốc độc.
Không ngờ Phong Tuyết Quân không kinh hãi chút nào, chỉ là trong mắt có nét buồn bã.
– Tôi đi chỉ có chết. Chỉ cần tôi vào đó, tiền đồ của tôi sẽ bị phá hủy, vậy có khác gì chết đâu.Không phải anh từng nói, mọi người có chết cũng phải chết cùng nhau đó sao? Nửa liều thuốc này cũng có thể giết chết một người. Anh có thể lựa chọn chết cùng tôi, hoặc đem toàn bộ chỗ thuốc này dành cho tôi, để tôi chết một mình.
Phong Tuyết Quân ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại. Bỗng nhiên sắc mặt cô ta tái nhợt buông lỏng tay, ống tiêm rơi thẳng xuống mặt đất. Một tiếng rắc vang lên, kim tiêm bị dẫm nát. Phong Tuyết Quân mở to mắt, khàn giọng kêu lên:
– Vì sao anh không ra tay, vì sao không ra tay!
Cô ta hét khàn cả giọng, Lâm Dật Phi lại trả lời một câu rất kỳ lạ. Hắn nói:
– Bởi vì y bây giờ đang khó mà giữ nổi mình!
– Cái gì? Anh nói gì?
Phong Tuyết Quân thất thanh kêu lên:
– Y là ai?
– Y chính là kẻ đã hẹn cô ám sát tôi ở đây.
Ánh mắt Lâm Dật Phi lạnh như băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Tuyết Quân.
– Uông Tử Hào đến lúc chết vẫn không biết, người bán đứng cậu ta chính là cô!
– Anh nói cái gì?
Phong Tuyết Quân khôi phục bình tĩnh.
– Tôi không biết anh đang nói gì.
– Tôi cho cô hai triệu.
Khóe miệng Lâm Dật Phi hiện nét cười lạnh.
– Cô hẹn Lâm Dật Phi ra đây cho tôi, sau đó kim tiêm này vào anh ta, nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành.
Sắc mặt Phong Tuyết Quân vốn đã trắng bạch, lúc này như thể bị hút hết máu, kinh ngạc đứng ở đó, nhìn Lâm Dật Phi như thấy quỉ. Môi mấp máy hai cái, không phát ra tiếng.
– Sau đó tôi có thể sắp xếp cho cô đến vùng quê nào đó trốn, đợi tin đồn qua đi, mọi người đều quên chuyện này là cô có thể đi ra.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói, sau đó rút tay lại phất một cái, trên tường không ngờ xuất hiện một lỗ hổng. Nó không lớn, nhưng cũng đủ chứa nòng súng.
Lần này không phải thiếu niên biểu hiện võ công của mình. Chỉ là bởi vị trên tường này vốn có một cái lỗ, nhưng đêm tối, lại bị che giấu thêm một chút, thoạt nhìn vẫn giống như một mặt trường. Lúc này đột nhiên xuất hiện một cái lỗ hổng, thoạt nhìn giống như cái miệng đang há to, tùy ý cười nhạo gì đó.
– Ở đây có một lỗ hổng, cô dẫn Lâm Dật Phi đến đây. Cho dù một kim kia của cô không đâm trúng hắn, tôi ở bên kia tường chỉ cần bóp cò súng một nhát.
Lâm Dật Phi nhìn chằm chằm Phong Tuyết Quân, trong mắt đầy sự chua xót.
– Lâm Dật Phi chết là điều không thể nghi ngờ.
– Chỗ này chỉ có một cái lỗ hổng, súng gì chứ.
Phong Tuyết Quân chỉ một ngón tay, cười lớn nói:
– Tôi không rõ rốt cuộc anh đang nói cái gì!
– Cô đương nhiên không rõ.
Lâm Dật Phi mỉm cười, hàn quang trong mắt lóe ra.
– Uông Tử Hào chết rất oan uổng. Cậu ta không ngờ chỉ là một lần hẹn mà có đến hai bên đến nghe trộm. Dưới gầm bàn một chiếc, trong túi xách của cô một chiếc.
– Anh nói cái gì? Tiểu Phi…
Phong Tuyết Quân muốn tiến lên, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Lâm Dật Phi nên đành lùi lại một bước, bất giác nhìn về phía túi xách của mình.
– Sát thủ cho cô bao nhiêu tiền?
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Một trăm nghìn tiền đặt cọc đúng không. Cũng bởi vì một trăm nghìn nay, cô liền để máy quay vào túi xách để báo cáo tất cả hành tung của tôi? Nhưng chẳng lẽ cô không nghĩ đến cảnh sát sẽ khóa tài khoản của cô?
– Vì sao?
Phong Tuyết Quân vừa nói ra liền đột nhiên câm miệng. Cô ta nói như vậy rõ ràng trực tiếp thừa nhận mình đã nhận được một trăm nghìn.
– Bởi vì bọn họ còn chưa tìm được chứng cứ của tên hung thủ đó.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Nhưng cô vẫn không biết đủ, nhận tiền hai nơi. Chắc một bên khác đưa tiền, cô sẽ nói nơi bọn tôi gặp mặt, một tên hung thủ khác bảo cô đặt trước máy nghe trộm. Nếu không phải vậy, Uông Tử Hào vốn không cần phải chết.
Phong Tuyết Quân đột nhiên cất tiếng cười to, nói:
– Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy? Đây chỉ là anh đoán mà thôi, anh không có chứng cớ gì, anh không có chứng cớ, có phải không Tiểu Phi?
Cô ta đột nhiên ngừng nói, chột dạ nhìn Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi cũng mỉm cười.
– Không có chứng cớ thì làm sao tôi biết những lời cô với sát thủ nói với nhau đó.
Hắn vẫy tay, chiếc túi da kia lăng không bay lên.
– Nếu tôi đoán không lầm, trong này hẳn là vẫn còn máy nghe trộm, để cho tên sát thủ muốn giết tôi sử dụng?
Phong Tuyết Quân run rẩy, vừa nhìn sắc mặt của cô ta, Lâm Dật Phi liền biết mình không đoán sai. Hắn không mở túi ra, chỉ đưa tay xé một nhát, kéo ra một thứ bọc da vừa nhỏ vừa mỏng ở dưới túi, ở giữa có một điểm đen. Chẳng qua màu của miếng da kia và túi da không có gì khác biệt, nó lại được gắn ở phía dưới, nếu không để ý sẽ không nhìn thấy.
Lâm Dật Phi giơ tay nhấc lên, cười lạnh nói:
– Chỉ có điều, sợ rằng cô đến mơ cũng không ngờ được cùng lúc cô tưởng mình thành công, tôi đã gắn một chiếc máy nghe trộm lên túi da của cô. Tất cả những gì cô liên lạc với sát thủ trong sáu ngày mất tích, cảnh sát sớm đã nghe rõ ràng rành mạch rồi.