Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bách Lí Hùng mang theo ánh mắt phức tạp nhìn người thiếu niên trước mặt. Hiện tại ông ta mới phát hiện người thiếu niên này thành thục vượt qua số tuổi. Ngay cả ông ta cũng không thể không thừa nhận Lâm Dật Phi nói có lý.
- Thứ tư? Bách Lí Hùng hỏi. Đã bao lâu ông ta không nghe theo ý kiến của người khac rồi? Ông ta là chủ tịch của tập đoàn Bách Lý, từ trước tới nay chỉ có người khác nghe theo lời của công ta. Lần đầu tiên thỉnh giáo một tiểu tử còn chưa vào đời, nói ra chắc chẳng ai tin!
- Không có thứ tư. Lâm Dật Phi mỉm cười: - Tuy nhiên, cháu có thể cho bác một đề nghị.
- Đề nghị gì? Bách Lí Hùng vội vàng hỏi. Bỗng nhiên trong lòng sững sờ, vì sao đối mặt với người thiếu niên này, mình lại mất đi sự tỉnh táo vốn có.
- Nếu như bác là Bách Lý Băng, bác hy vọng Bách Lí Hùng sẽ làm gì? Lâm Dật Phi thản nhiên nói: - Thực ra bác là người tốt. Từ khi cháu tới đây, cháu thấy rất ít người được như bác. Nếu bác không ngại, chúng ta có thể coi nhau như bạn.
Bách Lí Hùng không biết nên khóc hay cười. Anh chàng này bao nhiêu tuổi, mà nói năng hùng hồn như vậy? Chỉ là ông ta cảm thấy người thiếu niên có tư cách nói điều này: - Nếu như tôi là Băng Nhi, tôi hy vọng bhp làm gì? Ông ta thì thào lẩm bẩm.
Lâm Dật Phi đi tới cửa, lại dừng lại, xoay người nói: - Đúng rồi, cháu còn quên cảm ơn bác.
- Cảm ơn? Cảm ơn tôi điều gì? Bách Lí Hùng không hiểu.
- Cảm ơn bác trả tiền viện phí cho mẹ của Bì Nhị. Cho dù là vì mặt mũi của con gái, hay là vì cháu. Thiếu niên chậm rãi nói: - Cháu vẫn thiếu bác một nhân tình. Sau này cháu nhất định sẽ trả lại cho bác. Cháu là không thích thiếu nợ người khác.
Bách Lí Hùng đột nhiên nói: - Tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?
Thiếu niên cười: - Đương nhiên có thể.
- Lúc trước cậu đã nói đúng, từ lúc cậu quen với Băng Nhi, tôi đã sai tiểu Lưu đi điều tra cậu. Bách Lí Hùng cười khổ: - Lúc đầu Băng Nhi vay tiền, tôi cho rằng con bế bị thương. Chỉ là sắp đấu thầu tòa nhà Băng Tuyết, rất bận rộn, nên tôi không tự mình tới xem được. Về sau biết con bé không bị thương, thì lại lo lắng con bé bị người khác lừa gạt lây tiền.
Lâm Dật Phi rất đồng tình với ông ta. Dù ông ta có làm gì, cũng đều vì con gái. Giống như Bì Nhị cướp đường vì mẹ cậu ta vậy. Cách làm dù sai, nhưng không đáng khiển trách.
- Về sau tôi đã bảo Tiểu Lưu điều tra tình hình của cậu và Bì Nhị. Lấy được kết quả là hai người không có bất kỳ quan hệ nào. Đã như vậy, vì sao cậu lại giúp y? Bách Lí Hùng chậm rãi hỏi.
- Giúp người cần có lý do sao? Lâm Dật Phi thản nhiên nói: - Nếu bác muốn một lý do, cháu chỉ có thể nói cho bác biết, vì cậu ta cần sự trợ giúp!
Bách Lí Hùng khẽ giật mình, người thiếu niên đã mỉm cười, nói tạm biệt, rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Lưu lái xe, thấy anh ta nhìn chằm chằm vào mình, hắn mỉm cười nói: - Lần sao nếu theo dõi ở căn tin, tốt nhất không nên nhìn đông lại nhìn tây. Bằng không rất dễ khiến người khác chú ý.
Lưu lái xe khẽ giật mình, thiếu niên kia lại cười, đi xuống tầng.
- Cậu thấy hắn thế nào? Giọng nói Bách Lí Hùng vang lên ở phía sau, Lưu Minh Lý cười khổ nói: - Hắn không phải là người.
- Không phải là người? Bách Lí Hùng kinh ngạc.
- Ít nhất, ở tuổi của hắn, không có người nào như hắn. Lưu Minh Lý khó hiểu nói: - Hắn giống như cái gì cũng không để ý. Nhưng lại quan sát cẩn thận vô cùng. Thân thế của hắn trông có vẻ gầy yếu, nhưng lúc cháu bắt tay thử hắn, nếu cháu và hắn một chọi một, cháu không có nắm chắc nào cả. Tuy nhiên, không thể phủ nhận hắn là người tốt! Cháu có thể khẳng định một điều rằng, hắn tiếp xúc với tiểu thư chỉ là do vô tình!
- Cậu nói không sai! Người này rất kỳ quái. Bách Lí Hùng gật đầu đồng ý: - Trí tuệ và cử chỉ của cậu ta đã vượt qua những người cùng trang lứa. Người như hắn vốn phải trổ hết tài năng, thành nhân vật nổi tiếng trong trường. Nhưng hắn ở trong trường Chiết Thanh hai năm rồi, sao vẫn không có tiếng tăm gì?
- Bác nói đúng. Lưu Minh Lý cũng không hiểu: - Cháu đã xem qua hồ sơ ghi chép của hắn trong hai năm qua, có thể dùng bốn chữ để hình dung, trung quy trung củ!
- Hắn đã từng yêu ai chưa?
Đây là điều Bách Lí Hùng quan tâm.
- Có. Lưu Minh Lý mỉm cười: - Hắn có một ngoại hiệu là vương tử si tình. Hai năm qua chỉ theo đuổi một nữ sinh tên là Phong Tuyết Quân, tuy nhiên không thành công?
- Không thành công? Bách Lí Hùng kinh ngạc nói: - Cô gái kia bị mù à?
Lưu lái xe cố nhịn cười: - Cô gái tên Phong Tuyết Quân chẳng những không mù, còn là một cô gái rất đẹp.
Bách Lí Hùng lắc đầu: - Thật khó có thể tưởng tượng. Nam nhân như vậy, đáng nhẽ ra phải là có một đống con gái vây quanh rồi, việc gì phải theo đuổi một cô gái. Càng khó tưởng tượng, chính là lại không thành công. Cô gái kia rốt cuộc như thế nào, tôi rất tò mò.
Sắc mặt của Lưu lái xe lộ vẻ kỳ quái: - Cô gái đó đã là hoa có chủ.
- Hoa có chủ? Bách Lí Hùng kinh ngạc. - Ai mà có bản lĩnh lớn như vậy?
- Là Uông Tử Hào. Sắc mặt của Lưu lái xe càng cổ quái.
- Uông Tử Hào là ai? Bách Lí Hùng nhướn mày: - Nghe có vẻ quen quen.
- Có lẽ chủ tịch không biết Uông Tử Hào, nhưng chủ tịch chắc phải biết cha của y là Uông Nhân Viễn. Bác còn từng tới nhà ông ta dự tiệc. Lưu lái xe nhắc nhở: - Ông ta là một trong những thương nhân nổi tiếng của thành phố Giang Nguyên. Lần trước ông ta mời bác ăn cơm chính là muốn lôi kéo quan hệ.
- Là con của y? Bách Lý Băng càng giật mình: - Tên đó là một tên ăn chơi trác táng cơ mà? Sao có thể? Ông ta thực sự không rõ cô gái Phong Tuyết Quân nghĩ gì mà lại bỏ cùi lấy vỏ.
Ông ta đã từng gặp Uông Tử Hào. Chỉ nhìn qua thôi là biết tên đó không có tiền đồ gì rồi!
- Điều này ứng với một câu. Lưu Minh Lý cười nói: - Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương. Dù Lâm Dật Phi có xuất sắc, nhưng còn chưa đủ xấu.
Bách Lí Hùng lắc đầu nói: - Tuy nói vậy, nhưng câu đó chỉ là hợp khi hai người đã yêu nhau. Tiểu Lưu, cậu không thấy anh chàng Lâm Dật Phi kia rất thú vị sao?
- Thú vị? Lưu Minh Lý cười khổ:
- Cháu nói chuyện với cậu ta không nhiều lắm, nhưng người này xác thực có chút ý tứ. Đối mặt với hắn giống như đối mặt với một mê cung vậy.
Bách Lí Hùng gật đầu nói: - Cậu nói không sai. Tiểu Lưu, nếu bảo cậu theo đuổi một mỹ nữ, mà mỹ nữ kia có hảo cảm với cậu. Chiếm được cô gái đó còn được tài sản hàng tỷ của cha cô ta, cậu sẽ làm thế nào?
Lưu Minh Lý cười khổ: - Việc đầu tiên cháu muốn xác định, là cháu đang nằm mơ hay không.
Bách Lí Hùng mỉm cười: - Nhưng chắc cậu cũng nghe được, Lâm Dật Phi lại cự tuyệt.
- Cho nên cháu mới nói hắn không phải là người. Lưu Minh Lý bất đắc dĩ thở dài: - Người bình thường sao có thể cự tuyệt hấp dẫn như vậy. Đúng rồi, hiện tại bác định làm thế nào?
- Việc tôi giao cho cậu buổi sáng, cậu làm được thế nào rồi? Bách Lí Hùng mỉm cười.
- Cháu dùng một nghìn nguyên thuê mười người. Lưu Minh Lý vui vẻ nói: - Những người đó lên mạng lan truyền chuyện tình giữa tiểu thư và Lâm Dật Phi. Hôm nay tin tức đó đã trở thành tin tức đứng đầu trên diễn đàn đại học Chiết Thanh. Lâm Dật Phi thì càng trở nên nổi tiếng.
- Một ngàn nguyên. Bách Lí Hùng lẩm bẩm: - Nếu như có thể khiến co gái tốt hơn với ta một chút, tốn thêm tiền triệu có là gì.
Lưu Minh Lý cười nói: - Chủ tịch…
- Lúc chỉ có hai người, cậu cứ gọi tôi là bác là được. Bách Lí Hùng nhìn Lưu Minh Lý, trong mắt lộ ra một tia ôn hòa.
- Bác. Lưu Minh Lý không chút do dự nói: - Hiện tại sinh viên có thể nói là một lực lượng lao động giá rẻ. Việc làm càng ngày càng khó kiếm, một nghìn nguyên chỉ để post mấy bài lên diễn đàn, như vậy là nhiều rồi.
- Không sai. Bách Lí Hùng khen ngợi: - Có thể tiết kiệm được thì nên tiết kiệm, điểm ấy cậu làm rất đúng. Băng Nhi, có phản ứng gì không?
Lưu Minh Lý mỉm cười: - Cả buổi trưa tiểu thư đều ở trong tâm trạng hưng phấn, không tỏ vẻ bất mãn gì cả. Khác hẳn với trước kia.
Khuôn mặt của Bách Lí Hùng lộ vẻ vui mừng, thì thào nói: - Băng Nhi không thích gặp cha của nó, điều ấy ta không làm gì được, nhưng Băng Nhi thích gì. Nhìn phương trời xa, khuôn mặt của Bách Lí Hùng trở nên kiên nghị: - Làm một người cha, ta nhất định sẽ tìm được!