Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
– Phải nói là cơ thể con người rất kì diệu.
A Thủy cười nói:
– Nhà khoa học kia đã làm một thí nghiệm chứng minh hiện tượng này, đưa người làm thí nghiệm đến một môi trường lạ lẫm, xung quanh có một cái bếp lò bằng sắt, bên trong có một khối sắt được nung nóng đỏ.
Thấy tất cả mọi người đều ngơ ngác, A Thủy giải thích:
– Mấy người dừng lại thì sẽ hiểu dụng ý của tôi thôi, người được đem ra làm thí nghiệm bị bịt hai mắt, nhà khoa học in cái bàn là kia lên người đó, đồng thời đưa cho người kia một ám thị tâm lý mãnh liệt, chính là mỗi khi đưa cái bàn là lại gần một phân thì sẽ bảo người được thí nghiệm miêu tả cảm nhận tâm lý của bản thân.
– Kết quả thế nào? Mục đích của việc làm thí nghiệm này là gì? Khảo nghiệm năng lực chịu đựng tâm lý của con người sao?
Đại Ngưu hỏi, nhìn Lâm Dật Phi một cái:
– Tiểu Phi, sao nãy giờ cậu không hỏi gì vậy?
– Để các cậu hỏi hết rồi.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Tôi chỉ cần nghe là được rồi.
Tất cả mọi người đều bật cười, đồng loạt nhìn A Thủy, sắc mặt A Thủy nghiêm túc:
– Kết quả là người kia kêu lên một tiếng thảm thiết vì nhà khoa học đã đặt cái bàn là vào cánh tay của người đó.
Tô Yên Nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, khẽ che cái miệng thanh tú, nói không ra lời, vốn tưởng chỉ là thí nghiệm nhưng không ngờ lại biến thành một thảm kịch. Đại Ngưu cũng rất bất mãn:
– Cái này thì coi là gì đây? Cậu làm thí nghiệm hay kể tiểu thuyết trinh thám vậy?
Khóe miệng A Thủy mỉm cười:
– Đương nhiên là thí nghiệm rồi, nhà khoa học vừa lấy bàn là ra nhìn một cái thì cánh tay người kia đã đỏ ửng lên, hơn nữa vẻ mặt của người kia cũng rất đau đớn.
– Nói thừa.
Tuy Đại Ngưu nhẫn rồi lại nhẫn nhưng vẫn không nhịn được kêu lên:
– Đặt một cái bàn là nóng lên cánh tay ai mà chẳng đau? A Thủy, quả thực cậu kể hơi quá rồi đấy.
A Thủy nhìn Lâm Dật Phi một cái, mỉm cười nói:
– Ở đây chỉ có Tiểu Phi là có sự nhẫn nại.
– Tôi chờ kết luận của cậu.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Vì tôi biết kết quả chắc chắn không phải như Đại Ngưu nói.
– Tiểu Phi chết tiệt, cậu được đấy.
Đại Ngưu khoa trương giơ nắm tay lên:
– Tôi hiểu ý của cậu, ý cậu là IQ của tôi và A Thủy đều không bằng của cậu hả?
Lâm Dật Phi vội vàng lắc đầu:
– Tôi chưa từng nói vậy nhé, tôi cũng không đoán được kết quả.
– Kết quả chính là…
A Thủy cười nói:
– Nhà khoa học chỉ đặt một cái bàn là lạnh như băng lên cánh tay người kia chứ không phải là cái bàn là nóng.
Đại Ngưu sửng sốt, một lúc lâu sau mới kêu lên:
– Sao lại thế được? Không thể nào, đây chắc chắn là cậu bịa ra.
– Cơ thể con người rất kì lạ, kiểu phản ứng như Đại Ngưu thế này cũng không có gì lạ vì cậu ấy có tâm lý bài xích đối với những lĩnh vực chưa biết, chỉ muốn xoay tròn trong cái vòng của chính mình.
A Thủy chậm rãi nói:
– Lúc đầu khi máy tính được phát minh, một cái máy tính tính được mấy ngàn lần trong một giây phải dùng mấy căn phòng để chứa, lúc đó có người nói rằng máy tính sẽ không ngừng phát triển, không lâu sau đó thì phát minh ra một cái có cấu hình nhỏ nhưng lại bị rất nhiều người cho là ý nghĩ viển vông và không thực tế. Tuy nhiên cho đến ngày nay thì còn ai nghi ngờ điều này đây?
Khóe miệng A Thủy nở một nụ cười khổ, dường như dáng vẻ tràn đầy sự căm hận:
– Mọi người cũng nên biết là người có đột tử, có bị dọa chết. Có thể người kia rất khỏe mạnh nhưng lại bị bao trùm bởi ý thức sợ hãi, dẫn đến nội tạng bị nổ tung. Nếu như Đại Ngưu cậu mà không tin thì mời cậu nói thử xem cái ý thức sợ hãi đó là loại sức mạnh gì mà ý thức có thể sản sinh ra một sức mạnh khiến nội tạng trong cơ thể con người bị vỡ nát? Vậy thì chẳng lẽ việc khiến cho cánh tay con người xuất hiện một dấu bàn là đỏ tươi rất khó chấp nhận sao?
Đại Ngưu không nói gì một lúc lâu, Thúy Hoa cười nói:
– Được rồi, A Thủy, anh nói rất đúng, nói tiếp đi.
A Thủy cười nói:
– Thực ra tôi cũng chỉ muốn nói về lý luận của nhà khoa học kia, không muốn những lý luận này bị mai một vì sự mất tích của ông ấy.
– Là lý luận của người khác sao?Tô Yên Nhiên hơi thất vọng, vẻ mặt vốn bừng bừng hồng hào ảm đạm dần.
– Đúng vậy.
A Thủy do dự một chút:
– Nhưng điều này cũng không cản trở lý luận của chúng ta, nhà khoa học kia giả thiết não người là một cỗ máy, có thể gửi được sóng điện từ, nếu gặp phải người nào có tần số tương đồng, có thể nói là kết cấu não giống nhau thì sẽ sinh ra phản ứng, ví dụ như là nhớ lại cái gọi là kiếp trước của bản thân.
Cậu nhấn mạnh mấy chữ “cái gọi là kiếp trước”, Tô Yên Nhiên nghe xong thì ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Lâm Dạt Phi. Có lẽ ở đây chỉ có Lâm Dật Phi là biết được những suy nghĩ thực sự của cô, cũng chỉ có hắn mới biết được hàm ý giấc mơ mà cô kể. Cô luôn bị mấy đoạn cảnh trong mộng làm cho hoang mang đến tận bây giờ, cô đã lật xem rất nhiều tài liệu, bao gồm cả mấy thứ mà người khác cho là hoang đường như là chuyển thế, thi giải hay phi thăng gì đó, nhưng quan điểm về kiếp trước như A Thủy nói thì lại là lần đấu tiên nghe nói đến. Tuy vậy, nghĩ kĩ lại thì cũng rất dễ lý giải.
Chẳng lẽ mình đã sai sao? Tô Yên Nhiên thầm cười khổ, trầm ngâm.
– Đương nhiên cái gọi là kiếp trước này, mỗi người đều cảm nhận được dù ít dù nhiều nhưng do đại bộ phận kết cấu của não có rất nhiều sự khác nhau.
A Thủy lại dùng lý luận của nhà khoa học kia, còn tự mình suy rộng ra thêm:
– Cho nên ngoại trừ những người có sự trùng hợp đặc biệt ra thì rất ít người có thể cảm nhận được về kiếp trước nhưng từ xưa đến nay cũng có rất nhiều ghi chép. Điều này cho thấy vẫn có một số trường hợp.
Cậu liếc nhanh Lâm Dật Phi một cái, mỉm cười nói:
– Dật Phi, cậu nói xem có đúng không?
– Đương nhiên là rất ít.
Lâm Dật Phi cũng tươi cười đối mặt:
– Đúng là rất ít, nếu không ai cũng có tần số giống nhau thì chẳng phải là thế giới này sẽ loạn sao?
Nhưng trong lòng hắn lại cười khổ, cậu không hỏi người khác mà cứ hỏi tôi làm gì, chắc là lại nghi ngờ tôi có tính chất này nhưng còn Tô Yên Nhiên thì sao? Có phải cô cũng như vậy?
– Ít cũng là chuyện bình thường.
A Thủy cười nói:
– Quan điểm của nhà khoa học này lại rất dễ bị liên tưởng đến quan niệm ma nhập trong dân gian. Đương nhiên những việc như đầu thất oán quỷ, sự oán hận mãnh liệt của những con ma bị oan trong dân gian cũng dễ giải thích vì sóng điện não cũng có năng lượng bị suy giảm, có những yếu tố mà chúng ta không biết được, T.r.u.y.e.n.2.4.7.v.n có thể phát ra tín hiệu có năng lượng lớn nhưng những yếu tố không gian trên đời lại là năng lượng yếu. Người mới chết trong mấy ngày đầu thì sóng điện não mạnh, khả năng bị người khác tiếp nhận cũng lớn.
– A Thủy, tiểu tử nhà cậu không phải là người mà.
Đại Ngưu không kìm được thở dài:
– Tiểu tử nhà cậu quả đúng là thiên tài, cái kiểu lý luận quái quỷ này mà cậu cũng nói được lưu loát như thế, mà nghe cũng ra dáng ra vẻ, rất có đạo lý đấy. Không biết sao cậu lại nghĩ ra được nữa?
– Tôi chỉ kể lại kết quả nghiên cứu của người ta thôi mà.
A Thủy cười khổ nói:
– Cậu đừng có mà tôn sùng tôi.
– Ý của A Thủy nói…
Tô Yên Nhiên chậm rãi nói:
– Tôi sửa lại một chút, chính là sau khi một người chết đi thì sóng điện não của người đó sẽ thoát ra khỏi cơ thể sao?
A Thủy gật gật đầu:
– Nhà khoa học kia nói vậy.
Tô Yên Nhiên không nhịn được cười:
– Đầu tiên cứ coi là vậy đi, nếu lần nào anh cũng phản bác như vậy thì không khỏi rất kì quặc, hơn nữa theo như anh nói thì lẽ nào anh định phát biểu luận văn sao?
A Thủy cười một cái, cũng không sửa lại.
– Nhưng xác suất của điều này rất nhỏ.
Tốc độ tiếp nhận khái niệm của Tô Yên Nhiên quả thực khiến cho Đại Ngưu phải xấu hổ.
– Hơn nữa cũng không thể phủ nhận rằng cho dù là sóng điện não của con người thì cũng có mạnh có yếu, có người sau khi chết thì sóng điện não bị tiêu hao rất nhanh, rải rác trong không khí hoặc vũ trụ. Điều này có thể giải thích cho vấn đề hồn bay phách lạc trong dân gian, A Thủy, anh thấy tôi nói có đúng không?
A Thủy gật đầu liên tục:
– Những điều cô nói chính là giả thiết của nhà khoa học kia.
Đại Ngưu bĩu môi nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, cái gì nhà khoa học chứ, có mà nhà khoa học mê tín thì có, nhưng thấy tất cả mọi người đều gật đầu, dáng vẻ rất chăm chú thì cậu ta cũng không dám khiến mọi người tức giận.
Ánh mắt Lâm Dật Phi cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, dường như giả thiết của A Thủy và Tô Yên Nhiên khiến hắn khiếp sợ và kích động.
– Nhưng dân gian có thuật gọi hồn, đương nhiên là cũng mang màu sắc mê tín.
Tô Yên Nhiên bật cười:
– Chúng ta ở đây đều đang thảo luận chứ không phải tuyên dương mê tín gì đó, mọi người đều coi như là có tri thức, biết phân biệt, cho dù biết là sai nhưng cũng chỉ cười thôi chứ không phủ định tất cả.
Cô thấy mọi người đều gật đầu thì nói tiếp:
– Điều đó cũng có thể giải thích một loại người rất có năng lực, phải nói là rất có sức mạnh hoặc là có phương pháp tập hợp lại những sóng điện từ này nhưng lại bị hậu nhân tung tin đồn hoặc là bị người có tâm cơ khác lợi dụng, từ đó mới trở nên giả thần giả quỷ nhưng bản chất, cũng chính là cái phương pháp quan trọng kia thì đã bị thất truyền rồi.