Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy phục vụ đang bước lại gần thì hắn cũng không từ chối:
– Ha tách cà phê, uhm, cô có muốn cho đường không?
Thấy Tô Yên Nhiên lắc lắc đầu thì nói:
– Hai ly cà phê không đường, cảm ơn!
– Anh cũng thích uống cà phê đắng à?
Tô Yen Nhiên nhìn Lâm Dật Phi chằm chằm:
– Tôi nhớ lần trước lúc ở Cửa Sổ Thế Giới anh cũng muốn uống trà nhưng không có nên cũng uống một tách cà phê. Có phải mọi chuyện trên đời cũng bất đắc dĩ như vậy không? Đây là anh bắt đầu xuôi theo dòng nước hay không cố chấp?
– Nếu đây cũng được coi là bất đắc dĩ thì không phải là trên đời có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ sao?
Lâm Dật Phi nhìn Tô Yên Nhiên:
– Cô tìm tôi ra đây là muốn nói gì? Chỉ muốn phân tích tính cách của tôi sao?
– Không có chuyện gì thì không thể tìm bạn bè tâm sự sao?
Tô Yên Nhiên nhận lấy tách cà phê, nhấp nhẹ một ngụm, nhăn mặt nhíu mày, hiển nhiên là cũng không thích ứng được.
– Đương nhiên là có thể.
Lâm Dật Phi không nhìn tách cà phê lấy một cái:
– Chỉ có điều tôi cảm thấy rất nhiều chuyện cũng giống như tách cà phê này, không thích thì đừng ép bản thân phải uống, nếu không chỉ khiến trong lòng thêm loạn.
– Ngọt cũng uống được, đắng cũng uống được.
Tô Yên Nhiên cũng không ngẩng đầu lên:
– Nếu như anh không nếm thử thì làm sao biết được mình thích hay không?
– Đôi khi không nếm thử cũng biết là không thích.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng.
– Hiện giờ tôi nên xưng hô với anh thế nào đây?
Đột nhiên Tô Yên Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút khó nắm bắt:
– Là Lâm Dật Phi oai phong như bây giờ hay là Tiêu đại hiệp trượng nghĩa can đảm của tám trăm năm trước?
Tô Yên Nhiên chốc chốc lại quan sát biểu hiện của Lâm Dật Phi, cố hết sức nhìn xem có vẻ kinh hoảng gì hay không. Song cô lại thất vọng, Lâm Dật Phi vẫn bình tĩnh như thường!
– Lẽ nào anh phủ nhận mình là Tiêu Biệt Ly?
Tô Yên Nhiên hỏi:
– Tôi nghĩ anh nhất định cũng giống tôi, có cùng một giấc mơ!
Hoàn cảnh nơi ở của một người rất dễ quyết định tư tưởng của người đó, cũng giống như Hoàn Nhan Phi Hoa nhận định Tiêu Biệt Ly đã đến thế giới này. Tô Yên Nhiên hiển nhiên cũng từ hoàn cảnh của mình mà phán đoán Lâm Dật Phi cũng có giấc mơ này.
– Tiêu Biệt Ly cũng được, mà Lâm Dật Phi cũng được.
Lâm Dật Phi thấp giọng:
– Chẳng qua chỉ là xưng hô. Quan trọng là cô phải hiểu nước đổ rồi không thể hốt về, thời gian không thể quay ngược lại. Tiền căn hậu quả mọi chuyện đã định sẵn, không cách nào thay đổi nữa, cũng không thể vãn hồi. Nếu cho Tiêu Biệt Ly chọn thêm lần nữa, hắn vẫn giết Nhan đại ca, Uyển Nhi vẫn đau thương tuyệt vọng như thế!
Tô Yên Nhiên nhìn ánh mắt kì lạ của Lâm Dật Phi, sau cùng hạ mi mắt:
– Tiêu đại hiệp đúng là Tiêu đại hiệp, không thay đổi gì cả. Thực ra tôi sớm nên nghĩ đến, nếu anh đã gọi cà phê uống, anh có thể để Lâm Dật Phi tiếp tục sống.
– Vậy sao cô vẫn chấp mê bất ngộ?
Lâm Dật Phi nói:– Nhan Liệt tám trăm năm trước đã chết, dù lúc đầu y không nhảy xuống núi, tám trăm năm sau y còn lại gì? Cô còn muốn khúc mắc này đè nén cô bao nhiêu năm nữa? Lẽ nào cô suốt đời mãi ôm mộng gặp lại lần nữa con người hư vô đó!
– Chẳng lẽ anh không muốn gặp lại Nhạc Ngân Bình?
Tô Yên Nhiên nhỏ giọng đến mức không nhỏ hơn được nữa, nhưng Lâm Dật Phi lại thấy như sét đánh bên tai.
Sắc mặt hắn khẽ biến, phút chốc lại như thường:
– Xem ra giấc mơ của cô không chỉ như cô nói khi nãy!
– Uyển Nhi đợi hai năm rồi.
Tô Yên Nhiên nói:
– Trong khi đó phát sinh vài chuyện, Nhan Liệt không xuất hiện nữa. Có điều Tiêu đại hiệp nói Bạch Bất Trị đến rồi, xem qua bệnh tình của Uyển Nhi thì chỉ lắc đầu, sau đó để lại rất nhiều thuốc cho Uyển Nhi. Uyển Nhi biết Tiêu đại hiệp đã vất vả trăm bề kiếm về cho Uyển Nhi, nhờ Bạch Bất Trị đem đến. Nhưng Tiêu đại hiệp không cần làm vậy, hắn không làm sai gì hết. Bởi vì sau đó Uyển Nhi nghe biểu ca nói Nhan Liệt thật sự là đại gian tặc, lại gọi Hoàn Nhan Liệt đang lĩnh lính Kim xâm lấn giang sơn Đại Tống.
– Thì ra cô đã biết tất cả.
Lâm Dật Phi nói:
– Cô biết nhiều hơn tôi nghĩ.
– Sau đó Tiêu đại hiệp như mặt trời ban trưa, Uyển Nhi chưa từng gặp lại, nhưng lại nghe người khác kể rất nhiều sự tích về hắn.
Tô Yên Nhiên nói:
– Nhưng cô vẫn nhớ Nhan Liệt, muốn hỏi y lúc trước từng có cảm giác với mình, hay là chưa từng thích mình, chỉ là lợi dụng mình để tiếp cận Đường phủ. Hoặc là đúng như Tiêu đại hiệp nói, lợi dụng uy tín của dì để bản thân hành sự thuận tiện hơn.
Cuối cùng cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Dật Phi:
– Tiêu đại hiệp, anh nói Uyển Nhi có sai không?
Lâm Dật Phi trầm giọng:
– Thích một người không có gì sai!
– Sau đó Tiêu đại hiệp đột nhiên mất tích.
Tô Yên Nhiên nghe được câu trả lời của Lâm Dật Phi, cười thoải mái hơn:
– Nghe nói mất tích cùng hắn còn có mấy ngàn Nhạc Gia Quân, đương nhiên còn có Hoàn Nhan Liệt, không ai biết bọn họ đi đâu. Sau đó bọn họ không còn xuất hiện nữa, giang hồ chấn động, nhưng phút chốc lại truyền đến một tin tức khủng khiếp hơn. Nhạc Nguyên soái bị mười hai đạo kim bài của Cao Tông triệu hồi hạ ngục, cuối cùng bị gian thần sát hại. Dì khóc lóc thảm thiết, gần như mắt chảy cả máu, bởi vì bà biết Hạng Võ chỉ có một, Nhạc Nguyên soái cũng chỉ có một, Thanh Phượng vẫn chưa lập gia đình, về sau không biết kết cuộc thế nào. Bởi vì dì rất có tài, sau cùng rời khỏi Đường gia. Không còn ai dạy Uyển Nhi thi từ, nghe Uyển Nhi nói hết. Mỗi khi đêm dài vắng người, trong mộng Uyển Nhi chỉ nghe được tiếng kèn vang trong quân, một mình gặm nhấm màn đêm cô quạnh.
Cô nói rất bình tĩnh, nhưng từ nào từ nấy thấm đẫm huyết lệ, nào có ai hiểu được, chẳng qua cô biết người trước mắt nhất định hiểu. Nhìn hắn như vô tình, song lại rất đa tình, có điều đa tình từ xưa đã là việc đáng tiếc!
– Uyển Nhi lại đợi vài năm, rốt cuộc biết hết thảy đều đã quá khứ, cô chỉ sợ đợi không được người muốn đợi.
Tô Yên Nhiên tiếp lời:
– Nhưng cô không thể không lập gia đình, cô và biểu ca còn có hôn ước, cô không thể dựa vào ai, cho nên cô vẫn trở thành dâu Lục gia. Nhưng sau khi cô gả đi mọi chuyện chưa thể kết thúc, chuyện lúc trước đã khắc sâu vào lòng. Cô tuy rất muốn quên Nhan đại ca, nhưng người khác lại không quên được, cho dù là tài tử thiên cổ kia cũng không quên được. Rốt cuộc cô hiểu tất cả là do số mệnh định sẵn, ngày đầu tiên cô chờ được gả đi cũng đã định sẵn, cho nên từ bỏ cô cũng là định sẵn. Chỉ thấy buồn cười, người biểu ca hứa hẹn chiếu cố cô một đời một kiếp cũng không ngoại lệ. Uyển Nhi không thể sinh con, điều này bọn họ đã biết, mẹ của Uyển Nhi cũng thành thật nói ra, nhưng sau cùng họ lại mượn cớ này mà bỏ rơi cô. Dật Phi, anh nói có buồn cười không?
Lâm Dật Phi không cười, trong mắt chỉ còn lại nỗi bi ai.
– Uyển Nhi đáng lẽ đã chết rồi, thuốc mà Tiêu đại hiệp cho cũng có lúc hữu dụng. Nếu Tiêu đại hiệp không còn, vậy ai có thể phí tâm vì Uyển Nhi tìm thuốc nữa? Nhưng Uyển Nhi rất vui, bởi vì cuối cùng đã được giải thoát, cô không cần tiếp tục giấu nữa!
– Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu, mãn thành xuân sắc cung tường liễu, đông phong ác, hoan tình bạc, nhất hoài sầu tự, kỷ niên ly. Sai, sai, sai!
Tô Yên Nhiên lẩm nhẩm, khóe miệng cười lạnh:
– “Đông phong ác”, hay cho câu “đông phong ác”. Mẹ y nói gì y cũng nghe theo, lại dám công nhiên nói bóng gió mẹ y? Chẳng qua y chỉ chửi Nhan đại ca mà thôi, y có gì sai? Thì ra khi lưu truyền, rất nhiều tưởng y tình thâm, y tự nhận lỗi không nên bỏ tôi. Thực ra không nên dùng chữ “bỏ”, nên dùng chữ “nhục” mới đúng, Lục gia họ sớm đã bày kế hoạch sỉ nhục con dâu. Ý của biểu ca là sai, nhưng y không nên cưới tôi, bởi vì đây mới chính là lý do mà y áy náy. Y đã giúp kẻ xấu làm điều ác, đây là cái gai luôn khiến y đau lòng, mãi đến lúc chết đi vẫn chưa nhổ ra được. Cho nên có thời gian là y đến đó viết thơ tỏ ý tạ lỗi, y khẩn cầu Uyển Nhi tha thứ, tha thứ y đã trở thành một thanh đao giết người. Người đời rất cảm động, cho rằng y tình thâm, đa tình, đến chết không đổi. Họ nói cái chết của Uyển Nhi chỉ là do Lục mẫu không tốt, nhưng lòng y lại hiểu rõ sự thật sau cái chết của Uyển Nhi. Song đáng tiếc là khi chết, Uyển Nhi cũng không bò dậy từ quan tài để tha thứ cho y!
Thấy Lâm Dật Phi vân im lặng, Tô Yên Nhiên lại nói:
– Nhưng có câu “lệnh mẹ khó cãi”, đúng là một cái cớ tốt. Các cô gái khi đó đến một câu phản bác cũng không thể thốt ra, thì đã bị một câu làm tức đến nghẹn ngào. Tài tử cũng dùng rất giỏi, chỉ bốn chữ nhẹ tênh đã dìm tất cả xuống đất. “Sơn minh tuy, cẩm thư nan thác. Đừng. Đừng. Đừng”! Y vẫn không nản, hy vọng tôi có thể quên Nhan đại ca, đừng nghĩ tới nữa. Chỉ cần không nhớ đến, y có thể nói với mẫu thân lại cưới tôi. Nhưng y sai rồi, vô cùng sai lầm. Y khiến Uyển Nhi thất vọng cùng cực, bởi vì rất ít người như Nhan đại ca và Tiêu đại hiệp có thể khiến người ta khó quên! Uyển Nhi sẽ không quên được!
Lâm Dật Phi hỏi:
– Không lẽ Uyển Nhi vẫn hận y?