Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có một câu ca từ nói rất hay “Chỉ thấy người mới cười, có ai thấy người cũ khóc.” Lâm Dật Phi thay đổi bạn gái, tuyệt đối sẽ không nhường nhịn khoa ngoại ngữ nữa. Nói không chừng còn dùng toàn lực đối phó, để được người mới cười. Phó bí thư nhất thời im lặng, suy nghĩ ngàn vạn.
Lâm Dật Phi đâu biết Phó bí thư vì cái ghế bí thư, mà đang nhọc lòng lo lắng cho hắn. Có thể nói là dốc hết tâm tư.
Một nam sinh cao ngang với hắn khẽ vươn tay, ném bỏng rổ tới: - Dật Phi, ném thử vài quả lấy lại cảm giác. Đừng chỉ mải tán gái mà quên luyện tập.
Không biết cậu ta là ai, Lâm Dật Phi có chút hối hận vì không gọi theo A Thủy tới. Giơ tay nhận lấy quả bóng, chưa vội ném mà nhìn người kia, mỉm cười chào hỏi.
Phó bí thư phục hồi tinh thần, hắng giọng nói: - Vương Tường nói không sai. Dật Phi ném mấy trái làm nóng người, tiếp theo là tập luyện đối kháng. Ngày mai chúng ta vẫn tập ở đây, mọi người cố gắng luyện tập.
- Phó bí thư, ông đừng chỉ nói suông. Không mời được mấy ông anh ở năm thứ tư, chỉ có vài người chúng tôi. Ông xem, nếu chúng tôi ra sức, ông có phần thưởng gì không. Một tiểu tử gầy như con khỉ kêu lên. Cậu ta không cao lắm, nhưng rất có tinh thần.
Lâm Dật Phi mỉm cười, thói keo kiệt của Phó bí thư đúng là không ai không biết. Đều tính kế moi móc từ trên người của y.
Phó bí thư cười khan: - Tiểu Trương, cậu không cần phải lo lắng. Nếu cậu cậu truyền bóng tốt, cậu sẽ là người đầu tiên tôi mời đi ăn. Mọi người cũng như vậy.
Cắn răng một cái, gọi một người đội viên cổ động, móc ra tờ năm mươi nguyên, làm ra vẻ hào sảng: - Chấn Vũ, đi mua mấy chai nước về đây.
Mọi người nhìn nhau, tuy nhiên cũng biết số tiền đó đã là cực hạn của Phó bí thư rồi.
- Sao lại là tôi. Anh chàng tên Chấn Vũ có chút không vui. Đi theo vị Phó bí thư này, chuyện tốt còn chưa thấy, nhưng liên tục bị sai vặt.
- Cậu không đi, thì tôi đi chắc. Phó bí thư trừng mắt, có chút bất mãn, làm cho người ta kiến thức sự uy nghiêm của một bí thư.
- Rồi, rồi, tôi đi là được. Anh chàng Chấn Vũ có chút nhát. Cậu ta chỉ là một tên lính quèn của hội học sinh, mới học năm thứ hai. Nếu như Phó Thủ Tín có thể trúng cử chức bí thư năm nay, thì cậu ta cũng có hy vọng ngồi lên chức phó bí thư. Vì vậy mà cậu ta mới đi theo làm tùy tùng.
- Dật Phi, ném vài trái cho bọn họ nhìn xem trung phong đứng đầu của khoa báo chí tuyên truyền là như thế nào. Tốn tiền như vậy, Phó bí thư đương nhiên là đau lòng, nhưng cũng hy vọng mình sớm lấy lại hồi báo.
Lâm Dật Phi mỉm cười, không nhìn rổ, tiện tay ném. Xoạt một tiếng, bóng rơi liền rơi vào rổ. Tám trăm năm trước, Vấn Thiên Kiếm dùng một thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm, danh chấn giang hồ, không người có thể địch. Rất ít người nhìn thấy hắn sử dụng ám khí, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không biết phóng ám khí.
Năm đó, ám khí của Đường Môn Tứ Xuyên xưng hùng xưng bá. Sự tinh xảo của ám khí và thủ pháp đều ít có người so bì.
Nhạc gia quân cũng có mấy cao thủ Đường Môn. Chưởng môn của Đường Môn là Đường Trúc Chi càng là kỳ tài sử dụng ám khí. Đã đạt tới cảnh giới dùng hoa dùng lá cũng có thể giết người. Được giang hồ xưng là ám khí đệ nhất cao thủ.
Nhưng sau lần tỷ thí với Vấn Thiên Kiếm, Đường Trúc Chi chỉ biết thở dài. Từ nay về sau không cho phép người khác nhắc tới danh hiệu ám khí đệ nhất cao thủ. Chỉ là rất ít người biết việc này. Phần lớn đều cho rằng ông ta đã già, sớm coi hư danh như cặn bã.
Dù công lực của Lâm Dật Phi còn chưa hồi phục một phần. Nhưng nếu bàn về ánh mắt, thủ pháp, vận khí thì khó ai bì kịp. Cách một cự ly ném bóng vào rổ dễ dàng như ăn cơm.
Vừa nãy đối phó với tên lưu manh Thứ Đầu, hắn chỉ dùng một đoạn của cây đũa, vô thanh vô tức bắn vào huyệt Khúc Trì ở cánh tay của y. Vì vậy mới khiến Thứ Đầu đập chai bia vào đầu y.
Phó bí thư há hốc miệng, kinh ngạc không nói lên lời. Vương Tường thì trầm trồ khen ngợi, đi nhặt bóng rồi ném một cái, bóng cũng rơi vào rỏ.
Phó bí thư âm thầm mừng rỡ. Xem ra số tiền vừa nãy không phải là lãng phí. Thoáng cái sĩ khí đại chấn. Tiểu Trương phục hồi tinh thần, đoạt lấy bóng rổ, ba bước liền tới cái rổ. Nhưng tiếc rằng lúc quăng lại đập trúng thành rổ, vòng vo hai vòng liền rơi xuống.
Phó bí thư lắc đầu: - Tiểu Trương, ông chỉ có thể làm hậu vệ khống chế bóng mà thôi. Khả năng ném rổ quả thực quá kém.
Tiểu Trương có chút không phục, nhận lấy đường chuyền của Vương Tường, liền nhảy lên ném, vẫn không trúng.
Mọi người cười vang, Tiểu Trương đỏ mặt, ném cầu về cho Lâm Dật Phi: - Thần ném rổ, thêm một trái.
Lâm Dật Phi vung một tay, bóng lần nữa vào rổ. Động tác dù không đúng, nhưng trôi chảy tự nhiên. Điều này chẳng những khiến Vương Tường lớn tiếng khen ngợi, ngay cả Phó bí thư cũng hai mắt sáng ngời như hai mắt sói, kêu lên: - Như vậy mới đúng chứ. Đừng nói là top 8, top 4 cũng không nói chơi.
Mèo trắng, mèo đen, bắt được chuột mới là mèo tốt. Động tác xinh đẹp không được điểm thì có tác dụng gì.
Tiểu Trương đi lên, ưỡn ngực nói: - Phó bí thư yên tâm rồi chứ.
Phó Thủ Tín liếc xéo một cái: - Tiểu Phi làm trung phong tôi còn yên tâm, còn cậu làm hậu vệ khống chế bóng, tôi lại rất lo lắng.
- Hậu vệ khống chế bóng là gì? Lâm Dật Phi nhịn không được hỏi.
- Hậu vệ khống chế bóng.
Mãi mới có cơ hội biểu hiện, Phó bí thư hắng giọng nói: - Chính là người cầm bóng nhiều nhất. Nhiệm vụ là vừa bảo vệ rổ, vừa chuyền bóng cho tuyến trước.
Lâm Dật Phi gật đầu, hơi hiểu một chút. Tất cả trò chơi đều có quy tắc của nó. Bóng rổ cũng không ngoại lệ. Xem ra ngày mai phải tới thư viện đọc mấy quyển sách về bóng rổ mới được. Bằng không đường đường một trung phong đứng đầu của khoa báo chí tuyên truyền lại không hiểu luật chơi, chẳng phải khiến người khác cười thối mũi.
Phó Thủ Tín vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: - Nói đơn giản, hậu vệ khống chế bóng phải dẫn dắt sao cho đường đi của bóng thuận lợi. Tốt nhất ném tới đúng vị trí tốt. Đồng thời, còn có nhiệm vụ tổ chức tấn công, giúp đồng đội tấn công một cách trôi chảy. Dù Tiểu Trương ném bóng hơi kém, nhưng được cái nhanh nhạy, tốc độ nhanh. Làm hậu vệ khống chế bóng là thích hợp nhất.
Phó bí thư có chút tự mình hiểu lấy. Không thể vào sân chơi bóng, nhưng có thể đưa ra chiến thuật. Lý luận là lý luận, thực tế là thực tế. Gà mái phụ trách đẻ trứng, đầu bếp chỉ cần nấu trứng ngon là được, không cần tự mình đẻ ra.
- Mọi người đã tới đông đủ, liền phân chia luôn vị trí. Ài, mấy ông lớn ở năm thứ tư mời mãi không được. Tuy mọi người đã quen nhau, nhưng vẫn nên phân chia rõ ràng, không có trận chiến nào là nắm chắc chiến thắng trong tay. Phó bí thư làm bộ chuyên nghiệp, nhưng không được sự đồng tình, một nam sinh từ nãy giờ không lên tiếng lầu bầu nói: - Bọn họ là ông lớn, chúng ta là cháu.
- Đại Ngô nói gì thế. Ai coi cậu là cháu. Ai dám nói như vậy, tôi là người đầu tiên xử lý hắn. Bọn họ xem thường khoa báo chí của chúng ta, chúng ta không thể tự xem thường bản thân. Cậu thấy có đúng không?
Phó bí thư lại lôi ra thủ đoạn lôi kéo nhân tâm, nụ cười sáng lạng giống như bánh quẩy mới ra nồi.
Đều nói thân thủ không đánh khuôn mặt cười, dù Đại Ngô có chút bất mãn. Nhưng dù sao đều học một khoa, cũng không nên làm mất mặt nhau: - Phó bí thư phân tôi ở vị trí nào.
Giơ tay về phía Lâm Dật Phi, cười chào hỏi: - Ngô Vũ Thân, năm thứ ba khoa báo chí. Lâm Dật Phi phải không, đã sớm nghe danh của ông, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.
Cậu ta vốn có chút bất mãn với việc Lâm Dật Phi khoan thai đến chậm. Nhưng vừa nãy nhìn thấy hắn ném rổ, không biết là may mắn hay thế nào, nhưng dù sao vẫn có chút bản lĩnh. Sự bất mãn đã sớm vứt lên chín tầng mây.
Lâm Dật Phi bắt tay, cười nói: - Quá khen, còn nhiều chỗ tôi không hiểu, mong mọi người chỉ giáo.
Đây không phải là lời khiêm tốn, mà là hắn thực sự không hiểu. Hơn nữa Phó Thủ Tín đã nhiệt tình như vậy, mặc dù có tư tâm, nhưng vẫn nên hồi báo một chút.