Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hành gia khẽ vươn tay, đã biết được hay không”, những lời này không sai chút nào. Tuy nhiên điều kiện đầu tiên là phải gặp được một hành gia khác, bằng không thì có chút đàn gảy tai trâu, đốt đàn nấu hạc.
Làm người có chênh lệch, chơi bóng rổ cũng như vậy.
Tiểu Trương vẫn cho rằng trình độ của mình không tồi. Lúc còn học cấp ba là chủ lực của đội. Cho dù là lên đại học, cũng là người nổi bật trong những người cùng lứa. Bằng không mặt người dạ thú sao có thể mời cậu ta tham dự Nan Vong Bôi!
Nhưng so với mấy người này, cậu ta thực sự thua kém nhiều lắm. Chẳng hạn như Vương Tường, thể lực vượt trội, sức bật dù không người bằng Ninh Chí Viễn, nhưng khả năng đoạt bóng úp rổ không hề thua kém.
Ninh Chí Viễn cũng rất khủng bố, sức bật kinh người, tuyệt đối là cao thủ úp rổ. Tuy nhiên cậu ta cũng không phải là hoàn mỹ vô khuyết, có chút tiếc nuối là khả năng chuyền bóng không tốt lắm. Nhưng tiểu tử này còn có một tuyệt kỹ, đó là khả năng đoạt bóng. Tốc độ phản ứng của tiểu tử này rất nhanh, khiến cho hậu vệ khống chế bóng cũng phải mặc cảm. Nhiều khi đang khống chế bóng, lại mạc danh kỳ diệu rơi vào trong tay cậu ta.
May mà cậu ta là cầu thủ bóng đá, chứ không phải là cầu thủ bóng rổ chuyện nghiệp. Ngoại trừ úp rổ đoạt bóng, các khả năng khác không dám khen tặng. Tuy nhiên Ngô Vũ Thân lại là một người toàn diện, ném rổ, đột phá, phòng thủ, úp rổ, chuyền bóng, không gì là không làm được.
Tiểu Trương thậm chí hoài nghi, ngoại trừ không sinh được con, ở nơi này không có chuyện gì là cậu ta không làm được.
Tiền đạo là vị trí quan trọng nhất, không ai nghi ngờ Ngô Vũ Thân đạt đủ tiêu chuẩn này.
Nhưng ba người này chỉ làm cho Tiểu Trương cảm thấy lợi hại, còn Lâm Dật Phi lại tạo cho cậu ta một cảm giác khủng bố!
Lâm Dật Phi không đoạt bóng, không chuyền bóng, không úp giỏ, trong mắt của cậu ta, Lâm Dật Phi giống như chưa từng chơi bóng rổ vậy.
Nhưng hắn lại biết ném rổ!
Chỉ cần bóng tới tay Lâm Dật Phi, liền có ý nghĩa là bóng vào rổ. Không ai có thể ngăn cản được!
Tiểu Trương không tin, Ninh Chí Viễn không tin, Vương Tường không tin, cuối cùng Ngô Vũ Thân cũng không tin. Nhưng đợi bốn người bọn họ hợp tác bao vậy Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi vẫn có thể ném trúng. Điều này khiến cho bọn họ có chút uể oải.
Tiểu Trương rất muốn thử xem Lâm Dật Phi quay người có ném trúng rổ không. Nhưng cậu ta hoài nghi, cho dù như vậy, hắn vẫn có thể quăng trúng. Hắn quả thực là trời sinh ném rổ.
Mọi người không ngăn cản được Lâm Dật Phi ném rổ, tuy có uể oải, nhưng lại hưng phấn nhiều hơn. Năm nay các tuyến của khoa báo chí đều mạnh như vậy, còn sợ đội bóng nào nữa?
Tiểu Trương cũng học được không ít. Những người này rất ngưu, nhưng bàn về lý luận, vẫn là Phó Thủ Tín giỏi nhất.
Y không ngừng uốn nắn khuyết điểm của Tiểu Trương, không nên cầm bóng quá lâu, không nên chỉ nhăm nhăm tấn công, phải học được chuyền bóng. Không được nóng nảy, không được đứng sai vị trí, nhất định phải khống chế được tiết tấu trên sân.
Tiểu Trương rốt cuộc hiểu ra một đạo lý, mỗi người đều có sở trường riêng của mình. Phó Thủ Tín đương nhiên cũng có, chính là lý luận thì không ai bằng.
Những yêu cầu mà ngay cả cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp Mỹ cũng không đạt tới, Phó Thủ Tín đều áp dụng vào Tiểu Trương. Bởi vì y biết, trong số mấy người, Tiểu Trương không thể nghi ngờ là yếu nhất, cũng là người nhát gan nhất, không dám có ý kiến gì với mình.
Trong lòng Tiểu Trương không ngừng chửi thầm, nhưng không thể không ngoan ngoãn nghe theo. Phó Thủ Tín đương nhiên không biết Tiểu Trương đối với mình cực kỳ bất mãn, chỉ là khó có thể tin nhìn Lâm Dật Phi. Khả năng của hắn đã vượt quá dự kiến của Phó Thủ Tín. Điều này cũng làm cho y thêm phần tin tưởng: - Các huynh đệ, hôm nay cứ tạm thế đã, đi tới quán Tiểu Phì Dương nào!
Mọi người đều hoan hô. Học kinh nghiệm lúc trước, Tiểu Trương là người phản ứng cuối cùng, lại có vẻ không hợp.
- Tôi cũng muốn đi. Bách Lý Băng cười nói.
Cô nhìn mọi người tập luyện đã lâu. Nếu là bình thường, cô chỉ cảm thấy buồn tẻ vô vị. Nhưng hôm nay lại khác, bởi vì trên sân có Lâm Dật Phi!
Phó bí thư có chút do dự. Nhiều người thì lại tốn thêm tiền. Nhưng nhìn dáng người thon thả mảnh khảnh của Bách Lý Băng, phỏng chừng ăn cũng không được nhiều. Hơn nữa Lâm Dật Phi tiến bộ vượt bực, là đối tượng cần phải lôi kéo. - Cũng được, chi phí đều tính vào tôi. Đây là lần đầu tiên Phó bí thư tỏ vẻ hào sảng như vậy.
…
Phó bí thư lại thật không ngờ, lần hào sảng này của y cũng là lần tổn thất thảm trọng nhất.
- Mọi người cứ tùy tiện. Lúc nói những lời này, thanh âm của Phó Thủ Tín có chút run run, không tự chủ được sờ túi tiền, vẫn dày.
- Không thể thiếu rau cỏ, đậu hũ. Vương Tường mở đầu đã khiến Phó Thủ Tín rất cao hứng. Nhưng lời tiếp theo của Ngô Vũ Thân đã khiến y buồn bực cơ hồ muốn nổi giận: - Phó bí thư, nửa tháng nay tôi còn chưa được nhấm nháp miếng thịt dê nào. Bồi bàn, trước đưa lên năm cân thịt dê béo tốt, nếu thiếu lại gọi.
Bồi bàn theo thói quen lộ nụ cười, tuyệt bút vung lên, ghi lại món khách gọi.
- Dật Phi, cậu muốn ăn gì? Phó bí thư nói to để khiến mình bình tĩnh lại. Nhưng vẫn nghe thấy thanh âm có chút run run.
- Tôi? Lâm Dật Phi lắc đầu:
- Tôi thì tùy tiện, chỉ cần no bụng là đủ.
“Vẫn là tiểu tử này thành thực nhất, biết tiết kiệm cho mình” Phó bí thư cao hứng nghĩ. Chỉ là phúc họa tương tồn, Lâm Dật Phi chợt cười hỏi Bách Lý Băng: - Còn cô, cứ thoải mái gọi, dù sao không phải là tôi mời, cùng không cần tính thêm vào tiền nợ.
Phó bí thư thiếu chút nữa thổ huyết, lại chỉ có thể miễn cưỡng cười vui: - Đúng vậy, đây là lần đầu tiên tôi mời mọi người, càng khó được có thêm một mỹ nhân như vậy. Vẫn là dựa hơi của Lâm Dật Phi.
Bách Lý Băng thản nhiên cười, vốn định làm thịt vị mặt người dạ thú này một trận, nhưng người ta đã gán ghép cô và Lâm Dật Phi như vậy, nhìn y cũng không còn đáng ghét như trước: - Tùy Phó bí thư làm chủ, tôi sao cũng được. Bách Lý Băng che miệng cười: - Thực ra tôi không đói bụng lắm.
Phó Thủ Tín cuống quít khách sáo, không quá kiên trì, sợ lộng xảo thành chuyên. Ánh mắt quét qua Tiểu Trương, cuối cùng rơi vào Ninh Chí Viễn. Còn Chu Chấn Vũ thì coi như không đáng kể.
- Chí Viễn, cậu muốn ăn gì? Phó Thủ Tín tính toán một chút, ngoại trừ Ngô Vũ Thân, gọi thêm rau cỏ, đậu hũ gì đó cũng không đáng mấy đồng tiền.
Ninh Chí Viễn thoạt nhìn ngại ngùng, càng không dám nhìn Bách Lý Băng, nhưng lời nói ra lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt: - Hôm nay khó có được mọi người tụ họp vui vẻ như vậy, ngày kia là thi đấu rồi, không bằng chúng ta uống một chút.
- Chí Viễn nói không sai. Hôm nay mọi người đều biểu hiện rất tốt. Chiều mai cũng không cần tập thêm làm gì. Ngày kia đấu với đội của khoa luật không phải dễ như trở bàn tay. Hôm nay phải uống mấy chén mới được.
Phó Thủ Tín tự tin như vậy, đương nhiên là có lý do. Qua biểu hiện hôm nay của Lâm Dật Phi, đánh bại khoa luật là không có vấn đề. Những chuyện lật thuyền trong cống rãnh dù sao không nhiều. Có mình toạ trấn, há lại cho phép xảy ra chuyện như vậy.
- Trước gọi hai két bia nhé? Ninh Chí Viễn thản nhiên nói, giống như là gọi mấy chai nước tới vậy.
- Hai két? Phó bí thư thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất: - Ai có thể uống nhiều như vậy?
- Chia đều ra cũng không phải là vấn đề. Vương Tường chẳng hề để ý nói. Một bàn tám người, một két hai mươi bốn chai, hai két bốn mươi tám chai, bình quân mỗi người sáu chai.
- Tôi không sao cả. Ngô Vũ Thân thản nhiên nói: - Đã uống phải uống cho đã, bằng không không uống.
Ninh Chí Viễn cười nói: - Mới có ba người đồng ý, còn Dật Phi?
Lâm Dật Phi nuốt nước miếng. Từ lúc tới thời đại này, hắn mới chỉ uống có chút với cha của Tiếu Nguyệt Dung, sao có thể từ chối: - Nếu quả thật có rượu uống, tôi không cần ăn cũng được.
Phó Thủ Tín lại càng hoảng sợ. Đầu năm nay có ba điều không thể trêu vào, trong đó có uống rượu không ăn. Không nhìn ra tiểu tử Lâm Dật Phi này hiền lành như bụt này cũng thuộc một trong ba hạng người đó.