Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Lâm Dật Phi để điện thoại xuống, sửng sốt nửa ngày, mới chậm rãi đi tới thư viện. Vừa nãy dặn dò Bách Lý Băng vài câu, bảo cô hôm nay nên nghỉ ngơi. Bách Lý Băng đương nhiên không vui, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời hắn.
Lúc hắn chiến đấu với quân thù, cũng chưa từng do dự như vậy. Không phải hắn không biết tình cảm của Bách Lý Băng, chỉ là hắn không biết nên xử lý như thế nào.
Dù hắn đã tới tám trăm năm sau, nhưng lại không thể quên được người trước kia, càng không thể quên Nhạc Bình Bạc. Điều này có chút kỳ cục, hắn đã tới tám trăm năm sau, người ở thời đại kia đã sớm không tồn tại. Hắn cố chấp phần tín niệm này là vì cái gì?
Hắn có thể quay về không? Hắn quay về thì làm được gì? Thay đổi lịch sử đã sớm trở thành quá khứ? Hắn có năng lực đó sao?
Chậm rãi lắc đầu, biết những câu hỏi này sẽ không có đáp án. Đã như vậy, tại sao không học theo lời của cổ nhân:Được thì hát vang, mất thì thôi. Đa sầu đa hận,, cũng ung dung. Sáng nay có rượu sáng nay say. Ngày mai có sầu ngày mai sầu
Nếu rượu quả thật có thể giải quyết hết thảy phiền não, hắn thật muốn học tập Bách Lý Băng, uống rượu đến say thì thôi. Nhưng hắn biết điều này không có khả năng!
Đau khổ không phải vì hồ đồ, mà là vì tỉnh táo. Dù hắn đã chôn sâu sự đau khổ vào đáy lòng, nhưng hắn thực sự quá tỉnh táo!
Có lẽ tỉnh táo chưa hẳn là một việc tốt!
Chậm rãi đi lên tầng bốn của thư viên. Hôm nay là chủ nhật, ngoại trừ thủ thư, đến sớm nhất vẫn là Lâm Dật Phi. Tầng ba là sách sử và sách văn học. Tầng bốn là sách khoa học, kỹ thuật, thể thao. Hôm nay hắn tới đây là muốn tìm hiểu thêm về môn bóng rổ.
Trình thẻ thư viện ra, tùy ý nhìn mấy quyển giới thiệu về môn bóng rổ. Chỉ mười phút đã xem xong. Rốt cuộc hiểu rõ nhiệm vụ trung phong của mình là như thế nào. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chim kêu lanh lảnh, ánh nắng ấm áp, tâm tình không khỏi theo đó mà sáng sủa. Đột nhiên lại nhớ tới mẹ con Bì Nhị, hiện tại vô sự, không bằng qua đó xem.
Mới đứng lên, chuông điện thoại kêu. Nhìn quanh bốn phía, may vẫn là sáng sớm, chỉ có một mình hắn ngồi đây. Ấn nút nghe, trong điện thoại vang lên giọng nói ấm áp của Hà Tú Lan: - Tiểu Phi, cuối tuần rồi sao không về nhà?
Lâm Dật Phi cười khổ, chỉ biết nhớ tới mẹ của người khác, lại quên mình còn có một người mớ đang quải niệm:
- Mẹ à, chiều hôm qua bọn con vừa mới tập bóng rổ, cho nên buổi sáng hôm nay liền tới thư viện.
Hà Tú Lan mỉm cười thỏa mãn. Trong lòng luôn lo lắng tới sức khỏe và tinh thần của con trai, xem ra nó đã hoàn toàn khôi phục. Điều này phải cảm ơn cô ý tá Tiếu kia. Đương nhiên bà ta cũng đã sớm dặn dò A Thủy chiếu cố Tiểu Phi. Nếu có biến cố thì lập tức thông báo. A Thủy đúng là bạn tốt của Tiểu Phi. Những chuyện phân phó đều làm đâu ra đấy, xem ra phải tìm cơ hội cảm ơn A Thủy mới được.
- Hôm nay có rảnh không? Nhà cách trường không xa, nếu được thì về thăm nhà một lát. Thức ăn ở trường đều không tốt, về nhà mẹ nấu món thịt kho mà con thích cho mà ăn. Hà Tú Lan bắt đầu dong dài.
Lâm Dật Phi do dự một chút:
- Vâng.
- Y tá Tiếu có rảnh không? Nếu có thể thì cũng mời con bé tới nhà mình chơi. Con trai đã khỏe mạnh trở lại, Hà Tú Lan bắt đầu lo lắng cho chung thân đại sự của nó. Hà Tú Lan cho rằng, phương pháp tốt nhất để trị liệu căn bệnh thất tình của con trai, chính là tìm cho con trai một người bạn gái mới.
Hiện tại đại học không như mình hồi trước. Lúc đó sinh viên yêu đương là chuyện hiếm có. Mình và cha nó quen nhau là do làm cùng đơn vị. Nhưng ngày nay sinh viên mà không tìm bạn gái, không nói chuyện yêu đương thì mới bị coi là quái vật.
Hà Tú Lan không hy vọng con trai mình bị người khác coi thường. Y tá Tiếu không những đẹp người, lại còn đẹp nết, biết cách chăm sóc người khác, chính là con dâu tốt nhất.
- Làm sao con biết. Lâm Dật Phi nhịn không được cười: - Tuy nhiên chắc cô ấy cũng có lúc nghỉ ngơi.
- Vậy à. Hà Tú Lan hơi thất vọng: - Bất kể như thế nào, con về nhà một buổi. Tuần sau mẹ và cha bắt đầu bận rộn rồi, lúc đó lại không có nhiều thời gian.
Lâm Dật Phi đáp ứng, tắt điện thoại, đứng lên cất sách, rồi xoay người đi ra ngoài cửa. Còn chưa tới của, một nữ sinh đã đi tới trước mặt. Lâm Dật Phi hơi sững sờ, không khỏi nhìn cô ta nhiều hơn.
Cô gái kia có đôi mắt to, mặt trái xoan, để tóc ngắn, cả người tràn đầy khí tức thanh xuân. Chỉ là ăn mặc hơi cũ kỹ, còn đeo huy hiệu trường. Nhìn màu áo có vẻ như là sinh viên năm thứ nhất.
Thực ra không cần nhìn máu áo. Chỉ cần nhìn thấy cô ta đeo huy hiệu của trường là biết sinh viên mới rồi. Không có sinh viên lớp trên nào đeo huy hiệu đi rêu rao khắp nơi.
Dù đã quen với ánh mắt của các nam sinh, nhưng anh chàng trước mặt này không những cao to, mà khá đẹp trai. Bị nhìn chằm chằm như vậy, thiếu nữ nhịn không được cũng trợn mắt nhìn lại.
Lâm Dật Phi chợt nở nụ cười, nữ sinh kia dừng bước: - Anh cười cái gì, chưa từng thấy mỹ nhân à?
Lắc đầu, Lâm Dật Phi ngừng cười:
- Tôi cười vì tôi thấy cô rất giống với một người bạn của tôi.
Thiếu nữ lắc đầu: - Thôi đi, nếu muốn theo đuổi con gái, nên dùng cách mới lạ chút. Thủ đoạn cũ kỹ như vậy đã thành đồ cổ rồi. Nhìn anh không giống với người hoài cổ như vậy.
Lâm Dật Phi không tức giận, chỉ cười nói: - Mặc kệ cô tin hay không, cô thực sự rất giống với một người bạn của tôi. Không quấy rầy cô nữa, tạm biệt.
Thiếu nữ kinh ngạc, lúc nhìn về phía Lâm Dật Phi thì hắn đã ra ngoài, không khỏi lắc đầu, người này chắc bị bệnh.
Lâm Dật Phi đi ra trường học, gọi một chiếc xe taxi. Lúc xuất viện hắn đã từng về nhà một lần, nên vẫn còn nhớ rõ. Đứng trước cửa nhà, ấn chuông, Hà Tú Lan đi ra mở cửa, nắm chặt tay hắn, nhìn từ trên xuống dưới nửa ngày, mới nhớ tới nồi canh còn đang đun.
Vội vàng quay về phòng bếp, Lâm Dật Phi thì chậm rãi ngồi xuống ghế salon ở phòng khách.
Nhà của Lâm Dật Phi không tính là rộng, nhưng vẫn còn hơn nhà Tiếu Nguyệt Dung một ít. Nhưng do mấy tháng này, Hà Tú Lan lo lắng cho con trai bị tai nạn, về sau công việc không ngừng ùn tới, ở đâu còn lo lắng thu dọn. Đồ đạc liền chất đống ở đó, thoạt nhìn còn chen chúc hơn nhà Tiếu Nguyệt Dung.
Lâm Dật Phi có chút hổ thẹn. Từ khi nào mình lại trở thành người phải chờ ăn cơm. Tất nhiên là do thời đại này cho phép, nhưng tinh thần của ngày trước đã đi nơi nào.
Rốt cuộc vẫn đứng dậy, thu dọn phòng khách. Tùy tiện tìm cái khăn lau, lau bụi bặm trên bàn. Cầm quen Huyền Thiết Trọng Kiếm, rong ruổi trên lưng ngựa, nhưng làm những việc này lại cảm thấy rất tự nhiên. Có lẽ mục đích cầm kiếm của hắn chính là vì một tương lai không cần dùng kiếm. Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ lại dưới tình huống như vậy không cần dùng kiếm.
Đợi Hà Tú Lan bỏ tạp dề, lau bàn tay ướt sũng đi ra phòng bếp, nhìn thấy phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, nhịn không được ngẩn người, sau nửa ngày, khóe mắt hơi ướt.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói: - Nấu xong rồi à mẹ?
Hà Tú Lan chợt nức nở: - Xong rồi, Tiểu Phi, con rốt cuộc đã lớn.
Thật không ngờ mình làm một việc nhỏ không có ý nghĩa, lại khiến Hà Tú Lan phản ứng lớn như vậy. Lâm Dật Phi có chút cảm khái: - Bao giờ thì cha về?
Hà Tú Lan dùng mép váy lau nước mắt, cố nở nụ cười: - Gần đây có công trình lớn sắp được xây dựng. Tất cả nhân viên, kiến trúc sư đều phải tăng giờ làm việc. Nếu hôm nay con không về nhà, thì mẹ cũng đang ở công ty rồi. Tuy nhiên, được gặp lại con, nghỉ nửa ngày cũng không sao.
Lâm Dật Phi có chút cảm động, biết Hà Tú Lan rất quan tâm tới đứa con này: - Con đã hoàn toàn bình phục, có thể vận động mạnh được, mẹ không cần quá lo lắng, công việc vẫn quan trọng hơn.
Hà Tú Lan mỉm cười, giơ tay vỗ đầu con trai:
- Trong suy nghĩ của mẹ, việc quan trọng nhất là Tiểu Phi. Công việc chỉ xếp thứ hai mà thôi.