Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
– Bởi vì cậu rất thông minh, tôi nghĩ chắc cậu cũng ghét mấy thứ rườm rà và vụn vặt đó.
Ngô Vũ Thân thản nhiên nói.
– Mỗi người đều có một cái mặt nạ, có lẽ còn có rất nhiều là đằng khác. Tôi đeo mặt nạ ở trước mặt người khác quá lâu rồi, không muốn trước mặt cậu mà cũng phải như vậy.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Cái ý kiến này của cậu cũng không tệ, chỉ có điều là hiện giờ cậu đã tháo mặt nạ xuống rồi hay lại đang đeo một cái khác?
Ngô Vũ Thân sợ hãi một lúc rồi cảm thán:
– Cậu nói đúng, hiên giờ tôi cũng không biết bộ mặt thật sự của mình là gì nữa. Vậy còn cậu thì sao? Bộ mặt thật sự của cậu có phải là như bây giờ không vậy?
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát, cuối cũng cười khổ nói:
– Vỗn dĩ tôi cũng không phải là người như thế này, tôi vốn…Tôi có xu thế hướng về tư thế hào hùng, cái cảm giác được rong ruổi trên chiến trường.
Mắt Ngô Vũ Thân ánh lên một tia kinh ngạc, lúc lâu sau mới nói:
– Thật ra suy nghĩ này của cậu cũng không tệ, thỉnh thoảng tôi cũng có những ý nghĩ cổ quái. Tôi chỉ cảm thấy chán ghét cái cuộc sống trước mắt, muốn tìm một bầu trời thanh tịnh một chút.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Thanh tịnh ở trong lòng, nếu như trong lòng mà hỗn loạn thì ở đâu cũng giống nhau cả thôi.
Ngô Vũ Thân cười nói:
– Cậu nói không sai chút nào nhưng cái cảnh giới mà cậu nói thì dù sao cũng phải đạt đến một trình độ nhất định thì mới được. Tôi tự hỏi là phàm phu tục tử thì không làm được điều này, cho nên Chiết Thanh cũng không phải là nơi tôi hướng đến.
– Vậy cậu cảm thấy ở đâu thì thanh tịnh?
Lâm Dật Phi nhíu mày.
– Lhasa.
Trên mặt Ngô Vũ Thân lộ ra vẻ khao khát.
– Cậu có cảm thấy là chúng ta ở thế giới này thật là phức tạp không, phức tạp đến mức có phần mệt mỏi.
Lâm Dật Phi gật gật đầu nhưng lại lắc lắc đầu.
– Nhưng cậu vẫn phải đối mặt với nó bởi vì nhiều khi sống không phải là vì bản thân mình mà là một loại trách nhiệm.
– Một loại trách nhiệm?
Ngô Vũ Thân lẩm bẩm nói:
– Cậu nói không sai, nhiều khi người sống không phải vì bản thân mình mà là vì bố mẹ, vì người thân và người mình yêu thương, còn có con gái nữa.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Cậu hiểu được điều này thì tốt.
– Gia cảnh nhà tôi không tệ.
Ngô Vũ Thân nói:
– Việc hiếm thấy chính là bố mẹ rất tiến bộ, từ trước đến nay không bao giờ hạn chế sự tự do của tôi. Về điểm này thì tôi quả thật rất may mắn bởi tôi biết rằng những sinh viên giống tôi không phải là nhiều.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, yên lặng nghe cậu ta kể hết.
– Tôi tốt nghiệp cấp ba xong thì thi đỗ trường Đại học Bắc Tinh, cũng coi như là một trường đại học có danh tiếng, hẳn là cũng không kém trường Chiết Thanh.
Ngô Vũ Thân cười khổ. Lâm Dật Phi biết cậu ta nói rất khiêm tốn, trường Bắc Tinh là trường số một số hai của cả nước, so với Chiết Thanh cũng không kém chút nào.
– Vậy sao cậu lại muốn đến đây?
Lâm Dật Phi nhớ ra câu này, lại hỏi lần nữa nhưng lúc đầu Ngô Vũ Thân chỉ cười khổ chứ không trả lời.
Ngô Vũ Thân bắt đầu trầm mặc, Lâm Dật Phi cười nói:
– Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, cậu không tiện trả lời thì đương nhiên có thể không trả lời.
– Không có gì là không tiện cả.
Ngô Vũ Thân cười một cái, nhưng nụ cười hơi cay đắng.
– Tôi đến Chiết Thanh là vì một người nhưng bây giờ muốn ra đi là vì một người khác.
Lâm Dật Phi ngẩn ra.
– Cậu muốn đi? Rời khỏi Chiết Thanh? Sao vậy?
Ngô Vũ Thân nhìn Lâm Dật Phi rất lâu, thở dài một cái, cuối cùng nói:
– Tôi đến Chiết Thanh là vì Bách Lý Băng, tôi muốn đi là vì cậu, Lâm Dật Phi.
Việt
– Vì tôi?
Lâm Dật Phi đột nhiên thở dài nói:
– Thật ra nhiều khi cậu không phải nghĩ quá nhiều đâu, hoặc là một thời gian sau lại phát hiện ra sự lựa chọn ban đầu không phải là sự lựa chọn chính xác.
– Cậu muốn nói gì?
Ngô Vũ Thân cười nói.
– Tôi muốn nói là đưa ra một kết luận không phải là một việc dễ dàng bởi vì nhiều khi đó lại là một kết luận sai lầm.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
Ngô Vũ Thân cười một cái, không nói gì, giơ tay vẫy một nhân viên phục vụ đứng gần đó:
– Chị ơi, đem đến một ấm trà. Cậu có muốn ăn chút đồ ăn sáng không?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Mọi người đều nói là thà nhịn ăn thịt ba ngày cũng không thể không uống trà một ngày. Thưởng trà nấu rượu là những việc vui của đời người, nếu như lại ăn bánh màn thầu vào thì sợ lại chẳng ra gì cả. Như thế thì còn không bằng uống rượu.
Ngô Vũ Thân nhìn hắn như nhìn quái vật một lúc lâu.
– Không biết tại làm sao mà tôi thấy cậu tuy rất thông minh nhưng lại hơi kì lạ, dường như không phải là sinh viên, nhưng tôi lại không nói được là có chỗ nào không đúng. Thế rốt cuộc cậu muốn uống trà hay uống rượu? Hôm nay chỉ cần cậu nói ra thì tôi tuyệt đối sẽ theo đến cùng.
– Tôi chính là tôi, có cái gì không đúng chứ?
Lâm Dật Phi nhìn xung quanh một cái.
– Thật ra thì trong bảy cái nhã của con người là cầm, kì, thư, họa, thơ, rượu, trà thì tôi thích rượu nhất, nhưng ở đây thì vẫn phải nhập gia tùy tục, không uống rượu nữa.
– Được.
Ngô Vũ Thân nhịn cười.
– Chị ơi, đem một ấm trà thật ngon đến cho cậu này.
– Xin hỏi cậu muốn uống trà gì?
Cô nhân viên nho nhã lịch sự hỏi.
– Ở đây chúng tôi có Mao Phong của Hoàng Sơn, Long Tỉnh của Tây Hồ, Vân Vụ của Lư Sơn, Bích Loa Xuân của Động Đình, còn có Thiết Quan Âm, Mao Tiêm, Trúc Thanh…
Cô nhân viên thao thao bất tuyệt giới thiệu với khí thế ngùn ngụt.
– Đợi đã.
Ngô Vũ Thân vội vàng cắt đứt lời giới thiệu của cô, nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Này, cậu muốn uống gì? Tôi chỉ là học đòi văn vẻ thôi, cũng không hiểu lắm về cái này, uống trà cũng giống uống nước, chẳng có gì khác nhau cả.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Xem ra hai người chũng ta cũng như nhau mà thôi. Tôi cũng uống trà như uống nước, chỉ biết rót thôi. Thế này nhé, hay là chúng ta thử theo giá các loại trà nhé.
Ngô Vũ Thân cũng thấy buồn cười:
– Cách chọn trà của cậu đúng là chỉ có một.
Cô nhân viên tiếp tân mỉm cười nói:
– Giá ở đây cũng không đắt lắm, thật ra chủ yếu là bán hơi sớm, một ấm trà cũng chỉ khoảng hai mươi đồng.
– Vậy chị cứ tùy tiện lấy một ấm đến là được rồi. Chị xem xem làm thế nào thì làm, tôi tin chị.
Ngô Vũ Thân đưa ra chiêu cuối cùng, mỉm cười nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Giống như lúc chọn thực đơn ở khách sạn trước, mặc dù những món nhân viên phục vụ giới thiệu sẽ đắt nhưng sẽ không sai đâu.
Lâm Dật Phi cũng nhịn cười nói:
– Cậu nói đúng, xem ra cậu đến đây uống trà không phải là việc chính. Cậu không chọn bao à?
Ngô Vũ Thân khoát tay.
– Mặc dù tôi không biết uống trà nhưng cũng biết nói vớ vẩn một câu là “trước giờ trà ngon giống như giai nhân”. Đối với giai nhân mà chọn hai bao thì không khỏi hơi báng bổ.
Hai người lại cười, không ngừng khiến cho mấy bàn bên cạnh nhìn chăm chú, thầm nghĩ hai cái tên này thật là không biết lịch sự gì cả. Vốn dĩ buổi sáng ở đây là một nơi thanh tịnh, dường như không còn nghĩ gì đến phố sá sầm uất nữa. Cũng may hai người thấy thế không được hay lắm nên đã kịp thời ngừng cười, nếu không chỉ sợ lát nữa lại khiến cho người ta phải khiếu nại.
– Tôi vốn định hẹn cậu buổi tối đi uống một trận.
Ngô Vũ Thân đợi cô nhân viên đưa trà lên rồi lùi ra một bên mới nói:
– Nhưng gần đây cậu hẳn là rất bận, buổi tối chắc là không có thời gian.
Lâm Dật Phi nhấp một ngụm trà, chỉ cảm thấy nhạt thếch, không có mùi vị gì cả, mỉm cười một cái:
– Hình như cậu còn rõ về hành tung của tôi hơn cả tôi nữa.
– Paparazzi?
Lâm Dật Phi nhướng nhướng mày, nảy ra cái từ này trong đầu.
– Tôi có gì đáng để bọn họ phải theo dõi chứ? Đúng rồi, trước đây cậu có quen Bách Lý Băng à?
– Sao cậu biết?
Ngô Vũ Thân sửng sốt.
– Đương nhiên là do cậu nói rồi.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Cậu đừng quên là cậu vừa nói cậu đến Chiết Thanh là vì Bách Lý Băng, rời đi là vì tôi. Hình như Bách Lý Băng cũng không nổi tiếng đến như thế, khiến cho cậu từ ngàn dặm phải hâm mộ danh tiếng mà tìm đến.
Ngô Vũ Thân chậm rãi gật gật đầu:
– Cậu nói không sai, mặc dù tôi mới đến Chiết Thanh nhưng lại quen cô ấy từ hơn mười năm trước. Hơn mười năm không gặp, tôi nghĩ tôi đã thay đổi rất nhiều, nếu không lúc cô ấy gặp tôi đã hoàn toàn không nhận ra tôi như vậy.
– Trước đây tính cách của cô ấy như thế nào?
Lâm Dật Phi hỏi.
– Hồi trước cô ấy rất đáng yêu, rất nghịch ngợm nhưng cũng rất lương thiện.
Ngô Vũ Thân bưng chén trà lên nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang hồi tưởng gì đó.
– Cậu quen cô ấy lúc nào vậy?
Lâm Dật Phi thầm nghĩ trong lòng, nếu như là từ những tính toán của Bách Lý Hùng thì hẳn là chuyện từ rất lâu rồi, ít nhất là từ hồi mẹ Bách Lý Băng vẫn chưa qua đời.
Đúng như dự đoán, Ngô Vũ Thân chỉ hơi trầm ngâm rồi nói:
– Đó là lúc bác gái vẫn còn, cô ấy mới bốn, năm tuổi, tôi hơn cô ấy một tuổi.
Cậu ta nhìn Lâm Dật Phi một cái rồi bỗng nhiên nói:
– Đương nhiên không phải là cái kiểu như thanh mai trúc mã, chỉ là nhà tôi và nhà cô ấy là hàng xóm của nhau mà thôi.
– Thật ra cậu không cần phải giải thích đâu.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói nhưng trong lòng hơi buồn, tuổi thơ của mình trôi qua như thế nào nhỉ? Bản thân mình dưới một cơn tức giận mà bị lạc vào một cái hang núi, bốn, năm năm sau mới ra được. Lúc đó trí nhớ của mình hình như chỉ có đọc sách, luyện võ mới có thể tìm được niềm vui. Nếu như không phải mỗi ngày đều luyện công thì chỉ sợ mình đã điên rồi.
Bởi vì sự cô đơn quả thật khiến con người ta khó có thể chịu đựng được.
Nhất thời thì bạn có thể chịu được nhưng bạn có thể chịu được trong ba năm, năm năm hay cả đời không?
– Tôi không thể không giải thích được.
Ngô Vũ Thân trầm giọng nói.
– Bởi vì tôi muốn cho cậu biết rằng tôi rất thích Bách Lý Băng nhưng người cô ấy thích lại chỉ có cậu thôi.
Lâm Dật Phi trầm mặc một lúc lâu mới nói:
– Người thích cô ấy cũng bao gồm cả cậu à?
– Đúng thế.
Ngô Vũ Thân không hề do dự nói.
– Thích một người không có gì là sai cả, tôi cũng không cần phải phủ nhận.
– Nhưng tại sao cậu không nói cho cô ấy biết?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
– Tôi vốn định nói với cô ấy.
Ngô Vũ Thân bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
– Nhưng tôi thấy hiện giờ cô ấy rất hạnh phúc, không cần phải làm phiền cô ấy nữa. Dật Phi, cậu biết không, hồi nhỏ Băng Nhi quả thật là rất lương thiện, cũng rất thông minh. Tôi vẫn nhớ có một lần…
Đột nhiên cậu ta cười khổ một cái.
– Cậu không để ý tôi nói dài dòng chứ?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi cũng muốn nghe chuyện hồi nhỏ của cô ấy. Uhm, nếu như là chuyện cậu thì tôi cũng có thể nghe một chút.
Ngô Vũ Thân mỉm cười một cái, cái cậu Lâm Dật Phi này lúc nói chuyện vẫn suy nghĩ một cách chu đáo, cũng quan tâm đến cảm nhận của người khác.
– Có một lần tuyết rơi rất lớn, tôi cứ khăng khăng ra ngoài chơi, năm đó tôi sáu tuổi, Băng Nhi năm tuổi.
Ngô Vũ Thân khẽ cười nói:
– Nhưng cô ấy chín chắn hơn tôi rất nhiều. Tôi muốn đi thám hiểm khu rừng trên núi, cô ấy không lay chuyển được tôi, đành phải đi cùng. Cuối cùng tôi rơi xuống một cái hố to không biết do ai đào, lúc đó cái hố kia bị tuyết che nên không nhìn thấy. Mặc dù cái hố không sâu lắm nhưng với tuổi tôi lúc đó thì chắc chắn không thể nào ra được.
– Sau đó thì sao?
Lâm Dật Phi hỏi.
– Lúc đó tôi bị hoảng sợ, “oa oa” khóc lớn.
Ngô Vũ Thân nói không có một chút ngại ngùng nào cả.
– Ngược lại, Băng Nhi rất bình tĩnh, nói nhất định sẽ cứu tôi ra ngoài.
– Cô ấy cứu cậu như thế nào? Cũng nhảy xuống với cậu à? Tôi nghĩ cách tốt nhất là về nhà gọi bố mẹ để họ nghĩ cách.
Lâm Dật Phi cười khổ nói, mặc dù biết sau này bọn họ không sao nhưng hiện giờ nghe vẫn thấy hơi lo lắng.
– Cậu nói không sai chút nào.
Ngô Vũ Thân thở dài nói.
– Nhưng suy nghĩ của trẻ con và người lớn hơi khác nhau, cũng không biết là cô không chịu để tôi ở lại trong hố một mình hay là căn bản không nghĩ ra cách mà cậu nói, cô ấy nhất định không chịu rời đi.
– Sau đó làm sao hai người ra ngoài được?
Lâm Dật Phi tò mò hỏi.
– Không biết cô ấy tìm được ở đâu một sợi dây dài.
Ngô Vũ Thân cười nói:
– Không may là hơi mục nát.
– Dây thừng tốt thì người ta đã không ném đi rồi.
Lâm Dật Phi cười, tưởng rằng đây chính là kết thúc.
– Cậu nói hình như cũng hơi có lý.
Ngô Vũ Thân nhìn Lâm Dật Phi.
– Đây cũng là nguyên nhân tôi đồng ý dốc bầu tâm sự với cậu.
Lâm Dật Phi sờ sờ mũi:
– Vậy tôi sẽ xem xét sau này giống như luật sư vậy, tính phí theo từng phút. Nhưng lần này cậu đã mời tôi uống trà nên coi như là miễn phí.
Ngô Vũ Thân cười, lắc lắc đầu nói tiếp:
– Sợi dây rất mục nhưng vẫn có thể ném vào trong cái hố kia. Một đầu dây bị Băng Nhi buộc vào một gốc cây nhỏ. Cô ấy không sợ mình bị ngã xuống mà chỉ sợ mình ngã xuống rồi thì không có ai cứu tôi ra.
– Cậu rất hiểu cô ấy.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói.
– Hiểu là một chuyện, thích lại là một chuyện khác.
Ngô Vũ Thân chậm rãi nói:
– Giống như nhiều lúc chỉ có thể là hồng nhan tri kỉ chứ không thể lại gần một bước.
Mặc dù cậu ta nói rất bình thản nhưng Lâm Dật Phi lại nghe ra cái gì đó. Tuy vậy hắn chỉ cười cười, cũng không truy hỏi.
– Nhưng hồi đó tôi hơi béo.
Ngô Vũ Thân đặt chén trà xuống, dùng hai tay phác phác một chút.
– Dường như chiều rộng và chiều cao không khác nhau lắm.
– Vậy chẳng phải là hình vuông sao?
Lâm Dật Phi mỉm cười.
– Không phải là hình vuông.
Ngô Vũ Thần nghiêng mặt nói:
– Thật sự mà nói thì chắc là tròn.
Hai người lại cười ầm lên, lúc lâu sau Ngô Vũ Thân mới thở dài nói:
– Lâu rồi tôi không thấy vui như thế này. Thật ra thì tôi cực kì không thích giao du, không ngờ lại nói với cậu nhiều như vậy. Chỉ có điều là do cậu có loại khí chất khiến cho người khác phải tin tưởng. Tôi sợ là nói ra rồi thì sẽ nói hết từng chuyện từng chuyện đáng xấu hổ hồi bé ra.
– Chỉ cần Chủ tịch Phó không phản đối thì cho dù bảo đóng cửa tôi cũng không phản đối.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Nhưn tôi nghĩ nếu như chiều nay cậu mà không đi thì điện thoại sẽ bị Phó Thủ Tín khủng bố đấy.