Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi có rất nhiều người đang ngày ngày vật lộn với cuộc sống mưu sinh, một số ít người sớm đã tiên phú trước, trở thành nhân vật đầu rồng kéo theo chỉ số kinh tế.
Nơi Đông Hồ, Thành Đông không xa có một khu phát triển mới giải phóng, các tiểu khu trong đó chủ yếu xây dựng biệt thự, cũng là nơi tập trung những nhà giàu của thành phố Giang Nguyên. Môi trường ở đây thanh nhã, không khí tươi mới, thích hợp để sinh sống, là nơi rất nhiều người thèm muốn.
Đương nhiên khi ánh sáng và màn đêm cùng tồn tại, thì cái xấu và cái đẹp cũng song hành với nhau!
Một biệt thự mang phong cách châu Âu đứng sừng sững giữa loạt biệt thự, trông rất mang phong cách riêng, có chút khí phái. Bên trong toàn bộ biệt thự nhìn vào chỉ cảm thấy mịt mờ, không rõ ràng.
Nhưng nhìn từ bên ngoài, nơi này không nghi ngờ là một thiên đường, là nơi rất nhiều người tha thiết được ở. Nhưng khi thực sự có người tiến vào, kẻ nhát gan chỉ sợ sẽ bị dọa đến mức bệnh tim tái phát ngay tại chỗ.
Chỉ là bởi vì, bên trong đại sảnh trống trải, có đặt ba thi thể.
Bốn người sắc mặt tái mét nhìn thi thể trên đất, trong mắt lộ ra cái nhìn như dã thú.
Cách đó không xa, có một nhân vật áo mũ chỉnh tề đang ngồi trên chiếc ghế sô pha nhập khẩu xa hoa, trong tay cầm một ly rượu đỏ, màu đỏ thẫm như máu.
Nhìn từ bộ quần áo bên ngoài người này không nghi ngờ có thể coi là một nhân sĩ thành công, đôi giày da Berluti của Italya dưới chân có thể nuốt gọn một năm tiền lương của người bình thường. Trang phục trên cả người của người đó cộng lại phỏng chừng có thể nâng cao mức thu nhập kinh tế bình quân của mấy hộ nghèo lên một bậc, thần sắc trên khuôn mặt bất định, ánh mắt rất kỳ quái nhìn bốn người đứng ở đó.
– Anh Nhân Viễn, lần này cảm ơn anh đã nói tung tích ba người anh em này của chúng tôi.
Một người đứng giữa cuối cùng cũng mở miệng nói, mang cái giọng sền sệt khàn, trên trán có một vết sẹo mờ.
– Đều là anh em của nhau, Đinh cậu khách khí như vậy là xem nhau như người ngoài rồi.
Người ngồi trên ghế sô pha đó đặt ly rượu xuống, biểu lộ vốn mang bộ dạng không thèm để ý tới, nhưng đợi đến khi người đó quay lại thì đã trở nên rất đau thương, chậm rãi bước đến trước người họ Đinh kia:
– Sao, có nhìn ra ba người này chết như thế nào không?
Người họ Đinh kia trong mắt lộ ra sự căm phẫn, nhưng lại có chút không hiểu, chậm rãi lắc rồi cúi đầu xuống:
– Không biết?
Người được gọi là anh Nhân Viễn kia có chút nghi hoặc:
– Cậu không biết?
– Ô Tứ như một nắm bùn vậy, cả người nhũn ra.
Họ Đinh mang bộ dạng hết sức kỳ quái:
– Dương Tam thì vừa nhìn có thể biết nguyên nhân chết, là bị người ta chém một đao sau lưng, lực đạo rất mạnh, xuyên qua ngực, một đao trí mạng. Tên đó hạ đao cũng quá ghê gớm. Về phần Trương Thất thì chết kỳ quái nhất, cổ của cậu ta giống như bị đánh gãy rất ngọt, phần đầu cũng theo đó mà lõm xuống, giống như có người dùng búa sắt lớn nện lên đỉnh đầu vậy. Tuy nhiên nếu thật như vậy, đầu cậu ta không nát bét ra mới lạ, chỉ có điều tại sao phần đầu vẫn không có dấu vết gì.
Gã thấy qua người chết, cũng đã giết qua không ít người, tuy nhiên chết kỳ lạ giống như người anh em này, thì đây là lần đầu tiên gã gặp phải. Trong lòng tuy căm hận, nhưng luôn vẫn không hiểu rốt cuộc là chết vì nguyên nhân gì.
– Anh Đinh.
Một người ở bên cạnh nghẹn họng kêu lên:
– Mặc kệ anh Dương Tam, anh Ô Tứ, và lão Thất chết như thế nào, mối thù này chúng ta nhất định phải báo!
Người đó tuy gầy như một cây sào, nhưng lại mang cho người ta một cảm giác như sói đói.
– Lục Nhi, thù tất nhiên phải báo, bằng không tao và lão nhị cũng sẽ không giết hai tên cớm đó làm gì. Nhưng tao luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.
Lão Đinh nhìn Nhân Viễn đó nói:
– Anh Nhân Viễn, ân tình này của anh bọn em sẽ ghi lòng tạc dạ, món hàng đó chỉ cần chúng em trả được món thù này, nhất định sẽ đưa tới cho anh.
Nhân Viễn sắc mặt hơi biến, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường:
– Người một nhà, sao phải cảm với ơn. Chuyện này tôi cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Đương nhiên, nếu không phải trong cục có người, thì cũng sẽ không nhanh biết tin như vậy đâu. Tuy nhiên tôi cho rằng người đó cũng sẽ không rõ là ai đã hạ độc thủ đâu. Có điều nghe người đó người là người trong đội phán đoán là giang hồ báo thù, nhưng hơn phân nửa không phải do bọn cớm làm, bởi vì khi y nhận được báo án và đi đến cùng Long Nghị, đã xảy ra chuyện không hay này rồi.
– Báo thù?
Lão Đinh siết chặt nắm đấm, xương tay kêu răng rắc:
– Anh Nhân Viễn biết tay anh chị ở đây là bọn nào không? Bảy đứa bọn em kết nghĩa anh em tuy thủ đoạn bình thường, nhưng một lèo giết chết ba đứa bọn Dương Tam không một đứa sống, vẫn không dễ dàng. Lẽ nào bọn chúng trong lúc vô ý đã đắc tội với bang hội xã hội đen nào, nên mới dẫn đến việc báo thù quy mô lớn như vậy?
Gã đương nhiên cho rằng kẻ giết anh em của gã không chỉ có một người!
Nhìn sát khí trong mắt lão Đinh, tên Nhân Viễn trong lòng giật mình. Y không phải sợ Đinh lão đại gây chuyện, chỉ là lo lắng nếu bọn chúng có cạm bẫy, thì việc của mình sẽ có chút phiền phức, đó mới là chỗ y thực sự quan tâm.
Một người trẻ tuổi đột nhiên đẩy cửa vào, mấy người lão Đinh giật mình. Bởi vì ở đây khá vắng vẻ, cảnh sát cho dù có lục soát cũng sẽ không nghĩ đến nơi này, dù sao đây là khu vực giành cho người giàu có của thành phố Giang Nguyên, cảnh sát cũng sẽ có phần cố kỵ. Cho nên bọn chúng mới chọn nơi này để đặt chân, nhưng không ngờ vẫn có người có thể đến nơi này.
Thân hình khẽ nhoáng một cái, một người đã xông lên. Từ trong ống tay áo rút ra một con dao găm quân đội, rất nhanh đã chỉ vào ngực của người đến.
– Anh Thương hạ thủ lưu tình!
Nhân Viễn sắc mặt đại biến, gấp giọng kêu lên.
Lưỡi dao của người kia vừa xông ra liền dừng lại trên không rồi bất động. Nhân Viễn bước nhanh lên trước:
– Đây là khuyển tử Tử Hào, các anh em đã gặp rồi.
Người họ Thương thu dao găm lại, gật gật đầu:
– Nếu không phải đã gặp qua thì cậu ta đã chết rồi.
Sự lạnh lùng trong khẩu khí khiến cho Nhân Viễn cảm thấy buốt sống lưng.
Người trẻ tuổi kia bộ dáng học sinh, sắc mặt có chút phát xanh, lúc lâu sau mới cười nói:
– Cha, con gọi điện cho cha mà không có ai bắt máy, nên con mới đến đây xem xem.
Ánh mắt cậu ta liếc nhìn thấy ba thi thể trên đất, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Lão Đinh cuối cùng cũng ngồi xuống:
– Uông Tử Hào, cậu đến đây làm gì vậy?
Hóa ra người tên Nhân Viễn này chính là Uông Nhân Viễn người giàu nhất thành phố Giang Nguyên, còn người trẻ tuổi vừa đến chính là cậu con trai độc nhất của y tên Uông Tử Hào.
– Ngày mai building Băng Tuyết mở thầu.
Uông Tử Hào không chút phật lòng với thái độ lạnh lùng của lão Đinh, mang bộ dáng nhìn quen như cơm bữa:
– Thư ký Lý đi khắp nơi tìm cha cháu, khả năng là có một số việc, tuy nhiên không liên lạc được. Vì thế đã gọi điện đến chỗ cháu, và cháu đã đến đây.
Dù trên sàn nhà có ba thi thể, nhưng Uông Tử Hào không chút sợ sệt, rõ ràng không phải là một học sinh tầm thường.
Uông Nhân Viễn lắc đầu:
– Còn có chuyện gì nữa, quan hệ nên làm thì đã làm rồi, đáng đánh thì cũng không tha một tên. Tuy không có giao tình gì với Bách Lý Hùng, nhưng ta nghĩ chắc là cũng không có vấn đề gì lớn lắm.
– Chuyện gì vậy cha?
Uông Tử Hào đến gần cha, chỉ vào ba thi thể trên đất, thấp giọng hỏi.
– Chuyện không liên quan đến con, hỏi ít thôi.
Uông Nhân Viễn chậm rãi nói:
– Còn nữa, chuyện hôm nay nhìn thấy tuyệt đối không được nói ra.
Y dặn dò con trai là một chuyện, để cho mấy người lão Đinh yên tâm con trai sẽ không nói ra mới là mục đích thực sự. Y biết mấy người này giết người không chớp mắt, có quan hệ không tệ với mình, nhưng không thể không đề phòng. Vốn kêu bọn chúng đến là để xử lý số hàng quan trọng kia, không ngờ lại xảy ra chuyện này, y lại không dám quá thúc, sợ đám người này chồng gánh không làm, thì tổn thất của y sẽ rất lớn.
– Con cũng biết hắc bang ở thành phố Giang Ninh có những nhóm nào.
Không ngờ Uông Tử Hào không hề lưu tâm đến lời cảnh cáo của cha mình, ngược lại cợt nhả nói:
– Không biết chú Đinh có hứng thú nghe không?
Uông Nhân Viễn sắc mặt biến đổi, mới định nói chuyện, lão Đinh bỗng nhiên ngẩng đầu:
– Cậu nói đi.
Nhìn ánh mắt như sói của gã, Uông Nhân Viễn lời đến cửa miệng lại nuốt vào. Uông Tử Hào lại coi như không thấy:
– Hắc bang lớn nhất thành phố Giang Ninh chính là “Trung Nghĩa Bang”, thế lực chủ yếu ở Hà Tây. Còn có một nhóm nữa là “Vạn Hưng Đường”, hiện tại phát triển ở Hà Đông. Tuy nhiên gần đây hình như “Trung Nghĩa Bang” đang tranh giành địa bàn với Vạn Hưng Đường, đã oánh mấy trận rồi, cũng đã đánh chết mấy người.
– Tên cầm đầu của bọn chúng là ai?
Lão Đinh thầm siết chặt con dao găm trong ống tay áo, lạnh lùng hỏi. Bảy anh em bọn chúng xưa nay quan hệ rất tốt, đột nhiên chết mất ba, làm sao có thể không khiến sát ý trong người gã nổi lên chứ.
Ba người còn lại cũng ngồi xuống, vẻ mặt đều hết sức bi phẫn, một tiếng không rên. Bọn chúng cho rằng anh em của bọn chúng không đáng chết, ngược lại, bất luận anh em của bọn chúng đã làm qua việc gì, dám giết anh em của chúng thì sẽ không xong với bọn chúng đâu.
– Tên cầm đầu của “Trung Nghĩa Bang” tên là Chung Tín.
Uông Tử Hào đối với mấy cái này thuộc như lòng bàn tay. Một học sinh như cậu ta mà rành rọt mấy thứ này như vậy, lão Đinh ngược lại không lấy gì làm kỳ quái. Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì đào hang. Thủ đoạn lập nghiệp của Uông Nhân Viễn như thế nào thì không biết, nhưng nếu con trai mà y sinh ra là người chính nhân quân tử thì đúng là một chuyện hết sức nực cười.
– Vạn Hưng Đường thì sao?
Lão Đinh lạnh lùng hỏi.
– Cầm đầu của Vạn Hưng Đường là Đao Ba Lý, nhưng mà chú Đinh, hình như cái chết của mấy người chú Dương không liên quan đến bọn họ. Đúng rồi…
Ánh mắt của Uông Từ Hào chợt lóe lên, trông có chút quỷ dị:
– Cháu nhớ ra rồi, lẽ nào có liên quan đến thằng nhóc đó?
– Ai?
Bốn người cùng kêu lên.
Uông Tử Hào không nhanh không chậm nói:
– Chú Dương không phải lần đầu tiên đến thành phố Giang Nguyên.
Cậu ta một chú Dương hai chú Dương ngọt xớt, một mặt vì cha mình và bọn họ gọi anh xưng em, một mặt lại muốn thể hiện bộ dạng trung hậu thành thật của mình:
– Cháu nhớ hơn một tháng trước chú ấy có đến đây một lần, lần đó là đến cùng chú Trương.
Chú Trương mà cậu ta nói tới chính là chỉ Trương Thất đã chết trên nền nhà.
Lão Đinh gật gật đầu:
– Không sai, chuyện này ta cũng biết. Hai người bọn họ khi đó là mang hàng mẫu đến cho anh Nhân Viễn xem, anh Nhân Viễn, hẳn là anh cũng nhớ chuyện này.
Uông Nhân Viễn nhìn con trai một cái, chậm rãi gật đầu:
– Không sai, đúng là như vậy.
Uông Tử Hào nhìn chung quanh, bộ dạng như rất cẩn thận:
– Lần đó là cháu dẫn hai chú ấy ra ngoài đi dạo, hít thở không khí, thật không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
– Ngoài ý muốn gì? Dương Tam sao không nói qua chuyện đó?
Lão Đinh giật mình, trầm giọng hỏi. Gã đương nhiên biết đi dạo ở đây có nghĩa là gì, đơn giản là đi ăn uống đàn đúm.
– Thực ra cũng không có gì lớn.
Uông Tử Hào chợt oán hận nói ra:
– Chỉ có điều hôm nay cháu nhìn thấy chút chuyện bất ngờ. Có một thằng nhóc từ trước đến nay không đối phó với cháu, luôn có ý không an lòng. Hôm đó khi cháu và chú Dương uống rượu, thằng nhóc đó dẫn mấy người đến gây chuyện. Đương nhiên có chú Dương ở đó, nên chỉ chớp nhoáng là giải quyết xong bọn chúng.
– Sau thì sao?
Lão Đinh lừ lừ hỏi.
– Cháu vốn cho rằng chuyện này như thế là xong.
Uông Tử Hào nhìn cái xác trên đất, làm người ta không nhìn thấy nét mặt của cậu ta:
– Nhưng hôm qua, và cả hôm nay nữa, trong lúc vô ý cháu phát hiện đều có bọn cớm tìm thằng nhóc đó nói chuyện. Vốn cháu không cảm thấy gì, chỉ là không nghĩ chú Dương lại chết rồi. Lẽ nào là bởi vì nguyên nhân thằng nhóc đó trong lúc vô ý nhìn thấy chú Dương rồi báo bọn cớm biết? Đương nhiên, cháu cũng không dám khẳng định.
– Thằng đó là ai?
Lão Đinh bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm nghị quát.
– Tên hắn là Lâm Dật Phi, là sinh viên năm ba khoa báo chí.
Uông Tử Hào mang vẻ mặt hết sức nghiêm trang, trong lòng lại đang cười lạnh. Cậu ta biết bất luận lão Đinh có tin hay không, tên Lâm Dật Phi này tuyệt đối sẽ không sống qua được mấy này nữa. Ánh mắt vẫn luôn sập xuống, trong lòng thầm nói, Lâm Dật Phi, lần trước tao không đập chết mày, lần này xem mày còn thoát được hay không.
Chỉ có điều cậu ta không biết rằng, cậu ta vốn nghĩ rằng đem chuyện này giá họa lên người Lâm Dật Phi, nhưng không ngờ sự tình lại chó ngáp phải ruồi, đám người Dương Tam chính là do Lâm Dật Phi giết chết. Chỉ có điều nếu cậu ta thực sự biết mấy người này là do Lâm Dật Phi gây nên, chỉ sợ hơn phân nửa cậu ta sẽ hối hận với quyết định ngu xuẩn hôm nay!
Uông Nhân Viễn sắc mặt trang nghiêm ngồi trong thư phòng, đang nhìn đứa con trai mình cưng chiều, có chút bất mãn nói:
– Con có biết việc con bây giờ đang làm rất nguy hiểm không?
Y cũng không cho là chuyện con trai mình đang làm là sai. Cho dù con trai muốn lên trời hái sao, y đều làm thỏa mãn. Y chỉ cho rằng con trai y không sáng suốt. Y chỉ có một đứa con này mà thôi. Bôn ba cả một đời, gia nghiệp tích lũy thật nhiều. Nếu như không có con trai kế thừa, một tia ý định tặng cho người ngoài, hoặc là hiến cho quỹ từ thiện, đây là chuyện mà rất nhiều người không thể chịu đựng được.
– Cha.
Uông Tử Hào tùy tiện ngồi xuống,
– Có nguy hiểm gì chứ. Bảy con sói kia tuy rằng giết người không chớp mắt, nhưng dù sao với chúng ta vẫn là quan hệ lợi dụng. Con chỉ ra kẻ thù cho bọn chúng, bọn chúng vui còn không kịp nữa là.
Uông Tử Hào trên mặt rất là đắc ý, nhưng gã đích xác có lý do đắc ý. Trái ngược với bạn cùng lứa tuổi, gã có quá nhiều tiền đáng để kiêu ngạo. Gã có thể nói bẩm sinh đã ngậm thìa vàng. Có rất nhiều khi ở tuổi như gã vẫn còn đang liều mạng học tập, hy vọng tìm được công việc tốt nuôi sống gia đình, còn nỗi sầu ngày ngày của gã chính là hôm nay làm thế nào tìm chút mới mẻ, kích thích.
Tiền vàng và phụ nữ đều là ước mơ tha thiết của rất nhiều đàn ông. Mục tiêu siêng năng, chỉ là trong mắt gã đã mất đi hương vị. Gã có tiền, cha mẹ rất cưng chiều gã, cũng có đủ tiền cung cấp cho gã tiêu xài, gã cũng không thiếu phụ nữ. Đạo lý rất đơn giản, có tiền, làm sao có thể thiếu phụ nữ?
Điểm tốt của việc có tiền rất nhiều. Người có thể cự tuyệt sức hấp dẫn của tiền càng ngày càng ít. Cái gì mà trinh tiết, thành tín, tín ngưỡng, và tôn nghiêm đều bị ảm đạm trước quầng sáng lòe lòe của tiền vàng, không chịu nổi một kích.
Giống như vua si tình đất Chiết Thanh kia, hai năm đều không theo đuổi được Phong Tuyết Quân. Gã vẫn không phải dễ dàng chiếm được trái tim người đẹp. Gã hiện tại không vứt bỏ cô, chỉ là bởi vì gã vẫn chưa có được cô một cách chân chính.
Đối với những thứ tới tay gì đó, Uông Tử Hào rất nhanh sẽ cảm thấy chán ghét, điều này cũng có thể là chỗ thông minh của Phong Tuyết Quân. Mặc dù là chim nhỏ bình thường, lại luôn duy trì khoảng cách. Uông Tử Hào không phải không rõ cô có chút ý đùa bỡn, nhưng gã không để ý. Trái lại thích thú cùng cô chơi trò chơi này, gã cảm thấy rất thú vị.
Chỉ có điều cái tên Lâm Dật Phi kia khiến gã cảm thấy rất không thú vị. Người đàn ông kia có sự cố chấp hiếm thấy, cũng khiến cho gã cảm giác giống như thuốc cao bôi da chó vậy, dán lên bóc xuống đều có chút khó khăn. Gã vốn không thèm để ý tới Lâm Dật Phi chút nào, gã một chút cũng không cho rằng Lâm Dật Phi sẽ tạo thành uy hiếp đối với mình. Giống như một tỷ phú vĩnh viễn cũng sẽ không lo lắng một người bán khoai lang rong có thể vượt qua mình vậy. Gã không sợ đối thủ quá mạnh, chỉ sợ đối thủ quá yếu.
Nhưng gã thật không ngờ chính là cái gọi là đối thủ gã không thềm để ý, không ngờ mang tới cho gã đả kích gần như hủy diệt như vậy. Đương nhiên, là gần như, vận may của gã tốt lắm. Khi ở tình thế rối ren không thể cứu vãn, đã bóp nghẹt gã. Gã đã nhìn thấu ý đồ của Lâm Dật Phi, lái xe đâm Lâm Dật Phi. Lúc ấy gã đã biết, Lâm Dật Phi cho dù không chết, phỏng chừng cũng sẽ biến thành người thực vật.