Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thích Kế Quang lắc đầu nói:
- Sở luận của túc hạ ta cũng biết, bất quá đạo của binh gia, truy hay không truy còn vì quốc gia đại nghĩa. Oa khấu hoành hành vô địch ở phía đông nam, quan binh Đại Minh chúng ta tham sinh úy tử, nghe phong thanh tặc phỉ đã bỏ chạy. Hiện giờ chư tướng thúc thủ, vạn dân oán khổ, nếu Thích mỗ chỉ tham giữ tính mệnh, thủ thành túng địch, thả cho tặc khấu hoành hành thì sao bằng loài chó lợn. Thích mỗ tuy không phải là thư sinh nhưng cũng biết đạo thánh hiền đã nói: “tự phản nhi súc, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ” (tự xét lại thấy mình làm đúng thì dù phải đối đầu với nghìn vạn người cũng coi như không). Nghìn vạn người còn không sợ, hà cớ gì phải sợ bọn Oa khấu con con.
Văn sĩ nghe xong, nhíu mày trầm ngâm không nói một lúc lâu. Lúc này chúng quan sai nghỉ ngơi đã xong liền gọi nhau lên đường. Văn sĩ đó đột nhiên lấy trong tay áo ra một nén bạc, cười nói:
- Chư vị quan gia, xin cứ nghỉ ngơi tiếp, tệ phó thủ đã mang trà chạy đi, khi y trở về tại hạ muốn được cùng các vị tướng quân đối ẩm một chung.
Chúng quan sai nhìn thấy ngân lượng không thể chối từ. Thích Kế Quang lại nói:
- Không dám khiến túc hạ phải phí tổn. Đường đến Nam Kinh không còn xa, Thích mỗ cũng muốn đến nhanh một chút, dù sống dù chết cũng một lần cho xong.
Văn sĩ cười cười, chỉ tay về phía đằng xa nói:
- Nhìn kìa, chẳng phải hắn đã về đấy thôi.
Chúng nhân nhìn ra, thấy phía cuối đường một điểm ảnh như gió tiến lại, trong khoảng khắc đã nhìn rõ hình trạng, đúng là nam tử mặc áo tơi lúc nãy, trong tay cầm một cái bình bôn đáo đến trước lương đình đột nhiên dừng chân lại. Y đang bôn tẩu như cuồng nhưng nói dừng là dừng được, thực khiến Lục Tiệm cảm thấy hãi dị. Văn sĩ cười nói:
- Châm hai chén trà.
Nam tử áo tơi cẩn thận đặt bình trà xuống, trong tay xuất hiện hai cái chén thận trọng rót trà.
Thích Kế Quang nhận chén trà, thấy nước trà một màu bích lục, nước vẫn sôi chưa dừng, phía trên bọt nước đang nổi lên, bất giác ngờ vực nói:
- Trà này lấy tại vùng phụ cận phải không ?
Nam tử áo tơi không nói một lời, chỉ có văn sĩ cười nói:
- Trà này lấy từ trong thành ra.
- Nực cười – một tên quan sai cười nói – từ Nam Kinh đến đây ít nhất mười dặm, đi về phải mất hai mươi dặm, dù có công phu từ thành lấy được trà quay về đây thì trà sao có thể còn đang sôi được.
Thích Kế Quang lại cười nói:
- Thế gian thiếu gì kỳ nhân, dù có làm được như vậy cũng đâu có gì kỳ quái.
Nói xong nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, từ từ thưởng thức rồi tán thưởng:
- Trà ngon, có điều Thích mỗ thô lỗ, không hiểu trà đạo, không biết xuất xứ của nó.
Văn sĩ cười nói:
- Trà này lá nhỏ như lưỡi chim sẻ, chính là đặc sản Bích Loa phong của Động Đình, nước trà có hương vị, ngoài nước từ suối Thạch Thanh của Vô Tích Huệ sơn không đâu có được. Ta không thích rượu, chỉ thích trà, xin lấy chén trà này để khích lệ tướng quân, chúc tướng quân sớm có ngày thoát xuất tù lung, lời nói hôm nay xin vạn lần đừng quên.
Thích Kế Quang cung tay cười nói:
- Đa tạ lời chúc, xin hỏi đại danh các hạ ?
Văn sĩ lắc đầu cười nói:
- Ta chỉ là một phế nhân, ngài cứ gọi là thư sinh, tiện danh không tiện nói ra.
Thích Kế Quang khí vũ hiên ngang, văn sĩ không muốn thông danh y cũng không miễn cưỡng, cười một tiếng thoải mái rồi chuyển mình quay đi. Lục Tiệm đi theo phía sau, được hai bước đột nhiên sau lưng ớn lạnh, vội quay lại nhìn, thấy hai mắt nam tử áo tơi từ dưới chiếc mũ tre phát ra một đạo lệ mang như có đao phong rạch tới.
Mắt Lục Tiệm cảm thấy đau nhói, vội vàng chuyển nhãn, lại thấy Mạc Ất miệng đang lẩm nhẩm, hai mắt xuất hiện thần thái tự kỷ. Lục Tiệm trong tâm chấn động, không kìm được lùi nhanh về phía sau hai bước, vội vàng đứng chắn phía sau Thích Kế Quang. Không ngờ hàn khí đó thủy chung bất tán, đến khi họ đi được vài dặm, không còn nhìn thấy nam tử áo tơi và Mạc Ất nữa mới dần tiêu tán.
Thích Kế Quang thấy vậy ngạc nhiên nói:
- Huynh đệ, sắc diện sao lại khó coi như vậy ?
Lục Tiệm nói:
- Đệ cũng không hiểu, chỉ thấy trong lòng bất an.
Thích Kế Quang trong lòng cũng có tâm sự, tiện miệng nói:
- Đã tới Nam Kinh, mọi việc đều do trời quyết định.
Lục Tiệm mặc nhiên không đáp, trước mắt thủy chung vẫn như thấy ánh mắt lạnh lẽo dưới nón tre của nam tử áo tơi, nhăn mặt nghĩ “ hai người đó là ai ? tại sao khi ta thấy họ liền cảm thấy bất an, hận không thể chạy ra ngoài ngàn dặm”
Lục Tiệm đang lúc trong lòng trăm mối thì đã đến gần thành trì. Đoàn người sau khi vào thành liền thấy nhà cửa ngang dọc kín cả mười dặm, chu môn vạn hộ, toàn thành sáng rực. Gió thổi lạnh lẽo, ngày vừa tàn, trăng đang lên, bồi hồi nhìn bóng người qua lại, phảng phất có sự phồn hoa của Giang Nam. Đến tổng đốc nha môn, quan sai giao người hoàn tất, Thích Kế Quang nhập lao thẩm vấn, Lục Tiệm phải chia tay, trong lòng bất nhẫn, nắm chặt hai tay Thích Kế Quang mắt đỏ lên.
Thích Kế Quang thở dài nói:
- Tống quân thiên lí, chung tu nhất biệt (đưa người ngàn dặm rồi cũng phải chia tay). Huynh đệ, ngươi đưa ta tới đây, đại ca đời này kiếp này không thể nào quên.
Lao đầu thúc giục, hai người không biết làm thế nào đành sa lệ ly biệt. Lục Tiệm nhìn Thích Kế Quang nhập lao môn trong lòng trầm xuống, đi đi lại lại trước cổng tổng đốc phủ, nhìn quan viên ra ra vào vào thật không biết có thể nhờ ai giúp đỡ.
Đi qua lại suốt nửa ngày đã đói bụng, sờ khắp người không thấy gì, bây giờ mới nhớ ra là bao ngân lượng đã đưa cho đám quan sai, nhất thời cảm thấy bất lực, chuyển người đi đến đầu đường, chỉ thấy hai bên đường quán xá san sát, mùi cơm thịt thơm phức, bất giác không nhịn được nuốt nước miếng đánh ực. Trong lúc đang luống cuống bỗng bắp chân bị người ta đá phải. Nhưng Lục Tiệm linh giác thần thông, dù giữa vạn người vẫn có thể tiến thoái như thường, tuyệt không dễ bị người ta đá vào chân. Y kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chính là “Kim Quy” Doanh Vạn Thành, trên trán đang dán thuốc cao, hai bên má đầy vết trầy xước, Lục Tiệm giật mình vui mừng nói:
- Ông đấy à, Cốc Chẩn đâu ?
Doanh Vạn Thành sắc diện âm trầm, giận dữ hừ một tiếng, nói:
- Hắn chưa đến tìm ngươi sao ?
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Hắn chẳng phải bị ông bắt giữ đấy sao, sao lại hỏi ta ?
Doanh Vạn Thành vận khởi thần công “Quy Kính”, hai mắt nhìn khắp người Lục Tiệm vài lượt, cười nói:
- Thằng bé này tốt đấy, so với Cốc Chẩn thành thật hơn nhiều. Ngẫu nhiên gặp lại ở đây, chúng ta tới tửu lâu uống hai chung nhé ?
Lục Tiệm hơi do dự, nhưng hắn một lòng muốn tìm nơi hạ lạc của Cốc Chẩn nên đành đáp ứng, đột nhiên thấy Doanh Vạn Thành cất bước đi trước, chân trái cà nhắc từng bước một. Lục Tiệm thấy y toàn thân thụ thương, trong lòng kinh nghi “võ công của y cao cường như thế, lại có thần công “Quy kính”, kẻ nào có thể đả thương y đến mức này. Y rõ ràng ở cùng một chỗ với Cốc Chẩn, hiện giờ y ở đây, Cốc Chẩn có thể đi đằng nào chứ ?
Doanh Vạn Thành đi đến chỗ rẽ liền đi vào một tửu lâu lớn nhất, ngang nhiên ngồi xuống gọi tiểu nhị:
- Lão gia điểm thái (gọi đồ ăn).
Tiểu nhị thấy hắn y phục hoa lệ trong lòng đã cung kính ba phần, vội vàng cười nói:
- Lão viên ngoại xin cứ gọi.
Doanh Vạn Thành nói:
- Trước tiên tam bạch tam tiên, một đem chưng, hai đem nấu cách thủy
Tiểu nhị nghe vậy cười cầu tài nói:
- Lão viên ngoại xin nói minh bạch ?
Doanh Vạn Thành cười nhạt nói:
- Uổng cho người làm tiểu nhị của một đại tửu lâu. Tam bạch là Thái Hồ tam bạch: tiểu ngân ngư, bạch tài ngư, bạch hà. Tam tiên là Trường Giang tam tiên: đao ngư, thì ngư, hà đồn. Hà đồn và bạch hà đem chưng, còn bốn loại kia nấu cách thủy.
Tiểu nhị do dự nói:
- Cả sáu món thì không ít đâu.
Doanh Vạn Thành cười lạnh nói:
- Sao, ngươi sợ ta ăn không hết chăng. Ăn không hết thì ta đem đi.
Tiểu nhị ứng tiếng chuẩn bị quay đi, Doanh Vạn Thành lại nói:
- Chậm đã, nếu có lấy cho ta một bát thang Ngọa Long Phượng Sồ.
Tiểu nhị lộ vẻ khó khăn, ngượng ngập nói:
- Lão viên ngoại, loại thang đó chưa từng nghe qua, xin hỏi cách làm như thế nào ?
Doanh Vạn Thành cười nói:
- Dùng hai cân hoạt bảo (chỗ này có lẽ phải là bào ngư), bỏ lòng chỉ lấy thịt, lại thêm năm đôi cánh gà non rút xương thái nhỏ, trộn đều mấy thứ này với hạt tiêu, hành nghiền, vài loại rau mùi. Đun nửa giờ cho đến khi nước trong, vớt hết cái ra, chỉ giữ lấy nước. Bào ngư chính là ngọa long, cánh gà non là phượng sồ, vì vậy mới có tên gọi như thế. Ngươi đừng tưởng mang thứ linh tinh nấu lòe ta, vật liệu không đúng, lão gia ta nếm cái là biết.
Tiểu nhị đó vội cười đáp:
- Bản điếm mở đã có trăm năm, sao dám lừa gạt.