Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(17+)
Lục Mỹ Nhi tái mét mặt. Nhạc Tĩnh mỉm cười, ánh mắt mang theo thâm tình nhìn Mộ Dung Phong, mà nàng không biết rằng, ánh mắt đó lại khiến người nam nhân nào đó dục vọng nhộn nhạo. Hắn không kềm chế nổi, bế thốc nhân nhi trong lòng lên, một mạch hướng tẩm cung vận khinh không mà rời đi, chỉ để lại câu nói: "Hoàng hậu mệt mỏi, Nhàn vương thay trẫm tiếp các vị."
Mộ Dung Khiêm khinh bỉ hừ lạnh, hoàng hậu mệt mỏi hay chính hoàng thượng ngươi không kiềm chế nổi?
Mộ Dung Phong ôm Nhạc Tĩnh về tẩm cung, một đường hướng thẳng hồ tắm mà đi đến. Nhạc Tĩnh trong lòng thầm kêu ko ổn, thân hình chưa kịp chạy đã bị hắn ném xuống hồ. Khi nàng nhô lên, chưa kịp hô hấp môi đã bị bịt kín lại, lưỡi hắn càn quẫy trong miệng nàng, lôi kéo lưỡi nàng, tham lam hôn mút chất mật trong miệng nàng. Nhạc Tĩnh cảm thấy không khí trong phổi mình đang bị rút dần đi. Môi lưỡi dây dưa mãi cho đến khi cả hai người đều đã không thể hô hấp mới chịu buông tha cho nàng, đôi môi nàng đỏ mọng sưng phồng lên.
Mộ Dung Phong nhìn chăm chú tiểu nhân nhi trong ngực, y phục của nàng vì ướt mà dính sát vào cơ thể, làm dáng người lung linh của nàng hoàn toàn bại lộ. Hắn cảm thấy máu trong người hắn sôi lên. Vung tay một cái, y phục trên người nàng lập tức bị xé tan thành mảnh nhó, tán loạn trong nước, ngay cả yếm cùng tiết khố cũng không còn, làm hai tiểu bạch thỏ trước ngực bại lộ trong không khí, nhũ hoa đỏ hồng dưới ánh nhìn nóng bỏng của hắn mà dần trở lên cứng cáp, dựng thẳng lên.
Nhạc Tĩnh cảm thấy trước người chợt lạnh, cúi xuống nhìn thấy cả người không một mảnh vải bị hắn ôm trong lòng. Cảm nhận được cơ thể mình phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hận không thể tìm cái hố mà chui xuống. Nàng không biết rằng, vẻ mặt nàng lúc này càng dụ hoặc lòng người. Mộ Dung Phong thoát đi y phục của chính mình, hai thân thể trần truồng lập tức dán sát vào nhau.
Hắn cúi đầu, ngậm lấy một bên nhũ hoa, nhẹ nhàng cẵn mút, một tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại cũng không nhàn rỗi mà xoa nắn tiểu bạch thỏ còn lại, làm cơ thể nhạy cảm run rẩy, môi đỏ mở ra phát ra thanh âm mê người:
"Ưm... a... Phong..."
Tiếng rên rỉ của nàng càng kích thích hắn thêm cuồng dã cắn mút. Hắn xoay người, ôm nàng đi về phía Long sàng. Đè nàng xuống, môi vẫn không rời khỏi cơ thể nàng. Lúc này, bàn tay vốn ôm eo nàng dọc theo eo thon, lướt qua đùi nàng, tiến đến nơi thầm kín nhất chưa ai khai phá, nhẹ nhàng trêu chọc. Đổi lại là tiếng rên rỉ mê đắm của nàng, tay hắn lại càng vuốt ve nhiệt tình, thậm chí một ngón tay đã nhẹ nhàng chen vào trong hoa huyệt chật hẹp.
Dị vật chen vào làm nàng khó chịu, theo bản năng muốn lui lại về phía sau, hắn nào sẽ cho nàng toại nguyện, một tay chế trụ eo nàng, tay kia lại chen thêm một ngón nữa là hai ngón nhẹ nhàng khuấy đảo.
"Phong...a...khó chịu...ừ...a..."
Nàng vừa nói hắn lại độc ác đưa ngón tay vào sâu hơn.
Nhìn tiểu mỹ nhân thở dốc, đôi mắt mê man không xác định, hắn cười tà. Nhẹ nhàng dịch người xuống, cúi người áp môi vào cánh rừng uớt át kia. Lưỡi dài nhẹ nhàng liếm mút, lại kích thích nàng thật sâu.
Nhạc Tĩnh vươn tay nắm lấy tóc hắn, eo thon vặn vẹo, muốn lui lại, lại bị hắn nắm chặt, không cho động.
Hắn ngẩng lên, bên môi mang theo chỉ bạc ái muội.
"Thật ngọt." - Hắn cất tiếng nói trầm thấp tà tứ.
"Chàng...sắc quỷ....a..." - Không cho nàng nói hết câu, tay hắn lại đẩy sâu vào.