Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Lãnh Khốc Hoàng Hậu
  3. Chương 4 : Chương 4
Trước /13 Sau

[Dịch]Lãnh Khốc Hoàng Hậu

Chương 4 : Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cuộc chiến giành nguời đã bùng nổ.

Sau một hồi tranh giành, Mộ Dung Phong cũng có thể ôm ái thê về tẩm cung. Hắn không khỏi có chút hậm hực, mẫu hậu đại nhân lại gọi Tĩnh nhi vào cung làm gì cơ chứ, đã thế lại còn dùng ánh mắt soi mói, dò xét khắp nguời nàng nữa. Nàng là của hắn, chỉ có hắn mới có thể ngắm nàng như vậy.

Nhạc Tĩnh bất đắc dĩ nhìn hắn, Mộ Dung Phong lại sao vậy?!

“Ngươi, lại sao vậy?” – Nàng cuời cuời, vuơn tay vuốt khuôn mặt đang nhăn nhó của hắn.

“Mẫu hậu gọi nàng vào cung làm gì vậy?!” – Hắn hỏi nguợc lại.

“Ngài cũng chưa có nói mục đích, chỉ so vài chiêu cùng ta rồi cứ ngồi nhìn ta vậy thôi. Ngài còn nói, mắt nhìn nguời của nguơi không tệ.”

“Đó là đuơng nhiên.”

“Rốt cuộc nguơi khó chịu cái gì?!”

“Ta khó chịu khi mẫu hậu nhìn nàng kĩ như vậy.”

“Đó là điều bình thuờng mà.”

“Nàng là của ta, chỉ ta mới đuợc nhìn nàng như vậy.”

Nàng sững sờ nhìn hắn. Bá đạo quá rồi?!

Hắn chỉ hơi nhuớn mày, không do dự cúi đầu hôn lên đôi đang hơi hé mở kia, thừ cơ nàng sững sờ mà công thành luợc địa, thành công càn quét mọi ngõ ngách trong miệng nàng.

Ngoài thư phong, một ánh mắt mang theo vui vẻ nhìn vào, không ai khác chính là thái hậu đại nhân. Tên tiểu tử kia tính chiếm hữu thực cao, nữ nhi nhà nguời ta không thể không thuận theo hắn rồi.

Màn đêm buông xuống, Nhạc Tĩnh bị Mộ Dung Phong giữ ở lại trong cung. Vốn nghĩ có thể cùng nguời trong lòng tâm sự cả buổi, ai ngờ có tin cấp báo đưa đến, làm hắn không thể không xem xét: Thái tử cùng Tam công chúa Hoả Vân Quốc sẽ tới trong 2 tuần nữa, giờ đã đi đc một nữa chặng đuờng rồi.

Đọc xong mật báo, khuôn mặt Nhạc Tĩnh tối sầm lại. Không ai không biết rằng vị Tam công chúa Hoả Vân quốc vốn nguỡng mộ Mộ Dung Phong đã lâu. Từng thề rằng không phải hắn thì sẽ không gả, thành ra Hoá Vân quốc hoàng đế đã nhiều lần có ý hoà thân nhưng Mộ Dung Phong đều từ chối. Lần này nàng ta đến đây, sợ là vì chuyện lập hậu, chắc chắn không có ý tốt.

Mộ Dung Phong không khác Nhạc Tĩnh là bao, khuôn mặt tuấn tú gần như đã đóng băng. Hắn đưa mắt nhìn nguời bên cạnh, thấy nàng khó chịu đành thở dài một hơi. Bỏ tờ giấy vào ngọn nến trên bàn, mặc nó cháy, hắn vòng tay, đem nàng ôm vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng.

“Nàng đừng lo, cho dù Vị công chua ấy có cởi hết y phục đứng truớc mặt ta, ta cũng sẽ không động tâm.”

“Ta không có lo lắng.” – Nàng bĩu môi phản kháng, nàng mới không thừa nhận là trong lòng có chút khó chịu.

“Thật sự?!” – Hắn nhướn mày nhìn nàng, chắc chắn là nàng ghen.

“Lừa nguơi làm gì?!”

“Nàng rõ ràng đang ghen, điều đó hiện rõ trên mặt nàng kia kìa.”

Nhạc Tĩnh bị nói trúng, mặt thoát cái đỏ bừng lên, trông càng xinh đẹp lại đáng yêu. Vẻ mặt này của nàng làm hắn không kìm đuợc mà hôn lên khuôn mặt nàng. Nhạc Tĩnh đẩy hắn ra, vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng hắn. Hắn lại không cho nàng thoát, mà càng thêm ôm chặt nàng.

“Nàng quả nhiên là ghen.” – Hắn đắc ý nói, không phải câu hỏi mà là khẳng định.

“Thì sao chứ, ai bảo nguơi yêu nghiệt như vậy làm chi?!” – Nàng không chối nữa mà quay sang véo lấy má hắn.

Mộ Dung Phong cũng mặc nàng véo, khuôn mặt tràn ngập nụ cuời thoả mãn. Nàng ghen, chứng tỏ nàng quan tâm đến hắn, chứng tỏ trong lòng nàng có hắn.

Nhạc Tĩnh véo chán rồi thả tay ra, ngồi yên lại trong lòng hắn, đầu nhỏ tựa vào lồng ngực hắn, nghe từng nhịp tim vững vàng đang đập. Nàng cũng không rõ nàng bị làm sao nhưng mỗi khi nghe nói có nguời nguỡng mộ hắn, trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu. Chả lẽ đúng như hắn nói, là ghen sao?!

Nhạc TĨnh ở hiện đại, suốt ngày làm nhiệm vụ, chưa từng yêu nên có thể coi là không biết nên làm gì.

Mộ Dung PHong nhìn tiểu nhân nhi trong ngực, khoé miệng cong lên nhìn nàng đang thoải mái tựa vào mình. Hắn biết nàng vẫn mâu thuẫn, nhưng hắn sẽ cho nàng thời gian, để nàng tiếp nhận hắn.

Đến đêm khuya, Nhạc Tĩnh ngủ thiếp đi trong lòng Mộ Dung Phong tự lúc nào không biết, hắn ôm nàng về tẩm cung, cởi áo ngoài cho nàng, lại cởi áo của mình rồi ôm nàng nằm lên giuờng ngủ một giấc. Có lẽ, cho đến lúc này, đây là giấc ngủ bình yên nhất của cả hai nguời.

(chương này hơi ngắn, các bạn thông cảm cho ạ)

Quảng cáo
Trước /13 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ông Xã Là Minh Tinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net