Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: bongbonggemini
Beta: Mặc
Bởi vì lúc chiều bị Hanji kéo đi nghiên cứu đạn pháo cho nên buổi tối ta liền thức đêm xem sách mượn từ thư viện.
Trên cái thế giới mà tiến hóa văn minh của nhân loại kém hơn thế giới trước kia của ta, nhưng vì titan phát hiện, nhân loại cùng titan đối kháng mà từ đó phát triển phương diện tri thức quân sự toàn diện.
Trước không cần nói đến lập thể cơ động trang bị, vũ khí hạng nặng cũng phát triển cực mạnh. Chẳng hạn như, thời điểm mà titan xuất hiện thì con người vẫn sử dụng đại pháo phổ thông. Nhưng chỉ trong mười năm ngắn ngủi, đại pháo liền phát triển thành lựu pháo tiên tiến. Lựu pháo uy lực rất lớn, nếu nhắm vào tóc titan để bắn thì hoàn toàn có thể phá hủy gáy của titan. Đôi khi, thậm chí chỉ dùng một lần đã có thể tiêu diệt tận ba titan.
Nhưng lựu pháo lại có nhược điểm vô cùng lớn, đó chính là công nghệ chế tạo cựa kỳ tinh vi, phức tạp. Nguyên liệu để chế tạo một cái lựu pháo thường tốn hai mươi đến ba mươi lần đại pháo phổ thông. Đây đều là vì nguyên liệu chế tác lựu pháo rất thưa thớt và quý giá. Vì vậy mà nếu không phải quá khó khăn thì sẽ không sử dụng lựu pháo để công kích.
Lúc trước Hanji lôi kéo ta nghiên cứu giao thể, chắc là nàng cũng chú ý tới khuyết điểm của lựu pháo, hi vọng có thể tìm được một cách chế tác thuận tiện, hao phó ít mà lại lợi cho việc sử dụng tài liệu đến chế tạo…… Cái đó gọi là? Tựa hồ kêu dính hồ bitch ( thật sự xin lỗi, ta ko dịch đc ToT.) A a Hanji lại nghĩ như thế nào a!
Các tân binh học dưới sự huấn luyện của binh đoàn không chỉ nên học kỹ thuật đối kháng với Titan. Dù sao một trăm năm trước kia, titan xâm nhập một lần, cho nên tân binh mới học phương pháp sử dụng các loại vũ khí, cách phòng thủ tường thành cùng các tri thức khác. Sau khi đợt huấn luyện kết thúc, hầu hết mọi người đều sẽ gia nhập binh đoàn đóng quan mà trong mười người giỏi nhất sẽ tiến vào đội cảnh vệ. Gia nhập binh đoàn trinh sát….. đại khái chính là bị gọi là một đám nông nổi “ Đầu ủng nước, ngu ngốc.”…… Hơn nữa nhân số bình thường đặc biệt thiếu, chưa vượt qua quá một trăm.
Nhưng là lần tuyển binh lần thứ 103 của ta thì trong mười người giỏi nhất có sáu người gia nhập binh đoàn trinh sát…… đại khái là hậu quả của việc tường Maria bị siêu hình khổng lồ phá hư.
Bình yên trăm năm, con người bắt đầu tỉnh lại từ sự mất mát, khuất nhục mà nghĩ lại.
Ta vừa nghĩ vừa đọc sách, không biết đã ngủ từ bao giờ.
“ Giơ đao lên.”
Ai? Là ai đang nói với ta?
“ Mau giơ đao lên a! Petra! Không cần đứng ngẩn ở đó! Nhanh chút chiến đấu!!”
“ A?”
“ Chiến đấu a….”
Ta trợn to mắt, phát hiện chính mình đang ở trên sườn núi, cả bốn phía là cảnh máu nhuộm.
Ta ngẩng đầu, có một người đang che chở trước mặt ta.
Người kia…… Trí nhớ ta tựa hồ hiện ra, trong đó là đủ loại tình cảnh ngày xưa. Đó là một cái tiền bối của binh đoàn trinh sát. Nàng phụ trách huấn luyện Petra cùng một số tân binh khác, đối ta rất tốt. Lúc này nàng quay lưng về phía ta đối mặt với một titan, cánh tay trái đã bị cắn rơi, toàn thân là những vết thương lớn nhỏ, máu tươi đầm đìa.
Ta theo bản năng nhìn cơ thể mình, phát hiện chính mình không có việc gì, ngay cả huyết đều không bị dính bao nhiêu.
Chẳng lẽ tiền bối luôn luôn che chở ta?
Ta còn chưa phản ứng được, titan kia đã dùng cánh tay lớn đánh về phía chúng ta. Tiền bối theo bản năng chạy về một bên, bàn tay khổng lồ kia cũng thay đổi phương hướng, hướng về phía ta mà đánh. Đầu óc ta nhất thời trống rỗng, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“ Petra –” Bỗng nhiên cơ thể ta bị đẩy ra. Ta bất ngờ không kịp phòng thủ mà bị ngã trên mặt đất. Ta ngã ra thì bàn tay titan lại đánh lên đất.
Ta gian nan nhìn tiền bối đang hấp hối dưới bàn tay titan.
Nói vậy, vừa rồi tiền bối hy sinh chính mình đem ta đẩy ra.
Ta quỳ rạp trên mặt đất, nhìn mặt tiền bối đã vặn vẹo, không thể phân biệt được ngũ quan. Nàng nỗ lực mở mắt ra, con ngươi màu lam sáng lạn dị thường.
Cách xa xa, ta thấy rõ tiền bối dùng khẩu hình nói với ta.
[ Petra, chạy mau! ]
Titan thấy tiền bối bị nó đánh bại, trên mặt lộ ra một cái tươi cười hết sức ghê tởm. Nó cười vươn tay đưa tiền bối vào trong miệng. Sức lực đã kiệt nên tiền bối cũng không giãy dụa mà tùy ý cho titan.
Ta nhìn thấy tiền bối gian nan quay đầu, vẫn dùng khẩu hình nói [ Chạy mau ].
Máu từ trên tay titan chảy xuống, rơi trên mặt đất.
Một giọt.
Một giọt.
“ Agrh, A a a a a!!” Không biết ta lấy ra dũng khí gì mà rút ra đao, lấy tốc độ cực nhanh xông lên phía trước, hung hăng huy đao.
Máu bắn tóe trên mặt ta, bốn ngón tay titan liền bị ta chặt đứt. Tiền bối ngã xuống từ trong tay titan, thân thể nặng nề rơi trên mặt đất. Ta vội cúi người nhìn.
Mắt lam của tiền bối đã đóng lạ. Dù ta kéo nàng thế nào nàng cũng không hề động.
Thân thể không trọn vẹn của nàng tựa như một con gấu bông bị phá hư, mất đi sinh khí mà nó vốn có. Mỗi một vết thương, một giọt máu đều đánh thẳng vào sự yếu đuối cùng ích kỷ của ta.
Bên người ta còn có rất nhiều binh lính đã mất đi sinh mệnh. Bọn họ đã từng thật đẹp đẽ với những tiếng cười vang, với những vui buồn, từng hướng về tương lai, khao khát thắng lợi, ra sức chiến đấu.
Trớ trêu thay rằng hiện tại, bọn họ nằm đó, mặc cho titan chà đạp cơ thể mình.
Mà còn sống, tại cái nơi chiến trường luyện ngục này ra sức mà giãy dụa, chiến đấu, than thở.
Một bóng ma bao lấy thi thể tiền bối. Titan nheo mắt cười.
Hận ý đã chiếm toàn bộ nội tâm của ta. Đầu óc ta trống rộng, thầm nghĩ muốn trả thù cho những chiến sĩ đã hy sinh. Nhảy lên, bay lên, xoay người, chặt bỏ. Động tác thuần thục lưu loát. Cơ thể ta đã không chịu sự điều phối của não. Máu tươi ấm áp vấy trên mặt ta, ta chỉ cảm thấy thật bẩn.
Quá bẩn.