Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Liệp Quốc
  3. Chương 43 : Vĩnh hằng chi lệ
Trước /248 Sau

[Dịch] Liệp Quốc

Chương 43 : Vĩnh hằng chi lệ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

A Đạt cười nhạt nhìn Hạ Á, trong ánh mắt tràn đầy sự chế nhạo: "Ngươi chỉ muốn đồ tốt, thứ tốt tất nhiên không dễ gì có được! Nếu như đơn giản là có thể tạo thành, như vậy thì chẳng phải người nào cũng có sao? Ngươi tự mình tính xem, mấy trăm ngàn năm qua ở trên đại lục, có bao nhiêu món trang bị làm từ rồng? Nếu như không phải vì khó có thể chế tạo, mọi người cũng sẽ không vì mấy thứ này mà đánh nhau vỡ đầu."

Hạ Á bị lời nói này làm cho nghẹn họng, sau đó giật giật vài cái, mới thở dài: "Được rồi! Xem ra ngươi nói cũng có đạo lý..."

Hắn nhịn không được nhìn nhìn con rồng kia, thương cảm cho Dora, còn chưa có tắt thở, đã bị tên dế nhũi âm mưu lột da rút xương, thế nhưng hình như lòng tham của dế nhũi còn chưa dứt: "Còn có cái gì tốt nào khác không?"

"Vẫn còn, nhưng ngươi không dùng được." A Đạt thản nhiên nói: "Ý của ta là, đây là thứ thuộc về ta, thân thể của rồng ngươi có thể lấy, thế nhưng linh hồn của nàng, là thuộc về ta!"

"Linh hồn?" Hạ Á bĩu môi: "Linh hồn gì gì đó, ta cũng không giành với ngươi, ta không phải là ma pháp sư. Ta thực sự muốn hỏi ngươi... Đống thịt này... Ách, thịt rồng có tác dụng gì không?"

A Đạt sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn tên dế nhũi, nghẹn nghào nói: "Ngươi? Ngươi sẽ không phải là muốn ăn thịt nàng chứ?"

Hạ Á chùi miệng một cách không có ý nghĩ gì tốt: "Mấy ngày nay đều phải ăn gà rừng, nhìn thấy một tên gia hỏa to như vậy, hiện tại bình tĩnh trở lại, mới nhớ tới hôm nay chúng ta còn chưa có ăn gì..."

A Đạt chết lặng cả người.

Hắn tuy rằng cũng là một con rồng, thế nhưng lại bị vây khốn trong hình dạng loài người, tại trong thế giới loài người cũng đã sống một thời gian dài, gặp qua muôn màu muôn vẻ người khác nhau, nhưng chưa từng nhìn thấy tên nào to gan lớn mật như tên dế nhũi này!

Người bình thường đối mặt với rồng, trong lòng không tránh khỏi có chút kính sợ. Ngay cả những dũng sĩ diệt rồng trong truyền thuyết, cũng bảo trì một tia kính ý đối với rồng.

Thế nhưng cái tên dế nhũi này... lại nghĩ tới việc ăn thịt rồng? !

Nhìn thấy bộ dáng trợn mắt há mồm của A Đạt, Hạ Á cũng không có một tia bất an. Tại trong lòng của tên dế nhũi, chỉ có một cổ tính tình chính là vô pháp vô thiên. Hắn không hề có tâm lý kính nể một ai, đối với hắn mà nói, con rồng này dù sao cũng đang hấp hối, hùng mạnh cũng thế, mà nhỏ yếu cũng vậy, đều không khác gì nhau.

Cọp hay lang gì cũng rất mạnh, thế nhưng sau khi đánh chết, không phải là cũng trở thành thức ăn cho hắn sao!

"Nhưng thật ra."vẻ mặt của Hạ Á rất quỷ dị: "Ta nói A Đạt ngươi a. Ngươi dù sao cũng là một con rồng phải không? Con rồng cái này nói gì thì nói cũng là đồng loại của ngươi. Thế nhưng xem ra, ngươi cùng nàng có hận thù rất sâu a. Không thể không nói, ngươi như thế nào lại tỉ mỉ dạy ta cách lột da rút gân nàng?"

Thần sắc của A Đạt chợt biến. Quang mang của nhãn thần vừa rồi liền thu liễm lại, trở thành một mảnh buồn tẻ.

Bề ngoài của hắn như thế này. Hạ Á tất nhiên là chưa từng thấy qua. Thế nhưng hắn đã nghe qua không ít chuyện tình, liền không nhịn được dựa vào lý lẽ thông thường mà suy đoán...

Dế nhũi vô cùng cẩn thận mở miệng: "Lẽ nào...Ngươi cùng con rồng cái này từng bước chung đường?"

Đại thể dựa vào cách nói chuyện, sự việc lại diễn biến ra thế này, hẳn là giữa hai người này chắc có một câu chuyện tình buồn triền miên cộng với một đoạn ngắn ân oán tình cừu đây? A Đạt hơn phân nửa là cùng con rồng cái này từng bước chung đường! Ân... Sau đó không biết vì chuyện gì mà hai người yêu quá sinh hận, chắc là A Đạt lại đi lẹo tẹo có lão bà rồng thứ hai, hay là con rồng cái này "cấm sừng" A Đạt, việc này thì phải hảo hảo suy nghĩ sâu xa một chút.

Hoặc chính là... Một đoạn chuyện tình vụn trộm? Trời ạ, thật là tò mò quá đi!

Con mắt của Hạ Á tỏa ra ánh sáng, đang chờ A Đạt nói ra chuyện tình cùa hắn. Đừng trách Hạ Á suy nghĩ quá "xâu sắc" (xấu) , dù rằng đây không giống như loại bê bối tình dục của Sofia đại thẩm ở Dã Hỏa trấn, nhưng đây lại là rồng a, là chuyện tình của hai con rồng!

Còn nữa... Nhìn thấy A Đạt cùng con rồng cái đứng chung một chổ, liền làm cho hắn có cảm giác được việc kết hợp giữa "người và thú"...

( không thể không nói, lão gia hỏa đối với việc giáo dục Hạ Á về phương diện này thực sự quá ác liệt... )

※※※

Lần này A Đạt cư nhiên không bị Hạ Á chọc tức, hắn phảng phất như thở dài một hơi, đầu ngón tay của hắn vuốt nhẹ lên cổ Dora, khóe miệng hiện lên một nụ cười yếu ớt: "Ngươi đoán sai rồi."

Giọng nói của hắn mang theo một tia buồn tẻ.

"Tình yêu... Thật là buồn cười, ngươi cư nhiên lại liên tưởng tới tình yêu. Thế nhưng, đáng tiếc a, nếu như ngày đó ta cùng nàng sản sinh ra tình yêu, có thể chúng ta đã không kết cục bi ai như hôm nay."

"Ta cùng Dora đều sinh ra trong lãnh địa của rồng nằm ở cực bắc lục địa, chúng ta thuộc về hai dòng khác nhau trong bộ lạc. Lúc Dora tuổi còn rất trẻ, đã được nỗi danh là xinh đẹp nhất trong bộ lạc, sự kiêu ngạo, cao quý cùng thông minh của nàng, làm cho vô số các nam thanh niên trong bộ lạc phải mê mệt, hy vọng lọt vào cặp mắt xanh của nàng. Bất quá, xin ngươi đừng có hiểu lầm, ta và nàng không có cùng một dòng tộc. Ta vốn là một con rồng băng, cho nên, dựa theo truyền thống của loài, rồng rất ít khi kết hợp với kẻ khác dòng tộc. Mà cũng giống như nàng, từ lúc ta ra đời, ta được mệnh danh là một con rồng có nhiều thiên phú nhất, chúng ta giống nhau đều được hưởng thụ sự ngưỡng mộ, nuông chiều, cùng ca ngợi...

Ta cùng Dora thật ra là cùng một tầng lớp, bọn ta sinh ra đã cao cao tại thượng, là kẻ nổi bật nhất trong bày đàn, bị bao quanh bởi lời ngon tiếng ngọt cùng những câu ca ngợi tốt đẹp nhất của mọi người. Bọn ta đã từng bởi vì thế mà tự hào, thậm chí mất dần bản tính vốn có của chính mình. Bọn ta từng cho rằng, chúng ta sinh ra là để sáng tạo lại thế giới này. Trời này là của bọn ta, đất này cũng là của bọn ta, tất cả những thứ tồn tại trong thế giới này đều thuộc về bọn ta.

Cũng trong đoạn thời gian này, bọn ta gặp nhau.

Làm một tên cao cao tại thượng, gặp phải một tên cũng cao cao tại thượng, nếu như không thể trở thành bạn hữu, như vậy thì chỉ có thể trở thành kẻ thù! Ngoài ra, không có con đường thứ ba.

Cứ một đoạn thời gian tộc rồng sẽ tiến hành một lần tuyển chọn, từ trong các dòng tộc chọn ra một kẻ thông minh nhất, mạnh nhất, và có tuổi đời nhỏ nhất. Kẻ này sẽ được cho phép đi vào trong thánh địa của rồng, hướng về rồng thần mà cầu nguyện, tất nhiên kẻ may mắn đó sẽ nhận được sự chúc phúc của rồng thần, cũng như là một vài năng lực đặc biệt hùng mạnh của rồng thần ban cho.

Thật bất hạnh chính là, trong lần tuyển chọn đó, cuối cùng lại có hơn một kẻ nổi bật .

Không chỉ có ta, mà còn có cả nàng!"

Hạ Á có chút thất vọng...

Cái này không "ướt át đầy nước mắt" như trong trí tượng tượng "xâu sắc" của mình a? Lẽ nào chỉ đơn thuần là hãm hại đối thủ cạnh tranh?

"Lần lựa chọn đó rất công bằng." A Đạt cảm giác được ánh mặt nghi hoặc của Hạ Á: "Lần lựa chọn cuối cùng là do các nguyên lão đức cao vọng trọng trong bộ lạc chủ trì, cho nên không cách nào giả dối. Mà Dora lại bị bại bởi ta, cơ hội lần đó thuộc về ta. Ta đi vào thành địa, tiến hành cầu nguyện..."

Khi A Đạt nói tới đây, giọng nói rất hàm hồ, hình như không muốn nhiều lời về câu chuyện này, hắn rất nhanh nói tiếp: "Khi ta từ thánh địa đi ra, ta trở thành thành viên sáng giá duy nhất trong bộ lạc, mọi người hầu như đều chỉ bàn tán về việc rồng thần ban phúc cho ta.

Mà điều này, đương nhiên khuấy động đến sự thất bại của Dora."

Hạ Á vểnh tai lên, hắn cảm giác được sắp tới đoạn mấu chốt.

Quả nhiên...

"Sau đó, Dora tìm tới ta. Lúc ban đầu, nàng làm ra bộ dạng rất sùng kính ta, ra sức xu nịnh ta, lấy lòng ta. Rất nhanh, bọn ta trở thành một cặp tình lữ xứng đôi nhất được mọi con rồng trong tộc đều công nhận. Tuy rằng bọn ta khác dòng tộc, thế nhưng bởi vì bọn ta đều là kẻ nổi bật trong bộ lạc, nên tất cả nguyên lão đều coi trọng sự kết hợp của bọn ta.

Thế nhưng, tất cả những điều này, cư nhiên đều là thủ đoạn độc ác của nàng!

Ngay ngày thành hôn của bọn ta, nàng đã hạ một lời nguyền kịch độc lên người ta."

A Đạt khinh khinh cười, hắn cười đến mười đầu ngón tay đều run rẩy, khóe mắt lộ ra một tia hàn ý: "Lúc trước ta rất thích học thuật biến hình, đối với loài rồng mà nói, đây chỉ là một ma pháp nhỏ nhặt, rất nhiều rồng có thể sử dụng ma pháp này, cũng có ít đồng loại của ta biến hình thành một hình dạng khác, trà trộn vào trong loài người hay người lùn trên đại lục nhằm đi du lịch thế giới. Ta cực kỳ thích thuật biến hình, ngay trong ngày hôn lễ của bọn ta, nàng lừa gạt ta, để ta biến thành hình dáng loài người, sau đó, ta uống phải chất độc mà nàng chuẩn bị từ trước - 'vĩnh hằng chi lệ'."

Hạ Á nhíu mày: "Cái gì, cái gì lệ?"

"Vĩnh hằng chi lệ." A Đạt hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt hiện lên một tia phẫn hận: "Đây là một bảo vật kỳ quái của tinh linh tộc, nó sinh trưởng ở trong hạt của một thứ gọi là 'vong thế hoa'. Mười phần hiếm thấy cũng như khó có thể thu lấy, mà thứ này, chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là một loại lời nguyền kỳ quái.

Trong truyền thuyết, chỉ cần nuốt phải một giọt 'vĩnh hằng chi lệ', vô luận ngươi đang ở hình dạng nào, cũng sẽ vĩnh viễn đều phải ở trong hình dạng đó."

Hạ Á bắt đầu cảm thấy có chút không đúng, sau đó ý niệm trong đầu của hắn vận chuyển-- vĩnh viễn...

"Trời ạ! Đó không phải là trường sinh bất tử sao?"

Nhìn hình dạng kinh hỉ của Hạ Á, A Đạt cười nhạt một tiếng, dùng một giọng lạnh lùng bác bỏ si tâm vọng tưởng của Hạ Á: "Đương nhiên không phải."

Hắn thở dài: "Chỉ có thể bảo trì hình dạng hiện tại, nói cách khác, nếu như hiện tại ngươi uống phải một giọt 'vĩnh hằng chi lệ', như vậy cho dù ngươi có tới lúc 80 tuổi, hình dạng của ngươi vẫn còn trẻ như bây giờ, thế nhưng tuổi thọ của ngươi không kéo dài, có nghĩa là ngươi vẫn giữ hình dạng cũ, khi ngươi hết tuổi thọ, thì ngươi vẫn chết như thường."

Hạ Á sửng sốt, không khỏi có chú thất vọng, uể oải nói: nguyên lai chỉ có thể bảo trì hình dạng.

Bỗng nhiên hắn suy nghĩ lại, nó thực sự không có gia tăng tuổi thọ, thế nhưng, cái này thứ tốt nhất có thể giữ vẻ thanh xuân a, như thế cũng đủ làm cho toàn bộ nữ nhân trên thế giới này phát điên!

Thử nghĩ, nếu như thế giới thật của chúng ta có một thứ giống như thế, đưa cho nữ nhân uống vào, cho tới lúc họ 80 tuổi thế nhưng dung nhang vẫn còn là gái 18-- nếu thật sự có thứ này, vậy không phải toàn bộ nữ nhân đều đánh nhau vỡ đầu để giành giật à?

Vẻ mặt Hạ Á nhất thời hưng phấn, chà xát hai tay: "Thế, cái kia... cái mà ngươi gọi là lệ gì đó, cái đó có thể tìm được ở nơi nào?"

A Đạt liếc mắt liền nhìn thấy tâm tư gian trá của Hạ Á, hừ một tiếng: "Ngươi đừng vọng tưởng nữa, thứ này mọc tại lãnh địa của tinh linh tộc, cho dù ở tại nơi ấy, cũng là cực kỳ hiếm thấy, ngươi muốn lấy được thứ này đó là không có khả năng."

Hạ Á lần nữa thất vọng, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, dù sao hôm nay bản thân hắn cũng đã nghe quá nhiều thứ "trong truyền thuyết", tương lai nếu có cơ hội sẽ đi kiểm chứng, bây giờ cứ việc nhớ kỹ, sau này tính tiếp.

Chợt nghe thấy A Đạt tiếp tục nói: "Vào cái đem tân hôn đó, nàng dụ ta biến thành hình người, ta cũng không có cự tuyệt yêu cầu của nàng liền thành người, sau đó, ta uống phải ly rượu độc mà hai tay nàng dâng tới.

Từ ngày đó, ta bị vây khốn trong hình dạng loài người, cho mãi tới bây giờ!"

"Ta phi!" Hạ Á nhịn không được cả giận nói: "Con mụ đàn bà này, a không, con quỷ rồng cái này quả thật là độc ác mà? Bất quá ngươi chỉ là thắng ả một chút trong cuộc lựa chọn, liền như thế mà trả thù ngươi? Thế nhưng... vì sao ả không bỏ độc giết quách ngươi nhỉ?"

A Đạt nở nụ cười, hắn nhìn Hạ Á, nhãn thần dường như rất ôn hòa, thanh âm bình tĩnh: "Ngươi đoán không ra? Người săn ma thân ái của ta, ta rất không thích bộ dạng giả làm người ngu của ngươi -- ngươi có thể là người thô lổ, thế nhưng ta biết rất rõ, ngươi chắc chắn không phải là đứa ngốc!"

Hạ Á bị những lời nói này của A Đạt làm sửng sốt một chút, hắn cười gượng hai tiếng, gãi gãi đầu tóc: "Được rồi... Ta nghĩ, nàng còn muốn ép hỏi từ trong miệng ngươi, bí mật của việc rồng thần chúc phúc là gì? Dù sao cũng chỉ có một mình ngươi là người được tuyển đi vào thánh địa tiến hành cầu nguyện, cũng chỉ có mình ngươi thực sự biết rằng có thần linh phù trợ hay không, có đúng hay không là được thần linh ban tặng cho bản lĩnh đặc biệt kinh người?"

A Đạt nghe xong lời này, thoáng trầm mặc một chút, lập tức nhẹ nhàng thở dài, liếc mắt nhìn Hạ Á, giọng nói rất nghiêm túc: "Ngươi quả nhiên là rất thông minh, nhưng tại sao lại luôn làm ra bộ dạng thô bỉ cùng tà ác thế?"

(1) : nước mắt vĩnh cửu

Quảng cáo
Trước /248 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trong Mộng Kỳ Duyên

Copyright © 2022 - MTruyện.net