Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối diện căn phòng Lưu gia gia, có một mái tóc đỏ rực như huyết sắc đẹp mắt đến hấp thở không thông, chậm rãi đứng dậy khỏi chiếc ghế tựa, di chuyển đến phòng của Lưu gia “Lưu gia, ông đã đưa cho nàng”
Lưu gia ngẩng đầu ưu tư nhìn vị thanh niên trước mặt rồi nhẹ trầm tư gật đầu
Thoáng một cái trước mắt đã không còn bóng dáng tiêu sái tự tại đẹp mắt của nam nhân tóc đỏ tuyệt sắc nữa.
Chui thành công vào nhà, cô như đứa trẻ hỡn hỡ, mò mẵm trốn tránh thị vệ canh phòng khuôn sân, lẻn thân chui vào phòng trước, dù gì Nhu nhi có thể tự do đi ra ngoài sân vườn vào giờ này, nhưng nữ tử khuê phòng như nàng chuyện đó là bất khả năng. Sử dụng thủ thuật sát thủ bao lâu nay chưa đày nửa khắc nàng đã vào đến biệt viện rộng lớn của mình, cảm giác nhạy bén phát giác một khí tức khác thường trong phòng, đèn trong phòng được thắm sáng, ‘ là có người, mẫu thân sao’ nhạy bén của nàng không thể nào sai được, bình tĩnh đẩy cửa vào phòng đã thấy bóng dáng người phu nhân quyền lực ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế tựa trầm hương quý giá trong phòng mình. Trong đầu đầy rẫy nhưng câu lấy lòng phu nhân trước mặt bớt chợt tuông trào
“ ai da nữ nhi thật nhớ người, hôm nay người lại trông đẹp hẵn ra đấy, hi hi, thật nhá, da dẻ hồng hào, không một dấu vết năm tháng, nữ nhi của người vẫn thua xa người” nhưng thật là vị mẫu thân của nàng không hề có dấu vết của năm tháng, mặt mang vẻ tuyệt lệ khai thiên, chững chạc thần thái nghiêm nghị càng làm người thêm quyến rũ vẫn không nhìn ra người đã gần tứ tuần
Nghe nữ nhi một lòng nịnh bợ, một bên cầm tách trà đã đoạt từ tay của mình từ lúc nào, cầm tách trà gạt gạt thổi thổi rồi dâng cho mình trong lòng dâng lên một chút ấm áp dâng lên, vẫn là định cất tiếng trách mắng tại sao đi đâu đến thời khác này mới về lại nghe nàng lẻo nhẻo quan tâm bên tai “ ây gia, người không biết buổi tối tầm giờ này ngoài kia thật nhiều sương đi đi lại lại thật không tốt cho sức khỏe của người, vẫn là tránh sương gió gây phong hàn người nên về tịnh dưỡng, sáng mai nữ nhi lại qua thăm người cùng người đi gặp ngoại tổ mẫu, được không” nàng buông miệng nói tràn lan đại hãi, gắp gáp muốn đưa mẫu thân mình về gian phòng để nàng không bị một trận giáo huấn. Từ khi xuyên đến đây, ngày nào nàng cũng nghe mẫu thân nói nào là “ con thật quậy phá, cấm đi chơi cấm phá phách pla pla” nàng thật hơi đau đầu, thông cảm cho nàng chứ, nàng là còn hiếu kì với cổ đại xa xôi này, hạnh phúc với gia đình viên mãn này, lâu rồi mới thoát khỏi cái xã hội chỉ toàn máu và máu, ngày ngày đi làm nhiệm vụ. Bây giờ thời gian nhàn rỗi thật nhiều, còn được làm điều mình thích, thật thích.
Nghe tràng lang đại hải những lời nữ nhi mình phun trào, đầu Đông Dục Linh hơi choáng váng, ‘cái con bé này lại hôm nay lại biết nịnh bợ, quan tâm sức khỏe của mình để xua mình về phòng, còn bảo sẽ nhập cung thăm Ngoại tổ mẫu, hàng ngày nó không phải tránh xa nơi thị phi đó sao, mai rồi tính với nó vậy, bây giờ sắc trời cũng tối nàng nên nghỉ ngơi thôi’ suy nghĩ trong giây lát rồi cất giọng uy nghiêm “ nữ nhi quậy phá, mau mau thay đồ rồi nghỉ ngơi, mai chiếu theo lời của con mà đi thăm ngoại tổ mẫu, mấy hôm trước cũng có nhắc ta dẫn con vào thăm nhưng con lại đây đảy chối”
Nàng giật giật chân mày rồi ỉu xìu, ‘thật ra nàng muốn gặp cái người quyền lực như ngoại tổ mẫu nàng, một thái hậu chân chính uy nghiêm, lừng lẫy. Oái, hình như là hơi đề cao người thân ha ha’ đoạn suy nghĩ cứ oanh oanh trong đầu nàng mà không nghe thấy tiếng mẫu thân đã cáo biệt rồi khỏi căn phòng của nàng từ khi nào, đến khi Nhu nhi hét to lên nàng mới hoàn tỉnh.
“ Tiểu thư, tiểu thư, này người bị sao vậy, người thay y phục ạ” giọng Nhu nhi vang lên
Thế là nàng bắt đầu thay y phục chui vào bồn nước ấm nóng dịu nhẹ thoang thoảng tinh dầu hoa hải đường thanh khiết, nàng thật khâm phục người cổ đại, tinh dầu làm ra cũng thật cực phẩm, trầm minh trong bồn nước cũng lâu Nhu nhi thúc giục nàng đi ra ngoài chứ không nhiễm phong hàn
“ thổi đèn” hạ giọng nhắc nhở Nhu nhi, đèn vụt tắt
Ngoài kia bóng dáng phiêu dật đứng trên nóc nhà cứ như thoải mái đang thưởng thức một điều thú vị gì đó, nhìn vào phòng nàng một cách đăm chiêu, hình bóng ấy giấu khí tức đến dường như không một ai có thể nhận thấy rồi vụt cái đã mất hút theo làn sương nhẹ nhàng tinh tế.
Lại một đêm trôi qua, nàng cũng phải ngủ đến giữa giờ thìn đã nghe tiếng kêu gào của Nhu nhi “ tiểu thư, mau thức dậy thôi, hôm nay là nhập cung cùng phu nhân đấy ạ”
“ Nhu nhi em kêu gào cái gì, vẫn còn sớm, để ta ngủ thêm một lát” vẫn là khi xuyên về đây nàng cực kì ham ngủ, thế nào thâm thể 16 tuổi này trước đây ham chơi dậy sớm chọc phá người khác nay lại ham ngủ, trầm ổn hơn, làm cho cả toàn phủ đệ này không khỏi thở phào khi tiểu thư mình từ ngày trượt chân té sông đã yên tĩnh hơn.
“ phu nhân đã kêu người gọi hơn nửa canh giờ rồi ạ, người không dậy thì phu nhân sẽ vào tới phòng đấy” Linh Chi nghe văng vẳng câu “ phu nhân vào đến phòng đấy” nàng bực dậy khỏi giường liên tục hỏi “ mẫu thân ta qua đây à, đâu đâu” dáng vẻ khẩn trương trông cực kỳ đáng yêu đạp vào mắt Nhu nhi làm nàng không khỏi muốn bật phá lên cười
“ ai da, Nhu nhi em lừa ta” phụng phịu trượt chân xuống giường ai oán, nàng chỉ là sợ mẫu thân lại đến càm ràm, trong lúc ai oán nàng chợt nhớ hôm qua mình có nói sẽ đi thăm ngoại tổ mẫu đáng kính ‘ ôi sao nàng ham ngủ đến quên cơ chứ’ thầm trách cũng không quên bảo Nhu nhi đem nước rửa mặt xúc miệng đến cho nàng
“ tiểu thư hôm nay ta mặc gì ạ” Nhu nhi dò hỏi Linh Chi đang ngòi gần bàn trang điểm, tô nhẹ chút son lên đôi môi nhỏ nhắn hông hồng căng mọng của mình, ngoài ra thì nàng chả làm gì nữa, vì nàng đã có cảm giác cứ đi đâu lại trét cả một tá phấn lên mặt thì mệt chết đi được.
“ màu trắng đi, ta không thích lòe loẹt” nói rồi đứng dậy cho Nhu nhi canh y cho mình, nhìn lên thật là một tiểu thư khuê các ảm đạm nhưng không lu mờ bởi bất cứ thứ gì, cho dù cái gì nàng vận lên cũng trông như đẹp mắt, nói chi nàng đang vận bổ cẩm vân tinh xảo nhẹ nhàng thoáng đảng trắng tinh như tiên nữ.
Bước ra cổng chính đã thấy bóng dáng người phụ nữ tầm tứ tuần nhưng vẫn một mực giữ phong thái diễm lệ nhìn cứ như vừa tròn 20 tuổi
“ ai, mẫu thân nữ nhi đến rồi đây” Linh Chi mỉm cười nói nói, làm rung động sắc xuân trước mắt, bao người đứng nhìn phải ngơ ngác nhìn cản xuân rung động trước mắt mình không rời
“ ngươi đó, aiz nói là đi thăm ngoại tổ mẫu mà lại dậy trễ đến vậy” cốc đầu Linh Chi lại còn mắng yêu nàng, cảm giác này Linh Chi cảm thấy thật mãn nguyện và hạnh phúc đến nhường nào, phụ thân thì đi sớm về muộn không thể bên nàng chăm sóc nàng nhưng nàng còn mẫu thân yêu thương bên cạnh đây, lại là một đại mỹ nhân
“ thôi ta đi nào mẫu thân” nói rồi trở về vẻ mặt thực thụ trầm ổn đáng có nhưng vẫn vương nét cười như hoa tuyết đầu mùa - trong sáng nhưng lạnh lẽo
Leo lên kiệu nàng và Đông Dục Linh- mẫu thân mình tiến vào kinh
Đi theo con đường ban ngày thấy thật tấp nập, nàng hôm qua vẫn là chỉ nhớ Ly thành náo nhiệt tấp nập, nhưng bây giờ lại là càng tấp nập hơn, thập phần vui tươi mang hương vị sáng mai tinh khôi.
Tiến vào cửa cung, mẫu thân nàng đưa thẻ bài rồi một mực tiến thêm vào vài dặm rồi xuống kiệu, đi theo mẫu thân trên con đường đá của hoàng cung, nhìn xung quanh thôi cũng thấy những thứ như hoa cỏ cũng đáng giá đến nhường nào, tuy phủ đệ nhà nàng cũng có nhưng nói chung vẫn là Hoàng cung tráng lệ hơn hết, nghe văn vẵn đâu đó tiếng cổ cầm xa xưa vọng vào tai nghe thạt êm tai, đằm thắm nhưng mang tư vị ão não sầu muộn nồng đậm, nhưng rồi cũng là nên gạt sang một bên. Vẫn là thỉnh an ngoại tổ mẫu quan trọng hơn, bước vào tẩm cung của Thái hậu Đông triều vẫn là một mực nhận ra ngoại tổ mẫu nàng ưa thích hoa hải đường duyên dáng nhẹ nhàng thơm mát, đúng là mùi hương Linh Chi thích, mặc dù nàng thích hoa sen nhưng là thích hình dáng thanh cao trang nhả của nó, hương thì vẫn là hoa hải đường hơn 1 bậc trong tầm thức của nàng.
Bước vào gian phòng, thấy bộ áo bào vàng lóa mắt đang chiễm chệ ngồi trên vị trí chủ vị trong tẩm cung, không ai khác là ngoại tổ mẫu của nàng, lại gần thêm xíu nữa nàng tinh nghịch gập người chào nhẹ nhàng “ thỉnh an thái thái, thái thái thọ phúc kim tinh”
Thái Hậu càm tách trà hớp một ngụm, mặt mang ý cười ngẩng đầu lên nhìn đứa cháu gái mỹ lệ trong mắt, bên tai lại truyền tới âm thanh “ Linh nhi bái kiến mẫu phi”
Giọng nói vang lên bên tai hai người đang đứng mang chút yếu ớt của tuổi già “ tốt tốt Linh nhi con dẫn cháu ngoại gia tới thăm ai gia, thật tốt”
“ Chi nhi con mau lại đây với tổ mẫu, để ta xem con lớn hơn bao nhiêu rồi”giọng nói vang lên vui mừng khôn xiết, mềm mại như búng nước bước tới bên cạnh Thái hậu cười nói “ Chi nhi lớn rồi, khoảng tầm tháng nữa con đã 17” nàng mỉm cười với lão thái thái trước mặt vì ưu tư trong cung vẫn không giấu được vài dấu chân chim đậu trên khóe mắt người,
Nghe Linh Chi nói Dục Linh cũng hài lòng cười rồi nhìn sang vị mẫu thân của mình hài lòng cười lên tiếng với nữ nhi mình, Dục Linh hài lòng cầm tách trà được mang lên nhâm nhi thưởng thức
Trò chuyện tính ra là cũng lâu, thay đã 2 lần trà. Nhìn gương mặt phúc hậu trước mặt nàng, nàng không khỏi ấm lòng, càng thêm yêu thương nơi này, yêu thương ai đã mang nàng tới nơi này, một lòng mãn nguyện trò chuyện với tỗ mẫu và mẫu thân mình đến tận giờ ngọ
“ người đâu, bày thiện” Thái hậu uy nghiêm cất giọng, không lâu đã đầy một bàn thiện thật lớn
“ Dung nhi, Chi nhi nếu không chê lại đây dùng thiện với lão già này” vẫn là nụ cười phúc hậu trên môi, nói cười với 2 nàng
“ tuân mệnh” Linh Chi lém lỉnh chọc cười Thái thái trước mặt mình, giờ ngọ hôm đó trên bàn thiện đầy ắp tiếng cười