Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Linh Phi Kinh
  3. Chương 2 : Tử cấm thâm thâm 2 - Dịch giả: levan
Trước /173 Sau

[Dịch] Linh Phi Kinh

Chương 2 : Tử cấm thâm thâm 2 - Dịch giả: levan

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chu Lệ cùng thập thất đệ vội nói: "Phụ hoàng là đấng vạn tuế, ai mà so cùng Người cho được?" Cô gái áo vàng cười rạng rỡ: "Phụ thân nói nghe thật hay, chỉ sợ đến lúc đó công việc lu bu, e rằng quên mất tiêu!" Chu Nguyên Chương cười nói: "Nếu ta không đến được, sẽ sai Duẫn Văn đi thay, nhưng mừng sinh nhật, chẳng thể quên phần quà cáp, lão Tứ, ngươi tặng em con món gì thế?"

Chu Lệ cười, thưa: "Quà tặng của con toàn là tục vật, có một đôi ngọc như ý Lam Điền, chín đấu châu Hợp Phố, hai rương áo da cáo, cùng là mười bốn chi nhân sâm Triều Tiên!" Chu Nguyên Chương cười bảo: "Mười bốn chi nhân sâm, vậy là mỗi tuổi một chi hén? Mười bảy con, quà của con là gì?"

Thập thất đệ cười: "Thập tam muội ưa thích âm nhạc, con hao tổn nhiều công sức mới làm ra được một cây cổ cầm làm quà cho muội tử!"

Chu Nguyên Chương chỉ vào cổ cầm đặt tại sân trước tiểu đình: "Là cái đàn này hả?"

Thập thất đệ cười, thưa: "Phụ hoàng đoán hay quá!"

Chu Nguyên Chương đứng dậy, đưa ngón tay dạo qua mấy dây đàn, làm vang lên một chuỗi âm thanh tính tính tang tang, nghe tựa tiếng suối reo, tiếng khánh ngọc, lão không khỏi gật đầu khen: "Đàn quý lắm, tên nó là gì?"

"Dạ!", thập thất đệ đáp, "Tên là Phi Bộc Liên Châu!"

Chu Nguyên Chương cười nói: "Cái tên đặt xác đáng lắm." Quay sang cô gái, lão hỏi: "Vi nhi, hai vị huynh trưởng con một nhã một tục, đều đã chiếm trọn mọi mặt, theo con, vi phụ làm quà cho con món gì thì tốt?"

Cô gái ánh mắt long lanh, cười nói: "Phụ hoàng chẳng cần tìm kiếm chi cho mệt, cứ cho con một người là được!" Chu Nguyên Chương sửng sốt, hỏi: "Ai vậy?" Cô gái chỉ vào Lạc Chi Dương: "Tiểu thái giám này đây!"

Lạc Chi Dương giật mình, mọi người hiện diện cũng kinh ngạc, Chu Nguyên Chương cười nói: "Vi nhi, quân vô hí ngôn, vi phụ chấp thuận ban nó cho con, mà con sẽ không đổi ý được nữa đâu, sau này con đừng hối hận nhé" Cô gái cười, đáp: "Thiên kim dịch đắc, tri âm nan cầu (Ngàn vàng dễ có, tri âm khó cầu), nữ nhi quyết không hối hận!" Chu Nguyên Chương trầm ngâm một chút, thở dài: "Trong đám con gái của ta, chỉ mình con là không giống ai hết! Tốt lắm, món quà này chẳng những con thích, mà cũng đúng ý vi phụ, ta ban cho con tiểu thái giám này, con hãy gắng sức dạy bảo nó, để lần sau gặp ta, nó chẳng còn vô lễ vô phép với ta nữa!"

Lạc Chi Dương hết sức rầu rĩ, đường đường một đấng nam nhi, có bị người ta xem mình như thái giám cũng còn được đi, nhưng bây giờ, biến mình thành một món quà tặng cho tiểu cô nương đây, thử hỏi lí lẽ ở chỗ nào kìa! Hắn còn đang miên man suy nghĩ, Chu Nguyên Chương đã quay mình bước đi, Chu Duẫn Văn tháp tùng đàng sau, bước bước rập theo tổ phụ, vẻ mặt cung kính. Chu Lệ bị thương, được từ thập thất đệ dìu đến chỗ thái y trong cung, hai người họ nói lời giã biệt và đi khỏi rồi, tiểu đình vắng lặng hẳn đi.

Hai ả cung nữ đến dọn dẹp bàn hương án nơi để đàn, một cung nữ lớn tuổi quát mắng Lạc Chi Dương: "Đồ gà trống thiến chết toi kia, sao còn chưa chịu lại chỗ để đàn?"

Vốn Lạc Chi Dương định tìm dịp người ta lơ là sẽ kiếm cách bỏ trốn, nhưng hắn chẳng có được bản lĩnh của tên quỷ đòi nợ kia, hắn muốn thoát ra khỏi tòa thành này, rõ là chuyện nằm mơ! Đến tình thế này, hắn chỉ còn cách đi bước nào tính bước nấy. Nghĩ vậy, hắn đảo mắt nhìn quanh, thấy cô gáo áo vàng mé sau đang mỉm cười với hắn, nụ cười làm hai mắt cô long lanh, đôi môi hé nở tựa một đóa hồng lăng, hai gò má cô trắng ngà phơn phớt màu dưa lê.

Lạc Chi Dương cảm giác da mặt nóng hực lên, hắn cúi thấp đầu đến chỗ đặt cổ cầm, mặt đàn bằng gỗ sơn mài, trang trí hoa văn mỹ miều tựa sóng nước, tựa hoa mai. Tay Lạc Chi Dương chạm nhẹ vào mặt đàn, bất giác thần trí hắn bâng khuâng, bỗng nghe cô gái cười, hỏi: "Ngươi cũng biết chơi đàn?"

Lạc Chi Dương giật mình, suýt đánh rơi cây cổ cầm xuống đất, miệng ấp úng: "Cũng biết sơ sơ, nhưng không giỏi!" Thấy hắn khép nép. cô gái áo vàng trổ nét cười rộ trên toàn gương mặt, còn cung nữ già nhìn bộ dạng hắn ngơ ngơ ngáo ngáo, bà hét lớn: "Thằng gà trống thiến chết toi kia, để ý một chút coi, mi làm hư cây đàn đó, mười cái đầu mi cũng chẳng đền nổi!"

Lạc Chi Dương "Ô" một tiếng, bỗng sau lưng hắn đau nhói, chính là đã bị cung nữ già kia đét cho một phát. Lạc Chi Dương hầu như nhảy dựng lên, định ngoác miệng ra chửi tục, chợt nghe cung nữ nọ thét to: "Xớ rớ gì nữa vậy? Còn không mau trở về cung hả!" Vừa nghe lời ấy, Lạc Chi Dương chợt tỉnh ngộ, đây chẳng phải sông Tần Hoài, mà là Tử Cấm Thành, những trò ma mãnh du côn ngày qua đều không thể thi thố tại chỗ này, hắn đành ủ rũ, bưng đàn, cúi đầu đi theo sau cung nữ.

Đi quanh co một hồi, mũi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, một thân mình thướt tha mềm mại chợt tiến sát vào hắn, khi hai người còn cách nhau chừng một tầm tay, Lạc Chi Dương giật nẩy mình, toàn thân nổi ốc, hắn nghe cô gái áo vàng cười nho nhỏ, nói: "Tiểu thái giám, ta xin ngươi về với ta, coi bộ ngươi không mấy vui nhỉ!"

Lạc Chi Dương nghĩ trong đầu: "Có là quỷ thì mới vui được, ta vốn chẳng phải một cây đàn, chẳng phải một cây sáo mà để cho ngươi muốn xách đi đâu thì xách, muốn mang đi đâu thì mang, bộ ỷ là công chúa rồi muốn làm gì thì làm sao? Hừ, công chúa, công chúa, phì ... ta thấy chẳng khác công trư gì cho lắm (Công Chúa và Công Trư tiếng Trung phát âm na ná nhau!). Nghĩ đến đấy, hắn cười hì hì, nói: "Công trư điện hạ sao lại nói thế, được hầu hạ lão nhân gia ngài, vui muốn chết luôn được!"

Cô gái nghe hắn nói vậy, hơi có chút thất vọng, cô từng thấy Lạc Chi Dương một thân khí phách cao ngạo, khác hẳn bọn thái giám kia, ai ngờ, khi nói chuyện cùng cô, miệng hắn vẫn thốt ra những câu rập khuôn sáo rỗng tuếch. Cô thân ở trong cung cấm, luôn luôn được tôn sùng, ngàn vạn lần cô chẳng thể nghĩ đến trong cái giọng lưỡi lươn lẹo trắc trở của tiểu tử này, hắn đã ngầm chửi xiên chửi xéo cô.

Yên lặng đi thêm hai bước, cô gái lại hỏi: "Tiểu thái giám, ngươi họ Lạc, vậy tên gì?" Lạc Chi Dương vốn định đưa đại một cái tên giả nào đó ra để giễu cợt cô, nhưng trong óc chợt lóe ra ý nghĩ, đại trượng phu đi chẳng thay tên, ngồi không đổi họ, đến một cái tên thật mà cũng không dám khai ra, thì đâu có khác gì bọn thái giám, thì cũng là một giuộc 'không trứng' như tụi nó, hắn bèn đáp: "Tôi tên là Lạc Chi Dương!"

"Lạc Chi Dương..." Cô gái gọi nho nhỏ cái tên hai lần, rồi cô cười, bảo, "Tiểu thái giám, ngươi ngớ nga ngớ ngẩn vậy, không chừng cũng chẳng biết ta là ai?"

Lạc Chi Dương cười, đáp: "Dĩ nhiên là biết, chả phải là công trư sao?" Cô gái cười, nói: "Công chúa cũng chỉ là một phần của danh hiệu thôi, ta là Bảo Huy công chúa, tên Chu Vi, mai mốt có ai hỏi đến, ngươi chớ có nói trật tên ta nhé!"

Lạc Chi Dương "Ừ" một tiếng, bụng nghĩ thầm: "Tên là Trư Vĩ (ND chú thích: Trư Vĩ - đuôi heo, phát âm na ná giống Chu Vi), đúng thế thật, ông già cuả cô, Chu Nguyên Chương là lão Công Trư, dẫn theo một bầy tiểu công trư, cái Tử Cấm Thành này, cũng chính là một cái đại trư quyển (Trư quyển=chuồng heo), hừm, chả hiểu cái món Trư Vĩ này nó mọc ở chỗ nào trong đám chuồng heo bự đó?"

Ý nghĩ thoáng qua óc, cặp mắt gian xảo của hắn trừng trừng dòm vào cô gái, xoi mói.

Chu Vi thấy hắn chiếu ánh mắt vô lễ vào mình, cô nổi giận, quát khẽ một tiếng: "Ngươi dòm cái gì vậy?"

Lạc Chi Dương cuống quít cụp mi mắt xuống.

Bà cung nữ già hét to: "Thằng gà trống thiến chết toi kia, mi chán sống rồi hả? Công chúa, vửa rồi nó quá vô lễ với công chúa, để tì nữ lập tức đến bẩm báo Lí công công, lấy roi da quất nó ba trăm roi!"

Chu Vi nhíu nhíu mày, liếc Lạc Chi Dương một cái, lạnh lùng bảo: "Thôi đi, chuyện nhỏ tí xíu, đừng làm phiền người khác."

Cung nữ lắc đầu, thở dài: "Công chúa, ngài chính là lòng dạ yếu mềm, hừ, cứ như vầy hoài, mấy đứa thái giám, cung nữ rồi sẽ làm loạn hết cho mà coi!"

Chu Vi giọng lạnh lẽo: "Tống Trà, ngữ như ngươi mà cũng dám thốt ra hai chữ 'làm loạn' hả?"

Cung nữ lập tức run rẩy, mặt xanh lét, hối hả nói: "Tì nữ mồm miệng ăn nói bậy bạ, tội đáng chết, đáng chết..." Ả giơ tay lên vả qua vả lại thật mạnh vào hai gò má. Chu Vi thở ra, bảo: "Được rồi, đừng đánh nữa. Ai mà chẳng có lúc lầm lỡ, nếu thực tình ta mà mang lòng dạ hung ác như thế, bọn nhà ngươi liệu còn giữ được cái mạng sống à?"

Mặt cung nữ nhuộm trắng pha hồng, nỗi tức bực trong lòng không nơi phát tiết, ả hung hăng trợn mắt nguýt dài Lạc Chi Dương một cái.

Về đến cung Bảo Huy, màn đêm đã phủ dày đặc. Chu Vi tự mình vào tẩm điện nghỉ ngơi, cung nữ già đưa Lạc Chi Dương đến một gian phòng nhỏ bên cạnh cung, ném cho hắn một cái chiếu thô ráp xong bèn mang bộ mặt băng giá bỏ đi.

Ván giường vừa thô cứng vừa lạnh giá, nằm một chập trên ấy, nghe trong ngực râm ran đau, Lạc Chi Dương sực nhớ tới mũi kim châm của tên quỷ đòi nợ, y bảo nếu không rút kim ra đúng lúc, thể nào kim cũng sẽ chọc thủng quả tim. Coi tình hình này, nếu tên quỷ đáng ghét nọ đánh không lại lão thái giám, hoặc y bỏ mạng trong cung, hoặc y bị bắt giam vô tù, không ai trục kim châm ra, nhất định mình chết chắc. Chưa kể, do chính mình lừa hắn vào cung, khiến hắn chịu nhiều đau khổ, tên quỷ đòi nợ nọ cho dù còn sống, cũng chẳng hoài hơi đến cứu mình ra.

Càng nghĩ càng nản, còn may, trời sinh hắn táo gan bạo phổi, trăn trở mãi không thấy lối thoát, hắn vất bỏ tất cả ra ngoài đầu óc, trùm chiếu ngủ thẳng cẳng.

Đang ngủ ngon, Lạc Chi Dương bỗng cảm giác thân mình đau đớn, hắn hé mắt nhìn, vừa kịp thấy một cái gậy từ trên trời giáng xuống, nhắm đúng vào lưng hắn. Lạc Chi Dương hít mạnh một hơi, ngồi bật dậy, mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người nọ. Khi hoàn hồn, hắn nhận ra cung nữ lớn tuổi tối qua đã nỏ miệng mắng mỏ hắn, bà đứng cạnh giường, một tay chống nạnh, một tay cầm cây sáo của hắn, mặt phấn đầy oai vệ, rít giọng: "Thằng gà trống thiến chết toi kia, dậy mau, đi gánh nước!"

Lúc Lạc Chi Dương tỉnh ngủ hẳn rồi, khắp tay chân, trên lưng ... không chỗ nào là không đau, tai nghe trở lại cái giọng la hét đó, bỗng dưng hắn nổi đóa, vươn tay đoạt lại cây sáo, hung hăng quất vào ngực bà ta. Cung nữ cực kỳ bất ngờ, ả rú lên một tiếng chói tai. Khi nhìn thấy tay Lạc Chi Dương lại giương cao cây sáo lên, ả vội vội vàng vàng quay mình bỏ chạy, miệng la hét ầm ĩ: "Giết người kìa, giết người kìa..."

Lạc Chi Dương đuổi theo ra tận ngoài cửa, tay hung tợn hươi cây sáo dài, đã thấy một đám vừa cung nữ, vừa thái giám ùa tới ngăn cản hắn. Lạc Chi Dương bèn quơ sáo đập cho mỗi người một phát, làm bọn họ ai nấy dều sứt đầu mẻ trán.Hắn lớn lên ven sông Tần Hoài, thiện nghề đánh lộn, tay chân lanh lẹ, ít gặp đối thủ. Đám cung nữ, thái giám nọ chân yếu tay mềm, chả ai có thể chống cự hắn, họ đành giương mắt nhìn hắn chạy vượt qua, đến gần Tống Trà. Ả cung nữ già nghe bước chân rậm rịch của hắn, ả sợ đến mức không còn hồn phách, quýu chân, ngã sóng soài. Lạc Chi Dương nhào tới bên ả, tay cất cao cây sáo, định đánh xuống.

"Ngừng tay!" Một tiếng thét vang lên, tiếp theo sau là một thân vỏ kiếm lướt ngang, nhẹ nhàng đập vào cây sáo. Hổ khẩu tay Lạc Chi Dương nóng hực, 'soạt' một tiếng, cây sáo tuột khỏi tay hắn, bay ra ngoài xa. Hắn ngước trông, thấy Chu Vi đang tái mặt, lửa tóe ra từ trong đôi tròng mắt đen thăm thẳm.

Đến đây, Lạc Chi Dương đã tỉnh hẳn, nhớ ra rằng chính mình thân ở cấm cung, những nguời bị hắn đánh đều là cung nữ, thái giám phục thị công chúa Bảo Huy, ngay lập tức, hắn đổ mồ hôi lạnh dầm dề, mắt dõi nhìn Chu Vi, miệng lưỡi cứng đờ.

"Tống Trà!" Chu Vi quay sang cung nữ kia, quát hỏi, "Rốt cuộc là gì thế này?"

"Công chúa điện hạ!" Tống Trà ôm chân Chu Vi, miệng khóc hu hu, "Tiểu tì gọi tên gà trống thiến chết toi này dậy đi gánh nước, hắn không nghe lời thì chớ, còn lấy gậy gộc đánh tiểu tì!"

Lạc Chi Dương vừa tức vừa bực, vội kêu lên: "Đừng xì rắm chó nữa, rõ ràng là ngươi đã đánh ta trước kia mà!" Tống Trà gào lên: "Nói bậy, có ai thấy ta đánh mi? Mi đánh ta, tất cả mọi người, ai nấy đều thấy rõ ràng. Công chúa, ngài phải chủ trì chuyện này, tiểu tì hầu hạ ngài hơn mười năm nay, tuổi tác già cả như vầy mà còn bị thằng gà trống thiến chết toi này nó khi dễ!" Bà ta vừa sụt sịt mũi, vừa đổ nước mắt giàn giụa, khóc nghe thảm thiết, nghe thiệt mủi lòng. Đứng bên cạnh, Lạc Chi Dương há hốc mồm, khổ một nỗi là không có ai làm chứng cho hắn, ruột gan hắn bấn loạn tơi bời.

Chu Vi chăm chú nhìn ả cung nữ thật lâu, rồi cô thở dài: "Tống Trà, ngươi nghĩ ta phải trừng phạt tiểu thái giám này như thế nào? "Tống Trà ánh mắt đầy sát khí, hung dữ nói: "Giao cho Lí công công, đánh hắn ba trăm hèo, đem xác ném cho chó ăn."

Lạc Chi Dương giận điên người, buột miệng kêu: "Xú bà nương!"

Chu Vi sa sầm mặt, quát hắn: "Ngươi mắng ai?" Cho đến giờ, nàng vẫn giữ được dáng vẻ dịu dàng, nhưng cơn giận bùng lên, mắt liền toát ra một cỗ uy nghiêm, đụng phải ánh mắt đó, Lạc Chi Dương đành nuốt vào trong bụng những lời sắp đưa lên lưỡi. chỉ khịt khịt cái mũi.

Chu Vi dòm hắn một chút, cô nhíu nhíu mày, bỗng hỏi: "Tống Trà, ba trăm hèo liệu có hơi quá đáng không?"

Tống Trà giọng oán hận: "Cái đó gọi là để răn đe kẻ khác, cung cấm phải có quy củ cuả cung cấm!"

Chu Vi suy nghĩ một giây, cô bước tới hai bước, thò tay nhặt cây sáo, nhẹ nhàng lau sạch bụi bậm, liếc Lạc Chi Dương một cái, nhỏ giọng nói: "Sáo là để thổi âm nhạc, hổng phải dùng để đánh người ta đâu". Nói xong, cô đưa cho Lạc Chi Dương.

Tay Lạc Chi Dương đón lấy cây sáo, trong lòng dâng lên một tư vị khang khác. Tống Trà thấy diễn biến không hay, ả vội thưa: "Công chúa, ngài sao còn đưa trả lại hung khí cho hắn?"

Chu Vi cười, bảo: "Tống Trà, ngươi hầu hạ ta tám năm, tánh ngươi thế nào, bộ ta còn không biết à? Ngươi đánh tiểu cung nữ, tiểu thái giám, cũng chẳng phải một lần, hai lần... Trước đây, đã từng có người đến thưa gửi cùng ta, vì nể mặt ngươi, ta đều đã bỏ qua. Mà ta cũng không khù khờ gì, ngươi là người của tiên mẫu lưu lại, tiểu thái giám này vừa chân ướt chân ráo đến đây, có cho hắn nuốt búa thiên lôi thì hắn cũng chẳng dám vô cớ đánh ngươi. Được rồi, chuyện này coi như bỏ qua, cũng miễn luôn ba trăm hèo kia, ta cử ngươi giám sát, phạt hắn phải gánh nước đổ đầy bốn ang là xong! "

Không để cho Tống Trà phân bua, cô cười hì hì, xách kiếm đi ra khỏi cửa.

Ang nước chỉ có bốn cái, nhưng đều là loại to lớn đúc bằng đồng thau, đổ đầy một ang thể nào cũng phải xách mười gánh nước giếng. Tống Trà rốt cục thua kiện, ả cố tâm trả thù, nghiêm túc thi hành nhiệm vụ giám sát. Để phòng ngừa Lạc Chi Dương kiếm chuyện, ả còn gọi hai lão thái giám đi theo giúp sức. Ả cung nữ già tìm đủ cách bươi móc, luôn miệng mắng chửi hắn. Lạc Chi Dương dù không khỏi tức giận, nhưng cô thân cô thế, trước đối thủ người đông thế mạnh, hắn đành nuốt giận mà đi gánh nước.

Đổ đầy bốn ang nước xong, Lạc Chi Dương mệt đến nỗi đôi chân èo uột, chỗ trúng kim trong lồng ngực đau râm ran liên miên, có lúc hệt như bị liệt hỏa của mười bát to rượu mạnh đổ vào thiêu đốt. Đến giữa trưa, cơm nước xong, hắn đang định ngủ trưa một chút, bỗng Chu Vi phái người đến triệu hắn.

Lạc Chi Dương giận không thể tả, mắng thầm: "Xú công trư, tử trư vĩ", hắn rầu rầu tiến vô tẩm điện, chỉ thấy trên tường treo hơn mười cây cổ cầm, kiểu cách khác nhau, có Phục Hi, Sư Khoáng, Linh Cơ, Trọng Ni, Phượng Thế, Thần Long, Liên Châu... mầu sắc có đen huyền, có nâu hạt dẻ, có bạch ngọc, có hoàng kim... lại còn thấy dăm ba đàn tỳ bà, cần đàn có loại bẻ góc, lọai thẳng, loại ngắn, loại dài, cũng có song loan, khánh đồng, trống lớn, trống nhỏ, sáo dài, sáo ngắn, ống tiêu lớn nhỏ, kèn tù và ... phàm những thứ nhạc khí Lạc Chi Dương biết, trong tẩm điện đều có cả, thậm chí, ở một góc lớn còn treo một quả chuông đồng, tuổi đời không nhỏ, han gỉ xanh lấm tấm nổi đầy trên mặt chuông.

Trừ mấy nhạc cụ đó, bàn ghế, giường tủ đều giản dị, đượm thoang thoảng mùi u hương của nữ nhân. Chu Vi ngồi đàng sau cây "Phi Bộc Liên Châu". Vừa thấy Lạc Chi Dương, mặt cô thoáng hiện nét cười, cô gọi hắn: "Đến đây mau lên, ta đang luyện tập ngón đàn, ngươi hòa nhạc cùng ta!"

Lạc Chi Dương gượng gạo tiến đến, trong lòng buồn bực, hắn ghé miệng thổi vào sáo, phát ra hai tiếng rè rè.

Chu Vi nghe được, cô nhíu mày, ngừng gẩy đàn, bảo lũ cung nữ: "Bọn ngươi đi ra hết, nhớ cài then cửa!". Chớp mắt, trong tẩm điện chỉ còn lại hai người, Chu Vi nhìn chằm chằm Lạc Chi Dương, Lạc Chi Dương cũng trợn mắt nhìn lại. Hai người nhìn nhau một lúc, bỗng Chu Vi đột nhiên cất tiếng cười, ban sơ tiếng cười nho nhỏ, rồi cô một tay ôm bụng, một tay bợ cằm, cô cười rũ rượi, hầu như không sao ngừng cười cho nổi.

Lạc Chi Dương không hiểu chuyện gì, hắn nhịn không được, hỏi: "Công trư, ngươi cười gì thế?"

Chu Vi gựợng nín cười, cô ho sù sụ: "Nghĩ đến chuyện sáng nay, ta chẳng thể nhịn cười được, cái điệu bộ của Tống Trà, ui chao, từ khi biết ả đến giờ, ta chưa từng thấy, ui chao... tức cười đến chết được!"

Lạc Chi Dương càng thêm ngạc nhiên, miệng lắp bắp: "Công trư không bực mình ta sao?" Chu Vi mỉm cười, đáp: "Ta bực mình ngươi cái gì chứ? Ả Tống Trà đó, vốn là cung nữ hầu hạ mẫu phi, khi mẫu phi mất đi, ả đến ở với ta, ả cứ cậy lớn tuổi, cậy thâm niên, luôn luôn làm oai làm phước. Nể tình ả từng phục thị mẫu phi, ta luôn gượng nhẹ với ả. chẳng chấp nhất ả làm gì. nhưng mắt nhìn mấy đứa tiểu cung nữ, tiểu thái giám bị ả đánh, lòng ta cũng rất khó chịu. Giờ đây, thiệt là hay quá, ả đụng phải tay sừng sỏ như ngươi, nuốt đúng phải một con đại giáp ngư (con rùa biển)."

"Đại giáp ngư?" Lạc Chi Dương sửng sốt.

Chu Vi ánh mắt cười cười, nói: "Đại giáp ngư, chả phải là một con đại miết à (đại miết=con ba ba)?"

Lạc Chi Dương nghe được, hắn không khỏi đắc ý, mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu, nghĩ bụng: "Tiểu công trư cũng còn biết nói đùa nói giỡn, không tồi, chả phải như ta cứ tưởng là thứ khó chơi, dễ ghét!"

Chu Vi chăm chú đánh giá hắn, miệng lẩm nhẩm: "Thực kỳ lạ, tiểu thái giám nhà ngươi chẳng giống lũ thái giám chút nào, khác ở chỗ chúng nó gan bé, sợ sợ sệt sệt, bị đánh không dám hoàn thủ, bị mắng không dám đáp trả, chẳng có ý chí, chuyện gì cũng chẳng dám làm. Ngươi thì ngược hẳn lại, ta thấy, ngươi ăn miếng trả miếng, chẳng nhường bất cứ ai, mới buổi đầu vô phục thị trong cung Bảo Huy mà đã đánh lộn với đàn bà con gái trong cung."

Lạc Chi Dương nghĩ thầm: "Cái đó à, thái giám là cái quái gì mà đem so với ta? Bản nhân nam tử hán đại trượng phu, thua gì thì thua, quyết không thua ai về cái món khí phách hết." Ý này chỉ giữ trong đầu, không thể thốt ra thành lời với cô, hắn thấy thần thái cô nhỏ Chu Vi này có vẻ coi trọng mình, trong lòng chợt cảm giác cô có thể chơi cùng được, hắn mỉm cười, hỏi: "Công trư điện hạ, người đã từng có dịp ra chơi ngoài cung chưa?"

Chu Vi lắc đầu, trả lời: "Chưa, nhỏ lớn ta đều ở miết trong cung!"

Lạc Chi Dương thấy nàng thất thần, hắn thương hại, nói: "Xem chừng làm công trư cũng chả có gì hay hết, cái chỗ này, ban đêm thì tối thui, chẳng đèn lửa gì sất, hổng khác gì lắm với một một tòa đại phần mộ!"

"Lớn mật!" Chu Vi một thoáng biến sắc, cô trợn mắt, quát, "Ngươi dám nói Tử Cấm Thành là phần mộ?"

Lạc Chi Dương cười cười "Tức tối cái gì, chẳng qua ta là nói so sánh thôi mà!" Hắn trương ra một cái khuôn mặt hi hi ha ha cười cười nói nói, làm Chu Vi có muốn cũng không thể phát tác, cô nhìn chằm chằm vào gã tiểu thái giám này, giận dữ cũng không được, góp cười cũng không xong, trong lòng âm thầm bội phục hắn gan to mật lớn, dám cãi tay đôi với một vị công chúa Đại Minh, dám hạ thấp hoàng cung của Đại Minh. Cô nghĩ ngợi, làm ra vẻ lãnh đạm, hỏi: "Hoàng cung mà ngươi cũng cho là không tốt, vậy chỗ nào mới hay ho?"

"Là sông Tần Hoài a!",Lạc Chi Dương hùa theo giọng cô.

"Đồ lớn mật!" Chu Vi theo bản năng, lại hét lên, "Ngươi... ngươi đem so sánh hoàng cung với cái loại này... với cái chỗ hạ lưu đó?"

Lạc Chi Dương cười, hỏi lại: "Ngươi đã tới sông Tần Hoài chưa?" Mặt Chu Vi đỏ bừng, cô lí nhí: "Chưa tới đó thì làm sao? Chỗ đó ... Chỗ đó chẳng phải là, chẳng phải là..." Thanh âm càng lúc càng nhỏ dần, Lạc Chi Dương tiếp lời: "Là kĩ viện... không sai ... nếu đem sấnh với cái chỗ hoàng cung này, nó náo nhiệt gấp trăm lần, nó là chỗ đi chơi hào hứng hơn gấp ngàn lần."

Chu Vi còn chưa kịp nghĩ ra câu mắng mỏ hắn, cô vừa nghe lời này, chợt nổi hiếu kỳ, nhịn không được, cô hỏi hắn: "Náo nhiệt như thế nào? Hào hứng ra sao? "Lạc Chi Dương hứng chí, từng li, từng tí, hắn diễn tả những trò chơi trên sông Tần Hoài, nào hoa thuyền, nào hoa đăng, nào đàn hát, nào múa ca, nào xem tuồng nơi miếu Phu Tử, nào nghe kể truyện, nào là xem trò ảo thuật, xem trò tung hứng đủ kiểu, rồi còn các món ăn chơi, các thứ quà vặt như kẹo kéo, bánh trái, mứt quế hoa, khô bò... Hắn nhiều phen đi nghe kể truyện, vô tình tự luyện nên một cái miệng lưỡi khéo ăn khéo nói, lại sợ Chu Vi thân phận quyền quý, nhãn giới cực cao, những trò tầm thường e rằng cô không để vào mắt, cho nên hắn càng thêm mắm thêm muối, nói đến trời sầu đất thảm.

Chu Vi lặng im nghe hắn kể, những hình ảnh kỳ diệu như tuần tự diễn ra ngay trước mắt, chúng khiến cô nôn nao trong lòng, chúng làm cô mê mẩn... Hắn dứt lời rồi, một lúc lâu sau cô không nén được, buông tiếng thở dài: "Nói như vậy, so với hoàng cung, sông Tần Hoài nọ tựa hồ... tựa hồ có đôi chút hay ho hơn! Chỉ tiếc ta không có được phúc phận như ngươi, không thể đến tận nơi, xem tận mắt một lần cho biết."

Lạc Chi Dương cười, đáp: "Mà ngươi là công trư, có chỗ nào không thể đến được?" Chu Vi lắc đầu: "Ngươi không hiểu quy củ phụ hoàng lập ra, công chuá chỉ khi nào xuất giá rồi mới được phép ra bên ngoài Tử Cấm thành!"

Lạc Chi Dương thuận miệng nói: "Cái đó dễ thôi! Bộ ngươi không xuất giá được sao?"

Chu Vi lườm hắn một phát, nói: "Ngươi nói năng bậy bạ gì đó? Thứ nhất, tuổi ta còn non, thứ hai, đám vương tôn công tử nọ, toàn một lũ làm ta cực kỳ chán ngán, hừ, người được như ngươi hoặc như thập thất ca, thiệt tình kiếm đỏ mắt không ra!...." Nói đến đây, cô chợt nhận thấy mình đang lỡ lời, cô nghĩ thầm, chính mình nhất định đang yếu lòng, đang rồ dại... làm sao cô lại có thể nói những ý nghĩ đó cho một tên thái giám nghe!.

Lạc Chi Dương chỉ là không nhận ra cái sơ ý thổ lộ tâm sự của cô gái, hắn vui miệng hỏi: "Này, chuyện sắp xếp thứ bậc cũng thiệt là kỳ cục, hắn đứng thứ mười bảy lại làm anh, ngươi thứ mười ba vì sao lại là em hắn?"

Chu Vi chú mục vào hắn, sau một lúc lâu, cô mới lấy làm lạ: "Lạc Chi Dương, lúc ngươi tiến cung, bộ không ai giải thích cho ngươi nghe à? Phụ hoàng có hai mươi lăm đứa con trai, mười sáu con gái!"

"Ui chao!, Lạc Chi Dương lạc giọng, kêu lên,"Ông già ngươi thật đúng là có thể sinh đẻ nhiều con dữ a!"

Chu Vi vừa bực, vừa buồn cười, cô mắng: "Lạc Chi Dương, ngươi muốn chết hả? Cái gì 'ông già ta', ngươi phải nói 'bệ hạ', nói 'vạn tuế'!" Lạc Chi Dương nói vuốt theo: "Ờ ... Ờ ... bệ hạ thật đúng là có thể sinh đẻ nhiều..."

Chu Vi cảm thấy hắn nói câu này vẫn có cái gì không đúng, nhưng 'không đúng' tại chỗ nào cô lại không chỉ ra được, cô đành phải giải thích tiếp: "Số mười bảy là sắp hạng bên con trai, huynh ấy chỉ có duy nhất một cái tên 'QUYỀN', thụ phong Ninh Vương. Thập Tam là thứ bậc trong đám con gái, dưới ta còn có ba tiểu muội. Chỉ là, thập thất ca cùng ta khác mấy người kia, hai ta cùng một mẹ sinh ra, thế cho nên huynh ấy mới vượt đường xa ngàn dậm, từ ngoài biên tái về đây dự sinh nhật ta. Những quà tặng của mấy huynh đệ tỷ muội kia đều không ngoài ngọc ngà, châu báu, chỉ độc nhất huynh ấy tự tay làm ra cây đàn 'Phi Bộc Liên Châu’, chỉ vì huynh biết, ngọc ngà châu báu trên đời này, đối với ta, chẳng thể sánh cùng cái cổ cầm này!" Cô nói xong, đưa tay vuốt nhẹ lên dây đàn, làm phát ra những âm thanh ngân nga, thánh thót.

Lạc Chi Dương trong lòng bội phục, nói: "Cây đàn này thực ra không tồi, trong nhà ta có một cây đàn loại danh cầm đương thời, tên 'Cửu Tiêu Hoàn Bội’, nhưng nói về âm sắc, nó còn thua xa cây đàn này!" Chu Vi hơi có chút thắc mắc, thiếu niên này xuất thân từ một gia đình cao quý trong âm nhạc, cớ sao lạc bước vào làm thái giám? Nhưng nghĩ lại, đây là một chuyện cực kỳ không hay, cô không tiện dò hỏi, bèn cười cười, nói: "Âm sắc thuộc loại số một cũng được đi, cái khó kiếm nhất, là cây đàn này do chính bàn tay vương tử tạo nên, lại không lộ vẻ xa hoa quyền quý, đâu đấy đều giản dị, nhưng đậm nét phong lưu lịch lãm, đúng là 'nhã trung chi nhã, cầm trung đại ẩn', không có tay nghề điêu luyện, không am hiểu sâu sắc về cổ cầm, nhất quyết không thể làm ra!"

Lạc Chi Dương tiếp lời, nói: "Cái này kêu là 'Dĩ vô luy chi thần hợp hữu đạo chi khí, phi hữu dật trí giả bất năng dã’ (Tạm dịch: lấy cái THẦN không mỏi mệt hiệp cùng khí của ĐẠO, không thoát ra ngoài lẽ thường thì không thành bậc trí giả được đâu)!" Ánh mắt Chu Vi toát vẻ kỳ dị, cô liên tục gật gù, cười nói: "Thập thất ca và ta cùng huyết thống, tính huynh ấy phóng khoáng, thích rong chơi cõi ngoại, chỉ tiếc một điều, phụ thân cứ cố tình ép huynh ấy điều binh khiển tướng xông pha trận mạc!" Lạc Chi Dương kinh ngạc: "Hắn làm tướng chỉ huy quân binh chống giặc à? Chẳng thấy giống một ông tướng tí nào hết.Trái lại, thật tình cái ông Yến Vương Chu Lệ kia, hùng hùng hổ hổ, vừa nom thấy đà biết ngay là kiểu cách đánh giặc liền!"

Chu Vi gật đầu nói: "Con mắt ngươi không tệ, ta từng nghe phụ hoàng bảo, trong số con cái thì tứ ca giỏi đánh giặc hơn hết." Lạc Chi Dương hỏi: "Hắn cũng cùng một mẹ sinh ra với ngươi?"

Chu Vi trợn mắt nhìn hắn, cô chẳng chút tức bực, đáp: "Người trong cung ai nấy đều rõ, huynh ấy là do Hiếu Từ hoàng hậu hạ sinh, làm sao ngươi dám thốt lời vô lễ đó?" Lạc Chi Dương trả lời: "Thế thì tại sao hắn cũng đến mừng sinh nhật ngươi?" Chu Vi nói: "Huynh ấy giao tình đậm đà nhất với thập thất ca, nên cũng đối xử tốt với ta, xem ta không giống người khác. Phiên trấn của hai người bọn họ cũng khá gần nhau, tứ ca ở Bắc Bình, thập thất ca ở Đại Ninh."

"Đại Ninh?" Lạc Chi Dương gãi đầu gãi tai, không nghĩ nổi địa phương đó ở nơi đâu! Chu Vi mỉm cười, nói: "Chẳng trách ngươi không rành, Đại Ninh so với Bắc Bình còn ở xa hơn, cưỡi ngựa ra khỏi Hỉ Phong Khẩu rồi, còn phải đi hơn một ngày đường. Chỗ đó là trọng trấn vùng biên tái, phía bắc khống chế Liêu Đông, phía tây ngăn trở đại mạc, trong thành có tám vạn quân thiết giáp, có sáu ngàn xa kỵ, nhưng nói về binh hùng tướng mạnh, chẳng thể sánh cùng thành Bắc Bình!" Nói đến đây, cô ngập ngừng một chút, rồi thấp giọng, cô nói tiếp, "Tuy nhiên, Tứ ca khác Thập thất ca, hắn đến kinh thành, mục đích không chỉ để mừng sinh nhật ta..."

"Còn vì cái gì?" Lạc Chi Dương thuận miệng hỏi, Chu Vi thần sắc buồn rầu, cô thở ra nhè nhẹ, "Chuyện này không nói thì hơn!" Nói xong cô nhíu mày, đưa tay gẩy lên một khúc 'Tiêu Tương Thủy Vân'.

Lạc Chi Dương nghe cô nói một thôi một hồi, trong lòng hắn có thay đổi lớn, hắn thấy cô công chúa này ôn nhu dễ thân cận, ăn nói thật thú vị, bình sinh hắn hiếm gặp trong đám nữ tử, do đó, những hờn giận chất chứa trong lòng giảm đi quá nửa, hắn nâng sáo lên thổi, đem hết tâm ý ra hòa nhạc cùng cô. Hai người chơi nhạc khúc này thành thạo, tâm ý tương thông, họ thả hồn ra ngoài cấm thành, trong đầu mường tượng đang rong chơi tứ xứ, cảnh vật quanh họ chợt thay chợt đổi nhanh chóng, khi thì giống như họ đang sát cánh, kề vai, cùng tắm gội mưa móc Tiêu Tương, lúc thì đang thong thả dạo chơi ven hồ Động Đình, bỗng nhiên ba đào dậy sóng, thoáng chốc lại trời yên đất lặng trải ngàn dặm xa, rồi thì chung một tâm tình êm đẹp, cùng ngắm ánh trăng rọi chiếu giòng sông lạnh lẽo, cùng ngắm nắng vàng in hình mây nổi, cùng thưởng thức hình ảnh sóng cuộn, mây trôi... không biết bao nhiêu cảnh giới đã vận theo tiếng nhạc mà ào ào ập đến... đôi thiếu niên nam nữ đó đắm say trong những cảnh giới ấy, quên mình đang ở không gian nào, đang ở trong thời khắc nào.

Quá nửa đêm, trong lúc đang ngủ mơ, một cơn đau làm Lạc Chi Dương tỉnh giấc, từ lồng ngực, cảm giác đau đớn mỗi lúc một tăng, cường độ nhức nhối gấp mười lần hôm qua. Hắn lăn qua lộn lại mãi đến gần tang tảng sáng mới thiếp đi được một lúc thì bị Chu Vi cho người đến triệu.

Đến tẩm điện, Chu Vi sau một đêm ngủ ngon, cũng vừa thức dậy, cô đang được một cung nữ hầu hạ thay đổi trang phục. Cô đổi sang mặc toàn thân một bộ quần áo tơ lụa mềm mại mầu đỏ, nét mặt tươi tắn, gò má trắng ngà nhuốm sắc hồng thắm, tóc mây bồng bềnh thả dài, vừa thấy Lạc Chi Dương, cô mỉm miệng cười cùng hắn, đôi môi xinh đẹp tựa hoa xuân hé nhị.

Trước nụ cười mỹ lệ đó, Lạc Chi Dương không khỏi ngơ ngẩn, hắn dán chặt đôi mắt vào cô, Tống Trà đang chải tóc cho công chúa, thấy vậy bèn lớn tiếng quát mắng: "Thằng gà trống thiến chết toi dòm ngó cái gì vậy? Coi chừng ta móc cặp mắt chó đó ra bây giờ!" Lạc Chi Dương giận dữ, hắn hắng giọng, lớn tiếng mắng trả: "Xú bà nương, dám mắng cha ngươi hả? "Tống Trà nhổ toẹt một bãi nước bọt, gằn giọng: "Đừng có mà mơ mộng, đồ thái giám chết bầm như mi mà cũng đòi làm cha người ta?" Lạc Chi Dương chọi lại liền: "Ai nói ta muốn làm cha người ta? Ngươi lại cũng không phải người ta!"

Tống Trà biến sắc, ả bỏ cái lược xuống, giang tay nhào tới chụp vào hắn. Lạc Chi Dương cúi đầu né tránh, vung cây sáo đập vào bắp chân ả. Tống Trà thảm thiết rú lên một tiếng, ả quay đầu lại, muốn tìm một món võ khí, đã vô tình đưa trọn mé sau lưng hiến cho Lạc Chi Dương, tên tiểu bát bì này thừa dịp vọt nhanh đến, nhắm ngay chỗ mông nung núc da thịt của ả, thẳng cánh mạnh tay quật cho ba phát.

Tống Trà vừa đau vừa tức giận, ả quay đầu, vươn tay chộp hắn, Lạc Chi Dương lanh lẹ như chạch, hắn tránh sang một bên, miệng cười hì hì, nhăn mặt giả quỷ nhát ả. Tống Trà tức giận đến đổ lệ, giậm chân, cất giọng ỏn ẻn nói với Chu Vi: "Công chúa, ngài thấy thằng thái giám chết bầm này giở giói đủ trò đó, từ hôm nay trở đi, cung Bảo Huy này nếu có hắn là không có nô tỳ!"

Chu Vi sắc mặt tái xanh, cô liếc Tống Trà một cái, giọng rắn rỏi: "Hai hôm trước đây, thập tứ muội có đến than thở cùng ta rằng người hầu trong cung của cô ấy làm ăn không tốt, hỏi ta có ai giỏi giắn thì gửi qua cho cô ta. Thế này này, Tống Trà, ngươi sang bên đó giúp việc cho cô ấy, hẳn là tốt lắm, bên nây, ta miếu nhỏ hẹp, không đủ chỗ cho pho tượng lớn nhà ngươi!"

Tống Trà ỷ lớn tuổi, vốn ả muốn ép Chu Vi đuổi Lạc Chi Dương, ai ngờ khéo quá hóa vụng, người ra đi lại đúng là chính mình, ả phải cơn sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đôi chân mềm nhũn, ả quỳ thụp ngay xuống đất, giọng run rẩy: "Công chúa tha mạng, Hàm Sơn công chúa tính tình nổi tiếng hung bạo, có lần, vì một lời không hợp ý, đã đem xử phạt cung nữ thân cận bên mình, lấy hèo đánh đến thừa sống thiếu chết, ngài đưa tiểu tì sang hầu hạ bên cung nàng, cái đó có khác gì đem sơn dương ném vào hang ổ của lang sói hay không?"

Lạc Chi Dương nghe ả tự sánh mình cùng sơn dương, hắn bưng miệng, suýt nữa cười ra thành tiếng, Chu Vi trừng mắt liếc hắn một cái, rồi nói: "Hay nhỉ, Tống Trà, ngươi nói cung Hàm Sơn là hang ổ của lang sói, thế chẳng phải muốn mắng thập tứ muội là lang sói ư? Hừ, thập tứ muội mà nghe được, còn không cho vả vào cái miệng của ngươi mới là lạ?"

Tống Trà mặt mày xanh lét, ả sợ tới mức mồm miệng nói không nên lời, giập đầu cồm cộp xuống đất đến nỗi vầng trán sưng mấy mảng tái xanh, tái xám. Chu Vi tội nghiệp ả, cô không đành lòng, đưa tay nâng ả đứng lên, miệng nói: "Đủ rồi, từ giờ về sau chớ ai nọ ai kia trong lời nói, cũng đừng có tiếp tục mắng chửi người khác nữa nha!" Tống Trà nước mắt giàn giụa, ả liên tục gật đầu, Chu Vi lại ra lệnh: "Một mình Lạc Chi Dương ở lại đây, những người khác, tất cả ra ngoài!" Tống Trà vội kêu lên: "Còn thằng gà trống thiến chết toi đó..." Vừa kêu đến đấy, Chu Vi trợn mắt ngó vào, ả cuống quít ngậm miệng, dẫn đám cung nữ lui ra khỏi tẩm điện.

Còn lại hai người, Chu Vi khép cửa, cài then, rồi cô quay sang nhìn chăm chăm Lạc Chi Dương, ánh mắt lộ vẻ oán trách, Lạc Chi Dương phớt lờ, hắn cười hì hì, nói: "Công chúa, mới tảng sáng, ngươi gọi ta tới đây làm gì thế? Hôm qua thổi sáo hơn nửa ngày, làm cái miệng chát ngắt!" Chu Vi sa sầm nét mặt, giọng lạnh giá: "Ngươi không thich theo giúp ta hả? Được thôi, ngươi đi đi, ta chả thiết!" Lạc Chi Dương thấy nàng vẻ mặt buồn bực, hắn bỏ đi cũng không được, ở lại cũng chẳng xong, bèn gãi đầu gãi tai, nói: "Công chúa, ngươi mắc chứng gì mà bữa nay có chút đỉnh không mấy hay ho?

"Câm miệng!" Chu Vi tức đến đỏ bừng hai gò má, cô rít lên: "Không hay ho mới chính là ngươi. Ngươi chửi bới người ta có quá sức lợi hại không? Đánh đập người ta có thật là lợi hại không? Tống Trà là không đúng, còn ngươi, ngươi đâu có khá hơn ả chỗ nào đâu? Có giỏi, thử chửi ta một câu xem?" Lạc Chi Dương cười, đáp: "Ngươi không chửi ta, thì ta chửi ngươi làm chi? Bằng không, ngươi hãy mắng chửi ta hai câu trước đi, nhất định ta sẽ mắng trả, ăn thua đủ với ngươi liền à!"

Chu Vi sững sờ. cô lớn lên nơi thâm cung, phụ thân là khai quốc hùng chủ, huynh trưởng là kẻ sĩ tao nhã vô song, hơn nữa, bản tính dịu dàng, ngay cả có biết chửi mắng đi chăng nữa, cô cũng không sao thốt ra thành lời được, cô lập tức đỏ bừng đôi má, giận dữ: "Ta không mắng ngươi, nhưng đánh lộn chắc được chứ?"

Lạc Chi Dương hấp háy mắt dòm cô, rồi cười ha hả thật to, Chu Vi tức giận, hỏi: "Ngươi cười cái gì?" Lạc Chi Dương vẫn cười, trả lời: "Công chúa, nhìn ngươi hình dung ẻo lả, ta phì hơi thổi nhẹ một cái ngươi cũng té nhào, lại còn muốn bắt chước ta đi đánh lộn, e rằng sẽ chẳng hay ho gì lắm đâu? Ồ, nếu ngươi thật sự muốn đánh, ta nhường ngươi đấm ta hai cái, nhưng chớ dùng sức quá mạnh, kẻo đau nắm đấm lại oán trách ta!" Hắn hai tay chống nạnh, cười hì hì nhìn cô gái, bộ dạng ra điều cóc sợ.

Chu Vi dòm dòm hắn một chút, nét giận dữ trên mặt dần dần tiêu tan, khóe miệng điểm một nụ cười ruồi, đột nhiên cô gật đầu, nói: "Đó là tự ngươi nói nhen!" Cô xoay mình, đi đến tháo thanh bảo kiếm treo trên tường xuống. Lạc Chi Dương rùng mình, hắn nhảy nhổm ra đằng sau, xua tay, nói: "Thôi thôi, ngươi nói đánh lộn, mà ý định lại là giết người hả?"

"Đồ quỷ nhát gan!" Chu Vi khinh khi lườm hắn, cô rút bảo kiếm ra khỏi bao, ném nó sang một bên, trong tay chỉ còn cái vỏ kiếm, "Hổng phải ngươi giỏi nghề đánh nhau lắm sao? Thế này này, ta dùng vỏ kiếm, ngươi dùng cây sáo, hai ta công công bằng bằng đấu nhau một chập, chỉ cần ngươi đánh trúng ta một sáo, coi như ngươi thắng, bằng không, ngươi phải ưng thuận với ta, từ nay về sau, không được đánh lộn, lại càng không được chửi bới thiên hạ!"

Lạc Chi Dương nghĩ bụng, đánh ngươi một phát đâu có khó, nhưng thấy ngươi đối đãi ta không tệ, ta cũng sẽ chẳng dùng sức, chỉ quệt nhẹ vô ngươi hai cái, để ngươi biết khó mà lui. Ý đã quyết, hắn cười cười, hỏi cô: "Chắc chắn chưa?"

"Chắc chắn!" Chu Vi cười nụ, khoé mắt long lanh, hai gò má ửng hồng, cô cầm nghiêng nghiêng vỏ kiếm tạo thế, thần thái hệt một nữ tử đang chăm chú chơi trò dải gianh thông thường tại bãi cỏ trước sân nhà. Nhìn kiểu cách đó, lòng Lạc Chi Dương thật không vui, hắn láo liêng cặp mắt, ngước trông ra cửa, miệng khẽ kêu "Úi". Chu Vi tưởng có người đến, cô chuyển ánh mắt nhìn ra, đột nhiên Lạc Chi Dương phóng mình tới, hươi cây sáo đập vào tay cô.

Nhạc Chi Dương dương đông kích tây, cứ nghĩ một nhát đánh này ắt phải trúng, chẳng ngờ hắn bỗng hoa mắt, nhòa đi hình ảnh Chu Vi, đầu vai hắn bỗng đau điếng, thân người đứng kế bên đã mất tăm mất tích. Lạc Chi Dương hoảng hốt, hắn đưa mắt trông lại, thấy Chu Vi đang đứng bên cạnh, miệng tủm tỉm cười, năm ngón tay chầm chậm lơ đãng, nhẹ nhàng vuốt vào vỏ kiếm.

Lạc Chi Dương vừa sợ vừa giận, hắn gầm một tiếng nhỏ, lấy hết sức vụt mạnh cây sáo vào vỏ kiếm, chủ ý đánh nó bay tuột khỏi tay cô.

Chu Vi vẫn bất động, buông một tràng cười dài, cô vung vỏ kiếm quét một đường, hổ khẩu Lạc Chi Dương vụt nóng hực, thân cây sáo bị đẩy trượt ra ngoài mấy tấc, hắn trơ mắt nhìn cái vỏ kiếm thừa cơ ập vào, nghe 'bộp' một tiếng, nó đã quất ngay vào bắp chân bên trái của hắn. Lạc Chi Dương chỉ cảm giác chỗ trúng đòn nóng rát, âm ỉ nhức nhối, trong một tiếng thét quái dị, hắn tung mạnh chân đá vào bụng Chu Vi, chẳng dè cô gái đã nhẹ nhàng lách ra, nhoẻn miệng cười, cô hỏi: "Bắt chước ngựa, định cất vó đá người chăng?" Cùng câu nói, đùi Lạc Chi Dương đã lãnh trọn ba đòn. Coi dáng cô ẻo lả vậy, ba cú đánh vừa rồi lại khiến hắn đau buốt tận xương tủy. Lạc Chi Dương rụt chân về, hắn đau quá, phải liên tiếp vừa nhảy tưng tưng, vừa lui ra.

Chu Vi đứng cách đó không xa, cô cười, hỏi: "Lạc Chi Dương, ngươi chịu thua chưa?" Lạc Chi Dương hét lên: "Thua cái thằng cha ngươi!" Chu Vi cau mày, nói: "Lại chửi rủa nữa rồi, thật đáng bị vả vào miệng!" Nhanh nhẹn nâng cái vỏ kiếm lên, cô nhắm điểm vào ngực Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương cuống quít vung cây sáo ra cản lại, chẳng dè đó chỉ là một hư chiêu, Chu Vi vẫy tay một cái, vỏ kiếm chuyển lên trên, tạt qua tạt lại, đã giáng vào hai bên má của hắn hai cái tát

Lạc Chi Dương cảm giác hai gò má nhức buốt, trong miệng lùng bùng, trước mắt nổ đom đóm ba mươi sáu ông sao, hắn không khỏi lui nhanh hai bước, giương mắt nhìn chằm chằm Chu Vi, lòng tràn đầy kinh ngạc. Chu Vi mỉm cười, hỏi: "Lần này, đã chịu thua chưa?" Lạc Chi Dương cả giận: "Thua cái rắm!" Thả người tiến tới, cây sáo hươi nhẹ một vòng, đột nhiên hắn vung chân trái ra, đá vào một cái ghế đẩu, hất nó bay vù thật mạnh về phía Chu Vi. Cô gái lắc mình né tránh, chợt như một con trốt ào ào cuộn đến, Lạc Chi Dương giương nanh múa vuốt nhảy xổ vào cô.

Chu Vi buông một tiếng cười nho nhỏ, cô nhảy vọt lên cao, nhẹ nhàng tựa một nhành liễu, cô đáp mình xuống, đứng bên trên một cái bàn tròn. Lạc Chi Dương đánh hụt, "ầm" một tiếng, đã va mạnh vào chân bàn. Cái bàn vốn làm bằng gỗ tử đàn, chất liệu cực kỳ cứng rắn, mắt Lạc Chi Dương tối sầm, hắn gần muốn xỉu, loạng choạng đứng dậy, ngẩng đầu lên xem thì thấy Chu Vi đang cười cười, đôi chân trụ vững trên mặt bàn, váy áo toàn thân một màu đỏ thắm, nom tựa một đóa thược dược vừa nở rộ. Hai gò má đậm nét cười, cô khoanh tay sau lưng, vỏ kiếm cầm ngang, ánh mắt đầy thách thức.

Lạc Chi Dương giận trào máu, hắn vung cây sáo dài lên, nhắm quất vào mắt cá chân cô gái. Đường sáo đi chưa dứt, chợt thấy Chu Vi nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, cùng lúc cảm giác hổ khẩu đau nhức, hắn không hiểu vì sao cây sáo lại bị cô gái ghì chặt dưới bàn chân. Lạc Chi Dương ra sức giật mạnh nó, cây sáo vẫn chẳng nhúc nhích. Chu Vi chân ghì chặt cây sáo, tay cầm vỏ kiếm gõ cồm cộp vào sọ não Lạc Chi Dương, vừa gõ, vừa hỏi: "Chịu thua chưa, chịu thua chưa?..."

"Không chịu, không chịu!" Lạc Chi Dương chỏm đầu liên tục bị đòn, cảm giác bị vũ nhục to, đôi tròng mắt cay xè, gần như muốn sa lệ, lập tức hắn nổi khùng, buông cây sáo, thét lớn một tiếng, đưa tay đẩy mạnh làm đổ cái bàn. Chu Vi thân thủ nhanh tựa chim yến, lúc cái bàn đổ ụp nằm nghiêng ra đàng trước, cô đã nhẹ nhàng, như gió thoảng, đáp xuống mé sau Lạc Chi Dương, vung tay quất chát chát chát ba phát vào bắp đùi của hắn. Lạc Chi Dương la hét ầm ĩ, hắn quày đầu chụp vào cô, công chuá lại thoát ra sau lưng hắn, rồi chỉ nghe tiếng đập bồm bộp không ngừng, trong nháy mắt, Lạc Chi Dương đã lãnh trọn mười roi.

Lạc Chi Dương vừa tức, vừa đau đến phát cuồng, quên đứt cô gái là ai, hắn mím môi, nghiến răng, quyết lật ngược tình thế, nhưng Chu Vi, hệt như một làn gió thoảng, chộp không được, níu chẳng xong, hắn rõ ràng thấy cô ở phía trước, thoắt một cái, cô đã mất tăm hình dạng. Lạc Chi Dương quay mòng mòng, thở phì phò, bỗng hai chân khuỵu xuống, hắn loạng choạng, lảo đảo bước ra ngoài, va vấp và làm đổ rầm rầm hai cái ghế dựa, rồi hắn ngã xóng xoài, tay chân quơ quào một chập, đột nhiên nằm im, không cục cựa nhúc nhích gì nữa.

Chu Vi kinh hãi, cô vốn nghĩ rằng Lạc Chi Dương sẽ nhận thua cho xong, ai ngờ tiểu thái giám ương ngạnh khác thường, trúng đòn tơi bời nhưng nhất quyết không phục, càng bị đánh đau hắn lại càng ngược đời, càng thêm hung tợn. Chu Vi lỡ cưỡi lưng cọp, cô đành phải tiếp tục giây giưa cùng hắn, lúc đầu, cô ra tay rất nặng, về sau, vì mềm lòng nên cô nương tay, đã nhẹ đòn rất nhiều. Chợt thấy đối thủ khuỵu chân ngã sấp mặt, cô không khỏi cao giọng hỏi hắn: "Lạc Chi Dương, ngươi không sao chớ?"

Hỏi xong, mãi không nghe động tịnh, trong lòng Chu Vi nảy sinh lo lắng, cô tiến lại cạnh hắn, cúi thấp người xuống thăm dò, bất chợt, Lạc Chi Dương nhảy vọt lên, thò tay chụp lấy vỏ kiếm, hung hăng giật mạnh xuống. Chu Vi tính thực thà, chẳng giống Lạc Chi Dương xuất thân chốn thị tứ, cô hoàn toàn không biết trên đời này còn có trò trá bại, giả chết để dụ địch đến gần. Cô mất thăng bằng, đầu trước chân sau, ngã nhào xuống đất.

Chu Vi sử kiếm chỉ lợi hại khi đôi chân còn bám đất, nhưng giờ đây, nằm ngang nằm ngửa mà vật lộn thì không còn là thi đấu kiếm pháp nữa. Cô thấy Lạc Chi Dương một tay nắm chặt vỏ kiếm, một tay thò ra nhắm ôm vào ngang eo lưng cô, cô sợ điếng người, ra sức giằng lại cái vỏ kiếm, nhưng Lạc Chi Dương cố sống cố chết nắm chặt lấy nó, hai người lâm vào tình thế ôm nhau nằm sóng soài mà giằng co, Chu Vi nằm dưới, Lạc Chi Dương ở trên, bỗng bốn làn môi của cả hai nhè chập sát vào nhau.

Diễn biến này ra ngoài dự kiến, hai người bốn mắt ngó nhau, có thể nghe hơi thở của nhau, thân mình lại giống như đang bị trúng tà pháp định thân (phép thuật biến thân mình đối phương thành cứng nhắc bất động), khắp người cứng đờ, chẳng thể nhúc nhích. Tình trạng này kéo dài khoảng thời gian uống một chung trà nhỏ, Lạc Chi Dương cảm giác phần dưới cô gái mềm nhũn đi, thân mình mềm mại đó phát nhiệt nóng rẫy, một làn hơi thơm tho ẩm ẩm phả vào mặt, hắn định thần trông lại, đôi mắt Chu Vi nhắm nghiền, hai hàng lệ trong suốt ứa ra từ đuôi mắt.

Đúng lúc ấy, từ bên ngoài điện truyền vào tiếng gõ cửa dồn dập. Lạc Chi Dương như mới vừa tỉnh mộng, hắn nhẩy nhổm lên, nhưng chân còn chưa đứng vững, một cơn đau nhức từ trong lồng ngực bốc lên tận đỉnh đầu, trút xuống tới huyệt hội âm, toàn thân giống như bị một con dao sắc cứa xén. Bất giác, Lạc Chi Dương la thảm một tiếng, hắn ngã nằm thẳng cẳng trên mặt đất.

Chu Vi cũng hoảng hồn hoảng vía, cô đứng dậy, tai lại nghe tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, khi ngước nhìn xung quanh, cô thấy bàn nghiêng ghế đổ, đồ đạc ngổn ngang, thấy rõ ràng dấu vết của một trận ẩu đả.

"Vi nhi!", tiếng gõ cửa bỗng ngưng một chút, một giọng mạnh mẽ vang lên, "Là ta, mở cửa mau lên!"

Người tới chính là Chu Nguyên Chương, Chu Vi trước mắt tối sầm, cô gần như muốn xỉu, trông lại Lạc Chi Dương, thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, mặt sưng vù màu đỏ tía, tựa hồ hắn đang trải qua một cơn đau đớn khổ sở. Trong một sát na, cô cảm giác miệng mồm khô khốc, muốn lên tiếng trả lời phụ thân, nhưng lưỡi cô run run, nói không ra tiếng. Cô hiểu thật rõ rằng phụ thân trước giờ hết sức nghiêm nhặt đến mức tàn khốc, ngài vốn xuât thân nghèo hèn, từ khi đắc chí, tôn ti trật tự lại càng coi trọng, nếu ngài biết mình cùng tiểu thái giám làm trò náo nhiệt, dù không quở trách mình, thế nào cũng đem Lạc Chi Dương ra lột da lóc xương, xử hắn hình phạt lăng trì là cái chắc.

Nghĩ đến đấy, cô xoay mình nhảy ra, nhặt thanh trường kiếm, đến mở cửa sổ, rồi định quay lại đỡ Lạc Chi Dương dậy, chợt nghe "Cạch’’ một tiếng, then cửa gẫy làm hai khúc, cánh cửa mở toang, Chu Nguyên Chương, vẻ mặt tức giận, rảo bước tiến vào, theo sau là vị thái giám già họ Lãnh.

Nhìn một vòng tình hình trong phòng, lão hoàng đế hết sức kinh nghi, lúc lão dòm sang cô con gái, Chu Vi mặt tái nhợt, cặp mắt thất thần, thân mình run lẩy bẩy, tựa lá cây trong gió bão, Nỗi nghi ngờ càng tăng, Chu Nguyên Chương đang định gặng hỏi, bỗng lão thái giám ngẩng phắt đầu, tia mắt lạnh lẽo như băng giá đọng lại trên thân mình Lạc Chi Dương. Nhanh như chớp giật, lão chuyển mình vọt đến cạnh gã thiếu niên, cúi xuống, đưa tay thăm dò nơi huyệt mạch môn của hắn, chợt lão đứng phắt dậy, giọng thất thanh: "Trương Thiên Ý!"

Bị tiếng kêu đó làm gián đoạn luồng tư tưởng, Chu Nguyên Chương nhíu mày, dòm vào lão thái giám.

Lão ta thân hình như quỷ mị, hệt một cơn lốc xoáy, lão đã chạy một vòng khắp bên trong điện, rồi lão trở về chỗ cũ, đôi hàng lông mày bạc trắng, thưa thớt đầy vẻ khẩn trương đang nhăn tít lại.

Chu Vi tưởng lão đã truy rõ nguồn cơn sự việc, ruột gan cô bỗng thót lại, toàn thân run rẩy một nỗi tuyệt vọng.

"Lãnh Huyền!, Chu Nguyên Chương chậm rãi khai khẩu, "Ngươi phát giác được gì thế?" Lão thái giám nghe hỏi, lão giật mình, giống như vừa bị cắt đứt luồng suy nghĩ, lão hạ thấp đầu, xoay người, hắng giọng hai tiếng ho khan, lão trả lời: "Bệ hạ, Trương Thiên Ý đã đến gây rối ở đây!"

Chu Nguyên Chương trợn ngược hai hàng lông mày: "Nhờ đâu mà biết?" Lãnh Huyền chỉ vào Lạc Chi Dương: "Tiểu tử này đã trúng phải ‘Dạ Vũ Thần Châm’ của y!"

"Dạ Vũ Thần Châm?", Chu Nguyên Chương ngẫm nghĩ, rồi hỏi, "Là cùng thứ với kim châm kia hả?". Nói đến đấy, lão hoàng đế không biết là cố ý hoặc vô tình, đưa mắt liếc cô con gái một cái, thấy cô dáng thất thần, tựa hồ còn đang sợ hãi gì đó, trong lòng phút chốc căng thẳng, ngài bèn nhạt giọng hỏi, "Nếu y phóng châm, tại sao Vi nhi vẫn vô sự?" Lãnh Huyền thở dài: "Điều này phải hỏi nơi công chúa điện hạ!"

Cả hai đều dõi mắt nhìn Chu Vi, cô gái vẫn ngẩn ngơ ngơ ngẩn, miệng vẫn nói không nên lời. Chu Nguyên Chương bất giác có chút lo lắng, chợt nghe Lãnh Huyền thở dài: "Bệ hạ chớ trách, công chúa bị hoảng kinh, thành ra tạm thời hãy còn thất thần. Hạ thần đoán rằng, Trương Thiên Ý tìm đến nơi đây với ý đồ xấu, chẳng ngờ gặp công chúa là quan môn đệ tử của Tịch chân nhân, bản lĩnh 'Dịch Tinh kiếm’ khá cao, khiến hung thủ chưa làm gì ngay được, lại nghe tiếng bệ hạ gõ cửa, trong lòng y hoảng hốt, cho nên phát ra phi châm rồi vượt song cửa bỏ chạy, tiểu thái giám trong lúc gấp rút bảo vệ công chúa, đã đưa thân minh che chắn cho công chúa, nên đã bị trúng phi châm!"

Chu Nguyên Chương nghe nói, lão hoàng đế mất kiên nhẫn, lớn tiếng hỏi: "Lãnh Huyền, tối qua, ta đã ra lệnh ngươi giết thích khách, tại sao y chưa chết, mà lại còn trốn lánh trong cung làm loạn?" Lãnh Huyền bất động thanh sắc, chậm rãi thưa: "Bệ hạ lượng thứ cho, thân pháp 'Long Độn’ của hắn đã có chút thành tựu, ban đêm cung nội tối tăm, không sao tróc nã nổi, thần sợ hắn giả bỏ trốn, rồi lại quay về gây bất lợi cho bệ hạ, thành thử không dám truy đuổi quá xa."

Chu Nguyên Chương thần sắc hơi dịu xuống, gật đầu bảo: "Hắn trốn trong cung, đó là mầm họa!" Lãnh Huyền thưa: "Bệ hạ yên tâm, hắn bị thần đánh trúng một đòn ‘Tảo Tuệ công’, tạng phủ đã lãnh trọng thương, nếu không thế, công chúa và tiểu thái giám ắt đều đã khó toàn mạng. Thần thăm dò thương thế của tiểu thái giám, thấy kim châm không trúng ngay tim, cho thấy Trương Thiên Ý vì thương thế chưa lành nên đã lực bất tòng tâm!"

Chu Nguyên Chương nửa tin nửa ngờ, ánh mắt long lanh: "Vi nhi, có phải đúng thế không?"

Chu Vi trong lòng bối rối, hai gò má rịn rịn mồ hôi, cô nhìn sang Lạc Chi Dương, đột nhiên tim đập loạn nhịp, cô hạ thấp giọng, nói:‘‘Đều là... đều là như Lãnh công công nói...’’, câu đó còn chưa dứt, nước mắt đã muốn ròng ròng đổ xuống. Từ nhỏ đến giờ, cô chưa hề lừa dối phụ thân, những nước mắt đó quá nửa là do cô tự ngượng, tự hổ thẹn.

Chu Nguyên Chương trông cô còn nhiều kinh hãi, thấy đáng thương, lại hỏi: "Tại sao lại cài then?" Chu Vi đáp: "Con cùng Lạc.. Lạc công công nghiên cứu cầm phổ, sợ có người đến quấy rầy, cho nên... cho nên đã cài then!"

Chu Nguyên Chương nhíu nhíu mày, bảo: "Cái đó, con nhất quyết không được làm vậy nữa, chúng nó là nô tài, con phải đối xử chúng làm nô tài, nếu lỡ xảy ra chuyện bất trắc, người bên ngoài cửa làm sao tiếp cứu cho được?" Chu Vi nhỏ giọng, đáp: "Con có học kiếm thuật, cho nên tự lo được!"

"Hãy nhớ kỹ lời ta nói đó, chớ khá tái phạm!" Mối nghi ngờ của Chu Nguyên Chương vẫn chưa mất hẳn, nhưng xem ra Lạc Chi Dương trúng kim châm, tánh mạng thậm nguy, lão hoàng đế dẫu chẳng tin tưởng người sống, nhưng không tiện nghi ngờ cái chết cận kề của tiểu thái giám, đã ngẫm nghĩ một lúc, rồi thần sắc dịu đi, vẻ lơ đãng, ngài bảo cô: "Vi nhi, hôm qua ta bận, đã không đến mừng sinh nhật con được, vốn định hôm nay bù lại cho con, nào ngờ gặp đúng chuyện này, rõ là số con phúc to lắm." Nói xong quay sang Lãnh Huyền, ngài phán: "Tiểu thái giám xả thân cứu chủ, đáng khen đáng thưởng, Lãnh công công, ngươi xem có còn kịp cứu mạng nó không?"

Quảng cáo
Trước /173 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thanh Nguyên Thế Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net