Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mọi người bỡ ngỡ nhìn nhau, Minh Đẩu tức giận nói: "Lạc Chi Dương, mi táo gan, đảo vương đang phán xét đệ tử, mi dám đến náo loạn? Hừ, Dạ Vũ Thần Châm? Chỉ sợ mi chưa từng thấy hình dáng nó ra sao."
"Ai bảo ta chưa từng thấy?" Lạc Chi Dương cười cười, "Kim châm đó là do ta đã nhặt được."
"Nhặt được?" Vân Hư trầm giọng hỏi, "Giải thích như thế nào?"
"Chuyện xảy ra như vầy..." Lạc Chi Dương vừa nghĩ trong óc, vừa thuyết, "Tối hôm đó, tui lên boong ngắm cảnh nơi đuôi thuyền, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng vù vù, vun vút, tui ngoảnh trông lên, thấy bầu trời lấm tấm nhiều đốm sáng, như là có một trận mưa kim, ý không... trông giống một con rồng vàng đang bay hơn"
"Ưà!" Vân Hư nghe hắn tả, ông ta gật đầu nói, "Đó là ngón phóng kim ‘Thiên Tinh Điểm Long’."
Lạc Chi Dương từng mục kích thủ đoạn của Trương Thiên Ý, hắn dựa theo đó mà nói nhăng nhít, không hề nghĩ lời đặt điều ba xạo đó lại ám hợp với tên chiêu thức trong châm pháp, hắn vội tiếp lời: "Đúng đó, Thiên Tinh Điểm Long, hình dạng có chút đỉnh từa tựa cái đó."
Vân Hư hừ một tiếng, lại hỏi: "Rồi sao nữa?"
Lạc Chi Dương xốc dậy tinh thần, nói tiếp: "Tui thấy kỳ quái, bèn rón rén lại gần, vừa kịp thấy Diệp cô nương đến sát cột buồm, đưa tay nhổ từng cây châm một ra, sau đó, cô chậm rãi bỏ đi. Đợi cô đi khuất, tui lại gần cột buồm, thấy trên cột lỗ chỗ những vết kim, rồi chợt bên trên lóe sáng, là Diệp cô nương bỏ sót lại ở đó một cây kim. Tui tò mò nhổ nó ra, sau đó, lúc bị Dương Cảnh bóp cổ, nghẹt thở gần chết, tui vì muốn giữ mạng, đã lấy nó đâm vô ngực y."
"Nói láo nói lếu", Minh Đẩu tức giận, "Ngữ như mi mà cũng đòi đâm Dương Cảnh?"
Lạc Chi Dương cười cười, vẻ bất cần đời, đáp: "Đâm Dương Cảnh chỉ là chuyện nhỏ, nhớ lại coi, hồi Diệp cô nương lấy cây sáo của tui, bộ tui đã không tự mình giựt nó về hay sao?"
Mọi người ngơ ngác, họ nhìn Lạc Chi Dương, mặt đầy vẻ nghi hoặc. Vân Hư cũng nhíu mày thậtt đậm, trầm giọng hỏi: "Tô nhi, nó nói đúng không?"
Diệp Linh Tô thở ra, cô nhỏ giọng đáp: "Đồ nhi khinh địch, đã làm nhục tiếng tăm sư môn."
"Nếu không khinh địch, con có được bao nhiêu phần thủ thắng?"
"Mười hai thành!" Diệp Linh Tô thanh âm nhỏ, nhưng ngữ khí rất quả quyết.
Vân Hư thần sắc lơi xuống, ông ta quét mắt nhìn khắp mọi nơi, rắn giọng nói, "Mọi người nghe rõ chưa?
Cái đó kêu là "kiêu binh tất bại", Dương Cảnh là cao thủ của Minh lão đệ,
Tô nhi coi như môn sinh đắc ý nhất của ta, mà đứa nhỏ Lạc Chi Dương này, chẳng qua một thằng ranh con u thủ du thực sông Tần Hoài, vậy mà đánh nhau với nó, chỉ vì thấy quá chắc ăn, kẻ
thua lại là hai tay cao thủ trong nghề võ, thiệt mắc cười ghê đi!"
Mọi người nghe ông ta dạy như thế, họ nhìn trở lại Lạc Chi Dương, trên mặt đều mang nét buồn bực tức tối, rồi nghe Vân Hư phán tiếp: "Lạc Chi Dương, mi đánh trọng thương đệ tử đảo ta, đáng lẽ phải nghiêm trị, nhưng nghĩ đến chỗ mi vừa mới đặt chân lên đảo, hình phạt sau đây gọi là để răn đe cho mi nhớ đời, ta phạt mi đi diện bích mười ngày tại động Lôi Âm", ông ta dừng một chút, rồi quay sang bảo Diệp Linh Tô, "Tô nhi, tuy con không có động thủ đả thương đồng môn, nhưng con biết sự tình mà không bẩm báo, giấu giếm lừa gạt tôn trưởng, ta cũng phạt con đi diện bích mười ngày. Hừm... con thấy sao?"
Diệp Linh Tô hạ thấp giọng: "Tô nhi tâm phục khẩu phục."
Hoa Miên liếc mắt vào cô rồi thở dài, lắc đầu quầy quậy.
Vân Hư không để cô ngỏ lời năn nỉ xin chước giảm, ông ta phất tay áo, rảo bước bỏ đi.
Mọi người lập tức giải tán, Lạc Chi Dương thở ra nhẹ nhõm một hơi dài, đã thấy hai đệ tử tiến đến, nói là vâng lệnh điệu hắn đi động "Lôi Âm" chịu phạt.
Lạc Chi Dương rảo mắt nhìn sang, vừa kịp thấy, Giang Tiểu Lưu bị Minh Đẩu kéo đi, hắn lập tức thõng tay, bước theo họ.
Đi xuống hết quảng trường Bát Quái, dọc theo một con đường mòn quanh co khúc khuỷu, được một quãng, chợt nổi ầm ì tiếng gào thét quái dị mà hắn đã từng nghe trên tầu vào buổi sáng, khi đó tàu còn ở khá xa, bây giờ, nghe ở ngay bên cạnh, thật là đinh tai nhức óc.
Tiếng ấy ầm vang trong chốc lát, vụt biến mất, cùng lúc, hòa tiếng gió mạnh quất vào mặt, văng vẳng tiếng chim hót ríu rít, tứ phia khoác vẻ thanh tĩnh u mặc khó tả. Ba người vượt khỏi một rừng cây, thấy hiện ra một cái thạch động, tấm bia đá trước cửa khắc hai chữ "Lôi Âm".
Hoa Miên cùng Diệp Linh Tô đã có mặt ở đấy trước, họ đang đứng chờ ở cửa động.
Hoa Miên cười nói: "Câu chuyện diễn tiến thế này, haI đứa bay ráng tĩnh tâm hối cải, mọi thức ăn uống, ta sẽ cho người đưa tới. Nơi đây gần ‘Phong Huyệt’, buổi sáng giờ Dần, buổi chiều giờ Thân, lúc gió ầm vang, Tô nhi, con tu vi còn kém, chớ có đả tọa luyện công vào hai thời điểm đó, kẻo tản mát chân khí mà bị tẩu hỏa nhập ma."
Diệp Linh Tô lẳng lặng gật đầu, ánh mắt chú vào một phía, đầu thủy chung cô không nhìn nhõi gì đến Lạc Chi Dương
Lạc Chi Dương biết vì sao cô giận, hắn nghĩ đến cái lúc còn trơ trọi hai người bị giam trong động, trong lòng hắn có chút lấn cấn, có chút mặc cảm tội lỗi.
Bên trong, động thật rộng lớn, hai bên, mỗi bên ba căn phòng đá làm phòng giam. Hoa Miên cắt đặt Lạc Chi Dương ở bên trái, chỗ đối diện bên phải đem giam Diệp Linh Tô. Hoa Miên cười: "Mười ngày, nếu nói nhiều thì không nhiều, nói ngắn , thì cũng không ngắn, hai đứa hoặc giả thấy cô quạnh, có thể cùng nhau trò chuyện ".
"Ai rỗi hơi trò chuyện với hắn?", Diệp Linh Tô nói xong, cô xoay người tiến vào phòng giam, đóng cửa sắt một cái rầm.
Lạc Chi Dương cảm giác vô vị, hắn đi vô phòng giam, thấy tường đá phủ rêu xanh, cỏ khô trải trên sàn, trong góc có một cái bồn cầu màu đỏ, không khí thoang thoảng mùi ẩm thấp.
Hắn nằm ở trên cỏ khô, nhớ đến chuyện xảy ra mấy ngày qua, thấy đúng như một giấc mộng kê vàng lớn, buồn, vui, gặp gỡ, chia tay, được xong rồi mất, nét cười của Chu Vi hiện trước mắt, gương mặt nhăn nhúm của nghĩa phụ cũng chợt đến, chợt đi... Hai khuôn mặt đó thay nhau ẩn hiện, lòng Lạc Chi Dương đau như xé, đôi dòng lệ tuôn chảy dài xuống.
Bất tri bất giác, cảm giác mệt mỏi ập đến, hắn lạc vào giấc ngủ, đang mơ mơ màng màng, bỗng nghe reng rẻng, Lạc Chi Dương giụi mắt trông ra, từ một khung cửa sổ nhỏ chấn song trổ trong cửa sắt lớn, có một hộp thức ăn đang được chuyền vào.
Từ sáng đến giờ, hắn chưa có gì vào bụng, cơn đói xộc đến, hắn mở hộp, bưng đưa lên gần miệng, một mùi hôi thối ào ạt bốc lên Nhìn kỹ lại, cơm, canh, thức ăn, tất cả đều xông mùi hôi thối khó ngửi.
Lạc Chi Dương nổi giận, hét lớn: "Ui... người đưa cơm, mấy cái món này đâu có ăn được?"
Ngoài cửa không có tiếng trả lời, Lạc Chi Dương lại hỏi thêm lần nữa, mới nghe một giọng ồm ồm bảo hắn: "Ăn thì ăn, không ăn thì đổ bỏ, ông mày đây mà vui vẻ thì còn đưa cơm đến, làm ông mày bực mình, thì ông bỏ cho mày chết đói!"
Lạc Chi Dương muốn mắng lại, nhưng hắn vụt nghĩ ra, tên này dám cả gan ăn nói luông tuồng, ắt có người chống lưng, xem ra có kẻ mang lòng dạ độc ác, chủ ý đưa đồ ăn hôi thối đến để vũ nhục hắn, hắn lập tức co cẳng đá cái hộp đồ ăn bay tuốt ra ngoài.
"Có gan đấy!" Người đưa cơm hừ lạnh một tiếng, thu dọn chén bát, mảnh vỡ, rồi gã ào ào, rảo bước bỏ đi.
Lạc Chi Dương càng nghĩ càng bực, hắn cung tay, vung chân... đập, đá... loạn đả vào cửa, tiếng rầm rầm vang khắp động, nhưng phía phòng giam đối diện của Diệp Linh Tô, chẳng nghe thấy một động tĩnh nào.
Đập một hồi, tay chân Lạc Chi Dương đau nhức, hắn đành bất đắc dĩ ngồi xuống, lấy Không Bích ra thổi giải buồn. Mới thổi được vài tiếng, cuồng phong từ phong huyệt lại đã nổi lên, ầm vang như sấm, tiếng sáo lọt vào bên trong, hệt như một chiếc thuyền con lọt vào giữa phong ba bão táp, sau vài đợt sóng mạnh, đã chìm nghỉm, mất tăm mất tích.
Lạc Chi Dương đành buông sáo ngọc, rầu rĩ nằm xuống, buồn bã chờ cơm trưa, khi nghe tiếng bước chân đến gần lẫn mùi thức ăn, bụng Lạc Chi Dương trống rỗng đã hơn một ngày, ngửi được mùi cơm, nước miếng ứa ra giàn giuạ, Nhìn qua mấy khe cửa, hắn thấy từ ngoài động tiến vào một đôi nam nữ còn trẻ, nam tử áo xanh, nữ tử áo trắng, mỗi người bưng trong tay một hộp cơm. Nữ lang áo trắng đến trước cửa sắt phòng đối diện, đặt hộp xuống, lấy ra thức ăn, toàn là gà béo, tôm cá tươi, bày biện lên mâm.
Mắt Lạc Chi Dương thấy rõ, miệng hắn ứa đầy nước miếng, đã thấy gã áo xanh đi tới, đặt mạnh cái hộp trên mặt đất, vù một cái, đưa cẳng đá nó chui tọt vô khung cửa nhỏ.
Lạc Chi Dương mở hộp, mùi hôi thối xông nồng nặc, chén canh vàng đầy mùi nước tiểu, thò đũa xới xuống bên dưới cơm, thấy giấu hai cục cứt chó.
Lần này, Lạc Chi Dương không hề phẫn nộ, cảm thấy không làm gì khác được, hắn nghĩ bụng, đối phương cứ chơi kiểu đó, hắn có làm náo loạn lên cũng vô ích, bèn lập tức, không nói một lời, đẩy cái hộp trở ra.
Ngủ vật vờ thêm một đêm, hắn nôn nao chờ chờ mong mong cữ đưa cơm ngày kế. Hai người nam nữ đưa cơm đã lại đến, phần ăn của Diệp Linh Tô càng thêm phong phú, bốc mùi thơm ngào ngạt, khiến nước dãi hắn ứa đầy mồm.Phần của Lạc Chi Dương vẫn cứ hôi thối không sao chịu nổi, hắn đặt cái hộp sang một bên, ngã vật người nằm xuống, muốn ngủ cho quên đói. đâu dè, trong cơn đói khát, mùi thức ăn bên phòng đối diện xồng xộc loang vào, làm ruột gan hắn cồn cào, chảy nước miếng không thôi, không làm gì khác được, hắn bèn lục trí nhớ tìm lại hương vị những món ăn tuyệt hảo hắn từng nếm qua trong đời, khổ thay, càng nghĩ nhớ, lại càng thêm đói, hắn đành ngồi dậy, lấy sáo ra thổi khúc 'Chu Thiên Linh Phi', giết thời giờ.
Không ngờ thổi sáo cũng cần khí lực, một chi 'Dương Minh Thanh Vị' chưa thổii xong, thanh âm từ toàn bộ dạ dày cùng khúc ruột đang trống rỗng đã hòa nhịp cùng tiếng sáo, chúng đồng cộng hưởng, làm cho cả chân khí xuất phát từ khúc Linh Phi cũng hóa èo uột như bún thiu, chẳng chút sinh khí.
"Úi!", Diệp Linh Tô đột nhiên hô hoán, thanh âm trổi lên trong thạch động to, dư âm vang vọng trên các vách đá một lúc lâu.
"Lạc Chi Dương, tiếng sáo ngươi thổi như than như khóc, khó nghe quá, tại sao ngươi không để dành hơi sức mà điều dưỡng tinh thần, chờ chết đói quách cho rồi."
Lạc Chi Dương nổi giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn buông cây sáo, nói: "Đói thì đói, nhưng chưa chết đâu. Ngươi cũng khoan mừng vội, ta mà chết đói, sẽ biến thành ngạ quỷ (quỷ đói), rồi cũng sẽ đến ám ngươi."
"Ta là hổng có sợ!" Diệp Linh Tô hừ lạnh một tiếng, "Thứ như ngươi, lúc sống chỉ là một đứa tiểu nhân, thì chết đi cũng trở thành một thằng tiểu quỷ, ngoài bản lãnh dối trá ba xạo, còn có gì khác!"
"Nghe nói người nào bị ngạ quỷ ám, sẽ ăn tươi nuốt sống ngay cơ thể của chính họ." Lạc Chi Dương đè giọng xuống cho ra vẻ u ám, "Bắt đầu là ăn ngón út, rồi ăn ngón áp út, ăn riết tới hết luôn mười ngón, chỉ còn sót lại hai cái cùi tay trụi lủi ... Mà ăn lại không có nhả xương, nhai rau ráu, nhai rôm rốp, nuốt trộng sạch bách!"
"Câm miệng!" Diệp Linh Tô đột nhiên thét lên, "Lạc Chi Dương, đồ quỷ ba xạo, một chữ ngươi nói ta cũng hổng có tin. Để ta chờ xem xem, ngươi có thể nhịn ăn được bao lâu, tới chừng đói quá mức, đầu óc mê man, hổng chừng, kẻ tự ăn ngón tay của mình lại chính là ngươi đó"
Lạc Chi Dương ngẩn ngơ, tự than khổ, hắn nghĩ bụng, chuyện làm quỷ đi ám người khác sau cái chết hãy còn là tưởng tượng hão, chính mình mới là đang bị đói khát dày vò, không chừng đến lúc đói quá, dám cắn đứt trọn ngón tay mà ăn! Nghĩ đến đó, hắn cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên, tay chân buốt lạnh.
Còn đang nản chí, hắn chợt nghe 'soạt' một tiếng, một món đồ đã bay xuyên qua lỗ hổng nhỏ bên dưới cửa sắt, rơi nằm trên nệm cỏ.
Lạc Chi Dương hoảng hốt, hắn lắc mình né tránh, chú mắt trông vào, thấy trên nệm cỏ là một cái chân gà vàng bóng nhãy! Sau cơn giật mình, hắn đâm ra thắc mắc, cất tiếng hỏi: ""Diệp Linh Tô, cô làm gì vậy?"
Cô gái lạnh lùng nói: "Cái chân gà đó, ngươi có giỏi thì đừng ăn, có giỏi thì cứ ôm bụng rỗng mà chết đói cho ngon coi!"
Cô ta nói còn chưa dứt lời, Lạc Chi Dương đã nhào tới, lượm cái chân gà lên, hắn cạp lấy cạp để, ăn còn quá ngạ quỷ vừa mới đầu thai lên trần, hắn còn chưa biết mùi vị thịt gà đó ra sao, trọn thịt chân gà đã nằm sâu trong bụng, sót lại cục xương, Lạc Chi Dương cầm liếm tới liếm lui, vẫn còn chưa đã thèm.
Bỗng nhiên một vật trăng trắng chợt lóe lên, đó là một cái đĩa đang chui từ lỗ hổng vào, bên trên đĩa là một con cá hồng chưng hấp cách thủy, còn nguyên vẹn, chưa khuyết miếng nào. Lạc Chi Dương mừng quá sức, hắn bưng cái đĩa lên hít hà, chắt lưỡi than: "Cá ngon ... cá ngon ... tiếc rằng thiếu đôi đũa."
Nói xong, hắn thò tay định ăn bốc, chợt nghe Diệp Linh Tô la lớn: "Đồ quỷ tham ăn, không sọ dơ à?"
Soạt soạt hai tiếng, lại bay vù vào hai chiếc đũa. Lạc Chi Dương cũng không khách khí, lượm đũa lên, hắn khua gắp rào rào, cảm tưởng đây là món cá ngon nhất trần đời!
Kế đó, Diệp Linh Tô tựa như biểu diễn pháp thuật, khi thì đưa cơm, lúc thì đưa canh, Chi Dương nhịn đói hai ngày một đêm, đưa món nào hắn ních món nấy, ăn tới không biết trời trăng là gì!
Ăn uống thỏa thuê xong, hắn mới nhớ tới người đưa tặng, trong lòng không khỏi cảm kích, hắn nói: "Diệp cô nương, đại ân không sao nói cho hết lời cảm tạ, nếu không có cô, tui là bị tụi nó bỏ đói cho mà chết mất!"
Diệp Linh Tô trầm mặc một hồi, cô nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có biết ai muốn bỏ đói chết ngươi không?"
"Nhiều người lắm." Lạc Chi Dương từng ngón một,"Dương Cảnh đáng nghi nhất, Minh Đẩu cũng chẳng phải người tốt, Vân Thường cũng là một nghi vấn lớn, người này bụng dạ hẹp hòi, tui chọc quê y, y liền ro ro đi mét tội tui liền..."
"Câm mồm!" giọng Diệp Linh Tô đầy tức giận, "Đại sư huynh không phải hạng người như vậy, nếu giận ghét ngươi, huynh ấy sẽ gặp thẳng tận mặt giải quyết, không có ném đá giấu tay"
Lạc Chi Dương nghe thế, hắn hết sức nhàm chán: "Y không ném đá giấu tay, tại sao lại đi mét với ông già y?"
Diệp Linh Tô ngạc nhiên: "Huynh ấy mét hồi nào?"
"Không phải y mét, do đâu Vân Hư biết tui kể chuyện cười?"
"Nhiều người nghe , chớ không riêng gì huynh ấy, ngươi dưạ vào đâu mà chỉ đổ thừa cho huynh ấy thôi?"
Diệp Linh Tô mỗi mỗi bênh Vân Thường chằm chặp, Lạc Chi Dương phát nghi ngờ, hắn cười, hỏi: "Diệp cô nương, vị Vân Đại sư huynh này có phải người trong mộng của cô không?"
"Nói bậy!" Diệp Linh Tô cả giận, "Lạc Chi Dương, ngươi mà còn nói hươu nói vượn, ta sẽ không lý gì đến ngươi nữa, bỏ mặc cho ngươi chết đói chết khát!"
Hảo hán không dại gì đi chàng màng với nạn đói, Lạc Chi Dương đành phải giả lả, "Ưà .. ừa ... Vân Thường huynh trong sạch vô cùng, trong trắng còn hơn con thỏ bạch trên cung trăng nữa kia."
Diệp Linh Tô hừ một tiếng, nhạt nhẽo nói: "Ta coi bộ ngươi khẩu phục tâm không phục."
"Làm sao cô biết lòng tui không phục, hay là cô vô đây xem thử kỹ lại xem"
"Cái lòng dạ bẩn thỉu của ngươi, cô nương ta thèm mà giây vào!"
Lạc Chi Dương ha ha cười to. Bên kia yên lặng một lát, Diệp Linh Tô bỗng nói: "Ngươi đem chén bát đặt ra bên ngoài cửa đi, những người khác mà biết ta cho ngươi đồ ăn thức uống, nhất định lại sẽ nảy sanh đồn đại nhảm nhí."
"Nhảm nhí kệ nhảm nhí, tui đây cóc thèm để ý!"
Diệp Linh Tô lạnh lùng nói: "Ngươi là đại nam nhân, có bị đàm tiếu cho dơ dáng dại hình thì cũng chẳng hề chi, mấy thứ đồn đại nhảm nhí chỉ tổ phá hư hỏng danh tiết bọn con gái chúng ta thôi"
Lạc Chi Dương thở dài: "Lại là tui nói sai nữa rồi." Nói xong, hắn thu thập bát đũa, đem đặt ra bên ngoài lỗ hổng nhỏ, rồi hỏi, "Cách xa như vầy, làm sao cô đem về được..."
Nói còn chưa dứt lời, từ phòng giam đối diện bay ra một dải dây lưng màu trắng, nó ngoằn ngoèo, nó uốn lượn, đã đến quấn lấy một cái bát, với lực tay sử dụng thật khéo léo, cô đã đem cái bát về phòng, xảo diệu không thể tả
Còn đang kinh ngạc, hắn đã lại thấy dải lụa bay tới rụt lui, thu hồi toàn bộ chén đĩa.
Lạc Chi Dương xem một lát, hắn đột nhiên vỗ tay cười, nói: "Tui hiểu rồi, là công phu của Dương Phong Lai đây mà"
"Ủa!" Kêu Linh Tô có chút sửng sốt, "Ngươi đã có nhìn thấy Dương tôn chủ xuất thủ?"
"Có nhìn thấy!" Lạc Chi Dương đem đầy đủ tình cảnh trên quán "Tiên Nguyệt" tường thuật một cách sống động lại cho cô nghe.
Diệp Linh Tô yên lặng nghe xong, bất chợt, cô hỏi: "Khi đó, cái người ở bên cạnh ngươi là ai?"
"Người ở bên cạnh tui?" Lạc Chi Dương sửng sốt, "Làm sao cô biết là có người ở bên cạnh tui?"
"Tại ngươi nhiều lần nói 'tụi tui', 'bọn tui thấy', 'bọn tui né ra' ...mà ngữ điệu khi nói mấy từ đó nghe thấy sao mà ngọt ngào, thân thiết gì đâu! Ta đoán nhe, chẳng những có người, mà lại còn là một nữ nhân."
Ước đoán đó gợi lên trong lòng Lạc Chi Dương nhiềi nuối tiếc, lập tức đầu óc bàng hoàng, hắn không biết phải nói năng gì cùng cô gái!
Diệp Linh Tô còn nói: "Nữ tử đó, có phải là Chu Vi cô nương hay không?"
Cô đoán trúng phóc mọi chuyện, làm Lạc Chi Dương trong lòng buồn bã, hắn lớn tiếng nói: "Nếu không phải cô ta thì sao?"
Diệp Linh Tô hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu không phải, rõ ràng ngươi là một kẻ bạc tình bất nghĩa, hai lòng ba dạ, là hạng người vô sỉ!"
Lạc Chi Dương ngẩn ngơ, hắn thở dài, nói: "Trọng tình trọng nghĩa để rồi được gì? Tui mà có chung tình gấp trăm lần nữa, cũng không thể nào cùng nàng ở chung một chỗ cho được!."
"Tại sao?" Diệp Linh Tô nảy sinh tò mò, cô nhịn không được, ráo riết hỏi tiếp, "Đã yêu nhau, tại sao lại không thể cùng nhau ở chung một chỗ?" Đây là một khổ ải khắc một vết thương lớn nơi đáy lòng Lạc Chi Dương, hắn trời sinh tính lạc quan, có gì không vừa ý, hắn đều nhẹ nhàng gạt bỏ sang một bên, cho dù có bị đau đớn đến không kham nổi. Chỉ là, chỗ khiến hắn không sao chịu nổi, là tao ngộ quá sức ly kỳ, có nói ra, cũng chẳng ai tin. Một bên là gã lưu manh sống ven Tần Hoài, một bên là tiểu công chúa Đại Minh, bảo là hai bên có tình ý với nhau, sẽ khiến người thiên hạ cười đến trẹo mồm trẹo miệng! Mà chuyện này lại liên quan đến danh tiết Chu Vi, Lạc Chi Dương chỉ đành gắng chôn chặt sâu tận đáy lòng, hắn tự nguyện sẽ không hé môi nóii đến ngay cả một chữ, ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn thở dài: "Trên đời này, hãy còn có những sự việc khiến người ta phải cố bặm môi mà chịu đựng, nói đúng hơn, là những chuyện gây nhiều đau đớn trong lòng"
"Coi bộ ngươi thực tình yêu cô Chu Vi này." Diệp Linh Tô nhỏ giọng, trầm ngâm, "Chu Vi, Chu Vi, ồ, cô ta họ Chu, không lẽ là hoàng tộc Đại Minh?"
Con tim Lạc Chi Dương nhảy dựng lên một cái, hắn đang định tìm lời phủ nhận, Diệp Linh Tô đã thêm: "Ta vớ vẩn mất rồi, người mang họ Chu trong thiên hạ, con số đến hàng trăm ngàn vạn, đâu phải ai cũng là hoàng tộc? Nếu là hoàng tộc, làm cách nào lại giao du thân thiết được với một đứa lẻo mép, ba hoa chích chòe?"
Lạc Chi Dương thở ra một hơi, cười nói: "Đúng thế, đúng quá, kiểu cách như ta mà đem làm phò mã, há không khiến người trong thiên hạ cười đến rụng răng?"
"Ta chỉ mới nói cô ấy là hoàng tộc, còn chưa nói cô ta là công chúa. Hừ, ngươi mà muốn làm phò mã, đúng là cóc ngồi đáy giếng muốn bay vút trời cao, là chuyện ban ngày nằm mơ!"
Lạc Chi Dương há to miệng cười ha ha, âm thầm trấn tĩnh một phen đổ mồ hôi lạnh, hắn chợt nghe Diệp Linh Tô nói thêm: "Quỷ ba xạo, ngươi hả họng đớp cơm trắng canh ngọt, xơi xực tới nỗi cái lòng bình ổn, cái ruột yên ắng rồi ư?"
Lạc Chi Dương nghe ra ẩn ý trong câu nói của cô, hắn cười cười: "Tui tiền không có, mạng thì chỉ có một, cô nếu không chê, để tui thổi hai khúc sáo cô nghe, coi như trả tiền cơm, vậy được chưa?"
"Cũng được!" Diệp Linh Tô đáp, "Nhưng khúc sáo là do ta nêu tên, nếu không thổi được cho đúng, sẽ bị phạt nặng|!"
"Cô cứ đưa tên ra, nếu tui khộng thổi cho ra hồn, tui xin bằng lòng chịu phạt."
"Nói lớn lối dữ a!", Diệp Linh Tô ngẫm nghĩ một chút, "Trước hết, thổi bài "Mai Hoa tam lộng" (Hoa mai - ba điệp khúc) thử xem"
Lạc Chi Dương giương cao tinh thần, hắn nâng sáo lên thổi, tiếng nhạc buồn thảm đến mủi lòng, tựa như chim cút rúc mình gọi trăng, lại giống một con hạc đơn lẻ đang xuyên mây tìm bạn, chỗ trầm nghe sầu thảm như tiễn bạn qua sông, thanh thoát tựa gió khua rặng mai, lên cao xuống thấp, một khúc chuyển ba lần réo rắt, nghe đến nỗi ruột gan quặn thắt.
Thổi dứt bài "Mai Hoa tam lộng", Diệp Linh Tô lại yêu cầu "Dương Quan tam điệp", tiếng sáo Lạc Chi Dương vừa trổi, nỗi sầu hận của biệt ly tự dưng nảy sinh, hắn rời xa quê hương, thân lạc loài hải ngoại, nghĩa phụ đã mất, người yêu giờ đây nghìn trùng cách xa, đủ mọi tình tiết bất như ý trỗi dậy trong tim, hắn càng thổi, tiếng nhạc càng thêm thê thảm.
Diệp Linh Tô yên lặng nghe xong, cô bỗng nói: "Sao mà sáo thổi nghe thương cảm quá vậy, có thể có bài nào vui nhộn dễ nghe hơn một chút không?"
"Muốn vui nhộn hả?", Lạc Chi Dương cười, nói, "Vậy để tui chơi bài 'Tửu Cuồng'."
'Tửu Cuồng' là khúc nhạc do đại văn hào Nguyễn Tịch thời nhà Tấn sáng tác. Là một tay nát rượu, Nguyễn Tịch viết khúc nhạc diễn tả lúc ông ta say sưa đã vờ điên rồ, khúc nhạc dùng tiết tấu lặp đi lặp lại, vẽ nên cái hình dáng đầy vẻ khôi hài trong bước đi lảo đảo, nghật ngưỡng của một tay say sỉn trên đường cái, đoạn kết có thanh điệu 'Tiên nhân thổ tửu' (người tiên cho chó ăn chè), vốn trời sinh sảng khoái ít câu nệ, Lạc Chi Dương đã tấu với những âm thanh hết sức hoạt kê, Diệp Linh Tô nghe mà phải hé miệng khúc khích cười theo.
Không bao lâu, người đưa cơm lại đến, của Diệp Linh Tô vẫn là phong phú ngon lành như trước, phần của Lạc Chi Dương bên này cứ chẳng thể nuốt trôi. Đợi bọn đưa cơm đi khuất, Diệp Linh Tô lại đem nguyên vẹn thức ăn chuyển sang, ngón "Dạ Vũ Thần Châm" của cô tuyệt diệu vô song, thủ pháp thu phát khéo léo thuần thục, mỗi bát, đĩa đựng thức ăn đều đặt gọn ghẽ trước Lạc Chi Dương, còn chu đáo hơn hầu bàn trong quán cơm.
Ăn xong, Lạc Chi Dương lại tấu khúc 'Nghê Thường vũ y', lưu truyền từ thời thịnh Đường, nghe nói do chính Đường Minh Hoàng phổ nhạc cho Dương Ngọc Hoàn biểu diễn ca múa, ý nhạc mượn nguồn Thiên Trúc với tiết tấu sáng sủa khoáng khoát dễ nghe, sáo trổi đến những chỗ tinh diệu, âm thanh du dương tựa rồng bay phượng múa, khiến ngươi nghe lâng lâng quên hết thế sự nhân sinh.
Khúc nhạc vừa dứt, gió to lại đã nổi lên từ Phong Huyệt, Lạc Chi Dương đành phải ngừng thổi, chờ tiếng ầm ĩ của gió tắt hẳn, hắn mới chơi tiếp các bài 'Lục Yêu' (eo lưng thắt dải lụa xanh), 'Bạch Chi' (linh chi màu trắng), đều là vũ khúc, tiết tấu thanh thoát nhẹ nhàng, khiến Diệp Linh Tô nghe xong một chập, cảm giác nhàm chán, cô bèn yêu cầu 'Kiệt Thạch điều, U Lan', khúc nhạc rất có khí độ của nhà ẩn sĩ ví mình như hoa lan, đầy nét khẳng khái tự đắc.
Nghỉ tạm một đêm, hai người nhã hứng không giảm, lại chơi tiếp 'Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ', 'Ngọc Thụ Chi Hoa', 'Quan Sơn Nguyệt', 'Trường Môn Oán', rồi thổi đến 'Hồ Già thập bát phách' (mười tám khúc kèn hồ già). là do nàng đại tài nữ Thái Văn Cơ đời Đông Hán sáng tác, vốn là nhạc soạn cho cổ cầm, Thái Văn Cơ thân trôi nổi nơi đất Hung nô, nàng đem nỗi nhớ quê hương mà diễn tả tâm tình ai oán vào nhạc, khi Lạc Chi Dương dùng sáo tấu lên, lại khoác cho nó một tình ý đặc biệt, Diệp Linh Tô nghe nhạc, cô mê mẩn đến xuất thần, bèn dựa nhịp phách mà nhỏ giọng xướng theo:
"Nhạn nam chinh hề dục kí biên tâm,
Nhạn bắc quy hề vi đắc Hán âm.
Nhạn phi cao hề mạc nan tầm,
Không đoạn tràng hề tư tình tích.
Toàn mi hướng nguyệt hề phủ nhã cầm,
Ngũ phách linh linh hề ý di thâm...."
(Bản dịch thoát ý truy từ mạng:
"Nhạn bay về nam muốn gửi tiếng nói biên cương, nhạn trở về bắc chờ nghe giọng quê hương. Nhạn bay cao xa xôi khó tìm, càng thêm đứt ruột âm thầm nỗi nhớ, ngước mắt nhìn trăng đàn cầm ve vuốt. Phách năm êm êm đầy ắp ý tình." )
Xướng đến chỗ này, Diệp Linh Tô buồn bã không vui, cô nhẹ giọng than thở: "Tại sao từ xưa đến nay, chỉ toàn là nữ tử đẹp, giỏi đều lâm vào tình cảnh đáng thương như vậy? Chẳng lẽ lại thực sự có nỗi niềm 'hồng nhan bạc mệnh' ư?"
Lạc Chi Dương cười cười: "Tui là người không tin số mệnh, cuộc đời tốt hay xấu đều là tự mình tranh đấu mà xảy đến thôi. Hồi đó, Chu Nguyên Chương chả phải một tên khất cái hay sao? Về sau,y lại còn chẳng lên ngôi thiên tử, làm hoàng đế à?"
Cô trả lời: "Có làm thiên tử, làm hoàng đế cũng chưa chắc đã hay! Cả ngày cô độc, ngoài chính mình ra, há dám tin tưởng vào ai khác?"
Lạc Chi Dương kinh ngạc: "Kỳ lạ, người Đông Đảo chả phải ai cũng muốn đánh thiên hạ, muốn lên làm hoàng đế sao?"
Diệp Linh Tô thở dài: "Mấy lời kêu gọi ấy, chẳng qua là tự lừa dối. tự gạt mình, xem rẻ người khác thôi, đừng nói Đại Minh căn cơ đã vững, không phá vỡ nổi, cho dù có cơ hội phục quốc thực sự, gây chiến tranh, sẽ chết đi không ít người ư? Cứ lấy Diệp gia chúng ta mà nói, hồi trước, dòng họ đông đúc, trai tráng khỏe mạnh, về sau, bị lôi cuốn vào tranh giành thiên hạ, đã chết đi bảy mươi, tám mươi người. Năm đó, trong các gia tộc rời bỏ cung Thiên Cơ ra đi, hai họ Tả , họ Tu đều đã đứt mạch, không còn ai nối dõi, nhà họ Thích chủ nhân đảo Linh Ngao cũng đã phải tha phương sinh sống. Chúng ta luyện tập võ nghệ nhằm đả thương, giết người, xảy ra chiến tranh, chẳng phải chỉ đám dân đen lâm khổ nạn, chẳng phải họ càng thêm đáng thương sao?"
Lạc Chi Dương nghe xong lời lẽ này, trong lòng hắn chợt nảy sinh nhiều ý kính trọng: "Diệp cô nương, trước kia tui ăn nói có xúc phạm, mong cô rộng lòng tha thứ."
"Ta không hẹp lượng đâu." Diệp Linh Tô nén thấp giọng, "Những gì vừa nói đó, ngươi biết, ta biết, đừng để người thứ ba biết."
"Tiểu tử nhất định thủ khẩu như bình." Lạc Chi Dương nói xong, lại tấu lên một chi ' Nguyệt Nhân cao', tiếng sao du dương thánh thót, vẽ nên một vòng trăng sáng từ từ dâng lên cao, lạnh như băng, sáng tựa bạc, treo trên đỉnh trời, có dăm tiếng chim kêu đêm, tạo một mảnh thê lương khác thường.
Mấy ngày liền sau đó, hai người một đưa yêu cầu, một thổi sáo, hiểu biết của Diệp Linh Tô khá rộng, trong số những thỉnh cầu của cô, những bài ít quen thuộc chiếm không ít. Cũng may Lạc Thiều Phượng thân làm quan tế tửu cho Đại Minh, ôngg khá am tường nhạc phổ hiện đại cùng cổ xưa, trời sinh Lạc Chi Dương trí nhớ cực tốt, nhạc khúc một lần vào tai là hắn không quên, nếu có chỗ hắn nhớ không được đầy đủ, bằng vào nhạc cảm, hắn bù qua đắp lại thật cũng uyển chuyển tự nhiên, khiến người nghe không phân biệt nổi.
Cái hạn mười ngày trôi qua thật nhanh, đêm nay, Lạc Chi Dương vừa dứt khúc 'Hạnh Hoa Thiên Ẩnh', hắn bỗng dưng lặng im, khiến Diệp Linh Tô phải hỏi: "Lạc Chi Dương, sao rồi, ngươi có tâm sự gì thế?"
Lạc Chi Dương buồn bã đáp: ‘Hạnh Hoa Thiên Ảnh' là bài hát ưa thích của nghĩa phụ tui, hồi trước, tui đi diễn rong ở Tần Hoài cùng ông, đều là tui thổi sáo để ông xướng theo, chỉ có điều, tiếng sáo vẫn vậy, mà người xưa đà cỡi hạc đi xa vắng nơi nao!"
Tưởng nhớ đến nét mặt, hình dáng nghĩa phụ khi còn sống, hắn đau xé ruột gan, nước mắt tuôn chảy xuống.
Diệp Linh Tô không khỏi hỏi: "Là nghĩa phụ ngươi đã dậy ngươi thổi sáo?"
"Ừ!"
"Thế cha mẹ ruột của ngươi đâu?" giọng Diệp Linh Tô chất chứa một nét lo âu.
"Nghĩa phụ bảo, là ông đã nhặt ta ven sông Tần Hoài, cha mẹ là ai, tui cũng không biết." Lạc Chi Dương mất hứng, "Có lẽ bà mẹ tui là kĩ nữ, bị người ta bội tình bạc nghĩa, cho nên sanh con rồi, gặp quá nhiều khó khăn, bà đành bỏ rơi tui ven bờ sông... chả biết ở nơi nào nữa!"
Diệp Linh Tô có hơi bực, "Ngươi đồ quỷ ba xạo, cứ bày đặt nói này nói nọ suốt"
Lạc Chi Dương ha hả cười to, Diệp Linh Tô càng thêm tức giận: "Cười cái gì? Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng cười được sao?"
"Ưà .. Ưà...." Lạc Chi Dương miệng đáp, trong lòng lại nghĩ thầm: Tiểu cô nương khờ dại đáng yêu, thảm sự như thế, nàng không tin, càng hay.
Diệp Linh Tô trầm mặc một chút, rồi cô nói: "Lạc Chi Dương, ngươi đem 'Hạnh Hoa Thiên Ảnh' thổi lại lần nữa, ngươi tấu, ta xướng, lệnh tôn dưới đó linh thiêng, có lẽ nghe được khúc hát này."
Lạc Chi Dương cảm động, ngàn vạn lời nói đến cửa miệng, chỉ là một từ "Được!"
Lòng sâu lắng, hắn tấu khúc nhạc, Diệp Linh Tô lần theo tiếng sáo, cất giọng ca:
"Lục ti đê phất uyên ương phổ,
Tưởng Đào Điệp đương thì hoán độ,
Hựu tương sầu nhãn dữ xuân phong.
Đãi khứ, ỷ lan nạo, canh thiểu trú.
Kim lăng lộ, oanh ca yến vũ.
Toán triều thủy tri nhân tối khổ,
Mãn đinh phương thảo bất thành quy.
Nhật mộ, canh di chu,
Hướng thậm xử?"
(Dịch nôm:
"Tơ liễu mềm phơ phất bến Uyên Ương
Cứ ngỡ Đào Diệp thuở nao ngồi đò sang sông
Lại là đôi mắt u buồn hứng gió xuân
Ngồi chờ, tựa cánh hoa lan, thuyền ít ghé vào bến sông
Đường xá Kim Lăng, oanh ca yến múa
Con nước trên sông liệu có biết lòng người đang vô cùng sầu muộn?
Cỏ thơm ngát đầy khắp bãi sông, chẳng trở về được
Trời về chiều, chèo thuyền đi, nào biết là sẽ về tận đâu?" )