Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Cảnh kéo sợi xích này với một lực rất mãnh liệt, người nọ chưa kịp trụ vững, đã thấy Giang Tiểu Lưu bị giật mạnh, chao đảo tuột ra đàng trước. Dương Cảnh quát to 'Hay lắm', gã vung tả chưởng tung ra một làn 'Thao Tthiên khí' với khí thế dậy non lấp biển táp vô hai người đang treo mình trên không. Người nọ một tay chụp giữ Giang Tiểu Lưu lại, một tay đánh ra, khi song chưởng va vào nhau, người nọ như một bánh xe, đã quay như chong chóng mà lướt mau ra sau, chỉ nghe tiếng sợi xích sắt khua rổn rảng, nó đã lại bị kéo căng thẳng ra.
Dương Cảnh cảm giác nội kình đối thủ thật hồn hậu, khiến bàn tay gã bị rung mạnh, gã hả miệng, gầm lên một tiếng, vận sức vào tay phải, kéo hai người trở về. Trong một cái chớp mắt , khoảng cách giữa gã với người nọ thu thật ngắn lại, Dương Cảnh trông rõ mặt đối phương, con tim gã rúng động mạnh, gã buột miệng la lớn: "Ra là ngươi..."
Người nọ đúng là Lạc Chi Dương, hắn không để Dương Cảnh dứt tiếng, đã liên hoàn tung song cước đá ra như sấm sét. Dương Cảnh ngăn trên đỡ dưới, luống cuống tay chân, chỉ nghe một tràng tiếng bịch bịch bịch, Dương Cảnh trúng ba cước, đã phải lùi xuống ba bước, một trận đau nhức truyền từ cánh tay về lồng ngực, nửa thân mình gã hầu như mất đi tri giác.
Dương Cảnh không đương cự nổi, gã đành buông xích sắt, lướt mình tránh ra xa, Lạc Chi Dương thừa dịp vặn mình, ôm Giang Tiểu Lưu nhẹ nhảng đáp xuống đất.
Tất cả mọi người đương trường đều ngạc nhiên, Lạc Chi Dương vừa rồi công thủ liên tiếp, đánh nhanh, đánh mạnh trong thời gian ngắn ngủi, đã bức lui Dương Cảnh, thân pháp thanh thoát phơi phới, phóng tầm mắt nhìn, người Đông Đảo có thể làm được như thế xem ra không nhiều lắm.
Lạc Chi Dương cúi xuống trông, kịp thấy Giang Tiểu Lưu miệng mũi đổ máu, y gần ngất xỉu, hắn không kìm nổi giận dữ, lạnh lùng trợn mắt dòm Dương Cảnh.
Dương Phong Lai mắt thấy đệ tử lãnh trọng thương, bất giác mặt tối sầm, lão trông sang Minh Đấu, giận dữ nói: "Minh Đấu, lệnh đồ bản lãnh cao cường lắm a."
"Không dám!", Minh Đấu thản nhiên đáp, "Dương tôn chủ, ông cũng dạy được một học trò giỏi quá xá."
"Giỏi cái gì?", Dương Phong Lai nhổ toẹt, "Thua bái xái bại xại!"
Minh Đấu cười nói: "Dương tôn chủ hiểu lầm rồi, ta đâu có nói Giang Tiểu Lưu, ta nói chính là Lạc Chi Dương."
Dương Phong Lai sửng sốt, la lớn: "Ông bảo sao?"
Minh Đấu trả lời: "Ngón ‘Vô Định cước' đó chả phải do ông dạy nó hả?"
Dương Phong Lai trợn mắt, giọng giận dữ: "Đứa nào dạy nó, đứa đó là Vương Bát Đản." Minh Đấu chớp chớp con mắt, gật đầu, rồi lại nói: "Ta hiểu rồi, nhất định Giang Tiểu Lưu đã tự ý, lén đem võ công dạy cho Lạc Chi Dương!"
Chỉ là, thân pháp Lạc Chi Dương phơi phới, trông na ná kiểu cách cuả 'Long Độn lưu'
Dương Phong Lai nghe Minh Đấu nói thế, ông ta nảy sinh nghi ngờ, liếc mắt đánh giá Lạc Chi Dương, cao giọng hỏi: "Tiểu tử họ Lạc kia, võ công mi là do ai dạy?"
Lạc Chi Dương cười cười: "Tui nói do thần tiên dạy, ông tin hay không?"
Dương Phong Lai xì một tiếng khinh miệt, mắng: "Ta tin mi cái rắm!"
Lạc Chi Dương cười cười, rồi hỏi: "Giang Tiểu Lưu là đệ tử ông, đúng không?"
Dương Phong Lai nói: "Thì sao?"
Lạc Chi Dương buông một tiếng "Được", rồi nhoáng một cái, hắn xông tới ngay trước Dương Phong Lai, hai tay đưa ra, đẩy Giang Tiểu Lưu tọt ngay vào lòng ông ta. Dương Phong Lai chẳng nghĩ ngợi, ông thuận tay tiếp lấy, Lạc Chi Dương lại nhoáng lên một cái nữa, hắn cười dài, lui về lại chỗ cũ.
Trên Đông Đảo, thân pháp Dương Phong Lai đứng vào hàng số một, số hai, Lạc Chi Dương đưa thân người vào trong lòng ông ta mà ông đã chẳng né tránh nổi, tuy sự việc đột phát, nhưng cũng đủ làm ông mất mặt to. Nếu không phải thân người, mà là đao kiếm, cái đó chẳng đã xuyên thủng bụng ông ta rồi sao? Dương Phong Lai mặt chợt tái, chợt đỏ, ông trợn trừng mắt vào Lạc Chi Dương, không nói nên lời.
Vân Hư cũng chậm rãi đứng dậy, tay vuốt râu, nhíu mày. Dương Cảnh thấy Lạc Chi Dương đột ngột nổi bật, trong lòng rất không thoải mái, gã hả họng kêu lớn: "Lạc tiẻu cẩu, bớt đắc ý đi, lão tử...", gã còn chưa dứt lời, đã thấy Lạc Chi Dương vùn vụt phóng đến, vả một bạt tai kêu rõ to vào mặt gã.
Dương Cảnh không kịp chống đỡ, trước mắt sao bay toán loạn, gã sợ còn hậu chiêu, cuống quít lùi thật nhanh dăm bước, cảm giác gò má trái đau rát, hộc một tiếng, gã há miệng, phun ra một mẩu răng nanh.
Lạc Chi Dương vỗ tay cười: "Con ta ơi, lão gia đây tặng mi một bạt tai, mi thấy tư vị ra sao?"
"Thúi lắm.", Dương Cảnh hò hét như sấm, "Tao là ông nội mi, tao là ông cố mi."
"Lời này không thông.", Lạc Chi Dương lắc đầu, "Ông nội là ông nội, ông cố là ông cố, mi vừa là ông nội, lại đòi làm ông cố, chẳng lẽ tự mình làm con cuả chính mình?"
Dương Cảnh tức giận đến phát khùng, gã nhảy ào tới, tung một cước ra phía trước. Ngọn cước nọ thuộc môn "Vô Định Cước", trong mắt Lạc Chi Dương, tư thế gã vung cước đó rất cẩu thả, đầy sơ hở, hắn liền tụt nhanh ra sau, nhảy dựng lên, hai chân chợt tả chợt hữu, thay nhau làm trục, xoay nhanh như một con trốt, hắn tránh né ngọn cước cuả Dương Cảnh, thò cùi chỏ bên trái điểm trúng vào huyệt "Ủy Trung" trên đầu gối Dương Cảnh.
Minh Đấu ồ một tiếng, buột miệng la lớn: "Đó là 'Loạn Vân bộ'"
Dương Cảnh nghe mách nước, gã rút chân về, tả chưởng vẫy ra phía trước một cái, kình phong tựa nước xoáy, đợt nọ tiếp nối đợt kia, liên miên tống ra.
Lạc Chi Dương dời bước, xoay người, nhẹ nhàng lui về phía sau. Cái vẫy của Dương Cảnh vốn là bẫy rập, khi đối thủ tiếp chiến, thể nào cũng bị "Qua Toàn kình" hút lấy, khi đó gã sẽ dùng hữu chưởng dũng mãnh phát ra "Thao Thiên khí", tự nhiên gã kín kẽ mà đoạt thắng lợi.
Nào hay, Lạc Chi Dương tránh né, hậu chiêu hoàn toàn hỏng, gã bất đắc dĩ phải bước tới một bước, vung tả chưởng đánh ra đàng trước.
Lạc Chi Dương cười rộ, hắn vung tả chưởng ra. Chưởng lực hai người vừa chạm nhau, ngọn chưởng cuả Dương Cảnh đang xuất ra bỗng nhiên thu hồi, từ "Thao Thiên khí" chợt thành "Qua Toàn kình", lòng bàn tay gã nảy sinh một sức hút cực mạnh.
Lạc Chi Dương thầm hiểu, nếu để hút vào, lúc ngón "Thao Thiên khí" đến, sẽ rất khó đối phó, hắn lập tức phóng mạnh cương kình, đưa một luồng lực đạo kịch liệt đánh vào chưởng tâm Dương Cảnh. Gã này cảm giác bàn tay chấn động, thế trung bình tấn bị lay chuyển, hậu chiêu do đó đứng chững lại. Lạc Chi Dương bèn thừa thế tung mình nhảy lên, giương cao cánh tay phải, chém ra theo một góc quái lạ, nghe bộp một tiếng, Dương Cảnh lại đã ăn thêm một cái tát nữa, phần mặt bên phải của gã rát buốt, gã cuống quít thu hồi chưởng lực, lui thật nhanh ra sau mấy bước.
"Bắc Minh Chiết Dực!", Minh Đấu hãi kinh pha lẫn giận dữ, "Tiểu tử này học được 'Côn Bằng chưởng’ từ hồi nào vậy?"
Mấy thủ lãnh kia của Đông Đảo cũng đưa mắt ngó nhau, nỗi nghi ngờ trong tâm càng tăng thêm lên. Lạc Chi Dương bản thân là phu tạp dịch, hắn học trộm võ công của đảo, chỉ là hắn nếu đã học trộm, lại đã học được rất giỏi, một đường "Bắc Minh Chiết Dực" đúng là đã được chân truyền, hắn sử dụng vô cùng tinh tế tuyệt diệu.
Mũi miệng Dương Cảnh đổ máu, hai gò má sưng húp, khuôn mặt gã trương phình lên, to ước chừng một cái đầu heo cực lớn. Gã ta chỉ sợ bị Lạc Chi Dương thừa thắng truy kích, đã vung loạn song chưởng chẳng đâu vào đâu, khi thì phát "Qua Toàn kình", lúc lại đưa ra "Thao Thiên khí", tiếng chưởng phong rào rào khuấy động, bao trùm một vùng cỡ hơn trượng bề rộng.
Chân Lạc Chi Dương đi theo "Loạn Vân bộ", quyền cước ngưng tụ, hắn di chuyển vòng quanh đối thủ chừng dăm ba bước, bỗng hắn vụt khom mình, song quyền đồng lúc đánh ra. Dương Cảnh đang định ngăn cản, thế đi cuả song quyền chợt tản ra, chúng trở thành hư ảo, đã lượn qua cánh tay gã mà kích vào phía bên hông.
Quyền kình chưa chạm mạnh vào cơ thể, đã gây đau đau, Dương Cảnh vội vã rụt tay về che chắn phần hông, gã đâu dè đó là hư chiêu, vừa thấy hoa mắt, một đấm của Lạc Chi Dương đã nện vào ngay chỏm mũi gã. Máu mũi Dương Cảnh bắn tung toé, da mặt gã cực kỳ buốt rát, con mắt chớp lia lịa, hai hàng nước mắt chợt tuôn chảy dài xuống đất.
"Vong Ưu quyền, đó là Vong Ưu quyền...", tiếng la hét giận dữ cuả Minh Đấu còn chưa dứt, quyền đầu cuả Chi Dương đã vọt ra tựa tia chớp, nó xuyên thủng màn chưởng kình cuả Dương Cảnh, giáng một đòn vào vai trái gã này.
Dương Cảnh bước lùi hai bước, thân hình gã xiêu xiêu vẹo vẹo, gã không sao đứng thẳng cho được. Minh Đấu quá bức xúc, lão đanh giọng hô to: "Dương Cảnh, lấy tịnh chế động, đừng tranh đua sức nhanh với tiểu tử đó!"
Dương Cảnh nghe mách nước, gã tỉnh ngộ, bèn ổn định thân hình, tả chưởng tung một ngọn "Qua Toàn kình", hữu chưởng xuất ra "Thao Thiên khí", hai lực đạo to lớn đó một thu một phát, một thủ một công, tạo một màn kình khí quanh mình, kín kẽ tưởng chừng mưa gió cũng không lọt vào cho nổi.
Lạc Chi Dương đôi ba lần tiến vào, đều bị đẩy ra, hắn đành sử "Loạn Vân bộ", cước bộ mờ mờ biến ảo, chạy vòng quanh đối thủ.
Khi chưởng phong đối thủ lọt vào tai, nghe rào rào trong đầu, Lạc Chi Dương cảm giác có tiếng gió, trong đầu máy động, hắn quan sát kỹ, thấy song chưởng Dương Cảnh một đẩy một kéo, chưởng lực vừa phát ra đã thu về, rõ ràng kiểu cách đánh đàn cầm thông thường, chỉ có điều, nhạc công gảy trên dây đàn, còn gã này lại gảy bằng chân khí. Lạc Chi Dương tâm linh vừa máy động, hắn nhớ tới câu giảng dạy trong chương 'Linh Cảm':
" Khí vi chi huyền,
Phong vi chi quản,
Thủy khánh lôi cổ,
Chấn động vạn vật..."
(tạm dịch: Khí tức là dây, hơi thở là thổi qua lỗ sáo, tiếng nước róc rách như khánh ngọc, tiếng trống ầm ĩ tựa sấm, thảy đều gây chấn động vạn vật..).
Hồi trước, hắn đọc mà không hiểu ý tứ, bây giờ hắn giật mình ngộ ra, nếu ví kình khí như dây đàn, lúc Dương Cảnh vung chưởng, rõ ràng gã đang tấu một nhạc khúc, cho dù không phát ra âm thanh, nhưng tiết tấu vẫn ở đấy. Chẳng qua, làm nhạc công tấu nhạc, Dương Cảnh đã gẩy đàn quá tệ, nhịp điệu thì đứt quãng, tiết tấu cũng là một mớ hỗn độn.
Cái tiếng đàn 'chân khí' không âm thanh nọ, đôi tai không thể nghe thấy, nhưng chân khí trong hắn lại có thể cảm giác được rõ. Lạc Chi Dương vận dụng "Linh thính" một chặp, hắn nhẹ bước dấn lên một bước, tả quyền đưa ra phía trước, khẽ khàng khoát lên một cái. Dương Cảnh như chim phải tên e ngại cành cong, gã cập rập huy chưởng nghênh tiếp, vào lúc gã biến đổi chiêu thức đó, tiết tấu gã đâm ra hỗn loạn, Lạc Chi Dương thừa cơ, đã vung cước, nhắm lúc tiền chiêu Dương Cảnh chưa dứt, hậu chiêu chưa sẵn sàng, mũi chân hắn chọc khẽ một cái, đà vượt qua màn chưởng kình, đá đúng ngay vào chỗ khuỷu tay đối thủ.
Dương Cảnh bán thân èo uột, tay trái rũ xuống, vô lực, gã cập rập lui nhanh ra sau một bước, hữu chưởng phát "Thao Thiên khí" ra. Kiểu này, nếu đem sánh cùng gẩy đàn, chính là gã đang loạn tấu. Ngay khi tiết tấu vừa lủng củng, mặt chính diện của gã bỗng trống toang, Lạc Chi Dương chộp lấy sơ hở đó, hắn khẽ khàng búng một chỉ vượt bức màn khí kình dầy đặc, điểm đúng ngay vào huyệt "Ngũ Xu" bên hông đối thủ.
"Đó là "Thiên Mang chỉ!", Minh Đấu rống lên, bất giác hai bàn tay lão nắm lại thành nắm đấm.
Dương Cảnh bị điểm trúng chỗ nhược, gã loạng choạng ra đàng sau, còn chưa đứng vững, một đòn "Vô Định cước" của Lạc chi Dương đã gắt gao tung đến. Ngọn cước như có như không, kích đúng ngay bụng dưới Dương Cảnh, gã này hộc thảm thiết lên một tiếng, thân mình đã bị bắn tung ra xa hơn một trượng, ngũ tạng lục phủ dồn cục lại thành một đống, những đồ ăn thức uống đêm trước đã thấy bị ói mửa ra đầy đất.
Lạc Chi Dương còn chưa kịp thu cước về, một luồng đại lực đã tạt mạnh vô hắn.
Hắn lắc mình nhẹ nhàng tránh ra, dõi mắt nhìn lại, kịp thấy Minh Đấu một tay ôm eo, một tay nâng đỡ Dương Cảnh dậy, miệng lão la ông ổng: "Xú tiểu tử, dám cả gan học lóm võ công Đông Đảo nhà ta?"
Lạc Chi Dương ổn định tinh thần, hắn chuyển mắt đi một vòng, đệ tử Đông Đảo khắp nơi đang chú mục vô hắn, ánh mắt cực kỳ bất thiện. Chẳng hiểu vì sao, đối mặt với cả lũ đó, chẳng những hắn không sợ, ngược lại, còn nảy sinh một dạng hào khí khó tả nên lời, hắn cười cười, lớn tiếng đáp trả "Minh tôn chủ, ông chớ mà ngậm máu phun người, tui học lóm võ công Đông Đảo hồi nào?"
"Còn dám cãi bướng?", Minh Đấu khoa tay múa chân, mắng hét đến nước dãi phun phì phì, "Vừa rồi, mi đã dùng những ngón gì? Trước hết Vô Định cước, kế đó Loạn Vân bộ, rồi đến Côn Bằng chưởng, Vong Ưu quyền, Thiên Mang chỉ, mấy thứ đó đều chả phải võ công Đông Đảo nhà ta à?"
Lạc Chi Dương cười: "Lời này thiệt là không đúng, những thứ ông nói đó đều là công phu cuả Thích gia hồi xưa, Thích gia đã rời khỏi Đông Đảo từ khuya, tui học võ công nhà đó, hỏi có dính dáng gì tới võ công Đông Đảo?"
Minh Đấu nghe mà chưng hửng, chẳng biết phải trả lời ra sao, trong khi bọn đệ tử kia rùng rùng chửi mắng: "Cường từ đoạt lí... Nói năng lung tung ....Thứ đồ học lóm vô sỉ gì đâu, đã đi học trộm võ công còn gân cổ lên cãi lý?"
Minh Đấu nghe tiếng chửi mắng, lão càng thấy mình có lý, lời lẽ mình hợp tình, bèn xoay qua Vân Hư, chắp tay nói: "Bẩm đảo vương, người này thân là phu tạp dịch lại lén học võ công, theo luật lệ, phải đem móc mắt chặt chân thị chúng"
Đứng vòng ngoài, Đồng Diệu nghe thế, trong lòng ông bấn lên, hai năm trước, tự tay ông khảo nghiệm Lạc Chi Dương, tiểu tử này tay yếu chân mềm, đến một cái trung bình tấn cũng đứng không vững, chả hiểu do đâu, chỉ hai năm, hắn đã tôi luyện thành một thân bản lĩnh kinh người ? Dương Cảnh đã học qua hai món kình khí tuyệt diệu của "Bích Hải Kinh Đào chưởng", lũ học trò tiểu bối không ai chống đỡ nổi. vậy mà đụng phải Lạc Chi Dương, quyền cước của gã chỗ nào cũng bị chế trụ, cơ hồ không có sức chống trả. Phải biết rằng, phu tạp dịch học lỏm võ công là trọng tội, theo ý Minh Đấu đề xuất, Lạc Chi Dương ắt gặp cái hoạ tày đình, ông thấy giận tiểu tử này vô cùng, giận hắn không biết trời cao đất rộng là gì, vẫn cứ khơi khơi trước đại họa đang đổ ụp xuống.
Chính đang còn chưa biết làm gì, ông chợt nghe có người lạnh lùng nói: "Hắn không có học trộm võ công!"
Đồng Diệu quay qua nhìn, thấy Diệp Linh Tô bước ra khỏi hàng, cô lặng im, mắt nhìn chằm chằm vào Minh Đấu.
Minh Đấu trợn mắt nhìn lại cô, dáng bối rối: "Diệp sư điệt, con nói vậy, với hàm ý gì?"
"Không có hàm ý gì cả.", Diệp Linh Tô vẻ lơ là, cô nói, "Võ công của hắn là do con dạy."
Mọi người đồng loạt ồ lên, Lạc Chi Dương cũng ú ớ, kinh hãi. Vân Thường hết dòm dòm vào Diệp Linh Tô, lại dòm dòm sang Lạc Chi Dương, mặt y trắng bệch như giấy, bất giác y nghiến răng bặm môi.
Minh Đấu trầm ngâm một chút, rồi lão ngó Diệp Linh Tô, miệng cười cười, hỏi: "Diệp sư điệt, thực tình là vậy sao?"
Diệp Linh Tô hừ một tiếng, cô còn chưa kịp nói tiếp, Lạc Chi Dương bỗng lớn giọng, nói: "Minh Đấu, chuyện này không dính líu gì tới cô ấy hết"
Vốn Diệp Linh Tô muốn làm nhẹ bớt tội trạng của hắn, tiểu tử này lại chẳng chịu hiểu cho,, cô lập tức vừa giật mình vưà bực tức, mắt cô nhìn vào khuôn mặt đầy nham hiểm xảo trá cuả Minh Đấu, cô ngắt lời hắn: "Lạc chi Dương, ngươi khùng rồi sao? Đã học xong được võ công mà còn không chịu nhận ta đây làm sư phụ hả?"
Trong lòng cảm khái, Lạc Chi Dương thấy cô bất kể danh tiết, lại thêm một lần nữa gỡ khó cho mình, hắn cực kỳ cảm kích , nhưng vì thế, hắn lại càng không muốn liên luỵ đến cô, hắn lập tức cười hề hề, nói :"Diệp cô nương, hảo ý của cô tui ghi nhận trong lòng, nhưng trước mặt đảo vương đây, tui không dám man trá. Tui đã nói rồi mà, võ công này chính do thần tiên dạy tui, chả có tí gì dính dáng đến cô hết"
Diệp Linh Tô tức tối quá, cô vọt miệng mắng ngay: "Quỷ ba xạo, chết đến nơi mà còn nói ngông!"
Bình thường, trước mọi người, cô luôn luôn giữ ý tứ, giờ đây lại thất thố thêm lần nữa , chính cô cũng thấy sự tình diễn tiến ra ngoài ý muốn. Trong đám đông, đã có nhiều kẻ liên tưởng vụ việc xảy ra lúc hai người họ biệt tích hai năm trước đây, họ xầm xì, kề sát tai nhau rỉ rả những lời đồn đãi về chuyện tư tình giưã hai người.
Vân Thường đăm đăm nhìn Lạc Chi Dương, lửa giận bừng bừng trong tâm, y bất giác đưa tay chụp vào chuôi kiếm, chợt có một bàn tay xuôi theo thân mình y đưa xuống, níu cổ tay y lại.
Rồi nghe Vân Hư gằn giọng hỏi: "Tô nhi, võ công của nó đích thực do con dạy sao?"
Vân Thường nghe câu nói, y rùng mình, buông tay khỏi chuôi kiếm, rồi y thấy Diệp Linh Tô hạ thấp đầu, khẽ đáp: "Đúng vậy..."
Cô hết lòng che chắn cho Lạc Chi Dương, trước mặt sư tôn, cô vẫn không sao giữ vững được vẻ tự tin.
Vân Hư dòm cô một lúc, rồi ông ngước mắt trông trời, giọng nhạt nhẽo: "Tô nhi, từ con còn nhỏ đến giờ, chưa khi nao con dối trá với ta cả, phải vậy không?"
Diệp Linh Tô run rẩy thân mình, cô lặng im, không đáp.
Lại nghe Vân Hư hỏi: "Tô nhi, ta hỏi lại con lần nữa, võ công của nó đúng là do con dạy?"
Diệp Linh Tô trong lòng hoảng loạn, đầu óc rối ren, cô hết lắc đầu, lại gật gật đầu.
Vân Hư liếc ánh mắt vào cô, rồi ông ta lắc đầu, thở dài: "Tô nhi, một thân võ công của nó, ta e rằng con có muốn cũng không dạy được"
Diệp Linh Tô vừa ngượng, vừa rối trí, cô buột miệng hỏi: "Võ công hắn cao cường lắm sao?"
"Võ công nó không cao cường, nhưng lại chẳng giống những người khác!"
Vân Hư tay vuốt bộ râu dài, nói với một chút đăm chiêu, "Hãy bàn về ngón ‘Vô Định cước" đã, nó sử chiêu ‘Truy Phong Niếp Ảnh’, nếu đem sở học của đệ tử trên đảo mà so, đệ tử ta bao giở cũng bước ra bằng chân trái, đá từ trái sang phải mà nhắm vào hạ bàn đối thủ, trong khi nó lại bắt đầu bằng chân phải, rồi mới đá vung lên, chẳng những đưa thế đá lên rất cao, mà lại càng tăng thêm phần khôn lanh. Bàn đến chiêu 'Vô Ưu Vô Lự’' trong ‘Vong Ưu quyền’, khi xuất chiêu này, thường đệ tử trên đảo chỉ có hai hư chiêu, nó đã dự trù đến tận ba cái, phần biến hóa càng thêm phức tạp. Vốn Dương Cảnh chỉ dựa vào chỗ hai hư chiêu của thức đó mà né tránh, lẽ tự nhiên bị lọt vào tròng. Sau cùng, khi điểm huyệt "Ngũ Xu" của Dương Cảnh, nó đã dùng chiêu ‘Tiếu Chỉ Thiên Nam’, đáng lý dùng ngón trỏ mà điểm, nó biến chiêu, đã dùng ngón áp út, ngón tay chạm tới huyệt đạo, nó thay vì đâm thẳng vô, lại quệt xuống dưới như ta vạch một nhát bút lông, không những đã phong toả được huyệt "Ngũ Xu", mà dư kình của ngón chỉ đã xộc vào tận mạch "Túc Thiếu Dương Đảm kinh’..."
Với dáng điệu lơ đãng, Vân Hư đã nhất loạt phân tích những điểm cực kỳ tinh tế trong chiêu thức của Lạc Chi Dương, lời kiến giải không những khiến bọn người Đông Đảo khâm phục, mà Lạc Chi Dương cũng không khỏi ngạc nhiên. Vân Thường nghe được, y không nén nổi, đã phải buột miệng kêu lên :"Phụ thân, người bảo sở học thuộc Đông Đảo của tiểu tử này còn lợi hại hơn võ công nhà mình?"
Vân Hư lắc đầu nói: "Cái nó học là võ công cuả Thích gia, không phải võ công Đông Đảo."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vẫn thấy khó hiểu, Vân Thường hỏi: "Võ công Thích gia không phải là võ học Đông Đảo ư?"
"Không nhất định là vậy.", Vân Hư thản nhiên nói, "Ngoài ba môn đại tuyệt kỹ của Thích gia là 'Thừa Phong Đạo Hải', 'Vô Tướng Thần Châm' và 'Đại Tượng Vô Hình quyền' chưa lưu truyền, những thứ võ học để lại cho đời sau cũng đã được phân chia làm 'ngoại học' cùng với 'nội học."
"Ngoại học? Nội học?", Vân Thường thắc mắc.
"Ngoại học là thứ võ công mà Thích gia dạy cho người ngoài, còn nội học là công phu người nhà họ Thích dạy nhau, người đời sau vượt trội người đời trước, dĩ nhiên cao minh hơn một ít."
Vân Thường giật mình hỏi: "Bộ Thích gia lhãy còn lưu lại cao thủ ư?"
Vân Hư gật đầu: "Theo chỗ ta thấy, võ công của tên Lạc Chi Dương này xuất phát từ nội học."
Mọi người đều thất sắc, năm đó, vào một dịp Ngao Đầu Luận Kiếm, Vân gia thắng Thích gia, bọn họ Thích tức bực mà bỏ đảo ra đi, thành tuyệt tích giang hồ. Chẳng lẽ, sau hơn mười năm, Thích gia đã lại ầm ầm mò trở về?
Vân Hư trầm tư một chút, ông cao giọng hỏi: "Lạc Chi Dương, mi có phải con cháu nhà họ Thích không?"
Lạc Chi Dương chỉ cảm thấy buồn cười, hắn đáp: "Tui không mang họ Thạch, tui họ Thiết." (ND: trong tiếng Trung, THÍCH và THẠCH phát âm giông giống nhau)
"Họ Thiết?" Vân Hư sửng sốt.
"Đúng vậy", Lạc Chi Dương cười hì hì: "Thạch dẫu cứng, cũng chẳng cứng bằng Thiết, tui mà mang cái họ Thiết đó, so với mang họ Thạch, thấy còn lợi hại hơn nhiều."
Hắn dám công nhiên bỡn cợt vua Đông Đảo, Vân Hư chẳng khỏi sa sầm nét mặt, ánh mắt lộ nét tức giận.
Minh Đấu bước hẳn ra, lão la lớn: "Khải mong Đảo vương xem xét, tiểu tử này nói nhăng nói cuội, rõ ràng lòng dạ đen tối, theo như thuộc hạ đoán, nhất định nó đã được Thích gia phái đến đảo làm gian tế, với ý đồ nằm vùng hòng kết hợp với bên ngoài, âm mưu giành giật ngôi vua trên đảo"
Vân Hư hừ một tiếng, ông ta chú mắt đăm đăm vào Lạc Chi Dương, hỏi hắn: "Mi nếu không thuộc Thích gia, vậy thì võ công mi đã học được từ đâu?"
Lạc Chi Dương không muốn kéo Tịch Ứng Chân vào vòng thị phi, hắn chỉ cười cười: "Đã có nói rồi đấy thôi, là do thần tiên dạy." Trong lòng hắn lại nhủ thầm: "Tịch đạo trưởng tiên phong đạo cốt, so cùng thần tiên, ngài cũng chẳng kém bao xa."
Hắn nếu tự nhận là con cháu Thích gia, Vân Hư nể mối giao tình hai họ Thích Vân qua lại suốt trăm năm qua, có lẽ ông đã có thể mở cho hắn một lối thoát, nhưng hắn khăng khăng lỗ miệng phủ định quan hệ cùng Thích gia, không những thế, lại còn khiến mọi người nghi thần nghi quỷ, đồ rằng hắn giả danh mà chui vào Đông Đảo, tất không thể mở miệng chỉ ra người chủ chốt âm mưu.
Vân Hư trầm tư một chút, nói: "Bất luận mi con cháu Thích gia hay không, mi đã học được công phu họ Thích, Vân mỗ dẫu bất tài, cũng phải thỉnh giáo hai chiêu."
Lời ông vừa nói xong, Lạc Chi Dương phát hoảng. Vân Thường vội la rầm lên: "Giết gà cần gì động đến dao mổ trâu, phụ thân không ngại khoanh tay đứng nhìn, xem con chỉ trong vòng mười chiêu là bắt xú tiểu tử này phải quỳ mọp xuống mà xin tha thứ."
Vân Hư lắc đầu: "Mi thì biết cái gì? Nó là truyền nhân Thích gia, ta là trưởng họ Vân, phải chính ta ra giao thủ, mới xứng hợp thân phận của nó."
Nói xong, ông thả bước tiến lên, đến đứng đâu mặt một khoảng cách cùng Lạc Chi Dương.
Lạc Chi Dương nhìn Vân Hư, con tim không ngừng đập thình thịch. Hắn gắng điều hoà hơi thở, khi dõi ánh mắt trông sang, vừa lúc Diệp Linh Tô cũng từ bên ấy ngó lại, đôi mắt hạnh trong vắt lộ ra một tia tuyệt vọng.
Lạc Chi Dương thấy vẻ mặt cô, bỗng dưng nhiệt huyết trào dâng, lòng hắn nảy sinh một cỗ ngạo khí, bèn lớn tiếng nói: "Được đảo vương đại nhân chỉ giáo, Lạc mỗ cực kỳ vinh hạnh, người ta thường nói, dễ lật thuyền chỗ nước cạn, đất bằng xe đổ, đảo vương đại nhân, ngài thắng tui, đó là chuyện cả ngàn cả vạn lần dễ dàng, nhưng rủi ngài thiếu cẩn thận, lỡ để thua nửa chiêu bán thức, nếu giang hồ nghe được, thể nào chúng cũng bảo, võ công Đông Đảo chẳng qua cũng vậy thôi, đường đường vua Đông Đảo lại đi thua trong tay một tiểu tử vô danh"
Mọi người vừa nghe, đều hả họng chửi mắng ầm ĩ. Vân Hư cũng thấy kinh ngạc, ông nghĩ thầm, ít nhiều cao thủ khi đụng độ mình, chưa vào cuộc đà chết khiếp, tiểu tử này chẳng những không chút úy kỵ, còn dám nói hươu nói vượn, khoan nói võ công cao thấp, cái đảm khí này thật cũng ít có. Ông ta ngẫm nghĩ, rồi gật đầu nói: "Mi muốn thắng ta cũng dễ thôi, ta đứng yên ở chỗ này, mặc tình mi ra tay, quyết không đánh trả, trong vòng mười chiêu, nếu mi làm tốc lên được một mảnh y phục ta, coi như ta thua, vậy được chưa?"
Bốn phía lập tức im ắng hẳn xuống, đệ tử Đông Đảo người nọ ngó mặt người kia.
Hơn hai mươi năm qua, từ khi ông đại bại trong tay Lương Tư Cầm, Vân Hư chưa hề giao thủ cùng ai khác, võ công ông đạt đến cảnh giới nào, ngay cả đệ tử thân cận cũng không rõ biết, nhưng điều kiện đặt cuộc đây giưă ông cùng hắn quá nghiệt ngã, chỉ cần ông thiếu cẩn thận một chút là thua, là đem toàn bộ oai phuông ra quét đất.
Lạc Chi Dương vui mừng vượt quá điều hắn ước muốn. Vân Hư đề nghị như thế, ông ta rõ ràng tự cao thân phận, không khứng đem thực lực đối phó hắn.
Nếu ông ta sử quyền dùng cước, chắc chắn Lạc Chi Dương sẽ thua, điều đó không thể nghi ngờ, nhưng nếu Vân Hư đứng bất động, làm chao động một mảnh y phục ông ta, thật cũng không có gì khó. Xưa nay, kiêu binh tất bại, Vân Hư tự trói tay trói chân kiểu đó, một chiêu chưa đánh, thấy trước ông ta quá nửa là thua.
Nghĩ vậy, Lạc Chi Dương không dằn được nét cười, hắn hỏi: "Vân đảo vương, lời này chắc chắn không?"
Vân Hư đáp: "Vua Đông Đảo, một lời nói ra nặng bằng chín đỉnh."
Lạc Chi Dương lại hỏi: "Nếu ông thua thì sao?"
Vân Hư nói: "Ta thua, sẽ để mi rời đảo."
Lạc Chi Dương vỗ tay, cười ầm: "Quá hay... quá hay"
Vân Hư liếc hắn, rồi ông bỗng hỏi: "Nếu mi thua?"
Lạc Chi Dương cứ cười: "Ông muốn thế nào?"
Vân Hư ánh mắt giá băng, ông lạnh lùng nói: "Mi thua, ta sẽ móc hai mắt, chặt hai tay mi."
Lạc Chi Dương ngây người, tim thót, lạc mất một nhịp, hắn nói: "Được lắm, mời ông đến đây mà lấy!"
Vân Hư thoáng cười gằn, ông chắp hai tay sau lưng, tà tà đứng yên tại chỗ, hai chân chẳng vào đinh tấn, cũng chẳng lấy trung bình tấn, dáng ông tựa một ngọn núi đơn độc đứng sừng sựng.
Nhìn đối thủ, một ý nghĩ vút qua trong đầu Lạc Chi Dương: Người này võ công cực cao, mình trực diện giao phong dễ gặp nguy, muốn thắng, chẳng bằng sử "Loạn Vân bộ" mà lượn vòng ra đàng sau ông ta,
Nghĩ vậy, hắn vận khí xuống hai chân, đang định cất bước, chợt toàn thân buốt lạnh, một cỗ kình khí vô hình đã ập ngay vào mặt. Chỉ một sát na, thân hình Lạc Chi Dương dường như bị lọt vào trong một hố bùn, hắn không cách chi xuất lực, cũng chẳng thể nhúc nhích.
Cái cảm giác đến thật đột ngột, Lạc Chi Dương giương mắt nhìn kỹ, thấy từ chỗ đó, Vân Hư đang đứng thẳng người, mặt tĩnh lặng, kình khí vô hình kia đúng là toát ra từ trên người ông ta, nó tản mát ra, chầm chậm di chuyển đến.
Cỗ kình khí này không phải chân khí, cũng chẳng phải chưởng kình, nó tác động như một khối đá to lớn đè nặng trong lòng Lạc Chi Dương. Nên biết chân khí từ tâm mà nảy sinh, vô luận võ công cao đến đâu, muốn giá ngự chân khí trong cơ thể cần có nhân tâm, một khi tâm chí bị ức chế, lập tức khí huyết đình trệ, tay chân tê tái, đừng nói động thủ, cả nhúc nhích một chút cũng không dễ dàng.
" Đây là võ công gì vậy?", trán Lạc Chi Dương rướm mồ hôi, song quyền nắm chặt, toàn thân hắn phát run. Trực giác bảo hắn, nếu không tìm cách phản công, tất nhiên hỏng to. hắn liền hét lớn một tiếng, chao cả thân mình ra trước mà bước tới. Mới được một bước, Lạc Chi Dương đã thấy tâm lực bị phá nát, chân trái mới đưa ra được nửa chừng bỗng nhũn hẳn xuống, làm hắn té quỵ ngay trên mặt đất.
Trong mắt Vân Hư loé một tia kinh ngạc. Sau khi đại bại trong tay Lương Tư Cầm, ông ta đã mất hai mươi năm khổ công mới luyện thành ngón "Bát Nhã Tâm Kiếm" này. Kiếm chiêu từ từ tâm phát ra, không phải chân khí, mà là tập hợp của tinh thần khắp toàn thân ông tạo nên, khi giao thủ cùng người, kiếm kình xuất ra, sẽ công thẳng vào tâm đối thủ như sài lang cấu xé sơn dương, một khi bị thần uy chạm vào, tâm chí đối thủ tâm sẽ tan rã, đối thủ sẽ tự động nhận thua.
Cậy vào thần công đó, Vân Hư tưởng khi Lạc Chi Dương đối mặt tâm kiếm, tâm chí hắn tất nhiên bị phá hỏng, chẳng ngờ, tiểu tử này chẳng những thần chí vẫn sáng, hắn còn có sức chịu đựng tâm kiếm, mà bước tới.
Nghĩ vậy, Vân Hư trợn to hai mắt, giống như một đôi từ thạch, chúng gắt gao hút lấy ánh mắt Lạc Chi Dương. Uy lực của tâm kiếm tăng vọt, làn kình khí vô hình cũng như sóng cả dồn dập bức tới. Lạc Chi Dương đang tự chủ, bỗng thành mê man, hắn cảm giác toàn thân trống rỗng, mình mẩy chỗ nào cũng thấy sơ hở, đừng nói hắn chẳng thể ra tay tấn công, chỉ cần Vân Hư thổi mạnh một hơi cũng đủ xô hắn té nhào.
Tâm chí chỉ hơi dao động, tâm kiếm đã xuyên thẳng vào. Lạc Chi Dương nhìn Vân Hư, hắn thấy ông ta vững như dfỉnh Nhạc sơn, còn mình thì như giun dế, đối thủ mạnh lại thêm mạnh, mình thì yếu cứ yếu xìu, cỗ kiếm khí vô hình nọ đột nhập vào tim, tuy chẳng phải kiếm đúc bằng sắt thép, nhưng vẫn mơ hồ gây cảm giác đau đớn.
Đệ tử đứng quan chiến cũng hết sức kinh ngạc. Vân Hư bất động vốn do ông ta tự ước định, nhưng thấy Lạc Chi Dương bất động, thì họ đều thấy kỳ quái khó hiểu. Đúng lý ra, hắn phải vung tay tấn công, nhưng trông sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt đờ đẫn, một dòng nước dãi nhiểu ra từ cạnh mép, bọn họ mừng lẫn sợ, nhưng chả ai hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai đối thủ, xem mặt Lạc Chi Dương, thấy từ đầu đến giờ, Vân Hư rõ ràng chưa ra một chiêu nào mà ông đã chế ngự đối thủ, bản lãnh như thế, đến chư thiên thần phật cũng chẳng hơn dược.
Diệp Linh Tô gan ruột nóng như lửa đốt, cô biết, sư phụ nói làm sao làm được vậy, Lạc Chi Dương mà thua, dù không chết cũng sẽ tàn phế. Nhưng cung cách Vân Hư trong trận đấu, cô cũng không hiểu được, ngay cả cô có rành rọt chi tiết, trước tình cảnh này, cô cũng không sao nhúng tay vào. Cô càng nghĩ càng bức rức, bất giác bàn tay mềm mạo nắm chặt lại, những móng nhọn sắc đã đâm vào da thịt lòng bàn tay.
Chợt một tiếng hú quái dị ầm ĩ trổi lên, giống hổ gào rồng thét, hầu như khu đất bằng trên Ngao Đầu cũng bị chấn động mà run rẩy theo. Đó là tiếng gió hú của Phong Huyệt, theo thông lệ, đã nổi lên vào giờ Ngọ, tiếng hú này có quái đản hay không, bọn đệ tử vẫn cứ chăm chú đôi mắt theo dõi cuộc đấu.
Quái thanh càng lúc càng tăng âm lượng, khi dài, lúc ngắn, chợt cao chợt thấp, đã lọt vào tai Lạc Chi Dương. Hắn hơi rùng mình, rồi tỉnh táo trở lại, nhưng cảm giác khí huyết toàn thân nhờ có tiếng gió mà bắt đầu máy động, hắn dần dần có thể tuỳ tâm mà sai sử. Hắn ổn định tinh thần,dõi mắt trông sang, Vân Hư vẫn đứng ở khoảng cách một trượng bên ngoài, đôi mắt ông sắc lẻm, hữu thần, dang thúc đẩy kình khí đến.
Khi ánh mắt hai người gặp nhau, đầu óc Lạc Chi Dương thoáng buốt đau, con mắt đang sắp bị mờ đi, bỗng một tia sáng loé lên trong óc, dăm hàng chữ viết từ chương Linh Cảm như xẹt qua trước mắt, chính là mấy câu thuyết giảng về cách dựa vào thanh âm bên ngoài để dẫn dắt nội kình, mấu chốt nằm tại mấy chữ 'thản nhiên vô vi', cứ để thuận theo tự nhiên, để mặc âm thanh dẫn dắt, tránh để tâm ý bản thân quấy nhiễu những vận hành của chân khí. Đó là một cảnh giớ cực cao của luyện công, dẫu Lạc Chi Dương tuy có đọc hiểu, nhưng hắn chưa khi nao chân chính luyện thành. Lúc này, hắn bị 'Bát Nhã Tâm Kiếm' khắc chế, chân khí trì trệ, tứ chi cũng vô phương cục cựa, nếu không có ngoại lực tương trợ, toàn thân sẽ bị hư thoát mà bại trong ngón đòn cách không của đối thủ.
Lạc Chi Dương thầm hít vô một hơi thở sâu, hắn cố gắng xua tan tạp niệm, ngay cả ý niệm mong muốn dẫn dắt chân khí cũng vứt bỏ sang một bên, hắn rập theo chỉ dạy của tâm pháp Linh Cảm. để thuận theo tự nhiên, mặc cho âm thanh quái lạ của tiếng gió hú từ Phong Huyệt dẫn dắt chân khí cuả nội thể hắn. 'Bát Nhã Tâm Kiếm' đặt khắc chế tâm ý đối thủ làm cốt lõi, nếu đối thủ không một chút tâm ý gì, tự nhiên môn tâm kiếm này không có chỗ dựa mà tác động.
Lạc Chi Dương đạt đến cảnh giới "Không còn một ý niệm nào', đó là một mức độ mà người tu luyện huyền môn cần rất nhiều năm tháng mới hòng đạt được, giúp nâng cao định lực trong mình. Dẫu trong đầu hắn còn một ít suy tính, cũng khá vất vả để loại trừ đi, nhưng tiếng gào thét bên tai với đủ mọi âm vực cứ vang dội liên miê bất tận, chân khí nội thể hắn cũng theo thanh âm mà di chuyển, nháy bên này một cái, lượn bên kia một cái, như rắn trườn bò, hắn không nắm bắt được tình hình biến hoá.
Nhưng một khi chân khí lưu động, khí lực liền nảy sinh, Lạc Chi Dương khẽ vặn eo một chút, trong đầu dường như có chớp loé, nhưng còn bị ánh mắt Vân Hư đè nén, hắn chợt tỉnh ngộ. Đôi mắt nọ đích xác là căn nguyên cuả mọi tai hoạ, chỉ cân hắn đừngg để đụng phải tia nhìn từ chúng, ắt tâm thần sẽ tránh được khống chế. nghĩ vậy, hắn buộc mình nhắm nghiền hai mắt, ít ra, cũng giảm uy lực của 'Bát Nhã tâm kiếm", nhưng giảm thì giảm, cỗ kình khí vô hình nọ vẫn xộc đến với khí thế bức nhân.
Mắt nhắm lại, hán không thể thấy sự vật, tự mình cũng không thể tấn công địch, nếu mắt phải mở he hé ra, ắt chẳng tránh khỏi ức chế của tâm kiếm. Trong một lúc, Lạc Chi Dương đương đầu hai cái khó, hắn dồn sức xuống hai chân, bước một bước về phía trước, có điều, ý định đưa chân trái ra, nào ngờ lại là chân phải vung tới, muốn nhắm hướng Vân Hư, chẳng dè lại đi về phía vách đá đen dựng đứng cạnh bờ biển.
Lạc Chi Dương không hiểu cái kỳ lạ này đến từ đâu, hắn nghĩ kỹ, người bình thường luôn dùng tâm chí điều khiển chân khí, hắn bây giờ dựa vào chân khí để thúc đẩy tâm thần, chân khí là theo tiếng gió hú mà lưu động, hoàn toàn không nghe hắn sai khiến. Lạc Chi Dương trong đầu muốn bước về bên tả, chân khí lại đưa chân nhắm mé hữu, đầu óc và chân khí mạnh ai nấy đi, sự kỳ lạ này cổ quái không biết để đâu cho hết.
Lạc Chi Dương nghĩ vậy, hắn không dám vọng động nữa, nhưng vẫn có cảm giác khí thế từ Vân Hư vẫn không ngừng bức tới, tựa hồ sóng cả vỗ, đập vào bờ, cứ từng chập từng chập mà tấn vào, tuy hắn nhắm đôi mắt, vẫn bị đau đớn khôn xiết. Còn may, chân khí lưu chuyển theo tiếng gió hú từ Phong Huyệt, phần tinh lực tùy lúc mà tự nảy sinh, đôi chân hắn tạm thời có thể tự lực đứng vững.
Vân Hư nhìn đối thủ, trong lòng ông chẳng khỏi bối rối, ông tự sáng tạo môn "Bát Nhã Tâm Kiếm", tuyệt không phải nhắm đối phó cái thứ đối thủ bản lãnh sắp vào hạng ba hạng tư này, sở dĩ hôm nay ông đem dùng, chỉ là nổi nóng nhất thời, cứ tưởng phát ra một cái, là sẽ dễ dàng đè bẹp Lạc Chi Dương. Nào ngờ, tiểu tử này rõ ràng chân cẳng đang sắp sửa ngã bổ nhào, bỗng dưng như được thần thánh phò trợ, hắn ta lại tự mình trụ vững lên được một lần nữa. Có được định lực như thế, quả hiếm thấy, nếu chẳng phải thuộc hàng huyền môn cao cấp, cũng phải là một bậc kỳ tài của Thiền Tông. các vị này khi chưa tích luỹ được ít nhất mười năm khổ luyện, cũng chưa thể đạt đến cảnh giới ấy.
Quá sức phiền muộn, Vân Hư trong lòng phát khùng, khởi đầu, ông không muốn đem toàn lực sử ra, chỉ vì một khi tâm kiếm vận dụng quá độ, sẽ làm cho đối thủ chẳng chết cũng hoá điên, xem chừng tối tàn nhẫn, thứ nữa, ông sẽ để lộ hình tích, sự việc ra đến giang hồ, thể nào Lương Tư Cầm cũng biết trước mà phòng bị, mai sau, ông cùng họ Lương giao phong, sẽ mất đi khá nhiều phần thủ thắng. Nhưng đến nước này, leo lên lưng cọp rồi, khó bước xuống, nếu ông không thể thu phục tiểu tử này, bản thân làm vua một đảo, tất nhiên bao nhiêu tiếng tăm thể diện của ông sẽ đem chôn vùi ráo xuống đất bùn.
Nghĩ đến đây, Vân Hư đang định giốc toàn lực xuất sử, bỗng ông thấy Lạc chi Dương dùng tay phải tháo cây sáo từ bên hông ra, hắn đưa sáo lên môi, bắt đầu tấu lên.
Bất giác Vân Hư sửng sốt, tiểu tử này đang bị "Bát Nhã Tâm Kiếm" chế ngự, mà hắn còn thong dong đem sáo ra thổi, ông ta chẳng nén nổi tò mò, bèn tạm ngưng thúc đẩy tâm kiếm, muốn xem xem tiểu tử này sắp sửa giở trò gì mới.
Tiếng sáo cứ nhẩn nha vang lên, tiết tấu khi dài, lúc ngắn, âm vực cao thấp không đồng nhất, mới vừa nghe qua, không thấy có cái gì hay, lạ ... nhưng nghe được vài khúc, bỗng Vân Hư có cảm giác không ổn. Cái không ổn đó chẳng phải đến từ tiếng sáo của Lạc Chi Dương, mà gây nên bởi tiếng gió hú đến từ Phong Huyệt.
Trước khi Lạc Chi Dương thổi sáo, gió từ Phong Huyệt là thét, là hú ầm ĩ liên tục, lung tung không vào chương pháp gì, nhưng sau khi trộn lẫn cùng tiếng sáo, nó bỗng nhiên có đường lối rõ rệt, hệt như một đám rất đông cao thủ được chỉ huy chặt chẽ, hè nhau vào tấn công, nó trở thành một làn sóng khổng lồ, ồ ạt tuôn vào Vân Hư.