Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lạc Chi Dương cũng thấy thương cảm, hắn gãi tai gãi đầu, nói: "Diệp cô nương, dù tốt dù xấu, cô còn có thể nhớ rõ hình dáng mẹ cô, còn mẹ tui, đến ngay bà là ai, tui cũng hổng biết nữa! Những như vậy mà hay, nhất quyết là đỡ đi khá nhiều phiền não."
Diệp LinhTô liếc Lạc Chi Dương, cô nghĩ bụng: "Đúng vậy thật, ta dù danh phận bất chính, nhưng cũng còn biết được cha mẹ là ai, quỷ ba xạo là trẻ mồ côi, xem ra còn đáng thương hơn mình nhiều!"
Nghĩ vậy, cái sầu muộn giảm đi, cô nổi lòng lân mẫn, thở dài: "Quỷ ba xạo, đã có bao giờ ngươi nghĩ đến việc đi tìm cha mẹ sinh ra ngươi?"
"Có nghĩ đến đấy chứ!", Lạc Chi Dương cười hì hì: "Sau khi ông già tui ổng nói cho tui hay thân thế của mình, tui cũng rầu rĩ mất mấy ngày! Có một hôm, tui lén bỏ nhà ra đi, tính đi tìm cha mẹ, kết quả, tuổi quá nhỏ, cứ tưởng một khoảnh kinh thành là tất cả thiên hạ, thiên hạ chính là kinh thành. Tui từ cửa nam đi ra khỏi thành, đi vòng quanh tường thành một hồi là đến cửa bắc, lúc đó, vừa mệt vừa đói, trời cũng đã tối đen, tui bèn chui xuống một góc mái hiên nhà người ta mà ngồi ngủ gà ngủ gật, bị một thằng cha say xỉn di ngang qua, vạch quần rưới cho một bãi, tui tức giận quá, la hét ầm ĩ, may mà hán tử nọ tuy say nhưng tâm địa không xấu, bị tui la ó, hắn tỉnh rượu, thấy tình thế bất diệu, đã mang tui đi tắm rửa, thay quần áo, còn đưa về tận nhà, trước khi bỏ đi còn cho tui hai cây kẹo kéo ngọt ngay. Một bãi nước tiểu đổi lấy hai cây kẹo, thằng Giang Tiểu Lưu vừa nghe qua, hắn tính toán, bèn đi tìm một góc tường thành nằm khoèo chờ cho ba ngày đêm, kết quả một giọt cũng là không!"
Diệp LinhTô nghe xong, cô dở khóc dở cười, đưa tay lau nước mắt, cô mắng hắn: "Quỷ ba xạo, chuyện gì qua miệng ngươi thay đổi ráo trọi. Ta chỉ nghe nói 'có kẻ ôm cây đợi thỏ', chớ chưa nghe nói có đứa ngu dốt nằm khoèo góc tường chờ người ta rải nước đái vô?"
Lạc Chi Dương từ chối cho ý kiến, hắn hả họng cười ha hả. Diệp LinhTô cũng cảm thấy buồn cười, nhưng lại không tiện biểu lộ, cô gắng chịu đựng cái khó đó, bảo hắn: "Lạc Chi Dương, lúc giao thủ vừa rồi, ta thấy kiếm pháp của ngươi có hơi quen quen, có phải chính là võ công của Đông Đảo nhà ta chăng?"
Lạc Chi Dương có tật giật mình, hắn vội vàng xua tay, nói: "Không phải, không phải, cái đó là Tịch đạo trưởng đã dạy tui."
"Nói gì?", Diệp LinhTô không khỏi giật mình, "Ông ấy đem ‘Dịch Tinh kiếm’ dạy ngươi?"
Lạc Chi Dương đáp: "Đạo trưởng sợ nếu có gì không hay xảy ra cho ổng, cô và tui không đủ sức đối phó cường địch."
Nghe hắn nói, Diệp LinhTô cũng nảy sinh lo buồn, cô đảo mắt nhìn ra, thấy con hải đông thanh đang bay lượn bên trên mặt biển, bỗng vút thật nhanh như tên bắn, nó nhào xuống nước, khi bay lên trở lại, đã cắp theo một con cá lớn, vảy loang loáng màu bạc trắng, cá nặng ước chừng hơn hai mươi cân.
Ưng trắng tha con cá to đến bỏ phía trên một tảng tiều thạch, nó lấy mỏ rỉa vào thân cá, làm vẩy bạc bắn tung toé, máu cá phọt ra đỏ chót, rồi nó ngẩng cao đầu, đảo cặp mắt tròng trắng con ngươi đen phân minh mà nhìn quanh, khí thế kiêu hùng khác thường.
Diệp LinhTô nhìn xem đến đấy, một ý nghĩ chợt máy động trong đầu, cô buột miệng kêu lên: "Ta có cách này rồi!"
Lạc Chi Dương ngạc nhiên, hỏi: "Cách gì thế?"
Diệp LinhTô trỏ tay vào con ưng trắng nọ: "Mình muốn rời khỏi hòn đảo này , tất cả đều trông vào con chim đó!"
Vốn đầu óc nhạy bén, Lạc Chi Dương nghe nói, hắn nhận ra ngay cái ý tưởng hay ho của cô, hắn bèn vỗ tay, nói lớn giọng: "Cô muốn nói sẽ thuần hoá con hải đông thanh này, rồi sai nó giống như sai con Ma Vân, đưa thư về Đông Đảo?"
Chợt thấy Diệp LinhTô tủm tỉm cười, không nói gì, hắn lại tự vỗ đầu, "Tui ngớ ngẩn mất rồi, nó có biết Đông Đảo ở đâu mà đưa thư cho mình được!"
Diệp LinhTô đáp: "Nó không biết Đông Đảo ở chỗ nào, nhưng trong vòng trăm dặm xa, nó dõi mắt tứ phía, chỉ cần hòn đảo phụ cận nào có tàu thuyền ra vào, là chẳng thể thoát khỏi tầm mắt của nó"
Con tim Lạc Chi Dương đập loạn nhịp, hắn hỏi lại cô: "Cái ý đó hay vô cùng, nhưng mình làm cách nào thuần phục nó?"
"Muốn thuần phục hải ưng, trước phải hành hạ nó, không cho ngủ, không cho nghỉ, thì mới khuất phục được chim. Nhưng con hải đông thanh này tính linh rất cao, nó chuộng âm nhạc, có thể dùng tiếng sáo của ngươi điều khiển, cho nên chuyện hành hạ chim có thể bỏ qua. Dựa vào một ít căn cơ đó, ta sẽ dạy ngươi thuật 'Ngự Ưng’, mình làm chừng dăm ba bữa, đủ cho nó học và hiểu ưng ngữ."
Lạc Chi Dương mừng rỡ quá thể, hắn vội vàng xin cô chỉ dạy. Diệp Linh Tô rốc túi truyền nghề, dạy hắn toàn bộ thuật 'Ngự Ưng". Kinh nghiệm hàng trăm năm thuần phục chim ưng của Đông Đảo khiến họ hiểu rất rõ tính nết loài chim này, từ đó nghiệm ra nhiều cách thức quái dị. Hai người dựa vào chỗ ưng trắng thích nghe 'Chu Thiên Linh Phi', đã cải tiến một số, đổi sự phát hiệu lệnh bằng tiếng người sang dùng tiếng sáo, đổi sự quơ dải khăn đỏ bằng cách khua động cây sáo ngọc xanh biếc, dùng thủ pháp múa may cây sáo để truyền đạt "Ưng ngữ".
Con ưng trắng từng đau khổ vì Dạ Vũ Thần Châm, nên nó ghi mối hận Diệp LinhTô trong lòng, nó chỉ tuân theo mệnh lệnh phát ra từ Lạc Chi Dương, không hề ngó ngàng gì tới cô gái.
Diệp LinhTô cũng nhìn ra địch ý của nó, cộng thêm mối hận nó giết chết Ma Vân, cho nên cô chỉ truyền thụ thuật "Ngự Ưng", quyết không trực tiếp tham gia việc thuần phục con ưng trắng.
Hai người ban ngày cùng nhau thuần ưng, ban đêm, Tịch Ứng Chân truyền thụ "Dịch Tinh kiếm" cho Lạc Chi Dương, khiến gã này ngủ không đẫy giấc, khá là vất vả, có điều kiếm đạo tinh vi, mức độ tiến triển chậm chạp, sau hai ngày, Lạc Chi Dương học hết "Thiên Xung thức", chuyển sang "Thiên Môn thức", hắn học hành ngu ngơ, chẳng tiếp thu được mấy!
Sang tối hôm thứ ba, Lạc Chi Dương xuất chiêu "Tử Phủ Triêu Viên", sử đến ba lần, mà vẫn chưa nắm vững chỗ áo diệu của chiêu thức, hắn đang định thử thêm lần nữa, chợt nghe Tịch Ứng Chân thở dài, ông nói: "Tiểu tử, ngừng thôi, thu kiếm về đi!"
Lạc Chi Dương thu hồi sáo ngọc, hắn ngước nhìn lão đạo, dáng mờ mịt khó hiểu, Tịch Ứng Chân ủ rũ, rầu rĩ, ông lắc đầu, nói: "Cứ tiếp tục như vầy, học lơ mơ lờ mờ, đến lúc đối địch, không thể nào đem ra sử dụng cho được!"
Lạc Chi Dương thầm ngượng nghịu, hắn nhỏ giọng, nói: "Chỉ tại tui vô dụng, khiến đạo trưởng đã tốn công mà lại rước lấy buồn phiền."
Tịch Ứng Chân lắc đầu nói: "Không ăn nhặp gì đến mi, hoàn toàn vì ta nôn nóng muốn mi thành tài, ta mơ tưởng chuyện trời ơi, nghề học võ phải tuần tự chậm rãi mà tiến, đâu có thể nao đi tắt được! Trông mong mi trong vòng bốn ngày luyện thành ‘Dịch Tinh kiếm’, chẳng qua là chuyện mộng mơ mà thôi."
Nói đến đây, ông nhíu mày, vuốt râu, dáng chừng đang ngẫm nghĩ cách giải quyết một bài toán khó, Lạc Chi Dương đứng bên, hắn nín thở, đến một câu cũng không dám thốt ra.
Sau một lúc lâu, Tịch Ứng Chân thở dài, ông nói: "Đến nước này, không thể bỏ phí nửa đường, vầy nè, ta đem toàn bộ kiếm quyết truyền thụ cho mi, ngày sau, mi có thể lĩnh ngộ nhiều ít, toàn trông vào cơ duyên, phần số của mi."
Lạc Chi Dương nghe ông nói, hắn thật ray rứt trong lòng, vội nói" Tịch đạo trưởng, ngài mà còn nói như thế, tui không học nữa!"
Tịch Ứng Chân lườm hắn một cái, ông cười, nói: "Thằng nhỏ nầy, cái gì cũng giỏi, chỉ phải tội quá dối mình khinh người. Thiên địa vạn vật, sinh tử hữu mệnh, thay vì ham sống sợ chết, chẳng bằng bình thản mà chịu đựng, ta đây còn không sợ, mi lại sợ cái gì?"
Lạc Chi Dương cay mắt cay mũi, hắn nhìn sáo ngọc, ngẩn ngơ, xuất thần, Tịch Ứng Chân vỗ vỗ vào vai hắn, ông nói: "Nhỏ ngoan, ta biết tấm lòng mi, ở đời, chuyện vừa ý thì ít, chuyện không hài lòng lại quá nhiều, thay vì chấp nê, chẳng bằng buông bỏ hết, mi hãy chú tâm nghe ta dạy kiếm quyết, cố gắng ghi nhớ trong lòng, đừng để quên mất, nếu không, ta nhắm mắt chết đi vẫn còn mang tiếc nuối." Nghe ông bảo, Lạc Chi Dương đành xốc tinh thần, lắng nghe Tịch Ứng Chân niệm đọc khẩu quyết. Lão đạo sĩ miệng đọc, tay ra chiêu thế, được hơn hai mươi chiêu, Lạc Chi Dương bỗng có cảm giác những chiêu thức này của Tịch Ứng Chân có phần quen quen, hắn chăm chú theo dõi, và lục lọi trí nhớ, thấy chúng na ná giống thế thức trình bày trong quyển kiếm phổ 'Phi Ảnh Thần Kiếm'. Chẳng qua, về tiểu tiết, có khác biệt, tỉ như so sánh tay phải với tay trái, ắt có khác, nhưng về đại thể thì chúng giống nhau như một gốc. Nếu đem cái nọ dẫn chứng cái kia, sẽ dễ dàng tiếp thu, khiến hắn mừng vui đến độ trợn mắt nhíu mày, hận chẳng thể tiến ra biểu diễn một chặp.
Trong số chín đại thức của "Dịch Tinh kiếm", suốt ba ngày vừa qua, Lạc Chi Dương chỉ học được có hai đại thức. trong đó 'Thiên Xung thức' chủ yếu tấn công, 'Thiên Môn thức' chuyên về phòng thủ, mấy thức khác gồm Vũ Khúc, Văn Khúc, Thiên Cơ, Thiên Tướng, Thiên Nguyên, Phá Quân, Bắc Đẩu. (ND: giống tên các sao trong Tử Vi đẩu số!)
Tịch Ứng Chân đọc xong một đoạn kiếm quyết, ông bảo Lạc Chi Dương nhắc lại. Những kiếm quyết này dựa theo luật ngũ ngôn của thi phú, nếu chậm rãi ngâm nga đúng cách, thấy có âm điệu. Trí nhớ của Lạc Chi Dương là vô song, lời nói qua tai, hắn chẳng quên, lão đạo sĩ dạy qua một lượt chín thức kiếm quyết, hắn đã thuộc lòng, lúc trả bài, hầu như không cần gắng gượng lắm.
Tịch Ứng Chân nghe hắn trả bài, ông liên tục gật đầu, khen hắn: "Hảo tiểu tử, ta bình sinh gặp không ít người, nhưng có trí nhớ dai, chưa ai bằng mi. Với tài đó, mi không đi học kinh thư để dự thi Trạng Nguyên, thật có chút đáng tiếc..."
Nói đến đấy, ông chợt dừng, thầm nghĩ: "Nói đến thi cử, triều đình chỉ dựa vào lối văn bát cổ mà chọn thí sinh, cứ câu nệ, không thay đổi, chỉ làm người ta ngu muội, cho dù có đỗ cao, cũng chẳng có gì thú vị. Đứa nhỏ này thông minh sáng láng, vốn là loại người thông thoáng ít câu nệ, đáng được thong dong dạo chơi khắp miền trần thế, bắt nó vào chốn quan trường khí trọc ngút trời, đầy rẫy những ô trọc, buộc nó vào chốn cung cấm khảo thí, có khác gì biến nó thành hư hỏng đâu?"
Ông nghĩ vậy, bèn đưa mắt nhìn vào Lạc Chi Dương, lại nảy ý muốn: "Đứa nhỏ này cùng ta tính tình hoà hợp, nếu đưa nó gia nhập cửa huyền của mình, đúng là một nhân tài rất đáng ra công đào tạo, chỉ tiếc ta tánh mạng không lâu dài, nếu thu nó làm đồ đệ, chỉ để có cái tiếng thầy trò mà thôi, vả lại, còn di huấn nọ cuả tổ sư, mình chẳng thể làm sai trái cho được!", ông đành thở ra, vứt bỏ ý niệm đó đi. Ông tiếp tục giảng giải: "Chín đại định thức, nếu tách rời ra mà sử xuất, sẽ có uy lực hạn hẹp, chỉ khi nao mình luân phiên tập hợp chúng lại mà dùng, thì mới có thể phát huy tuyệt đại thần thông."
Lạc Chi Dương lấy làm lạ: "Làm sao luân phiên tập hợp chúng lại?"
Tịch Ứng Chân vui vẻ hỏi lại hắn: "Ta có một thiên tổng cương, mi thử đoán xem nó có xuất xứ từ đâu?"
"Tổng cương?", Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, hắn buột miệng kêu lên: "Là có dính dáng đến thuật chơi cờ chăng?"
"Hảo tiểu tử, mi đúng là một con ma xó!", Tịch Ứng Chân vỗ tay khoái chí: "'Dịch Tinh kiếm’, ba từ đó có ý nghĩa riêng biệt, 'kiếm' chỉ về 'Quy Tàng kiếm', 'Tinh' ý nói 'Tử Vi Đẩu bộ', nguyên bộ kiếm pháp có chín đại định thức, nhưng nếu muốn dung hợp, thiếu đi mất cái từ thứ nhất là từ 'dịch’, sẽ không thể."
Ông nói đến đấy, trầm ngâm một lúc, rồi tiếp: "Tiểu tử, ta đem tổng cương truyền cho mi, mi hẵy gắng công học cho thuộc!"
Lạc Chi Dương gục gặc mái đầu, Tịch Ứng Chân lẩm nhẩm một chút, rôi ông nhỏ giọng, thì thầm:
"'Kì tinh như tử,
Kì đạo như dịch,
Hữu tiên nhi hậu,
Hữu hậu nhi tiên,
Ý tại bộ tiên,
Bộ tại kiếm tiên,
Trữ nhượng nhất bộ,
Bất thất nhất tiên,
Kích tả nhi thị hữu,
Công tiền nhi cố hậu,
Khoát bất khả sơ,
Mật bất khả xúc,
Bất luyến khí tử,
Cố nhi tự bổ,
Bỉ chúng ngã quả,
Tiên mưu kì sinh,
Ngã chúng bỉ quả,
Vụ trương kì thế.
Thiện thắng giả bất tranh,
Thiện trận giả bất chiến,
Thiện chiến giả bất bại,
Thiện bại giả bất loạn,
Vô sự tự bổ,
Cô hư xâm tuyệt,
Xá tiểu đồ đại,
Cao hạ tại tâm ...'"
(lược dịch: Lấy sao trời làm quân, lấy thuật đánh cờ hoà vào kinh Dịch, có nước trước nước sau, đi sau mà tranh tiên, có lùi một bước để đó tiến nhiều bước, đặt thần ý ở bộ pháp, bộ pháp lại tuỳ theo chiêu kiếm, cần thì nhường một bước, để không mất thế tranh tiên, đánh bên tả mà thực ra nhắm bên hữu, công phiá trước mà nhìn kỹ mé sau, rộng thoáng nhưng chẳng rời rạc, dầy đặc lại không gấp gáp, chẳng ham thí quân, gắng tự bồi bổ, lừa địch tưởng mình bị xé lẻ, chính là sắp đặt mưu chước để mở lối thoát, giả vào thế cô quạnh, để nhắm vào nước sau đó, thường kẻ thắng không cần tranh, kẻ giỏi bày trận thế không ham chiến, kẻ đang bí không loạn, cờ vào nước bình hoà thì tự lo bồi bổ, giả làm quân lạc lõng để bày trận thế hư ảo, bỏ chỗ nhỏ nhắm nước cao, hơn kém cao thấp tính toán trong đầu ...)
Lạc Chi Dương một mặt lắng nghe, một mặt nhẩm và ghi nhớ, nếu hắn thử biện giải thì đầu óc mờ mịt, những lời thuyết của Tịch Ứng Chân toàn về thuật chơi cờ, không có màu sắc võ học, bộ đánh nhau với người, chả lẽ một tay cầm bảo kiếm, một tay giấu vài quân cờ, sử ra một kiếm, ném ra một quân? Còn chưa kể, quân cờ tròn trịa, tuy có thể dùng làm ám khí, nhưng nếu đối thủ không đi ngang, không bước dọc, không để thấy rõ thế trận, thì ném quân cờ ra sao, đi bước tiếp thế nào, quả là rắm rối!
Dù nhiều nghi vấn, nhưng Lạc Chi Dương vẫn yên lặng nhẩm theo cho thuộc. Tịch Ứng Chân đọc được một lần, ông chưa kịp thêm phần chú giải, màu trời đã bừng sáng. Hai người đành phải trở vào động, Lạc Chi Dương đầy một đầu khẩu quyết, hắn suy nghĩ, phân vân, lăn qua lộn lại, e sợ mai mốt quên lửng đi, hắn bèn đem kiếm quyết ngâm nga thêm một lần, rồi mới chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc thẳng cánh đến tận trưa, hắn mới vừa tỉnh dậy, mũi đã ngửi thấy mùi thịt nướng. Thò đầu ra khỏi động thì thấy ngay một con heo rừng bị móng vuốt chim ưng phá vỡ toác cái bụng, ruột gan phòi ra rất thảm, lại thấy Diệp LinhTô đang thổi lửa nướng một con thỏ hoang. Lạc Chi Dương tỉnh táo hẳn, hắn đem con heo lột da lóc xương, hầm một nồi thịt, Tịch Ứng Chân ăn vô không ngớt khen ngợi.
Lão đạo sĩ ăn uống no đủ xong, ông xếp bằng, khoanh chân ngồi xuống nhập định, Lạc Chi Dương trông hình dạng ông, nghĩ đến ông không còn sống được bao lâu, trong lòng hắn không khỏi phiền muộn.
Diệp Linh Tô hiểu tâm tư của hắn, cô nói: "Tịch đạo trưởng không phải ngồi yên lặng đâu, đạo trưởng tĩnh tọa nhập định, là để nghiền ngẫm, suy nghĩ cách nghịch chuyển âm dương, mình ở lại đây, dễ làm nhiễu loạn suy nghĩ ông, chi bằng đi thuần phục con hải đông thanh kia."
Thuần ưng cũng là việc liên quan đến rời khỏi đảo. Lạc Chi Dương đành phải thu thập tâm tình, theo cô gái đi ra bờ biển, thổi sáo gọi ưng trắng. Dạy được một canh giờ, con ưng trắng đã học xong "Ưng ngữ", khi Lạc Chi Dương huy động sáo ngọc, nó cũng theo chuyển động của cây sáo nhanh hay chậm, vẽ vòng lớn thì bay nhanh, vòng nhỏ thì lượn chậm, thử nhều lần, nó đều làm theo đúng mệnh lệnh. Diệp LinhTô khó nén nỗi vui mừng, cô vỗ tay, trầm trồ: "Con chim này thực thông minh, ta đã từng dạy không ít chim ưng, nhưng không có con nào học nhanh bằng nó."
Trước lúc này, cô căng thẳng, không mấy vui vẻ, bây giờ, cô hiển lộ thần thái một tiểu nữ nhân, mắt, mi tươi sáng, tiếu ý tràn trề, tựa sen mùa thu nở rộ, tựa chị hằng vén mây ra mắt, Lạc Chi Dương đứng một bên nhìn ngắm cô, những váng vất trong lòng cũng nhẹ đi, hắn bất giác buông cây sáo, cất tiếng cười vang.
Hai người bọn họ nhìn nhau mà cười, con ưng trắng trên bầu trời không hiểu chuyện gì, nó hạ cánh xuống, đậu bên trên một khối tiều thạch, đưa cặp mắt dòm dòm vào cả hai.
Diệp Linh Tô thấy bộ dáng nó thần tuấn, cô nảy ý muốn đưa tay vuốt ve nó, nhưng nghĩ đến chỗ nó lợi hại ra sao, bèn dằn lòng, cô nghĩ ngợi, rồi bảo Lạc Chi Dương: "Ngươi thuần phục nó hơn nửa ngày, mà còn chưa chịu đặt cho nó một cái tên thật hay ho à?"
Lạc Chi Dương ngắm nhìn con ưng trắng, hắn vui vẻ, nói: "Nó thiên tính thông linh, lông trắng hơn tuyết, gọi nó là ‘Linh Tuyết’, nghe được lắm!"
Diệp Linh Tô hơi hơi bực tức, cô nói: "Cái đầu óc nhà ngươi sao tối tăm thế, tên ta là Linh Tô, ngươi gọi nó ‘Linh Tuyết’, người ta nghe qua, chả hiểu nó là cái gì của ta?"
"Ông trời chứng giám cho tui", Lạc Chi Dương thề thốt lia lịa, "Tui chỉ buột miệng nói ra, chứ không hề có ý xấu với cô!"
"Đố nhà ngươi dám!." Diệp Linh Tô hừ nhẹ một tiếng, "Nhưng chữ ‘Linh’ này không dùng được, hừm, ưng là giống bay lượn, gọi nó ‘Phi Tuyết’ thấy hay hơn."
Lạc Chi Dương tuy thích cái tên "Linh tuyết" hơn, nhưng không tiện làm trái ý cô gái, hắn đành gật đầu nói: "Hảo, hảo, vậy kêu là Phi Tuyết." Nói xong, hắn nhìn thẳng vào ưng trắng, dõng dạc ra lệnh: "Ưng huynh, mi hiện giờ có tên rồi, gọi là ‘Phi Tuyết', Phi như trong 'Xung Phi", Tuyết như 'Băng Tuyết', phải nhớ cho kỹ, cấm quên đấy!"
Hắn nói rất trang trọng, con ưng trắng lại cũng hiểu rõ ràng, con mắt chớp chớp, nó gục gặt cái đầu, giống như muốn trả lời câu Lạc Chi Dương dặn dò. Diệp Linh Tô đứng xem, cô không khỏi cười phá lên.
Cười đã rồi, Diệp Linh Tô lại hỏi: "Lạc Chi Dương, kiếm pháp luyện ngươi luyện đến đâu rồi?"
Lạc Chi Dương vừa nghe hỏi, bao nhiêu cái thoải mái trong lòng tắt ngấm, hắn rầu rĩ, đau khổ đáp: "Đừng nói chuyện đó nữa, luyện hai buổi tối mà không xong được mấy chiêu. Tịch đạo trưởng quá sức thất vọng, đành bắt tui học thuộc lòng kiếm quyết, để tự tui tìm hiểu lấy."
Diệp Linh Tô ngẫm nghĩ, rồi cô nói: "Đại hiệp Vân Thù từng dạy, ‘Khổ luyện mười năm chốn thâm sơn, không bằng chiến đấu nơi sa trường ba ngày, võ công tuyệt kỷ hay ho cách mấy, nếu không được ấn chứng cùng đối thủ, cũng chỉ là bàn chuyện đánh giặc trên giấy'. Kiếm pháp vốn là cách thức đả đấu, ngươi tự tìm hiểu một mình, sẽ không thấy rõ những ảo diệu bên trong, nếu có ai cùng ngươi luyện kiếm, nhất định ngươi sẽ tiến được ít nhiều."
Kiếm pháp Đông Đảo cùng Thái Hạo cốc chung một nguồn, nhưng cách tập luyện chiêu thức lại khác nhau to. "Phi Ảnh Thần kiếm" nhắm vào chiến đấu, dạy cách ứng đối, từ trong sát phạt mà truy và thấu hiểu huyền cơ. Các đời tổ sư của Thái Hạo Cốc đều là đạo sĩ cửa huyền, cuộc sống chủ yếu thanh đạm, không ham tranh đấu, khi dạy kiếm, trước hết họ chú trọng phần giảng cứu ngộ đạo, rồi mới đến luyện tập chiêu thức, một khi lĩnh ngộ kiếm đạo, kiếm pháp tự nhiên thành tựu.
Về phần Lạc Chi Dương, hắn không nhiều thời gian, và không phải đệ tử huyền môn, ít có hiểu biết về lẽ đạo, đấy chính là một trở ngại thật lớn trong tập luyện kiếm pháp.
Diệp Linh Tô dứt lời, cô bẻ một nhánh cây, tước hết cành lá, rồi cô cười dài, nói: "Ngươi dùng ‘Dịch Tinh kiếm’ thử tấn công ta xem."
"Không dám!", Lạc Chi Dương le lưỡi. "Tui làm sao đối địch với cô cho được?"
"Đồ quỷ nhát gan!", Diệp Linh Tô vẻ khinh miệt, "Ngươi sợ cái gì? Đây là nhánh cây, chẳng giết được ai."
"Thôi được", Lạc Chi Dương dang tay, cười cười, "Tui xông vô nè"
Diệp Linh Tô một tay chống eo, cô chìa mặt tới, lạnh lùng nói: "Muốn tới cứ tới, chớ khá rườm lời!"
Lạc Chi Dương hươi cây sáo, hắn đang định xông ra, chợt nhớ tới một chuyện, bèn ngoảnh lại, nói: "Phi Tuyết, vị Diệp cô nương nầy là bạn tốt của ta, ta sắp cùng cô đùa giỡn một chút, mi chớ có xen vô làm cổ bị thương nhen."
Ưng trắng ra vẻ hiểu ý, nó gục gặc cái đầu.
Diệp Linh Tô nghe hắn dặn dò con chim, cô thấy hơi bực trong lòng, bèn bảo hắn: "Ngươi hổng cần mua chuộc cảm tình, chấp cả hai, bổn cô nương hổng ngán!"
Lạc Chi Dương cười cười: "Hay... hay lắm ...", nói vừa dứt, hắn vung sáo ngọc, định xuất kỳ bất ý tấn công, để Diệp Linh Tô không kịp xoay trở.
Diệp Linh Tô lui nửa bước, cô uốn eo lưng, xuất chiêu, đưa nhánh cây gạt vào sáo ngọc, rồi cô khẽ đẩy một cái. Lạc Chi Dương bỗng thấy hổ khẩu buốt nóng, sáo ngọc gần muốn tuột khỏi tay, hắn cuống quít vận sức giữ lại. Chỉ chú tâm vào cây sáo, hắn chợt nghe một làn gió mạnh tạt vô mặt, chính là Diệp Linh Tô đang vung gươm chém tới. Lạc Chi Dương hốt hoảng tránh né, nhưng cái thần tốc của 'Phi Ảnh Thần kiếm' đã đưa đầu nhánh cây điểm trúng vào vùng ngực bên trái.
Lạc Chi Dương toát mồ hôi lạnh, còn may đây chỉ là nhánh cây, nếu cô sử nhuyễn kiếm, cú vừa rồi hẳn đã đâm xuyên ngực! Hắn giương mắt trông ra, kịp thấy cô gái đứng chỗ cũ, ba ngón tay ngọc cầm nhánh cây, miệng cô tủm tỉm một nụ cười hàm tiếu, giống hệt một cô bé nhỏ đang chơi trò giải gianh trên bãi cỏ.
Lạc Chi Dương gạt bỏ tạp niệm, hắn xốc tinh thần, chân đạp theo bộ pháp Tinh Đẩu, loáng trái, vờn phải, hắn lượn đến sát bên Diệp Linh Tô, sử ra một chiêu của "Thiên Xung thức', nhắm đâm vào đầu vai cô gái.
Nhánh cây của Diệp Linh Tô quật xéo, nó lướt trên sáo ngọc, phản công một kiếm.
Đôi chân Lạc Chi Dương chuyển động, tới lui như cuồng phong, được nửa bước, hắn gạt ngang, ra chiêu trong "Thiên Môn thức" , chặn đứng nhánh cây. Diệp Linh Tô hô một tiếng "Hay lắm", cô khẽ xoay mình, đã biến mất dạng.
Lạc Chi Dương cuống cuồng ngoái trước trông sau tìm cô, chỉ thấy nhoang nhoáng bóng người, cô gái đã hiện ra mé sau hắn.
Hắn còn chưa kịp quay lại, đã thấy hình dạng nhánh cây mờ nhạt hư ảo, tạo cảm giác như đang có hơn mười người đồng lúc xông vào hắn.
Cho dù Lạc Chi Dương thi triển bộ pháp cực nhanh, nơi vai trái, phía sau lưng hắn vẫn bị điểm trúng hai phát, đau buốt rát không thôi.
Lạc Chi Dương hét lớn một tiếng, hắn dời bước xoay người, vừa thoáng thấy bóng dáng Diệp Linh Tô, hắn múa sáo ngọc, tận sức đâm tới.
Thân mình cô gái nhoáng lên, vừa giống như cánh hoa lay động, lại hệt như nhành liễu xanh nghênh gió, cặp mắt Lạc Chi Dương mê loạn, sáo ngọc đâm trượt, nhánh cây trong tay cô gái phát nhẹ một phất, lướt ngang mạch môn của hắn, khiến Lạc Chi Dương nửa người mềm nhũn, đôi chân lảo đảo, hắn vội vã sử ra "Linh Vũ" mới quay người tránh ra được hơn một trượng.
Còn chưa yên vị, Diệp Linh Tô đã đuổi tới, nhánh cây toả đầy một trời kiếm khí, như gió giật, như mưa sa, táp vô hắn.
Cho dù Lạc Chi Dương xuất sử "Thiên Môn thức", hắn vẫn không ngăn chặn nổi thế tấn công vũ bão, đó , lập tức đã lãnh thêm hai nhát kiếm.
Dù Lạc Chi Dương liên tục trúng đòn, hắn vẫn giữ bình tĩnh, tinh thần càng chăm chú hơn, những lời giảng dạy của Tịch Ứng Chân hiện dần ra trong óc như uống nước mát trong nắng hạ, không những hắn hiểu rõ rệt hơn những chiêu thức của "Thiên Xung", "Thiên Môn", mà các thức khác cũng sáng hẳn ra, trong những bước tiến lui, công thủ , hắn thỉnh thoảng sử ra "Vũ Khúc thức" cùng "Văn Khúc thức" để đối phó.
"Vũ Khúc thức" mãnh liệt khác thường, trong cương có nhu, còn "Văn Khúc thức" chiêu số triền miên, trong nhu chứa cương, hai thức này được hắn luân phiên sử ra, văn vũ tương sinh, cương nhu gồm đủ, giúp hắn tạm thời ngăn trở được những đòn nhanh như chớp giật của cô gái.
Song phương ngươi tới ta lui, đấu đến mặt trời đỏ chói nơi phương tây, ráng chiều phản chiếu mặt biển xanh thẳm, tô những mảng màu hồng hồng, tím tím, đẹp vô ngần, hải âu vờn sóng, cất những tràng dài tiếng quang quác.
Qua lại thêm ít chiêu nữa, Lạc Chi Dương bên hông trúng kiếm, không khỏi đau buốt, cước bộ trở thành hỗn loạn, Diệp Linh Tô thừa thắng truy kích, hươi kiếm quang lượn vòng, ép hắn không sao ngẩng đầu lên nổi. Lạc Chi Dương lùi từng bước ra sau, đến lúc chạm lưng vào một khối tiều thạch. thấy Diệp Linh Tô tung người lên cao, áp sát vào hắn như chim cắt chụp mồi.
Lạc Chi Dương dựa lưng sát vách đá, hắn không còn đường lui, đành phải hươi sáo ngọc, sử ra một chiêu trong "Vũ Khúc thức" có tên "Nhật Chiếu Lôi Môn", lấy công chống công, tận sức phản kích.
Binh khí song phương vừa chạm nhau, cái nhánh cây từ cương biến sang nhu, nghe 'soạt' một tiếng, nó quấn lấy sáo ngọc mà rút ngược về, Diệp Linh Tô quát một tiếng: "Buông tay!", lập tức hổ khẩu Lạc Chi Dương nhức buốt, cây sáo ngọc tức thì rời tay, Diệp Linh Tô quài tay chụp lấy nó, đầu nhánh cây khẽ khàng vươn lên, chạm đúng vào cổ họng hắn.
Lạc Chi Dương nhìn cô gái, sắc mặt tái nhợt, Diệp Linh Tô đưa sáo ngọc đặt vào tay hắn, cô bình thản nói: "Kiếm pháp của ngươi cũng tàm tạm!"
"Tàm tạm?", Lạc Chi Dương xoa xoa vào mấy chỗ đau trên người, giọng nói chẳng
chút tức bực: "Nếu trong tay cô là nhuyễn kiếm, tui đã chết từ hồi nảo hồi nào rồi".
"Kiếm thuật của ta cũng chưa là gì cả", Diệp Linh Tô giọng lơ là, cô nói, sử "Phi Ảnh Thần kiếm đến tuyệt đỉnh, sẽ không cho thấy hình ảnh, khi hư lúc thực, hồi trước, người sáng tạo ra nó là Vân Thù tổ sư có một chiêu tuyệt diệu ‘Nhất Kiếm Câu Cửu Mệnh’ (một kiếm khử đi chín mạng), tương truyền tổ sư trên chiến trường, lúc sử một chiêu đó, đã giết đi chín Thát tử."
"Định gạt tui hả?", Lạc Chi Dương thè lưỡi, "Đừng nói chín người, ngay đến cả chín con cóc khùng cũng chẳng thể một nhát kiếm mà đâm xỏ qua được!"
Đôi mắt Diệp Linh Tô hung hãn trợn trừng vào hắn, cô cả giận, nói "Ai nói xỏ chín người trên thân kiếm? Chiêu 'Nhất Kiếm Câu Cửu Mệnh’, chính để hình dung mức độ nhanh chóng của cây kiếm, đâm ra chín nhát kiếm, người đứng ngoài thoạt nhìn, cứ tưởng chỉ có một nhát thôi, cái ý tứ đó không có gì sai."
Lạc Chi Dương hít vô một hơi, hắn cười giã lã: "Như vậy phải nói, vẫn là chín kiếm giết chết chín Thát tử."
Mặt hoa của cô gái thoáng đỏ ửng, cô nổi sùng, nghiến răng bảo: "Lạc Chi Dương, trong đầu ngươi là óc bùn, hổng biết gì hết."
Lạc Chi Dương tự phụ cơ biến đa mưu, bình sinh, đây là lần đầu tiên bị người mắng "óc bùn", hắn cũng tức giận, lại hận Diệp Linh Tô sử kiếm quá nhanh, đem hắn làm cái bia để luyện kiếm, hắn lập tức cười, nói: "Óc bùn cũng còn thua da trâu, một chiêu ‘Nhất Kiếm Câu Cửu Mệnh’ đã ghê gớm gì, tui chỉ một phát thổi vô mặt trống da trâu, lả giết chết tiêu chín con trâu, đó là tuyệt chiêu ‘Nhất Khí Xuy Cửu Ngưu’(ND: xuy ngưu= nói xạo), nếu thổi chết có tám trâu thôi, cũng chưa tính là có bản lãnh giỏi"
Mặt Diệp Linh Tô sắc đỏ pha lẫn tái xanh, cô bỗng giậm chân, xoay người bỏ đi.
Câu nói vừa ra khỏi miệng, Lạc Chi Dương lập tức hối hận thầm, hắn vội vàng gọi theo: "Diệp cô nương, tui nói giỡn chơi thôi mà, cô đừng để bụng."
Diệp Linh Tô cũng không ngoái trông lại, cô đi một mạch về đến thạch động, khi thấy Tịch Ứng Chân vẫn còn ngồi nhập định, cô hậm hực ngồi xuống, nhắm mắt đả toạ. Lạc Chi Dương theo cô về tới trong động, hắn hết lời xin lỗi Diệp Linh Tô, cô gái đang bực tức, không thèm lí gì dến hắn.
Lạc Chi Dương không làm gì khác hơn, hắn đành đứng ra lo cơm nước.
Tịch Ứng Chân không khoẻ trong người, thần sắc ỉu xìu, ông ăn chút đỉnh rồi tiếp tục ngồi nhập định.
Diệp Linh Tô giận dỗi không ăn, cơm nguội canh lạnh cũng không thấy cô đứng dậy.
Cu cậu Lạc Chi Dương không biết làm gì, hắn nằn ườn trên mặt đất, trong lòng chợt nhớ lại tình hình đấu kiếm lúc ban ngày.
Hắn lập tức đi ra ngoài thạch động, tìm một chỗ tĩnh mịch, dưới ánh trăng, đem "Dịch Tinh kiếm" xuất sử, vừa ra chiêu thức, vừa moi óc nhớ lại cách thức Diệp Linh Tô sách chiêu, trong lòng tràn trề hứng khởi, giúp hắn lĩnh ngộ khá nhiều.
Do đó, Lạc Chi Dương hết sức ngạc nhiên, hắn lục trí nhớ, tìm về bí kíp 'Kiếm Đảm Lục', lập tức thấy 'Phi Ảnh Thần Kiếm' hệt như một mặt gương, nó chiếu rọi những chiêu thức của 'Dịch Tinh kiếm", khiến hắn đâu đấy thấu hiểu rõ, những chỗ khó hiểu trong quá khứ dần dà cũng có thể suy ngẫm mà thông suốt.
Nguyên lai, hai lộ kiếm pháp này có cùng nguồn, đều là phiên bản khác của 'Quy Tàng kiếm", tuy kiếm lí bất đồng, phong cách khác hẳn nhau, nhưng kiếm ý thì lại chung một gốc. Đôi chỗ khó hiểu của 'Phi Ảnh Thần kiếm", khi đem đối chiếu cùng "Dịch Tinh kiếm" thì lại hiểu ngay, những chỗ thâm thuý của "Dịch Tinh kiếm", nếu đem so cùng "Phi Ảnh Thần kiếm", đều không phải là không thể lĩnh hội.
Từ khi phân chia thành hai tông phái đại kiếm pháp, chưa có người nào đồng lúc nắm được kiếm quyết của cả hai tông phái, mạnh mẽ như Tịch Ứng Chân cùng Vân Hư, cũng không biết rằng kiếm pháp hai phái tuy về chi tiết có phần như nước với lửa, nhưng khi gộp vào nhau, lại phát sinh nhiều điều kỳ diệu.
Lạc Chi Dương đem đối chiếu "Phi Ảnh Thần kiếm" để tập luyện "Dịch Tinh kiếm", hai bên tương trợ nhau, giúp hắn đạt được nhiều tinh tiến thần tốc.
Đang say sưa tập luyện, hắn chợt nghe có tiếng cười gằn, ngoảnh trông ra, thấy từ trong rừng đi ra một người, mũi lõ và nhọn, hình dung gầy yếu, trên trán hằn năm làn sẹo, khiến khuôn mặt gầy gò càng thêm vẻ hung tợn.
Lạc Chi Dương trong lòng nặng trĩu xuống, hắn cầm chặt cây sáo ngọc, cười nhạt, hỏi: "Trúc Nhân Phong, cái đầu khốn nạn của ngươi chịu khổ đau đã thấy đủ chưa?"
Trúc Nhân Phong nhổ toẹt, gò má nóng hực, mấy vết sẹo nổi tái xanh, y giận dữ đáp: "Ngươi thì là cái quái gì? Hết dựa vô đàn bà con gái, lại cậy nhờ đến chim chóc, có giỏi thì đơn đả độc đấu với ông nội ngươi đây."
Lạc Chi Dương chớp chớp con mắt, hắn nâng sáo lên ngang miệng, khiến Trúc Nhân Phong ú ớ, y kinh hãi, nhảy lui thật nhanh ra đàng sau.
Lạc Chi Dương buông cây sáo, hắn cất tiếng cười ầm, Trúc Nhân Phong biết vừa bị hắn giễu vợt, y không nén nổi cơn giận , lạnh lùng nói: "Xú tiểu tử, có giỏi thì đừng thổi cây sáo, ta với người tỷ thí võ công, đứa nào dùng tà pháp, đứa đó không tính là hảo hán."
Lạc Chi Dương thấy y quá sợ 'Thương Tâm Dẫn', thầm hiểu nội thương y chưa lành, hắn lập tức cười, đáp: "Ta ngay cả không dùng tà pháp, ngươi cũng chả có cái gì là hảo hán. Được rồi, muốn luận võ thì luận võ, để cho ngươi thua mà tâm phục, khẩu phục."
Từ bữa bị Phi Tuyết cào thủng năm vết trên trán, Trúc Nhân Phong phải dưỡng thương mất mấy ngày, vết cào vừa mới khép miệng, mối hận trong lòng khó nguôi, cho nên y lẻn tới nơi đây tìm thời cơ trả thù. Khi thấy Lạc Chi Dương luyện kiếm, y không nhẫn nhịn được, đã nhảy ra khiêu chiến, Lạc Chi Dương chịu thách thức, y quá sức mừng rỡ, cắt lời hắn: "Nhất ngôn vi định, cấm nuốt lời!".
"Chỉ đứa nào làm con, làm cháu mới nuốt lời!", Lạc Chi Dương cười cười, "Ngươi dùng binh khí hay vẫn cứ sử quyền cước?" Trúc Nhân Phong cười nhạt: "Nói cái gì vậy? Ta từ môn phái Yến Nhiên sơn, chỉ dùng tay trơn thắng đao kiếm, một đôi nhục chưởng này còm mạnh bằng mấy lần các món thần binh lợi khí. Ta coi ngươi sử chiêu, ý hẳn là ‘Dịch Tinh kiếm’ của Tịch lão nhân. Được rồi, ta dùng tay không, thử chơi một lúc mấy chiêu thức mèo què của Tịch lão quỷ."
Lạc Chi Dương cười: "Thây kệ mèo què hay mèo lành, chỉ cần là mèo cũng đủ đánh bại lũ chuột nhắt nhà ngươi"
Trúc Nhân Phong nổi giận to, y đang muốn mắng trả, bỗng thấy Lạc Chi Dương đem cây sáo giắt vào bên hông, y không khỏi nghi ngờ, vội hỏi: "Ngươi không dùng sáo, thì xuất chiêu bằng cái gì?"
Lạc Chi Dương đưa tay bẻ một cành cây, nói: "Cây sáo chỉ để tấu nhạc, khi dùng gọi oanh, gọi phượng thì không sai sót lắm, nếu cần đánh chó, chỉ một cây gậy là đủ rồi."
Trúc Nhân Phong giận tới hai mắt trợn ngược, y thét to: "Đồ tiểu cẩu chết toi, đấu đá liền đấu đá, đánh võ mồm làm cái quái gì? Ta nói trước, ngươi quyết dùng gậy đối đầu ta, sau này đừng có hối!"
"Sẽ không hối hận", Lạc Chi Dương hươi hươi cây gậy, vừa cười vừa hô, "Hảo cẩu nhi, lại đây, lại đây!"
Trúc Nhân Phong giận tím ruột tím gan, y bất giác thét lớn một tiếng, tung mình lên cao, tung một chưởng về phía trước, có tiếng xé lụa xoèn xoẹt, mường tượng nhát chém của phép đánh đơn đao.
Lạc Chi Dương đi theo "Tử Vi Đẩu bộ", chân rẽ mây mà đi, thân mình xoay tròn, lướt tránh chưởng lực đối thủ, hắn sử ra chiêu "Anh Tinh Nhập Miếu" của "Vũ Khúc thức", cây gậy nhanh như cuồng phong, tà tà điểm vào chỗ trống trải nơi trước ngực Trúc Nhân Phong.
Gã này 'hắc' một tiếng, y xuống trung bình tấn, xoay eo lưng, bàn tay biến sang thế quét, năm ngón tay khi bấu khi chụp, sử ra một chiêu thức vạch xéo của phán quan bút.
Chiêu thức của y biến hóa cực kỳ thần tốc, Lạc Chi Dương không kịp rụt tay về, nghe "chát" một tiếng, mộc côn đụng phải chưởng lực, đã bị tiện đứt đi mất ba tấc.
Trúc Nhân Phong đắc thế, y không lơi tay, năm ngón tay thay đổi liên tục, cổ tay xoay tròn, quay vòng theo thế thức của Chuyển Xa Luân, đã vẽ nên một màn hư ảnh, nhắm vào cây gậy gỗ của Lạc Chi Dương mà đoạt lấy.
Lạc Chi Dương không kịp biến chiêu, hắn bước lùi một bước Thải Tinh Đấu, như một làn gió, hắn đã lướt ra xa được hơn một trượng. Trúc Nhân Phong hơi trì trệ một chút, cây gậy gỗ bị y chặt cụt giờ trở thành như một con truỷ thủ, đã vờn đến mé trái Trúc Nhân Phong, nhắm đâm vào sau eo lưng y.
Như một con lốc xoáy, Trúc Nhân Phong quay ngược trở lại thật nhanh, hai tay bung rộng ra, giống một trường thương xoay xoáy, theo tiếng gió táp táp nghe rát rạt thấu xương, nhanh cực kỳ, không thấy được rõ là sẽ đâm phải hay thích trái, chưởng kình khi dọc lúc ngang, tạo nên một tấm lưới kín kẽ. Cái lưới này to nhỏ không chừng, mắt lưới khi thưa khi khít, Lạc Chi Dương hươi cây đoản côn vòng vòng, định xuất sử mười chiêu thì chín chiêu lung tung, còn được một chiêu thì không thấy quen tay, hắn lúng túng, trước chưởng ảnh dày đặc hung hãn, ngoài cách lẩn tránh, muốn chống trả nửa thức cũng không xong.
Nội thương Trúc Nhân Phong vốn không nhẹ, võ công bản thân chỉ có thể phát huy năm thành, đang lúc chiếm thượng phong này, y bất giác thấy phơi phới trong lòng, khí thế cực to lớn, cái diệu dụng của "Đại Huyền Binh thủ" được y vận dụng ra hết mức, tay chân lanh lẹn, lướt lướt như bay, trong vòng mấy trượng đều dày đặc kình khí sàn sạt, sắc bén đến độ xén đứt cỏ, chặt gẫy cây.
Dần dà, Lạc Chi Dương hết chống đỡ nổi, hắn chỉ luôn tìm cách tránh đòn, cự ly giữa hai người mỗi lúc một lớn, từ vài bước lúc ban đầu giờ đã thành xa hơn một trượng. Cho dù cách xa địch thủ đến thế, Lạc Chi Dương vẫn cực kỳ khốn khổ dưới sức ép từ chưởng kình của Trúc Nhân Phong, hắn thầm hối hận đã tự mình đâm đầu vào hiểm cảnh.
Ba lần đụng độ trước đây cùng y, Lạc Chi Dương đều chiếm thượng phong, cho nên hắn có lơ là chuyện phòng bị Trúc Nhân Phong, giờ đây, liên tiếp gặp nguy hiểm, hắn mới biết võ công đối thủ cao gấp mấy mình, có điều, lỡ leo lên lưng cọp rồi, hắn không có cách gì khác ngoài việc cố gắng dồn hết sức lực ra đả đấu
Qua lại thêm vài hiệp, Lạc Chi Dương không thể sách chiêu được nữa, hắn đột nhiên xoay mình chạy trốn. Trúc Nhân Phong quá giận dữ, y hét lên: "Chạy đi đâu?". Nhờ môn khinh công trác tuyệt "Lăng Hư Độ kiếp" (vượt lên trên không trung mà đi như chớp), mỗi sải bước dài hơn một trượng, nhanh tựa cưỡi mây lướt gió, trong nháy mắt, y tiến sát vào Lạc Chi Dương, y vung tay tung một chưởng nhắm lưng hắn. Lạc Chi Dương nghe tiếng chưởng phong, hắn bèn sử công phu "Linh Vũ", chẳng tiến mà lùi, vờn mé trái mà lại đi sang bên phải, khiến Trúc Nhân Phong hoa mắt, Lạc Chi Dương nhờ đó đã chạy đến nấp vào sau một gốc đại thụ. Trúc Nhân Phong thét to một tiếng, y hươi chưởng quét ngang, nghe 'sột' một tiếng, cây cổ thụ to bằng mấy miệng bát đã bị tiện đứt đôi, đổ ầm ầm xuống đầu Lạc Chi Dương.
Lạc Chi Dương không chỗ né tránh, hắn nằm ngửa, lăn lộn thân mình, đôi chân xoay vù vù như bánh xe, văng mình tới phía trước. Thân pháp này chẳng những kỳ dị, mà lại có nét phiêu dật, giống rồng cuộn, rắn bay, tư thế biến chuyển đến độ khó lường.
Trúc Nhân Phong nhìn mà ngẩn ngơ, quên hẳn chuyện đuổi theo, khi nhìn kỹ, y thấy Lạc Chi Dương trong khoảnh khắc một hơi thở lớn, đã lẩn ra xa hơn một trượng, tránh nạn bị cây đè, rồi hắn chống tay trái xuống, đẩy một phát, đã bắn tung thân mình, nhảy lên.
Trúc Nhân Phong tức thì tỉnh trí, y vung tay phải như đao, ra dáng muốn chém xuống. Lạc Chi Dương sau vòng biến hóa nọ, hắn hầu như cạn hết sinh lực, mắt thấy chưởng đến, hắn nghiêng người né tránh, không ngờ tay trái Trúc Nhân Phong đã vút đến, năm ngón tay giương ra, khí thế như bảo kiếm, đâm thẳng vào tâm khẩu hắn.
Lạc Chi Dương cước bộ đang loạn, hắn không kịp tránh, bỗng nghe gió bão táp vào người, thấy thân mình bị giật ngược ra sau, giúp hắn thoát khỏi ngón trảo đến ngoài một trượng, rồi thấy toàn thân nhẹ nhàng hạ xuống. Lạc Chi Dương ngoảnh trông lại thì thấy Tịch Ứng Chân một tay níu vào lưng áo hắn, ông đang đứng đấy, vẻ mặt thanh thản, oai nghiêm như thần thánh.
Trúc Nhân Phong gặp khắc tinh, y cuống quít lui thật nhanh mấy bước ra đàng sau, miệng la lớn: "Tịch Ứng Chân, ông thân phận tiền bối giang hồ mà cũng định lấy nhiều thủ thắng sao? Cho dù cậy số đông, lão gia ta cũng chẳng sợ."
Y ra vẻ mạnh miệng, nói không sợ, kỳ thật trong lòng ngán muốn chết, Trúc Nhân Phong đang mang nội thương, Tịch Ứng Chân mà ra tay, y chỉ có co cẳng chạy dài.
Tịch Ứng Chân nhìn rõ tim đen của y, ông cười cười, nói: "Trúc Nhân Phong, ta đã từng qua chiêu với sư phụ Thiết Mộc Lê của ngươi hơn hai lần, đến ngay cả ông ấy, ta cũng không thèm lấy nhiều thủ thắng."
Trúc Nhân Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, thấy bạo gan hơn lên, y nói: "Hay lắm, hôm nay coi như bỏ qua, ngày khác, lại xin đến lĩnh giáo."
Y xoay người định bỏ đi, Tịch Ứng Chân nói ngay: "Khoan đã, đâu phải ngươi muốn đi thì đi dễ dàng vậy được?
Trúc Nhân Phong biến sắc, y vừa từng bươc lui ra sau, vừa nói: "Lỗ mũi trâu, ngươi định giữ ta lại hả?"
"Ta giữ ngươi lại đây làm chi?", Tịch Ứng Chân giọng lơ đãng, ông nói tiếp, "Ngươi hãy đánh với Lạc Chi Dương một trận nữa, nếu ngươi thắng, ta để cho ngươi đi."
Ông vừa dứt lời, cả hai người kia đều giật mình. Trong trận chiến vừa qua, Trúc Nhân Phong đã sắp thắng vì võ công hai bên chênh lệch quá nhiều, Lạc Chi Dương chỉ có sử dụng "Thương Tâm Dẫn" mới mong đánh bại y.
Trúc Nhân Phong cũng hiểu điều đó, y cười nhạt, nói: "Lỗ mũi trâu, ta biết rồi, ngươi muốn để hắn thổi cái khúc sáo cổ quái nọ mà thắng ta."
Tịch Ứng Chân liếc qua Lạc Chi Dương, ông lắc đầu, trả lời: "Không thổi sáo, chỉ tỉ thí võ công, nghĩa là, nếu ngươi đánh thắng nó, ta mặc ngươi đi."
Trúc Nhân Phong tròn mắt nhìn vào hai người, y không khỏi nghi ngờ, nhưng với bản lãnh Tịch Ứng Chân, nếu y bỏ chạy, cũng chưa chắc đã thoát, do đó, y lấy hết can đảm, cười mát mà nói: "Tốt thôi, ta hầu như đánh bại nó đã hai bận, thắng thêm lần nữa thì có khó gì? Nhưng phải nói trước, quyền cước không có mắt, nếu ta lỡ tay đánh chết nó, lỗ mũi trâu nhà ngươi không được làm khó dễ ta."
Tịch Ứng Chân gật đầu: "Ngươi cứ hết sức mà làm, ta nhất định không khó dễ gì ngươi."
Trúc Nhân Phong càng thêm nghi hoặc, y trô trố mắt nhìn vào lão đạo sĩ, không đoán nổi ông đang tính toán gì trong đầu. Lạc Chi Dương cũng không yên tâm, hắn nhìn Tịch Ứng Chân, muốn nói lại thôi,
Tịch Ứng Chân dòm hắn, ông khoát khoát tay áo, hạ thấp giọng nói: "Hãy nhớ cho kỹ kiếm quyết, giốc hết sức ra, tuyệt đối không ngần ngại"
Lạc Chi Dương nghe ông dặn, hắn thấy bạo gan hẳn lên, nghĩ thầm: "Có Tịch đạo trưởng áp trận, mình việc quái gì phải sợ thứ chuột nhắt này?"
Nghĩ vậy, hắn chấn chỉnh quần áo, cười hì hì, nói: "Hay lắm, trận vừa rồi không tính, Trúc Nhân Phong, mình lại xáp vô lần nữa."
Trúc Nhân Phong "Hừ" một tiếng, y cười gằn: "Xú tiểu tử, có chỗ dựa rồi, làm tàng hả? Hừ, ta nhường cho ngươi ra tay trước. Lần này, ta mà không bẻ cái đầu của ngươi xuống, coi như ta hổng phải họ Trúc!"
Lạc Chi Dương gật đầu, nói: "Ừa...", tiếng còn chưa dứt, mũi chân hắn chợt vung lên, nghe soạt một cái, đã đá tung một nắm cát vào mặt y.
Trúc Nhân Phong có nằm mơ cũng không đoán được tiểu tử này chơi ám chiêu, y không kịp tránh né, dăm hạt cát đã lọt vô mắt, làm y xốn xang không thấu, nước mắt trào ra. Cùng lúc, một luồng gió mạnh đánh ập vô bụng dưới y, Trúc Nhân Phong có mắt như mù, y cuống quýt dang tay ngăn trở, chẳng dè đó là một hư chiêu, Lạc Chi Dương bất ngờ biến chiêu, vung cây gậy quất vào sườn trái của y, Trúc Nhân Phong toan vặn eo lưng né tránh, nhưng đã trễ, nghe 'bộp' một tiếng, cây gật đã quật trúng vào, khiến y đau khôn tả.
Trúc Nhân Phong vừa tức vừa hãi, y lùi ra xa hơn một trượng, ổn định xong, đưa tay sờ hông thấy vết thương toác ứa máu, y lập tức giụi mắt, cả giận: "Lạc tiểu cẩu, dám đánh lén hả?"
Lạc Chi Dương vuốt cây gậy, cười hô hố, nói: "Thây kệ ngươi muốn nói gì thì nói, trận này ta thắng, tụi mình coi như huề, chơi ba trận, mỗi bên thắng một, bây giờ, trận thứ ba sẽ quyết định hơn kém"
Tịch Ứng Chân cũng không liệu được Lạc Chi Dương dùng quỷ kế thủ thắng, dù sao, đó cũng đủ làm giảm nhuệ khí Trúc Nhân Phong, ông vui vẻ nói: "Không sai, hai bên bây giờ cầm đồng, một trận chót định thắng bại."
Lão đạo sĩ đã nói vậy, Trúc Nhân Phong cũng không làm gì khác được, y trợn trừng mắt vào Lạc Chi Dương, hận không thể há miệng mà nuốt tươi hắn. Y lập tức không rườm lời, tung bổng thân mình lên cao, vỗ ra một chưởng. Lạc Chi Dương đi theo bộ pháp, né tả tránh hữu, hai người một tiến một lui, chỉ thấy Trúc Nhân Phong tấn công, y tiến lên được hơn dăm trượng, trong khi Lạc Chi Dương vẫn cứ né tránh, chẳng phản công được lấy một chiêu thức nào.
Tịch Ứng Chân trông thấy, ông nhíu mày, lớn giọng bảo hắn: "Lạc Chi Dương, mi làm gì thế? Chỉ toàn thủ, không công, kiếm pháp gì kỳ lạ vậy?"
Lạc Chi Dương đã bị thua thiệt nhiều, hắn có chút e ngại, đôi ba lần muốn phản kích, hắn đều bị mềm yếu ruột gan, bỏ dở thế công, hắn nghe ông nói thế, đành phải miễn cưỡng gồng mình, đâm cây gậy tới. Gậy vừa ra, Trúc Nhân Phong vung bàn tay lên, sột một tiếng, đã tiện đứt đi mất nửa cây gậy.
Tịch Ứng Chân lắc đầu lia lịa, ông nói: "Tiểu tử, ai khiến mi tấn công kiểu đó? Mi yếu hắn mạnh, nếu lấy cứng đối cứng, đó là tử lộ, ôi, Dịch Tinh kiếm, Dịch Tinh kiếm, mi sử chính là Kiếm, cước bộ chính là Tinh, nhưng đã quên mất cái chữ ‘Dịch’".
Đoạn tổng cương nọ, Lạc Chi Dương nhớ rõ từng chữ, có điều, vận dụng ra sao lại là chuyện khác. Hắn nghe Tịch Ứng Chân dạy, đang moi óc toàn bộ tổng cương, tâm thần có hơi lơi lỏng, đã thấy Trúc Nhân Phong thừa dịp xông lên, chăm chăm hạ độc thủ, Lạc Chi Dương phải trổ thân pháp "Linh Vũ" để né tránh chưởng phong, miệng lớn tiếng hỏi: "Tịch đạo trưởng, rốt cuộc phải làm như thế nào mới đúng?"
Tịch Ứng Chân đáp: "Chẳng phải mi đang đánh cờ sao? Hãy gắng xem nơi đây như bàn cờ, nhìn đối thủ thành quân cờ, chẳng qua, bàn cờ có khi to khi nhỏ, quân cờ có thể chạy, có thể cử động, mi dùng lý thuyết trong tổng cương để dẫn dắt nó, cứ thử đi vài nước, là mi liền hiểu được rõ."
Lạc Chi Dương càng nghe càng thấy lơ mơ, chỉ thiếu cẩn thận một chút, Trúct Nhân Phong đã bổ một chưởng như búa lớn, sát sạt thân mình, khiến hắn đổ mồ hôi lạnh dầm dề, còn chưa kịp lấy lại hơi thở, đã nghe Tịch Ứng Chân quát to: "Đánh trái mà nhắm vào phải..."
Lạc Chi Dương nghe tiếng quát, hắn rùng mình, liếc xéo xuống, nhờ đúng lúc thân mình đôi bên gần sát nhau, nhận ngay rằng huyệt "Phúc Kết" của Trúc Nhân Phong hé lộ chút sơ hở, đó là vì nội thương y chưa lành, hành động trì trệ một thoáng. Khi nghe Tịch Ứng Chân mách nước, Trúc Nhân Phong cũng phát sợ, y thấy Lạc Chi Dương định đâm vô nơi đó, đã vội vàng thu hồi chưởng lực, cấp tốc bảo vệ chỗ hiểm bên sườn trái.
Trong đầu Lạc Chi Dương vụt loé sáng, cái gọi là "Đánh trái mà nhắm vào phải..." chỉ là cái ý đại cương, không hẳn ông bảo hắn "nhắm bên trái mà đâm bên phải". Khi Trúc Nhân Phong rút tay về phòng thủ sườn trái, y vừa khẽ xoay chuyển thân mình, ngực bên phải đã bày ra sơ hở, Lạc Chi Dương không cần nghĩ ngợi, hắn giương cây gậy, sử chiêu "Cơ Nguyệt Đồng Lương" nhắm điểm vào huyệt "Chương Môn" bên ngực phải của Trúc Nhân Phong.
Đây là một sát chiêu của "Thiên Cơ thức", sử thật đúng lúc, khéo tuyệt diệu, khiến cho Trúc Nhân Phong ú ớ hoảng hốt uốn eo lưng vung chưởng ra sức cản trở cây gậy.
Y không ngờ, Lạc Chi Dương nhân kiếm hợp nhất, hắn đạp theo bộ pháp, nhanh như sao xẹt, đã lượn đến sát người y, đâm xoát xoát một kiếm vào hậu tâm y. Trúc Nhân Phong trận cước đại loạn, y đành khom người, rún thấp ra đàng trước, tư thế hết sức rồ dại, nhưng cũng đã giấu được chỗ yếu phía sau. Cây gậy đập trúng vào đầu vai y, tức thì gây buốt nhức, y lại nghe Tịch Ứng Chân vỗ tay, cười ầm "Giỏi ... giỏi cho một đòn nước trước vừa tấn công xong, đã thấy có nước sau đến liền..."
Trúc Nhân Phong giật mình tỉnh ngộ, cái chiêu "Cơ Nguyệt Đồng Lương" nọ chỉ là hư chiêu, mục tiêu thực sự là chỗ yếu hại mặt sau của y, bị nước cờ hai hư một thật đó, y thật khó lòng phòng bị.
Trúc Nhân Phong thẹn và giận, y chống mạnh một tay, đấy thân mình bung lên, kịp thấy gậy bay tới định điểm vào mặt, gã này hét to một tiếng, đưa tay trái chặn cây gậy, tay phải như đơn đao chém vào ngực Lạc Chi Dương, những mong mổ toang ngực bụng đối thủ mà moi tim gan, phèo phổi hắn vứt ra ngoài.
Nhưng y chỉ để ý đến cây gậy, đã quên rằng tất cả tuyệt diệu của "Dịch Tinh kiếm" là ở dưới chân, đẩu bộ vừa chuyển, phương vị của người cùng kiếm cũng lập tức di chuyển, cây gậy hệt một con chim cắt, đã lẹ làng lướt tạt ngang chưởng kình của Trúc Nhân Phong, nhắm điểm vào huyệt "Đào Đạo" trên lưng y.
Đó chính là chỗ sơ hở của Trúc Nhân Phong, y nghe tiếng gió, vội cấp tập bước ra phía trước, quài tay đánh vào bụng đối thủ, chẳng dè, Lạc Chi Dương đã thu gậy về, đẩu bộ chuyển động, cây gậy như có mắt, đã chỉ đúng vào chỗ y không phòng bị là huyệt "Kinh Môn", khiến Trúc Nhân Phong thất kinh, vội rụt tay về, chẳng dè đây cũng nằm trong dự tính của Lạc Chi Dương, gã này kiếm đi theo người, đầu gậy lại trỏ vào huyệt "Thiên Khoát" nơi trước cổ họng đối thủ.
Trúc Nhân Phong bất đắc dĩ phải đưa tay che chắn. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người xoay vòng, mỗi kiếm của Lạc Chi Dương đều giống hư chiêu, chỉ có điều, cây kiếm này biết trước động thái của đối thủ mà cứ luôn trỏ vào nơi sơ hở của Trúc Nhân Phong, mỗi sơ hở này đều xuất phát từ chỗ y bị thụ động dưới chiêu kiếm trước đó mà phơi bày ra.
Chuyện này y hệt ta chơi cờ, một khi tranh tiên, những nước sau đều nắm chủ động, Trúc Nhân Phong bị kém thế, cứ phải lo ngăn tả đón hữu, tuy y có võ công vượt quá đối thủ mà không sao đánh trả.
Tịch Ứng Chân rất thoải mái trước tình thế, ông không khỏi vuốt râu tán thưởng: "Có trước rồi nảy ra sau, đi nước sau lại bầy thành thế đón trước, một quân đi sai nước, coi như toàn cuộc cờ bị hỏng!"
Trúc Nhân Phong bị rơi xuống thụ động, y cảm thấy trói tay trói chân, trong lòng hết sức bực bội. Lạc Chi Dương lại từ cõi chết tìm ra sinh lộ, hắn lĩnh ngộ được cái ảo diệu của sự tranh tiên, tay lanh mắt lẹ, hắn chỉ đông đánh tây, bước ngang chốt chặn sao Sâm sao Thương, bước dọc cản trở sao Liêu sao Tỉnh, bước ra là Tâm Quỷ, bước vào lấy Tử Vi, đạp đủ hai mươi tám bước, đảo điên thất diệu ngũ hành, bộ pháp điều động thân pháp, thân pháp chỉ huy kiếm pháp, huy sái tự nhiên, tiêu diêu nhập thần, hắn diễn tấu cước bộ dưới ánh trăng hệt như phong thái của thiên tiên xuống trần.
Trúc Nhân Phong liên tục lui ra sau, y cảm thấy bốn phương tám hướng đều là bóng người, trong lòng y vừa sợ vừa giận, âm thầm nảy sinh một tia sợ hãi, khi nhìn Lạc Chi Dương phong thái thanh thoát, y nổi một cơn giận dữ, sách chiêu thêm vài hiệp, trong đầu y chợt loé lên một tia sáng, khiến y giật mình tỉnh ngộ: "Lão tử quá hồ đồ, thằng tiểu cẩu này đâu có dùng kiếm thép đâu, cây gậy của nó, việc quái gì mà phải e sợ!"
Nghĩ vậy, y rút lui hai bước, ngầm vận "Huyền Âm Li Hợp thần công", thứ nội công gồm cả cương lẫn nhu, khi phân thì như nước mùa xuân, lúc hợp lại hệt băng giá, Trúc Nhân Phong chân khí vừa chuyển động, đã dàn ra khắp vùng ngực. Vừa hay Lạc Chi Dương đâm vô huyệt "Phúc Trung" nơi bụng, huyệt đạo còn có tên "Trung Đan Điền", là trọng địa của mạch Phế, nếu bị điểm vào, không chết cũng trọng thương.
Lạc Chi Dương nghĩ Trúc Nhân Phong thể nào cũng tránh né, đâu ngờ, đầu gậy vừa chọc vào, đã bị cắt đứt gọn một khúc.
Lạc Chi Dương còn chưa kịp vui mừng, đã cảm giác chỗ bị điểm cứng rắn như một tấm sắt, đầu gậy chạm vô đã bị một luồng nội kình từ trong cơ thể Trúc Nhân Phong chặn đứng lại, nghe 'sột' một cái, gậy đã gẫy làm đôi.
--- hết chương 13 ---