Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Căn phòng không bật đèn nên bên trong tối đen như mực, Hàn Phi vừa bước chân vào phòng, từ trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một luồng khí lạnh lẽo xẹt tới, một thanh chủy thủ sắc bén bay thẳng về phía cổ của hắn!
Bất quá luồng khí lạnh lẽo đó vừa xuất hiện thì cũng ngay lập tức biến mất, một giọng nói hơi có phần do dự vang lên:
- Ca ca?
- Là ta!
Hàn Phi mỉm cười nói:
- Tiểu Mễ, ta đã về rồi!
- Ca ca!
Cùng với một tiếng hô đầy kinh ngạc là một bóng người nhỏ nhắn đột nhiên xuất hiện nhào vào lòng hắn. Hàn Phi cười ha hả, vươn tay nhẹ nhàng xoa cái đầu nho nhỏ của Tiểu Mễ nói:
- Muội chưa ngủ à? Sao không thắp đèn lên?
- Ta sợ lắm! Mấy ngày nay ngày nào gia gia cũng phái người đến tìm Tiểu Mễ.
Tiểu Mễ thủ thỉ, thân thể gầy yếu run lên nhè nhẹ.
- Không sao đâu! Có ta ở đây, không ai có thể thương tổn muội cả!
Hàn Phi vỗ vỗ lưng của nàng đầy yêu thương, tiện tay đóng cánh cửa phòng đang mở toang lại.
Xem ra người khống chế Tiểu Mễ trước kia đã tìm đến cửa rồi. Bất quá Tinh Thần Chi Dạ quả nhiên là danh bất hư truyền, đối phương cũng không dám làm càn ở tại lữ quán.
Dìu Tiểu Mễ vào phòng khách ngồi lên chiếc ghế bành xong, Hàn Phi vòng tay ra sau lôi Ốc Kim vẫn giấu kín trong bọc hành lý sau lưng ra, cười nói: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
- Muội nhìn nè. Ta mang về cho muội cái gì đây?
- Oa! Là một chú chó nhỏ thật dễ thương!
Vừa thấy Ốc Kim vô cùng khả ái là một đôi mắt to tròn của Tiểu Mễ lập tức sáng lên, vội vã vươn hai tay ôm lấy nó.
Nếu Ốc Kim còn là Hoàng kim lang vương như trước đây thì làm sao có thể cho phép một kẻ yếu ớt như Tiểu Mễ gần gũi mình. Thế nhưng hiện tại nó cùng Hàn Phi tâm linh tương thông nên biết thân phận của nữ nhân như con mèo nhỏ trước mặt này rất không bình thường. Cho nên nó không bài xích mà ngược lại còn để mặc cho Tiểu Mễ ôm chặt vào lòng.
Khoảnh khắc này! Tiểu Mễ thể hiện ra dáng vẻ ngây thơ đặc trưng của một tiểu cô nương, hoàn toàn không còn chút hung hăng nào khi đánh lén lúc nãy. Nàng thân thiết với Ốc Kim đến nỗi ngay cả Hàn Phi cũng cảm thấy có chút khó chịu.
- Nó tên là Ốc Kim. Là chiến sủng ta tìm được trong sa mạc, rất lợi hại!
Hàn Phi nói:
- Sau này nó sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ muội cho tốt.
Sau khi thôn phệ linh tinh của sa trùng Ốc Kim đã tiến giai thành công. Tuy rằng Hàn Phi không biết chiến lực hiện tại của nó như thế nào, nhưng chắc chắn so với khi còn là tứ giai đã mạnh hơn không ít. Ít nhất cũng có thực lực tương đương với đại địa võ sĩ sơ cấp, chỉ cần không đụng phải cường địch, bảo hộ Tiểu Mễ hẳn là vấn đề không lớn.
Bất quá Tiểu Mễ lại lộ ra vẻ nghi hoặc. Nhìn ngang nhìn dọc thì hình dáng Ốc Kim đều không giống như là chiến sủng cường hãn. Sự hoài nghi của nàng làm Ốc Kim rất là bất mãn, nhe răng nhếch miệng sủa vài tiếng, làm Tiểu Mễ vui vẻ cười khanh khách.
Đùa giỡn một hồi Tiểu Mễ đột nhiên nhớ tới việc gì đó, lấy từ trong người ra một túi tiền bằng da thú rồi đỏ mặt ấp úng:
- Ca ca, tiền cơm của lữ quán này quá đắt. Ăn một bữa ít nhất cũng phải hết mười kim tệ. Ta một ngày chỉ ăn một bữa, nhưng...
Ăn cũng có chi phí tối thiểu? Hàn Phi nhất thời có chút không biết nói gì, thật là biết cách chém người mà, có lẽ đây cũng chính là con đường làm giàu của Tinh Thần Chi Dạ lữ quán, cái giả của việc được cung cấp dịch vụ đảm bảo an toàn đương nhiên là phải mắc mỏ.
Hắn lắc đầu nói:
- Việc này thật sự là ta cũng không ngờ tới. Mấy bữa nay thật ủy khuất cho muội rồi. Yên tâm đi, ta không thiếu tiền.
Dừng một chút, Hàn Phi hỏi:
- Tiểu Mễ, muội có biết chung quanh đây có chỗ nào thu mua mấy thứ tài liệu như linh tinh không? Lần này ta vào sa mạc có một chút thu hoạch muốn bán.
Tiểu Mễ trả lại túi tiền chẳng còn bao nhiêu cho hắn, ngay bản thân Hàn Phi khi cảm nhận số tiền trong túi cũng cảm thấy ngượng ngùng. Những gì còn lại e là chỉ đủ để trả chi phí tối thiểu cho một bữa cơm trong lữ quán. Bất quá với giá tiền của những thứ trong nhẫn trữ vật của hắn còn lo thiếu sao?
Tiểu Mễ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trong thành có rất nhiều cửa hàng thu mua linh tinh và tài liệu. Ta nhớ rõ bên cạnh lữ quán có một nhà cửa hàng, cũng là của Tinh Thần Chi Dạ. Trước đây Tiểu Mễ từng theo gia gia đến đó một lần.
- Nếu như ca ca muốn tự mình bán. Quảng trường trung tâm mỗi ngày đều có rất nhiều nơi bày bán, muốn bán ở đâu cũng được, chỉ cần đóng đủ tiền thuế là được. Chẳng qua bán ở đó rất dễ bị người ta chú ý.
- Hiểu rồi!
Hàn Phi xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng nói:
- Đã khuya rồi, muội đi ngủ sớm một chút đi. Ngày mai ta bán vài thứ rồi sẽ dẫn muội ra ngoài ăn một bữa no say!
Tiểu Mễ ngoan ngoãn gật đầu, nàng ôm Ốc Kim hỏi:
- Ca ca, buổi tối ta có thể ôm Ốc Kim cùng đi ngủ được không?
Hàn Phi cười nói:
- Đương nhiên là được, đi thôi!
Đợi đến khi Tiểu Mễ ngủ rồi thì Hàn Phi mới quay trở về phòng của mình. Việc đầu tiên hắn làm tắm một trận cho sướng, vứt bỏ quần áo rách rưới bẩn thỉu đang mặc trên người, thay một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình rồi ngồi xếp bằng trên sàn nhà.
Huyền công vận chuyển, tâm thần nhập định, thế giới trong cơ thể từ từ hiện ra trong thức hải của Hàn Phi.
Trải qua hơn một năm cần cù tu luyện, nội khí nguyên thần trong khí hải trong đan điền của hắn đã từ lúc ban đầu là lớn bằng trái nhãnđến bây giờ đã biến thành to như nắm tay trẻ con, tỏa ra hào quang sáng ngời chói cả mắt.
Nguyên thần võ thai tu luyện đến mức này rồi thì cho dù có đưa vào thêm bao nhiêu tiên thiên chân khí cũng không to thêm mảy may nào cả, đã đạt đến bình cảnh không thể đột phá. Nói cách khác bây giờ cho dù khổ luyện ngày đêm, tối đa cũng chỉ là tăng cường mức độ ngưng tụ thành thực chất của nội khí, đối với cảnh giới không có bất cứ tác dụng đề thăng gì cả.
Bất quá Huyền Môn Sinh Tử quyết được xưng là nghịch thiên thần công, cảnh giới càng cao càng khó đột phá. Hắn tu luyện lại mới bất quá được chừng năm năm đã đạt đến tầng thứ tư đỉnh phong, tuyệt đối là một kỳ tích không nhỏ.
Đến đỉnh dễ đột phá khó. Trong chuyến lữ hành trên sa mạc vừa rồi, trong trận chiến với Tê giác phệ kim sa trùng, khoảnh khắc cuối cùng hắn đã kích phát tất cả tiềm lực trong cơ thể đích tiềm lực, chính khi đó đã mơ hồ xuất hiện dấu hiệu đột phá. Nhưng duy trì liên tục không được bao lâu đã biến mất, làm hắn tiếc nuối mãi không thôi!
Bất quá Hàn Phi cũng hiểu sâu sắc đạo lý dục tốc bất đạt, nhanh quá hỏng việc. Nếu như cứ dốc hết sức cố cưỡng cầu việc đột phá cảnh giới thì trái lại càng thêm không dễ thành công, nói không chừng còn có thể tạo thành huyền công phản phệ, được không đủ đề bù mất.
Hắn trấn định hoàn toàn tâm thần, xóa bỏ tất cả tạp niệm, hắn tiến vào trạng thái hồn lìa khỏi xác, vật vờ phiêu lãng quên cả thời gian.
Khi Hàn Phi mở mắt ra tỉnh lại, đêm dài đằng đẵng đã trôi qua tự khi nào. Ánh dương quang rực rỡ xuyên qua ô cửa thủy tinh chiếu vào phòng, năm màu thủy tinh được ánh nắng phản chiếu lung linh trên mặt đất.
Hắn co người lại rồi đột nhiên bật dậy. Gân cốt toàn thân nhất thời vang lên những tiếng lách cách li ti. Tinh, khí, thần trong nháy mắt sung mãn cực độ, ngay trong quần cũng nhô lên một khúc cây!
Cười khổ một tiếng, Hàn Phi vào phòng tắm rửa mặt, khi đi ra đã thay một bộ quần áo mới.
Tiểu Mễ vẫn đang ôm Ốc Kim ngủ say trên giường. Tiểu nha đầu có lẽ đã lâu lắm rồi không được ngủ ngonb như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thể hiện rõ tất cả sự thư thái như trút bỏ một gánh nặng.
Hàn Phi không đánh thức nàng mà âm thầm rời phòng ra ngoài.
Cửa hàng Tinh Thần Chi Dạ mà Tiểu Mễ nói ở ngay bên cạnh cách lữ quán không xa. Tòa kiến trúc cao cao nối liền với lữ quán thành một quần thể. Mặt tiền cửa hàng cũng không tính là quá lớn, lại càng không nằm trên con đường chính phồn hoa nào cả, rất có hàm ý rằng rượu thơm không sợ ngõ nhỏ, quán ngon không sợ vắng người.
Khi Hàn Phi đến, cửa hàng vừa mới mở cửa, mấy người phục vụ cũng không có bao nhiêu người. Nhân viên cửa hàng nho nhã lễ độ lễ phép mời Hàn Phi đến phòng khách ở bên cạnh đợi một lúc, đồng thời còn bưng lên một chén trà sữa nóng hầm hập, chẳng có chút nào chậm trễ bởi vì bộ quần áo tầm thường không bắt mắt mà hắn đang mặc.
Đợi một lúc, một lão già râu tóc trắng xóa mặc trường bào đi ra, vừa đi vừa cười vừa nói:
- Xin hỏi các hạ, có chuyện gì cần hỗ trợ? Bản tọa là Dạ Thu Thành, là một troong những người quản lý của cửa hàng. Mấy tên giám định sư của cửa hàng có lẽ phải muộn hơn một chút mới đến. Nếu muốn bán thứ gì có thể nói trước với ta cũng được? Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
- Ta muốn bán vài thứ!
Hàn Phi nói ngay vào vấn đề.
Lão già nhìn thoáng qua cái bao lớn trên người Hàn Phi, gật đầu nói:
- Có thể, cửa hàng chúng ta chuyên môn thu mua các loại linh tinh và tài liệu, giá cả tuyệt đối hợp lý.
Nói xong, lão già ngồi xuống đối diện Hàn Phi, nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh.
Hàn Phi nắm tay lại, thò vào ngực lấy ra một cái túi da thú nhỏ, đổ tất cả mọi thứ bên trong lên trên bàn uống trà. Tức thì hào quang tỏa ra rực rỡ, rõ ràng là linh tinh đủ loại màu sắc.
Lão giả vươn tay đảo qua đám linh tinh một chút, trong mắt toát ra một chút thất vọng:
- Chỉ có thế này thôi sao?
- Xem nó trước đi. Những thứ này có thể bán được bao nhiêu?
Hàn Phi bình tĩnh nói. Những linh tinh này hầu hết là những thứ hắn thu hoạch được trên đường trở về. Ngoài ra còn có những thổ lang tinh linh vốn được phân chia cùng đám người Khang Đặc, số lượng cũng không nhiều.
- Hai viên linh tinh tam giai thượng phẩm hỏa thuộc tính, một viên linh tinh tam giai trung phẩm thổ thuộc tính, nhị giai...
Lão già rất là tùy ý đọc ra phẩm giai của những linh tinh trên bàn, cuối cùng nói:
- Theo giá thị trường, ta có thể trả một vạn ba nghìn năm trăm kim tệ mua toàn bộ chỗ này.
Do vị trí và hoàn cảnh đặc biệt của thành Ba Tư Đặc mà linh tinh thu mua ở đây so với các thành thị khác trên đại lục thấp hơn không ít. Điểm này Hàn Phi đã sớm nghe Khang Đặc nói qua, cho nên cũng không có tính toán nhiều mà đồng ý luôn.
Nếu như ở trong Tinh Thần lữ quán lâu dài, chi phí mỗi ngày không ít, chừng này tiền cũng đủ để hắn và Tiểu Mễ sống một thời gian rất dài.
Suy nghĩ một chút, Hàn Phi mở cái bao lớn vẫn mang bên người ra, từ trong bao lấy ra một khối rất nặng mà vàng sậm đặt xuống:
- Xin hỏi, cái này các ngươi có mua không?
Thấy hắn lấy cái gì đó ra từ trong bao, Dạ Thu Thành không khỏi có chút sửng sốt, lông mày hơi nhíu lại.
Vật này lớn chừng bằng cái gương, nhìn qua như một tấm kim loại lớn, dày chừng hai ngón tay, toát ra vẻ sáng bóng đặc trưng của kim loại, trên bề mặt điểm xuyết vài vết xước nhỏ màu bạc.
Đấy chính là lớp vỏ mà Hàn Phi lột ra từ trên người Tê giác phệ kim sa trùng. Đây là một phần của lớp vỏ ở vùng eo nhỏ nhất, những vết xước trên bề mặt là do trong quá trình lột vỏ không cẩn thận lưu lại. Tổng cộng Hàn Phi định bán ra lần này là ba khối. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Mang ra cho cửa hàng không chỉ đơn giản muốn bán lấy tiền, mà quan trọng hơn là Hàn Phi muốn thông qua đối phương hiểu rõ hơn một chút công dụng và giá cả thực tế của lóp vỏ này. Hắn cũng không thể để nhiều tấm vỏ như vậy chiếm đầy không gian nhẫn trữ vật.
Cẩn thận đánh giá tấm vỏ một lúc, sắc mặt Dạ Thu Thành dần dần trở nên nghiêm trọng. Đầu tiên là hắn cẩn thận cân đo trọng lượng lớp vỏ, sau đó gõ nhẹ lên nó vài cái, cuối cùng rút ra một thanh đao nhỏ cực kỳ tinh xảo ra sức đâm lên lớp vỏ mấy cái.
- Xin hỏi các hạ, ngài có thể nói cho ta biết thứ này ngài kiếm được từ đâu hay không?
Dạ Thu Thành đột nhiên mở miệng hỏi.