Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-Tiểu Mễ! Hàn Phi một tay ôm lấy nàng ở trong lòng, vui vẻ vô cùng.
Phỉ Qua cũng không nói dối, tiểu Mễ ở đây được chiếu cố hiển nhiên không tồi, thay quần áo mới trông như búp bê. Nàng chôn đầu vào trong lòng Hàn Phi, trong mắt tràn đầy nước mắt trong suốt:
-Ca ca, người cuối cùng cũng trở về rồi, tiểu Mễ rất sợ!
-Không có việc gì rồi!
Hàn Phi cười ha hả, nhẹ nhàng vỗ mái tóc của nàng.
-Xin hỏi, ngươi là ca ca của tiểu Mễ sao?
Một thanh âm non nớt truyền vào trong tai của Hàn Phi. Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô bé chừng mười tuổi đang mở to đôi mắt đen lúng liếng ngước đầu nhìn hắn, dáng vẻ vô cùng khả ái.
-Đúng vậy, bé là chất nữ của Phỉ Qua đó sao?
Hàn Phi mỉm cười thả tiểu Mễ xuống, cô bé cầm tay tiểu mễ cố sức kéo kéo gật đầu nói rằng:
-Đúng vậy, ta tên là Elise, vị đại ca ca, ngươi có thể cho ta xem ốc kim không?
Thấy hình dạng hai người giống như bạn bè tốt, Hàn Phi cười cười nói:
-Ốc kim ta không mang tới, lần sau mang cho bé xem nha? Tiểu Mễ, muội cùng Elise đi chơi đi, ca ca còn chuyện phải làm.
-Vâng, ca ca!
Tiểu Mễ rất nhu thuận đáp ứng, sau đó cùng Elise chạy vào trong phòng khách, vừa chạy vừa cười khanh khách như chuông bạc.
Mà bên cạnh, Phỉ Quan đang đối mặt với sự phẫn nộ của thiếu nữ ăn mặc như công chúa, thật vất vả lắm mới dẹp được lửa giận trong lòng đối phương, giới thiệu cho Hàn Phi:
-Đây là muội muội Lạc Lệ Ly của ta, người này chính là Hàn Phi.
Thiếu nữ khôi phục bình tĩnh, thi lễ với Hàn Phi. Hàn Phi vội vã hoàn lễ:
-Lạc Lệ Ny tiểu thư, thực sự xin lỗi, không biết hôm nay là sinh nhật của tiểu thư, thật không chuẩn bị được lễ vật gì thích hợp.
-Ngài tới đây là vinh hạnh của ta, lễ vật cũng không trọng yếu.
Lạc Lệ Ny khéo léo trả lời, nhưng mà tiếp theo nàng trừng mắt nhìn Phỉ Qua nói:
-Nếu sai, cũng là do lỗi của ca ca ta.
Lúc giới thiệu hoàn tất, Lạc Lệ Ny khách khí mời Hàn Phi tham gia bữa tiệc sinh nhật của nàng, Hàn Phi tự nhiên phải đáp ứng.
Trong đại sảnh của biệt thự đang cử hành một hồi lễ hội long trọng, cả trai cả gái áo mũ chỉnh tề đang nhảy múa ca hát. Còn có những đám túm năm tụm ba ngồi cùng một chỗ nói chuyện, bầu không khí phi thường vui vẻ. Tham gia vũ hội đại đa số đều là thanh niên trẻ tuổi, hoàn toàn là đám con dòng cháu giống.
Hàn Phi không nhận ra ai cả, hắn cùng Phỉ Qua ngồi một chỗ trò chuyện.
-Vốn lão nhân nhà ta muốn gặp ngươi một chút, nhưng mà tối nay lão lại có việc rồi, ngay cả sinh nhật của Lạc Lệ Ny cũng không thể tham gia!
Phỉ Qua nhún vai nói rằng:
-Hiện giờ ngươi cũng nhìn thấy tiểu Mễ rồi, ta không lừa ngươi chứ?
-Chỉ cần ngươi nguyện ý, tối nay có thể mang nàng trở về, mặc kệ ngươi có đáp ứng xuất chiến dùm gia tộc ta hay không?
Hàn Phi trầm mặc trong một lúc rồi chậm rãi nói rằng:
-Ta đã quyết định rồi, ta nguyện ý thay các ngươi khiêu chiến Áo Nhĩ Đức Tư, thế nhưng ta có một yêu cầu.
-Ngươi nói, chỉ cần hợp lý, ta có thể thay mặt lão nhân gia nhà ta đáp ứng ngươi!
Phỉ Qua hai mắt nhất thời sáng ngời.
Việc Áo Nhĩ Đức Tư phản bội lại gia tộc La Tư Nhĩ Đức mà nói, thực lực tổn thất không bằng tổn thương danh vọng. Tuy rằng Áo Nhĩ Đức Tư còn chưa có sửa thành họ La Tư Nhĩ Đức, nhưng trên một ý nghĩa nào đó hắn đã là một thành viên của gia tộc La Tư Nhĩ Đức rồi. Thế nhưng hắn phản bội không thể nghi ngờ là một lần đả kích với tôn nghiêm cùng vinh dự của gia tộc.
Phiền phức nhất chính là thực lực của Áo Nhĩ Đức Tư, gia tộc La Tư Nhĩ Đức nhất thời không tìm ra được đối thủ đánh bại hắn. Nếu như danh ngạch tới thâm uyên bị bị bởi Áo Nhĩ Đức Tư. Gia tộc La Tư Nhĩ Đức không thể nghi ngờ trở thành một trò cười ở thành Ba Tư Đặc này, đây là chuyện không thể tha thứ được.
Mà Hàn Phi ngang trời xuất thế, làm cho gia tộc La Tư Nhĩ Đức thấy được một cơ hội thay đổi. Không thể không nói những gia tộc nghìn năm ở nơi này nhạy cảm không gì sánh được. Cho nên Phỉ Qua mới nhanh chóng tận lực mượn hơi của Hàn Phi như vậy. Hắn đại biểu cho quyết tâm cùng ý chí của gia tộc La Tư Nhĩ Đức.
-Ngoại trừ một cái danh nghạch tiến vào thế giới thâm uyên ra.
Hàn Phi nói rằng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Ta mong muốn gia tộc các ngươi có thể chiếu cố tiểu Mễ một thời gian. Nếu như nàng thích ở chỗ này, ta mong muốn nàng có thể trở thành một thành viên của gia tộc La Tư Nhĩ Đức các ngươi.
Yêu cầu này là Hàn Phi sau một đoạn đường suy nghĩ tới, hắn đối với gia tộc La Tư Nhĩ Đức cũng không có gì cần phải cầu cả. Mà hắn đã định trước sẽ không ở lâu trong thành Ba Tư Đặc. Một khi thực lực hoàn toàn đột phá, sẽ lập tứ đi tới Huy Quang đế đô để truy tầm võ đạo đỉnh cao.
Con đường phía trước hung hiểm khó dò, thế nên không thể mang theo tiểu Mễ được. Nếu như nàng có thể được gia tộc La Tư Nhĩ Đức tiếp thu cùng bồi dưỡng, không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất rồi.
Mà yêu cầu này của Hàn Phi làm Phỉ Qua có chút im lặng, La Tư Nhĩ Đức là gia tộc gì? Là một trong bảy thế lực lớn nhất của thành Ba Tư Đặc này. Là người đại biểu của đám nguyên dân trong sa mạc, một cái lời hứa của gia tộc đối với rất nhiều người là một mơ ước tha thiết. Không ngờ bị Hàn Phi tiêu sài đơn giản như vậy.
Đương nhiên, Phỉ Qua cũng không có khả năng nhảy lên mắn Hàn Phi ngu xuẩn. Yêu cầu này đối với gia tộc La Tư Nhĩ Đức không đáng kể chút nào, hơn nữa có tiểu Mễ sẽ làm cho gia tộc có quan hệ với một thiên tài võ sĩ, thực sự là quá lời rồi! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Không có vấn đề gì, từ nay về sau tiểu Mễ là muội muội thứ ba của ta. Ta có thể đảm bảo nàng nhận được đãi ngộ giống như thành viên trực hệ trong gia tộc.
Phỉ Qua không chút do dự nói rằng:
-Mà không cần phải gánh chịu nhiều trách nhiệm lắm!
Một lời đã quyết, song phương đã chính thức đạt thành hiệp nghị. Phỉ Qua nâng chén nói rằng:
-Tới, cụng ly vì hữu nghị cùng hợp tác của chúng ta!
Hai chén thủy tinh trong suốt nhẹ nhàng cụng vào nhau, phát ra thanh âm thanh thúy. Rượu vang đỏ phảng phất như tràn đầy máu vậy.
Sau ba ngày, chiến thần luyện võ trường, trong một ghế lô, Hàn Phi gặp được tộc trưởng của gia tộc La Tư Nhĩ Đức. Một trong bảy đầu sỏ của thành Ba Tư Đặc, Lôi Mông hầu tước.
Vị đại nhân tay cầm quyền cao, danh tiếng hiển hách này mới chỉ có tầm bốn mươi tuổi, vóc người khôi ngô to lớn, đôi mắt màu đen đầy khí độ. Hắn chỉ tùy tiện ngồi trên ghế sô pha, một cỗ khí thế vô hình tự nhiên lộ ra ngoài. Làm cho người ta phải ấn tướng sâu sắc nhất không thể nghi ngờ chính là đôi tròng mắt của hắn. Nó thâm trầm như bầu trời đêm vô ngần, nhìn kỹ còn thấy được những vì sao sinh diệt, làm cho người ta căn bản không dám nhìn gần.
Phỉ Qua phóng túng nhưng ở bên cạnh hắn cũng không dám hen suyễn một ngụm, vẻ bất cần đời trên mặt cũng biến mất từ lâu. Ngồi trên lô ghế còn có vài trưởng lão trong gia tộc, đồng dạng cũng rất cung kính.
Đợi khi Hàn Phi hành lễ xong, hắn mới gật đầu trả lời:
-Mong muốn trận đấu này ngươi đừng làm cho ta thất vọng, Áo Nhĩ Đức Tư phải chết!
Một từ “chết” trong miệng hắn phun ra, toàn bộ nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống tới độ không.
-Như ngài mong muốn!
Hàn Phi mặt mũi tỉnh bơ trả lời.
Thiên không võ sĩ! Chỉ có thiên không võ sĩ mới có uy nghiêm cùng khí thế như vậy. Vị gia chủ của gia tộc La Tư Nhĩ Đức này thực lực bí hiểm, không thể nghi ngờ là một trong những người mạnh nhất mà Hàn Phi đã từng gặp, thậm chí ngay cả Hàn Thiên Quân cũng có chút không bằng.
-Tốt!
Lôi Mông trong mắt toát ra một tia thỏa mãn:
-Ta ở đây nhìn ngươi, ngươi có thể đi chuẩn bị rồi.
Phỉ Qua len lén ngẩng đầu, đánh mắt hướng về phía Hàn Phi một cái.
Trận chiến của Hàn Phi cùng Áo Nhĩ Đức Tư được an bài vào buổi tối nay, là trận chiến cuối cùng. Lúc này trong đấu trường đã là trận quyết đấu thứ năm rồi. Khán giả đầy tràn khán đài đang như si như mộng cổ vũ khuyến khích hò hét nhiệt liệt với võ sĩ mình thích, không khí đã nóng tới cực điểm rồi.
Phòng nghỉ của các võ sĩ quyết đấu được thiết kế ở bên dưới khán đài. Trong lúc Hàn Phi đi vào bên trong còn nhìn thấy một võ sĩ trẻ tuổi, đó là người khiêu chiến thứ sáu.
Võ sĩ này tuổi còn rất trẻ, trong tay nắm một thanh trọng kiếm. Hắn cúi đầu ngồi trên ghế dài, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, Hàn Phi đi tới hắn cũng không chút quan tâm. Chỉ nhìn sàn nhà, phảng phất như nơi đó có một bí mật cần khai quật.
Hàn Phi chú ý tới, tay cầm kiếm của hắn run lên nhè nhẹ, bạo lộ ra tâm trạng khẩn trương. Tiếng vỗ tay bên ngoài càng lớn, biên độ run của tay hắn cũng càng lớn hơn.
Ngồi xuống trước mặt đối phương, trong lòng Hàn Phi đột nhiên dâng lên một chút thương hại. Không chỉ là vì tên võ sĩ trước mặt này, mà cũng là vì mình.
Những võ sĩ tới đây quyết đấu sinh tử này, có lẽ vì tiền tài, vì vinh dự, hoặc để đột phá bình cảnh của mình, hoặc vì mỹ nhân ưu ái mà đặt cược chính sinh mạng của mình. Tất cả đều là nô lệ bị dục vọng chi phối.
Hàn Phi cũng không ngoại lệ, hắn không có tư cách cười nhạo đối phương, bởi vì hắn cũng có dục vọng muốn truy cầu. Nhưng mà hắn đem hết số phận nắm chặt trong tay mình thôi.
Không biết vì sao, Hàn Phi mơ hồ có cảm giác, trong lúc quyết đấu sinh tử này là cơ hội hắn cải biến. Hệt như lúc Tiểu Mễ xuất hiện, giống như một bàn tay to lớn vô hình, phảng phất như muốn triệu hoán hắn tới cái thế giới thâm uyên thần bí khó dò kia.
Cho nên, Áo Nhĩ Đức Tư phải chết! Hàn Phi trong mắt xẹt qua một tia sát khí.
Võ sĩ đối diện cảm giác được sát khí của hắn lộ ra, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này bên ngoài tiếng hô đã tới đỉnh, một võ sĩ từ bên ngoài đi vào trong nói rằng:
-Trận chiến thứ năm đã kết thúc, ngươi lập tức có thể lên đấu trường, chúc may mắn!
Võ sĩ cả người chấn động, không kìm được mà nắm chặt lấy vũ khí trong tay. Hàn Phi đột nhiên cười cười nói:
-Mong ngươi có thể chiến thắng đối thủ, sống trở về!
Võ sĩ lập tức ngẩn người, cảm kích gật đầu. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi nhanh về phía cánh cửa quyết định sinh mệnh của mình ở phía trước.
Cửa mở, thanh âm chợt to hơn nhiều, những thanh âm hỗn tạp dũng mãnh truyền vào làm cho người ta không tự chủ được mà trở nên kích động.
Hàn Phi hít một hơi dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thanh âm chung quanh dường như biến mất. Hàn Phi lúc này đã chìm vào trong thức hải vô ngần, kình khí hùng hồn ở trong đan điền bắt đầu xoay tròn!