Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Băng qua khu rừng cây rậm rạp cỏ mọc um tùm, lao ra sơn cốc núi non trùng điệp, nơi đúng là một vùng quê mênh mông. Ốc Kim gầm gừ gia tăng tốc độ đến mức cực đại, mang Hàn Phi trên lưng lao thẳng như tia chớp, bỏ lại sau lưng xa xa hơn mấy chục quái thú thâm uyên tập kích.
Tốc độ chạy của nó không thua kém gì con tuấn mã Phi Hỏa, như kình phong đập vào mắt, trong ánh sáng của mặt trăng hp trong lòng đại sướng, chân khí bẩm sinh mạnh mẽ tràn đầy, nguyên thần trong đan điền cũng vậy mà sôi sục hẳn lên!
Thảo nguyên hố sâu rộng lớn mênh mông, cây cao hơn nữa người đong đưa theo gió phát ra âm thanh, xa xa tiếng gào thét của mãnh thú truyền đến Hàn Phi khẽ huýt gió nương theo.
Hàn Phi lại một lần cảm thấy xuất hiện thời cơ đột phá, chỉ tiếc là gần như không có cách nào đập nát cái bức tường tứ trọng thiên, cũng không quá cưỡng cầu, điều khiển Ốc Kim thõa thích rong ruổi, cuối cùng dừng chân trước cái hồ lớn trước mặt.
Hồ nước trên thảo nguyên to lớn đến nổi không nhìn thấy biên giới, Hồ Quang Kích Diễm, gió từ thảo nguyên thổi qua mặt hồ, mang theo chút ngân lân, một con thủy quái không biết tên đột nhiên từ trong nước nhảy lên cao mấy thước mới nặng nề đáp xuống, sự tiếp đất phát ra tiếng động vang trời phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh.
Hàn Phi từ trên lưng Ốc Kim xoay người xuống, vụt chạy hơn mười dặm, toàn thân Ốc Kim vãi đầy mồ hôi, nhưng mải mai nó không có vẻ gì là mệt mỏi, đưa chân nhảy nhảy lên mặt hồ như đang ngịch nước.
Hàn Phi từ từ bình tĩnh trở lại ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh trên mặt hồ, sau khi tiếp xúc sơ bộ với thế giới thâm uyên, hắn muốn nghĩ tới một chuyến hành động mạo hiểm này.
Một năm truyện tống trận thượng cổ chiến thần thần điện khai mở một lần, sau bảy ngày hoàn toàn đóng lại, cho nên người được vào truyện tống trận chỉ có thời gian bảy ngày tìm đường ra, giả như bỏ qua thời khắc cuối cùng, vậy thì chỉ có thể ở trong này đợi đến một năm sau mới có thể ra ngoài.
Trăm ngàn năm nay, không phải không có người có thể ở trong thế giới thâm uyên một năm, nhưng trong cảnh sống khốn cùng như vậy không chỉ muốn tiếp tế, may mắn cũng đạt tới cực điểm mới được.
Hàn Phi thật không muốn ở lại thế giới thâm uyên này một năm, bất quá do trước đây mục tiêu đột phá tứ giai đã thực hiện trong quyết đấu rồi, cho nên lúc này hắn đem mục đích của mình đặt vào bí quyết huyền môn sinh tử, xem xem có cơ hội đánh vỡ cái bình phong này.
Đệ ngũ trọng huyền môn sinh tử quyết luyện thần thành thành hư, một khi nguyên thành vũ thai luyện thành nguyên hình, thì có thể dùng nguyên khí thiên địa để công kích, phòng ngự, ẩn núp, sức mạnh vô địch vô thế phá, trăm độc không thể xâm phạm, có tồn tại cao thủ giang hồ thời đó. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Phi tự tin vào cảnh giới ngày quan trọng thứ năm kết hợp với sức mạnh võ sĩ hải dương ngũ giai, tuyệt đối có thể khiêu chiến võ sĩ thiên không, với tài năng của hắn có thể liệt vào hàng tầng lớp võ lực mạnh nhất thế giới, có thể làm được những chuyện mà mình muốn!
Biển rộng cá mặc bơi, trời cao chim mặc bay, theo đuổi con đường võ đạo có lẽ là cả một đời người, nhưng Hàn Phi cũng hy vọng có thể mang theo một bóng người mà mình quý mến cùng kề vai sát cánh rong ruổi khắp nơi, đem mỗi bước chân in dấu vào khắp ngõ ngách của đại lục, xem xem thế giới này cuối cùng rộng lớn bao nhiêu!
- Ý tưởng rất thú vị!
Một giọng nói của u linh bất thình lình từ trong đầu Hàn Phi phát ra, sự xuất hiện của nó khiến cho Hàn Phi cơ hồ từ đang ngồi trên tảng đá nhảy đứng lên, cố giữ bình tĩnh, không nhịn được sắc mặt cực kỳ kinh ngạc.
Giọng nói này Hàn Phi đã từng nghe qua một lần, một lần cũng đủ khiến cho hắn khắc cốt ghi tâm khó mà quên được, sau này từng nghĩ tới nhiều lần cũng không nghĩ ra giọng nói đó là từ đâu đến, đến bây giờ nhất thời quên mất lại xuất hiện nữa!
Không phải ảo giác, tuyệt đối không phải là ảo giác, Hàn Phi hít một hơi thật sâu rồi thở dài ra, cố trấn tĩnh mình lại, chậm rãi mở miệng hỏi:
- Ngươi là ai, người từ đâu đâu đến?
Hắn vốn tưởng cho rằng cái giọng nói này không trả lời mình, giống như lần trước đột nhiên xuất hiện biến mất kỳ lạ, nhưng hắn sai rồi!
- Ta là ai!
Cái giọng nói đó lại trả lời, ta cũng nhanh quên ta mình là ai rồi, ngươi muốn hỏi ta ở đâu, ta có thể nói cho ngươi biết, ta đang ở trong cơ thể của ngươi!
Gặp quỷ rồi! Hàn Phi chừng như không tin nổi vào tai của mình, làm thế nào có một người tồn tại trong cơ thể của hắn, chẳng lẽ trên cơ thể hắn còn có một linh hồn khác tồn tại, đó là chuyện hoàn toàn không thể, nếu như thật là như vậy, thần hồn mạnh thêm, thần thức nhạy bén thêm, tuyệt không bị người thần hồn chiếm được mà không có cách phát giác.
- Ngươi đang nói đùa phải không?
Hàn Phi không khỏi buột miệng hỏi, trực giác của hắn cho rằng một cường giả siêu phàm đang đùa giỡn với mình.
- Ha ha!
Giọng nói thần bí trở nên trong trẻo, lại một một chút ngữ điệu của nữ nhân:
- Võ sĩ, ta không cần thiết phải lừa ngươi, quả thật mà nói, ta đang trong tinh khí hải của ngươi, ngươi không phải đã đừng ngượng ép hấp thụ một viên truyền thừa linh tinh chiến thần quang huy sao?
Tiên sư nó! Hàn Phi mắng thầm hai từ này trong bụng, chiến thần quang huy? Trong di bảo của Dạ Vũ Đế lại phong ấn một linh hồn sao?
Phải nói trong cơ thể của hắn, chỉ có khối chiến thần quang huy đó trong tinh khí hải không bị nắm giữ, do lo lắng lọt vào cắn trả, hắn vẫn không dám chạm vào, cái giọng nói này e rằng bắt nguồn từ đó mà ra!
- Ngươi làm thế nào biết ta đang nghĩ gì tại sao ngươi lại bị phong ấn bên trong?
Hàn Phi có chút mơ hồ, hắn dù sao cũng trải qua ba kiếp, đối với những câu chuyện thừa thụ năng lực ly kỳ như vậy tự nhiên tương đối mạnh mẽ, đổi lại là người bình thường e rằng chỉ cho rằng thần lực của mình bị rối loạn.
- Ta biết ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng ta vừa có được năng lực vừa đủ hoàn toàn minh mẫn, chính ta cũng có rất nhiều nghi vấn, cho nên không cần vội vã.
Giọng nói ôn tồn:
- E rằng là trong khoảng thời gian rất lâu, ta cũng cần phải ở tạm trong tinh khí hải của ngươi, cho nên trong thời gian dài sẽ làm chúng ta sẽ hiểu nhau hơn.
- Tin tưởng ta, ta sẽ không uy hiếp ngươi, ngươi cũng không muốn thử đem ta bỏ đi hoặc thủ tiêu, bởi vì như vậy đối với ta đều không có lợi.
Tuy rằng khẩu khí bình tĩnh thương lượng, nhưng trong khẩu khí lại mang sự kêu ngạo khó mà diễn tả được, dường như nó là sự ban ơn đến từ cửu thiên chí tôn, mang theo uy phong chất vấn không khoan dung.
Đối với khẩu khí này, Hàn Phi vô cùng khó chịu, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai, ngươi nói cái gì là cái gì, ta vẫn không tin!
Lấy thực lực ngũ gia của hắn bây giờ, muốn cưỡng ép chiến thần quang huy loại khỏi tinh khí hải không phải là đều không thể, tuy rằng có thể do tổn thất một lượng đấu kỹ vô cùng dũng mãnh, nhưng dù sao so với một linh hồn khó đoán được đang tồn tại trong cơ thể của mình, dòm ngó bí mật của mình phải mạnh hơn!
Càng nghĩ càng khó chịu, Hàn Phi quyết định lập tức trở lại thành Ba Tư Đặc thảm hiểm một lần nữa.
Sự kiên quyết của Hàn Phi cái đó, giọng nói trầm lại, một lát sau mới bắt đầu nói:
- Xin lỗi, ta nghĩ không nên nói như vậy, ngươi cũng không cần phải kích động như vậy, chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng,
Nghe tới lời nói này, nhất thời Hàn Phi cảm thấy như dở khóc dở cười, nhưng đối phương khuất phục xin lỗi làm cho hắn thấy dễ chịu hơn nhiều, lòng hiếu kỳ lại bắt đầu nổi lên.
-Ngươi tên gọi là Hàn Phi đúng không? Ta muốn biết bây giờ là lúc nào rồi, cách trận chiến Khu Ma chính xác là bao nhiêu năm?
Giọng nói yếu ớt hỏi.
- Cuộc chiến khu ma? Hàn Phi ngây ra:
- Nếu như lời người hỏi là trân chiến liên minh tứ tộc đánh đuổi ma tộc, tới bây giờ đã một ngàn năm rồi,
- Đúng rồi, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, nên xưng hô như thế nào.
- Một ngàn năm rồi sao?
Trong giọng nói đó có kèm theo tiếng thở dài, cũng làm cho Hàn Phi có cảm giác từng trải bể dâu. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
- Thật không ngờ rằng sau khi trải qua một giấc ngủ dài nghìn năm, tên của ta, tên của ta là Dạ Vãn Tú.
- Dạ Vãn Tú?
Hàn Phi đọc nhỏ qua một lượt, một cái tên rất lạ, cái tên vô cùng lạ lẫm.
…
- Đây là tiểu danh của ta, ngươi có thể là chưa nghe qua, nhưng ta còn có một cái tên khác hẳn ngươi sẽ biết:
Chủ nhân thanh âm hiển nhiên thấy được tâm tư của Hàn Phi.
- Có thời gian rất lâu, mọi người đều gọi ta là Dạ Võ Đế, hoặc trực tiếp xưng danh ta là võ đế.
Dạ Võ Đế? Dạ Võ Đế? Hàn Phi như bị sét đánh ngang tay, cả người hoàn toàn như bị hóa thạch một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn càng khiến cho hắn thêm khiếp sợ!
Dạ Võ Đế là ai? Đó là một tuyệt đại cường giả của một ngàn năm trước, một nhất đại vương giả chỉ huy bốn tộc lớn đánh đuổi ma tộc ra khỏi cửu thiên đại lục, kẻ sử dụng Sương Chi Ai Thương đứng đầu thập đại thần khí, võ sĩ duy nhất trong truyền thuyết bước vào cảnh giới thần võ, Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Cho dù là sau một ngàn năm, câu chuyện và truyền thuyết về Dạ Vũ Đế vẫn ghi chép trong sách cổ, lưu truyền khắp nơi, được vô số thi nhân ca tụng lưu truyền.
Bây giờ có người nói cho hắn biết mình là Dạ Võ Đế, đang tồn tại trong cơ thể của hắn, điều này khiến cho Hàn Phi cảm thấy quá ngông cuồng, quá ly kỳ!
- Ta biết ngươi không tin.
Giọng nói đó thầm cười, hoàn toàn là nữ nhân tinh nghịch.
-Nhưng mà ngươi lại có được chiến thần quang huy truyền thừa linh tinh, chắc hẳn có được tấm bảo đồ đó. Ngươi có tìm được bảo tàng được cất dấu hay không, hay là gặp qua con ngân long đó rồi.
- Đúng vậy!
Hàn Phi rất khó thốt ra hai chữ, bây giờ từ từ có chút tin tưởng
- Con bò sát đó nhất định muốn ngươi đi tìm Sương Chi Ai Thương sao? Đó là hiệp nghị ta ký trước đây, không ngờ rằng nó còn giữ tới một ngàn năm!
Giọng cười đó ha hả nói.
- Không sai!
Hàn Phi thở ra một hơi dài, từ vô cùng kinh ngạc từ từ lấy lại bình tĩnh:
- Dạ Võ Đế, nàng có thật là nữ nhân?
Trong tất cả những câu chuyện truyền thuyết và sách cổ. Từ trước đến nay không có nói qua Dạ Võ Đế là nữ nhân. Một tuyệt đại cường giả thống trị một đất nước lớn như vậy làm sao có thể là nữ nhân chứ?
- Nữ nhân thì làm sao? Tại sao ta không thể là nữ nhân?
Giọng nói đó chợt trở nên đanh lại sắc bén
- Bọn nam nhân các ngươi có phải luôn cho rằng nữ nhân là những người yếu đuối, sinh mệnh luôn luôn phụ thuộc vào các ngươi, là món đồ chơi của các ngươi, là không thể trở thành quân vương thống trị?
Hàn Phi ngậm miệng không trả lời