Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương bắc đế quốc, yếu tắc Hồng Hà có sáu quân đoàn lớn đóng quân là Huyết Sư, Tường Phong, Hỏa Phượng, Chiến Huy, Thính, Trập Thạch. Trong đó Huyết Sư, Tường Phong, Hỏa Phượng, Chiến Huy là quân đoàn thuộc về chiến đấu, thay phiên nhau phòng thủ yếu tắc đối kháng với Man tộc ở tuyến đầu. Là căn cứ nghỉ ngơi hồi phục hậu cần cho quân đoàn, nơi dừng chân đóng quân của Hỏa Phượng quân đoàn có quy mô rất kinh người.
Có tới ba tòa nhà ăn lớn ba tầng, trong đó có hai tòa là nơi cung cấp cho binh lính dùng cơm. Còn một tòa nhà khác là nhà hàng chuyên phục vụ quan quân cùng kỵ sĩ võ sĩ. Nhưng mà thức ăn đều không mất tiền.
Trên phương diện này đế quốc không chút keo kiệt gì cả, trong nhà ăn to lớn như vậy bày những dãy bàn dài, mặt trên bày đủ mọi thức ăn, những tảng thịt bò thịt dê chồng chất như núi nhỏ. Rượi cùng những món điểm tâm ngọt đầy đủ cả. Còn có cả bồi bàn ở bên cạnh chuyên môn phục vụ nữa. Khi tới đây người mới đều có cảm giác như tham gia yến hội quý tộc vậy.
Lúc Hàn Phi đi tới nhà ăn, người bên trong đã khá nhiều rồi. Tiếng nói cười ầm ầm có vẻ rất náo nhiệt. Hắn chú ý tới trong đoàn người ăn cơm có không ít nữ quan quân và nữ kỵ sĩ. Hầu như tất cả đều có dung mạo trên tiêu chuẩn. Các nàng mặc quân phục, cấu thành những cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.
Trên đường đi tới yếu tắc Hồng Hà, Hàn Phi từ trong miệng người không kỵ biết được rất nhiều chuyện thú vị trong yếu tắc. Trong đó rất nhiều nội dung có liên quan tới Hỏa Phượng quân đoàn.
Hỏa Phượng quân đoàn lúc ban đầu thành lập có thể ngược dòng lịch sử tới tận nghìn năm trước. Quân đoàn này là do Phượng Viêm Vũ thiếu tướng của Phượng thị gia tộc lúc đó đang đi theo Dạ Võ Đế sáng lập ra. Phượng Viêm Vũ chung thân không gả, truyền thuyết nói rằng nàng là tình nhân bí mật của Dạ Võ Đế (Dạ Võ Đế không chút thay đổi nói rằng: một đám bậy bạ!)
Phượng thị gia tộc cũng không phải là một trong mười hai đại gia tộc Đông Hoa, miễn cưỡng cũng thuộc gia tộc lớp giữa. Thế nhưng nghìn năm qua xuất hiện nhiều thiên tài, trong quân đội đế quốc có lực ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa còn là người bảo vệ trung thành nhất của hoàng tộc Dạ thị. Hầu như mỗi một hoàng đế đều lấy một nữ nhân Phượng thị làm phi tử.
Quân đoàn trưởng quân đoàn Hỏa Phượng của yếu tắc Hồng Hà hiện nay là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Phượng thị gia tộc, Phượng Khinh Âm. Nàng đã chưởng quản Hỏa Phượng quân đoàn hơn mười năm, lập được vô số chiến công phương tướng hàm. Nàng không tới ba mươi tuổi đã là Thiên Không võ sĩ đỉnh cấp, có được xưng hào Phượng Vũ nữ chiến thần.
Mà Hỏa Phượng quân đoàn cũng là quân đoàn mỹ nữ tiếng tăm lừng lẫy. Nó tập hợp một nhóm lớn kỵ sĩ cùng võ sĩ nữ ưu tú trong đế quốc. Trong đó có phượng vũ không kỵ do toàn bộ nữ không kỵ cấu thành làm cả đại lục nghe thấy tiếng. Có rất nhiều kỵ sĩ hoặc quý tộc có thể lấy được một nữ không kỵ Phượng Vũ về làm vợ là kiêu ngạo lớn nhất của mình.
Nhưng mà trước khi tới đây Hàn Phi cũng không ngờ mình lại thêm vào quân đoàn mỹ nữ nổi tiếng này. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy mới biết được quả là danh bất hư truyền.
Làm Hàn Phi thở dài một hơi chính là có không ít người giống như hắn mang theo chiến sủng ra ăn cơm. Lới như sư tử hổ báo đều có cả, như vậy hắn mang theo Ốc Kim cũng không có vẻ là khác người.
Trong nhà ăn còn có bàn ăn chuyên giành cho sủng vật. Hàn Phi đi tới trước bồi bàn muốn một đống thịt thăn lớn, sau đó để cho Ốc Kim đi ra ngoài ăn uống. Nó không chút hoang mang vừa chạy ra ngoài đã lao tới đám thức ăn ngấu nghiến.
Đợi khi Hàn Phi đi dạo một vòng mang theo rượu cùng thức ăn trở về bàn thì hai bên bàn ăn đã vây quanh hơn chục mỹ nữ, líu ríu chơi đùa với Ốc Kim.
-Ha hả, thật là khả ái nha, chiến sủng của ai vậy nhỉ?
-Ta cũng muốn có một con.
-Ngươi sao lại khả ái như vậy chứ! Tới, tỷ tỷ cho ngươi một miếng thịt nè, đừng có liếm…
Ốc Kim diễm phúc vô biên ghé vào bàn ăn, một bên là một khối thịt lớn, một bên hưởng thụ âu yếm của nhiều mỹ nữ. Đám nam nhân bên cạnh nhìn thấy mà hai mắt bốc hỏa, hận mình không thể biến thành tiểu cẩu, được hưởng thụ sự thân thiết của đám mỹ nhân này một chút.
Tình hình như vậy Hàn Phi đã sớm quen rồi, lúc ở Thánh Võ học viện, đôi tỷ muội song sinh Dao Tình cũng rất yêu quý Ốc Kim đi.
-Khụ! Các vị, xin nhờ một chút!
Hàn Phi đợi ở sau một hồi lâu cũng không thấy những nữ nhân này có dấu hiệu rời đi, không nhịn được mới ho khan một tiếng.
Hơn mười đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, trong đó một một nữ kỵ sĩ tóc ngắn, đôi mắt mở to hỏi rằng:
-Ngươi là chủ nhân của tiểu cẩu này sao? Nó là chiến sủng mấy giai? Tên gọi là gì? Từ nơi nào lấy được.
Những vấn đề liên tiếp hướng tới Hàn Phi làm cho hắn cảm thấy chóng mặt nói:
-Thiếu úy các hạ, hiện giờ là bữa cơm trưa, nếu như nàng có vấn đề gì có thể hỏi lại sau được không? ta nghĩ các vị không chỉ quấy rối ta, cũng là quấy rối những người ăn khác rồi đó.
Hắn còn chưa nói xong, những mỹ nữ hai bên cạnh nhất thời nổ tung lên rồi.
-Hừ, có gì đặc biệt hơn người, ta không thèm nha!
-Cũng không biết tiểu cẩu này từ nơi nào chộp tới mà biến thành bảo bối, chúng ta đi, mặc kệ…
-Đi đi, tiểu tử ngươi đừng cuồng, làm ra vẻ lắm đấy!
Nữ kỵ sĩ mắt to cảm thấy mất mặt đỏ bừng cả mặt, nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hàn Phi. Dọa một câu rồi xoay người cùng chúng tỷ muội rời đi.
Đắc tội với người rồi! Hàn Phi không nhịn được lắc đầu, kỳ thực hắn cũng cố ý đó. Mỹ nữ thường thường có ý nghĩa phiền phức, một đám mỹ nữ là một đống phiền phức. Chặt đứt tâm tư của đối phương cũng là giảm đi rất nhiều phiền phức, cũng không tới mức trở thành công địch của những nam nhân khác. Cũng chỉ đổ thừa cho Ốc Kim có sức hấp dẫn quá mạnh mẽ đi.
Đoàn người đi mất, Hàn Phi cũng ngồi xuống hưởng thụ một chút cơm trưa phong phú. Ốc Kim bất mãn hừ hừ lên vài tiếng, kháng nghị hắn có hành vi không biết thương hoa tiếc ngọc. Dạ dày của tiểu gia hỏa này giống như không có đáy vậy, ăn xoành xoạch mà bụng cũng không thấy trướng lên chút nào.
Đang lúc ăn uống thoải mái, đột nhiên có bảy tám võ sĩ đi tới. Trong đó một võ sĩ đầu lĩnh trực tiếp ngồi xuống đối diện với Hàn Phi.
Tên võ sĩ này vóc người cực kỳ khôi ngô, nhìn qua giống như võ sĩ Man tộc vậy. Hắn ngồi xuống giống như người khác đứng vậy. Một cái đầu bóng lưỡng, mặt chữ điền, lông mày rậm che lấp ánh mắt, làn da ngăm đen, hai cánh tay cơ bắp xích lõa còn hiện ra đủ loại hình vẽ. Hắn còn chưa mở miệng ra nói khí tức bưu hãn đã đập tới mặt rồi! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Phi chú ý tới, nửa dưới của huy chương hắn đang đeo có ấn ký hình chủy thủ, nó có ý nghĩa hắn cũng là thám báo tự do như mình. Mà nửa phần huy chương là kí hiệu của Hỏa Phượng cùng với một nửa vầng trăng rằm, đại biểu cho hắn chính là một quan quân thiếu úy. Hàn Phi là ba ngôi sao, nếu như là binh lính bình thường thì có đường kẻ ngang biểu thị đẳng cấp.
-Xin chào, ngươi hẳn là võ sĩ thám báo mới tới đi?
Đại hắn đầu trọc cười ha hả nói:
-Tên của ta là Đông Phương Hãn, người khác gọi ta là Thiết Hán. Là thành viên của Chủy Thủy Màu Bạc, rất hoan nghênh ngươi thêm vào trong đội ngũ của chúng ta!
Chủy Thủ Màu Bạc là biệt xưng của một đội nhỏ thám báo Hỏa Phương quân đoàn. Tên võ sĩ tên Đông Phương Hãn này hiển nhiên muốn Hàn Phi là đội hữu của mình.
Thám báo tự do tuy rằng hành động đơn độc, thế nhưng trải qua phương pháp đặc thù cũng có liên hệ giúp đỡ trong phạm vi nhất định. Giúp đỡ nhau đối kháng với cường địch. Trong lớp huấn luyện thám báo, làm sao mà liên lạc được với đội hữu liên hợp chiến đấu cũng là một chương trình học bắt buộc.
-Xin chào, ta là Hàn Phi!
Hàn Phi vươn nắm tay chọi ới đối phương, chọi quyền là nghi lễ chào hỏi cơ bản của thú nhân, sau đó trở thành lễ nghi thông dụng của võ sĩ.
-Vị này là Độc Nha, còn đây là Bạo Lang.
Thiết Hán giới thiệu đội hữu cho Hàn Phi, tất cả đều là thành viên của Chủy Thủ Màu Bạc. Tên giới thiệu của bọn họ đều là danh xưng, như vậy có vẻ quen thuộc hơn một chút.
Một lần nhìn thấy nhiều đội hữu như vậy thật cũng là Hàn Phi rất cao hứng. Hắn đang muốn làm thế nào để dung nhập vào đoàn đội, thật không ngờ đối phương tự tìm tới cửa.
-Dựa theo quy củ trước đây, buổi tới tới Hồng Ma Phường thành Nam chúc mừng một chút, mọi người cùng nhau tới!
Thiết Hán chà chà tay nói rằng:
-Tiểu đội chúng ta không nhiều thành viên lắm, cuối ngày còn phải đi làm nhiệm vụ, có thể tụ hội thì tụ hội thôi.
Thêm cả Hàn Phi vào tiểu đội, thì tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc cũng chỉ có không quá bảy mươi người. Bình thường tổn hại rất lớn, bổ sung cũng không kịp. Lúc này tụ hội qua, tiếp theo cũng không còn bao nhiêu người nữa.
-Được, không thành vấn đề!
Hàn Phi đáp ứng luôn.
-Tối nay ngươi không nên đi ra ngoài, ta tới tìm ngươi.
Thiết Hán cười nói:
-Ngày mai nghỉ ngơi, chúng ta không say không về, ở trong quán rượu cũng không có vấn đề gì!
-Còn nữa, Hàn Phi ta rất bội phục ngươi, ngươi biết người mà ngươi làm tức giận vừa nãy là ai không?
Hắn nhỏ giọng nói rằng:
-Đó là cháu gái nhỏ của quân đoàn trưởng chúng ta. Là ma nữ nổi danh đó, ngươi sau này phải cẩn thận hơn, hắc hắc!
-Cảm tạ đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý!
Hàn Phi vừa cười vừa nói, cũng không có để trong lòng.
Hắn là võ sĩ hiệp nghị lại là võ sĩ thám báo tự do, ước thúc trong quân đội so với chính quy thì yếu hơn rất nhiều. Hơn nữa thực lực bản thân cũng đủ, làm sao sợ bị người khác làm khó dễ chứ!
-Biết là tốt rồi!
Thiết Hán vươn bàn tay to của mình sờ lên Ốc Kim đang kiêu ngạo nhai thức ăn bên cạnh nói:
-Lại nói tiểu gia hỏa này quả thực rất khả ái, thảo nào làm cho đám nữ nhân động tâm, ai u!
Thình lình Ốc Kim cắn vào bàn tay to của Thiết Hán một cái, răng nanh của Ốc Kim sắc bén thế nào chứ. Cho dù là trạng thái như thế này, vẫn làm cho Thiết Hán bị bất ngờ đau tới mức quát lên một tiếng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Nhanh nhả ra mau!
Hàn Phi trừng mắt liếc nhìn Ốc Kim, Ốc Kim phẫn nộ mới buông lỏng miệng ra. Nó còn ói ra mấy miếng nước bọt, dường như ngại bàn tay Thiết Hán quá thối đi.
Chúng đội hữu hai bên cạnh nhất thời cười lên ha hả.
-Ha ha, Thiết Hán lão đại đúng là thiệt thòi lớn rồi.
-Tiểu cẩu này thoạt nhìn chỉ thích mỹ nữ, lão đại ngươi không được rồi.
-Nó còn nhổ nước bọt ra nữa, chết cười mất, ha ha!
-Đám người các ngươi!
Thiết Hán lắc lắc bàn tay, trên mu bàn tay còn để lại vết răng thật sâu.
Nhưng mà da thịt hắn cũng đủ dày nên không chảy máu. Trong lòng còn có chút sợ hãi Ốc Kim đang nhe miệng nói rằng:
-Được rồi, được rồi, chúng ta đi tìm những người khác. Buổi tối cũng không ít à!
Mọi người nhất tề đồng thanh lên tiếng, sau đó phất tay chào Hàn Phi, rất nhanh biến mất giữa đoàn người