Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lúc đó, ở quân doanh của quân đoàn Huyết Sư cách đó không tới một dặm.
Trong một căn phòng nhỏ bên cạnh quân doanh, một quan quân trẻ tuổi anh tuấn ngồi trên ghế sô pha. Hắn cầm bình rượu trong suốt rót rượu đỏ sẫm vào trong chén thủy tinh, động tác vô cùng cẩn thận.
Lúc rót xong rượu, hắn cung kính dâng ly rượu cho một lão nhân mặc trang phục tướng quân ngồi đối diện nói rằng:
-Nghĩ phụ, đây là rượu Mộc Đồng mà con mới mua được ở trong tay một thương nhân. Ba mươi năm tuổi, rất hiếm gặp, ngài nếm thử coi!
Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Tướng quân đế quốc này khoảng chừng sáu mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị, góc cạnh phân minh như được đẽo gọt vậy. Đôi mắt như mắt ưng tinh mang bắn ra bốn phía, hắn chính là phó quân đoàn trưởng của quân đoàn Huyết Sư trú tại yếu tắc Hồng Hà, Vân Vạn Khai!
Thánh Kinh Vân Thị sừng sững cả ngàn năm chính là không thể tách rời được việc khổ tâm kinh doanh trường kỳ trong quân đội đó. Tuyệt đại đa số tinh anh đệ tử trong gia tộc trước khi đảm đương một mình được đều phải tiến vào trong quân đội rèn luyện. Phát triển trong quân đội liên tục ngìn năm qua, có vô số đệ tử chết trận trên chiến trường. Nhưng những hi sinh của bọn họ cũng là nguyên nhân trọng yếu để cho việc gia tộc truyền thừa nghìn năm không dứt.
Vân Vạn Khai 20 tuổi đã vào trong quân đội, trải qua gần 40 năm phấn đấu, mới từ một hạ sĩ nhỏ bé trở thành phó quân đoàn trưởng quân đoàn Huyết Sư.
Cầm lấy chén rượu phẩm một ngụm, vị tướng quân của đế quốc thỏa mãn gật đầu nói:
-Không sai, đúng là rượu ngon.
Nhưng mà hiển nhiên hắn không có tâm tình uống rượu, uống được một ngụm liền buông xuống nói:
-Ngạo Thiên, Phượng Khinh Âm cự tuyệt yêu cầu điều động của ta. Ta thực sự rất khó hiểu, một đệ tử Hàn thị nho nhỏ, ta dùng ba gã ngân tinh thám báo trao đổi nàng cũng không chịu. Hàn Phi này tới cùng là người như thế nào?
Tên quan quân trẻ tuổi tên Ngạo Thiên sắc mặt hơi đổi:
-Nghĩa phụ, nếu như con nói hắn chính là địch nhân lớn nhất của Minh Lam Vân thị chúng con thời gian tới, ngài tin tưởng không?
-Tin! Ta đương nhiên tin tưởng!
Vân Vạn Khai nói:
-Ngươi tới hơn một năm rồi, cũng chưa từng làm ta thất vọng một lần nào. Hơn nữa với tính cách của ngươi cũng không có khả năng nói bậy trước mặt ta. Nhưng mà lúc này điều động thất bại cũng không có vấn đề gì. Hàn Phi kia vừa mới tới yếu tắc, ngày sau này còn dài, nói không chừng cũng không cần chúng ta xuất thủ. Thám báo Man tộc sẽ thu thập hắn rồi! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Nha đầu Phượng Khinh Âm kia, hiện giờ ngày càng không cho ta mặt mũi rồi!
Trong đôi mắt ưng của Vân Vạn Khai hiện lên một tia sát khí.
Vân Ngạo Thiên trong lòng thở dài một hơi, biết nghĩa phụ của mình cũng không để Hàn Phi trong lòng. Hắn suy nghĩ vẫn là làm sao đối phó Phượng Khinh Âm.
Trong gia tộc Minh Lam Vân thị, chỉ sợ cũng chỉ có hắn biết được Hàn Phi là một đối thủ đáng sợ cỡ nào. Hai năm trước hắn từng xuất thủ đối phó Hàn Phi, thế nhưng ám sát thất bại, sau đó Hàn Phi rời Hàn thị, rời khỏi Vương Đô Tắc Ân.
Lúc Hàn Phi biến mất, Vân Ngạo Thiên dựa theo yêu cầu của phụ thân, buông kinh doanh trong tay mình đi tới Quang Huy đế quốc, tiến vào Thánh huy học viện học tập. Sau một năm liền tốt nghiệp học viện tiến vào trong quân đội đế quốc. Hắn dựa vào thực lực của mình cùng với giúp đỡ của nghĩa phụ Vân Vạn Khai. Trong huyết sư quân đoàn lập được nhiều chiến công liên tiếp thăng chức. Hắn đã từ một thượng sĩ tham mưu phổ thông tiến tới chức thượng úy tham mưu như bây giờ.
Chỉ cần ngây ngốc trong quân đội hai năm nưa,x cũng đủ cho hắn tấn chức càng cao hơn cùng phong tước. Sau khi kết thúc ba năm trở về Minh Lam, như vậy với tư lịch cùng thân phận trưởng lão trong gia tộc của mình. Hắn có thể coi rẻ bất kỳ đối thủ cạnh tranh nào ở trong gia tộc, Minh Lam Vân thị sẽ là của một mình hắn!
Nhưng vài ngày trước, từ Thánh Kinh Vân thị truyền tới tin tức, Vân Ngạo Thiên mới biết được chuyện của Hàn Phi trong nửa năm qua. Càng làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ chính là trong thời gian hai năm ngắn ngủi, Hàn Phi đã tấn chức tới võ sĩ hải dương rồi!
Ký ức phủ đầy bụi lần thứ hai nổi lên, sát khí trong lòng hắn bạo thăng. Không phải bởi vị lệnh của Thánh Kinh Vân thị, trọng yếu nhất chính là trong lòng hắn có kiêng kỵ cùng đố kị với Hàn Phi!
Hải dương võ sĩ mười tám tuổi! Nếu như lịch lãm trong quân đội vài năm, nói không chừng có thể đột phá trở thành thiên không võ sĩ. Tương lai còn có thể tấn chức thần cấp võ sĩ. Như vậy thì Minh Lam Vân thị sẽ bị Hàn thị triệt để dẫm nát dưới chân. Tới lúc đó cái chức tộc trưởng của hắn tương đương với sợi dây treo cổ rồi!
Bất luận chướng ngại vật nào cũng phải bị thanh trừ, Vân Ngạo Thiên tuyệt đối không cho phép đối thủ của mình có một thiên tài trẻ tuổi tồn tại. Cho nên Hàn Phi phải chết!
Tiếc nuối chính là, Vân Vạn Khai đối với lệnh của gia tộc cũng không để ở trong lòng. Vân Ngạo Thiên cũng không tin chuyện Man tộc thám báo giết chết Hàn Phi sẽ phát sinh. Hắn tin tưởng hơn vào thủ đoạn của mình. Tuy rằng lúc này không tìm được cơ hội, thế nhưng hiện giờ mới chỉ là bắt đầu.
Trong đôi mắt tím sậm của hắn hai lôi mang hiện lên, nhưng thần sắc của Vân Ngạo Thiên biểu hiện ra ngoài cũng không chút thay đổi. Hắn nhẹ giọng nói rằng.
-Nghĩa phụ, ngài yên tâm, Phượng Khinh Âm cũng là một người, không phải là thần, chúng ta khẳng định có cơ hội đánh đuổi nàng ta đi.
-Mong muốn như vậy, ta đã nhịn cô ta mười năm rồi. Nếu như không phải cô ta quấy nhiễu, lục đại quân đoàn Vân thị chúng ta ít nhất có thể nắm giữ được phân nửa. Huyết Sư quân đoàn cũng sớm trở thành vật trong lòng bàn tay ta rồi!
Vân Vạn Khai dã tâm bừng bừng giận dữ nói.
Trong sáu đại quân đoàn đóng quân ở yếu tắc, Vân thị cùng Phượng thị chưa bao giờ đình chỉ tranh đấu qua. Mà bằng vào tín nhiệm của hoàng tộc Dạ thị, Phượng Khinh Âm dẫn đầu lực lượng Phượng thị vẫn vững vàng đứng trên Vân thị. Điều này làm cho Vân Vạn Khai không cam lòng tới cực điểm.
Tuy rằng Vân Vạn Khai cũng không hi vọng mình có thể trở thành người nắm quyền tối cao của Vân thị gia tộc. Thế nhưng địa vị trong quân đội quyết định số phận cùng tiền đồ của hắn trong gia tộc, phải tranh!
-Con tin tưởng ngày đó sẽ không xa.
Vân Ngạo Thiên giơ chén rượu trong tay lên mỉm cười nói:
-Nghĩa phụ, con mong ước chuyện ngài mong muốn thành hiện thực.
-Được! ha ha ha
Vân Vạn Khai cười ha hả, giơ chén rượu trong tay chạm với chén của Vân Ngạo Thiên. Trong lòng hắn không khỏi phát ra một tiếng cảm thán: “Nếu như hai đứa con của mình có bản lĩnh xuất sắc được như nghĩa tử này thì tốt biết bao a!”
Đinh! Thanh âm hai chén thủy tinh va vào nhau vang lên thanh thúy, trong chén rượu màu rượu đỏ sẫm như màu máu.
Âm mưu, luôn thích lấy máu làm bạn.
Sáng ngày hôm sau, tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc tiến vào giữa dải núi phía tây của yếu tắc Hồng Hà. Phía sau bọn họ, còn có sáu trăm người cấu thành hai chi thám báo đi theo sau.
Dựa theo quân chế đế quốc, một chi tiểu đội chiến đấu tiêu chuẩn là ba trăm người. Mặt khác còn có đội trưởng cùng phó đội trưởng. Chủy thủ màu bạc trên danh nghĩa là một tiểu đội, thế nhưng quy mô không có vượt quá được ba trăm người, trong quân đoàn có vẻ tương đối đặc thù.
Vô luận là võ sĩ hiệp nghị hay quân nhân chính thức, thám báo võ sĩ tự do cho tới bây giờ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Nhân số của Chủy Thủ Màu Bạc tuy rằng chưa tới bảy mươi người. Thế nhưng đạt được hải dương võ sĩ có bảy người, còn lại tất cả đều là đại địa võ sĩ, đồng thời không ít người đang bị kẹt ở sát biên giới quan ải.
Mà chiến trường của tiểu đội ở ngay giữa chiến thần sơn mạch này. Nhiệm vụ của bọn họ là trinh sát đường đi của Man tộc, chặn giết Man tộc thám báo, chiến đấu tại tiền tuyến!
Từ khi yếu tắc Hồng Hà được thành lập, trăm năm nay Man tộc chưa bao giờ ngừng ý đồ đoạt được yếu tắc, tiến tới bụng của đế quốc. Những trận chiến to nhỏ chung quanh yếu tắc không biết xuất hiện bao nhiêu lần nữa, có lẽ là sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất. Hoặc là đồng thời tồn tại, hoặc là một phương sẽ tiêu diệt phương còn lại.
Chiến thần sơn mạch kéo ngang đại lục, tới khe sâu Hồng Hà trên cơ bản là thuộc về khúc cuối đuôi rồi. Nhưng mà độ rộng cũng tới cả trăm km. Trong đó núi non trùng điệp không ít, hoàn toàn trở ngại quân đội thông hành.
Đầu cùng của sơn mạch lại là một sa mạc lớn hoang vắng vô cùng. Man tộc cường đại hơn nữa cũng không thể xuyên qua sa mạc tiến nhập vào bên trong đế quốc được. Đường xá xa xôi sẽ lấy đi tính mệnh của bọn họ. Vốn khe sâu Hồng Hà là một nơi tốt để quân đội Man tộc xâm lấn, thế nhưng hiện giờ đã bị yếu tắc ngăn chặn lại.
Chiến thần sơn mạch vào đông, lạnh lẽo khô ráo, trên sơn lĩnh trong những khu rừng rậm rạp có thể nhìn thấy được những tảng đá lớn, phảng phất như ướt sũng máu vậy, nhìn qua rất bắt mắt. Trên ngọn núi xa xa có thể nhìn thấy tuyết trắng xóa, màu xanh, màu hồng cùng màu trắng hòa lẫn vào nhau, cấu thành một phiến tráng lệ như tranh vẽ.
Làm cho Hàn Phi có chút kinh ngạc chính là trong sơn lâm có thể nhìn thấy những con đường sơn đạo nối liền như võng. Mỗi một đường đi đều dẫn tới một nơi xa không rõ, nhìn qua thì có lẽ có từ rất lâu rồi, mà cũng có cái mới.
Đại khái là do khí hậu, ở đây không có rừng rậm che trời như ở phía nam cùng trung bộ đại lục. Tán cây không thể che dấu hết được ánh dương quang khiến cho cỏ dại mọc lên rất nhiều. Chính là vì như vậy mà những con đường nhỏ này chỗ nào cũng có.
-Những cái này đều là thám báo chúng ta đi qua mà tạo ra, cũng có những đường dẫn tới khu bẫy rập.
Thiết Hán giới thiệu nói:
-Cho nên nhất định phải cẩn thận không được đi nhầm!
Đội trưởng tiểu đội Chủy Thủ Màu Bạc tuy rằng là Gia Lạc Vi, nhưng hắn cũng không cùng đội chiến đấu, chân chính thống lĩnh chi đội là Thiết Hán. Mà lúc tiến nhập vào trong vùng núi, theo đội của Thiết Hán ngoại trừ Hàn Phi ra còn có tám người mới nữa. Những thám báo còn lại đều tản ra biến mất bên trong rừng rậm.
Thiết Hán đặc biệt giới thiệu tình huống cùng những điều cần chú ý trong vùng núi non này cho đội viên mới. Bao gồm cả việc làm sao nhận ra địch ta, tìm kiếm đường nhỏ chính xác, bí quyết liên lạc với đội hữu.
Vừa đi vừa giảng thuật, tới lúc buổi trưa, Thiết Hán tuyên bố mọi người phân tán hành động.
-Nhiệm vụ của chúng ta là trong một tuần, trong vòng bảy ngày phải chặn giết Man tộc thám báo. Đây là lần hành động đầu tiên của các ngươi, lấy tích lũy kinh nghiệm cùng an toàn là chính. Cho dù không có chiến công cũng không bị nghiêm phạt, mong muốn tất cả mọi người có thể trở về bình an! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Thiết Hán vừa nói:
-Sau này còn rất dài, nghìn vạn lần không nên hành sự lỗ mãng.
-Hiểu rồi!
Mọi người đều đáp, đồng thời hướng ra các phương hướng khác nhau mà hành động.
-Hàn Phi, bảo trọng!
Hàn Phi giơ nắm tay lên chạm vào nắm tay của Thiết hán, xoay người phát lực như tên rời khỏi cung nhảy vào trong rừng rậm. Đợi khi chung quanh không thấy người nào, hắn lấy Ốc Kim từ trong túi linh thú ra ngoài cưỡi chạy đi. Lấy tốc độ cực nhanh hướng về phương bắc.