Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đội quân Hồng Hà Yếu Tắc, bộ quân chỉ huy tối cao.
Trong phòng nghị sự ước chừng mấy trăm thước vuông, mười mấy người đến từ Huyết Sư, Tường Phong, Hỏa Phượng, Chiến Huy, Thiểm Tảm, Yếu Tắc quan quân chỉ huy cấp cao sáu quân đoàn lớn Lung Thạch ngồi xung quanh bàn trước mặt, phía sau bọn họ, mười mấy quan quân tham mưu đế quốc cùng mặc đồ giống nhau đứng thẳng hàng, vẻ mặt nghiêm túc, các thủ lĩnh của đoàn quân Yếu Tắc đều tề tụ trong lễ đường.
Phía đông cái bàn tròn, quan chỉ huy tối cao Hồng Hà Yếu Tắc đặt sấp văn kiện trong tay xuống bàn, dùng ánh mắt sắc bén chậm rãi đảo qua từng quan quân một, không có người nào là không nhìn kỹ.
Một vị hầu tước hơn bốn mươi tuổi cái tuổi giữa đời người, cầm hơn mười vạn quân tinh nhuệ trong tay, ý chí của lão đại diện cho lòng tin Yếu Tắc đệ nhất đế quốc!
- Hôm nay triệu tập mọi người đến, là vì quân bộ vừa nhận được một tình báo vô cùng quan trọng, giọng nói thượng tướng tràn ngập uy nghiêm vang vọng khắp phòng nghị sự.
- Tin tức truyền đến có thám báo ngấm ngầm ẩn náo trong Cuồng Lan Yếu Tắc, quân đoàn Liệt Viêm quân đoàn thứ hai quân cận vệ hoàng gia đế quốc Thái Thản có lẽ là đang trên đường gấp rút tới, quan chỉ huy thống soai quân đoàn này là điện hạ hoàng tử thứ ba đế quốc Thái Thản!
Lão vừa dứt lời, trong phòng nghị sự lập tức xôn xao bàn tán, các quan chỉ huy quân đoàn cũng nói với nhau, một kỵ sĩ trung niên đứng lên hỏi:
- La Lạp Tư đai nhân, tình báo này có đáng tin không?
Gã kỵ sĩ trung niên này là Dạ Không Minh Trung Tương trưởng quân đoàn của quân đoàn kỵ binh Thiểm Điện, y là nhân vật thứ hai của Hồng Hà Yếu Tắc đứng thứ hai sau La Lạp Tư Nhĩ, quân đoàn kỵ binh Thiểm Điện tuy không phải là quân đoàn thủ bị, nhưng có thực lực đứng đầu trong sáu đại quân đoàn, bản thân Dạ Không Minh lại là người trong hoàng tộc Dạ Thị.
Tất cả quan chỉ huy có mặt trong đây, chỉ có y đưa ra nghi vấn đối với lời nói của thượng tướng La Lạp Tư Nhĩ.
- Dạ Không Minh các hạ, ta nghĩ nguồn phát ra tình báo này có lẽ là đáng tin cậy, La Lạp Tư Nhĩ cười nhạt nói:
- Thám báo đó là của Hàn Phi, trước khi thực hiện nhiệm vụ này hắn vừa từ quân đoàn Hỏa Phượng gia nhập vào tiểu đội Ám Thứ của quân bộ, hắn cũng là thiên tài võ sĩ được Phượng Khinh Âm rất xem trọng.
Dạ Không Minh nhìn Phượng Khinh Âm đang ngồi bên cạnh mình, đối phương mỉm cười gật đầu, thế là ung dung gật đầu lại ngồi xuống.
Trong sáu đại quân đoàn Yếu Tắc, mối quan hệ giữa Thiểm Điện và Hỏa Phượng là tốt hơn hết, là người ủng hộ trung thành nhất việc làm hoàng tộc Dạ Thị, Phượng Khinh Âm và Dạ Không Minh là đồng minh, có ảnh hưởng đến chế ước của thượng tướng La Lạp Tư Nhĩ.
Đương nhiên La Lạp Tư Nhĩ không biết chuyện này, đối với Phượng Khinh Âm và Dạ Không Minh tự nhiên là kiêng nể ba phần, trong giải thích vừa nảy có chứa ẩn ý, cả Dạ Không Minh và Phượng Khinh Âm ngầm hiểu hết, quyết định không tra hỏi vấn đề này nữa.
Nhưng La Lạp Tư Nhĩ nói ra thân phận của Hàn Phi còn có một dụng ý khác, giả như tình báo Hàn Phi là thật thì thôi, giả như tình báo quan trọng như thế này mà sai, đối với việc làm của Hàn Phi Phượng Khinh Âm không tránh khỏi trách nhiệm, suy cho cùng sự xem trọng của Phượng Khinh Âm đối với Hàn Phi trong quân bộ không có gì bí mật
- Chúng ta trước tiên khẳng định tình báo này là thật không sai... La Lạp Tư Nhĩ tiếp tục nói:
- Quân đoàn Liệt Viêm cách Cuồng Lan Yếu Tắc ở phía trước xa vạn dặm, hơn nữa còn là một hoàng tử dẫn đầu trọng yếu, khả năng này có ý nghĩa gì ?
- Mọi người đều biết, thế tiến công của man tộc gần đây suy yếu nhiều, thám báo chiến thần Xích Hầu đều bị biến mất không thấy, đến ngày hôm trước đối với tiến công của Yếu Tắc hoàn toàn bỏ lở giữa chừng, tình hình như vậy có chút khác thường.
Các quan quân chỉ huy quân đoàn sôi nổi bàn luận, có người cho rằng có thể là thất bại nặng nề của man tộc không còn sức lực để tiếp tục công kích, nhờ trợ giúp của quân đoàn Liệt Viêm cũng có người cho rằng man tộc có thể nổi lên làm một trận quyết chiến lớn, bởi vì những mánh khóe như thế này đối phương sử dụng không chỉ một lần.
- Có khả năng không, quân đoàn Liệt Viêm này chuẩn bị cho một hành quân xa, bao vây phía sau chiến thần sơn mạch mà tấn công chúng ta, Phượng Khinh Âm suy ngẫm một chút rồi nói.
Phòng nghị sự tức thời im lặng, suy tưởng của Phượng Khinh Âm tuy là bạo gan nhưng cũng không phải là không có khả năng.
- Để cản trở đường giao thông tốt nhất của man tộc nam hạ, kể từ ngày bắt đầu xây dựng Hồng Hà Yếu Tắc, nó trở thành cái đinh trong mắt đế quốc Thái Thản, trăm năm nay các trận đấu lớn nhỏ Yếu Tắc khai chiến vô số kể, hàng trăm vạn chiến sĩ và võ sĩ man tộc vĩnh viễn ngã xuống tường thành hùng vĩ Hồng Hà Yếu Tắc, máu tươi của bọn họ đổ xuống đủ để tạo thành dòng sông, cũng vì vậy mà có tên Huyết Tinh Yếu Tắc.
Trong một trăm năm công kích phòng thủ lẫn nhau, quân đội man tộc không phải chưa từng xuất quân bao vây chiến thần sơn mạch, từ sau khi tiến công tập kích Hồng Hà Yếu Tắc, trong lịch sử từng có hai lần đều động đội quân viễn chinh nỗ lực bao vây tiến vào thảo nguyên Simon.
Nhưng do khó khăn của đường xá và thiếu viện trợ, lại thêm quân đội đế quốc một bên có phi công và thám báo đều tra canh gác, đợi đến lúc quân viễn chinh man tộc kiệt sức tiến vào lãnh thổ đế quốc Quang Huy, quân đoàn đế quốc sẳn sàng nghênh tiếp bọn chúng, hai lần viễn chinh đều thất bại nặng nề, từ đó man tộc không còn ý niệm đi đường vòng tiến công nữa.
- Cái này có thể là có, nhưng chúng ta men theo chiến thần sơn mạch một tuyến, Đông Phương Khải trưởng quân đoàn của quân đoàn Tường Phong lắc đầu nói:
- Man tộc đã hai lần bị thua, bây giờ lại là mùa đông rất lạnh, tính khả thi của viễn chinh bao vây không lớn, trừ phi chúng ta đã giải quyết được vấn đề tiếp tế viện trợ.
Vật phẩm tiếp tế cho người ngựa của một quân đoàn tiêu hao khá lớn, nếu là phát động viễn chinh lương thực mang theo càng phải nhiều, cho dù là quân đoàn toàn là khinh kị cũng không thể tùy ý đem một ít lương thực cho vài ngày là có thể bao vây được ngàn dặm, cần biết từ Cuồng Lan Yếu Tắc tới Hồng Hà Yếu Tắc dọc đường hiu vắng không một bóng người, hoàn toàn không có cách nào tiếp tế.
Các quan quân chỉ huy thảo luận rất lâu, cuối cùng cũng không đưa ra kết luận để cho tất cả mọi người tin tưởng nghe theo, cuối cùng La Lạp Tư Nhĩ nói:
- Mấy hôm trước vẫn không có tình báo chuẩn xác truyền đến, cho nên chúng ta chỉ có thể chờ đợi, nhưng tất cả quân đoàn phải đề cao cảnh giác chuẩn bị cho cuộc chiến đấu ác liệt, không để cho man tộc có bất cứ cơ hội nào!
Lão hướng về phía Phượng Khinh Âm gật gật đầu nói:
- Phượng tướng quân, tên thủ hạ này của ngài quả thật rất giỏi, hiện nay khả năng đều điều tra man tộc càng ngày càng cao, một tháng nay tiểu đội Ám Thứ phái mười người thám báo tới Cuồng Lan Yếu Tắc đã có chín người chết, chỉ có hắn ẩn náu thành công quay về tình báo, phần công lao này quân bộ đã ghi nhận!
- Được rồi, hội nghị hôm nay kết thúc, tan họp!
Hàn Phi ở trong Cuồng Lan Yếu Tắc cách địch trăm dặm, không ngờ tình báo mình mang tới làm cho quân bộ xem trọng như vậy, trong khoảng thời gian gần một tuần sau khi kết thúc buổi tiệc tối ở phủ công tước, hắn trải qua thật nhàn nhã
Do không có nhiệm vụ, mỗi ngày sau khi ăn sáng xong, Hàn Phi đến sân luyện võ tu luyện một chút võ kỹ và đao kỹ, buổi chiếu ngâm mình trong phòng ăn bên trong phủ đệ, vừa thưởng thức trà chiều vừa nói chuyện phiếm với các kỵ sĩ khác, Vi Vi An thường xuyên đến tìm hắn, lôi kéo hắn cùng ra phố khu nam mua sắm.
Nhưng những ngày tháng bình yên như thế này không kéo dài được bao lâu, một tai họa bất thình lình ập xuống do thiếu thận trọng!
Buổi trưa, như mọi khi Hàn Phi cùng quan quân uống trà trong phòng ăn, đang lúc bỏ một ít bánh mứt vào trong miệng, trong lòng báo động chợt hiện lên!
Hầu như không cần suy nghĩ, Hàn Phi từ trên ghế phóng người lên, xoay người đánh ra một cái, một màn đấu khí màu vàng nhạt đột nhiên chắn ở phía trước, khó khăn lắm mới ngăn chặn được vòng ánh sáng màu lục từ phía sau kéo tới!
Vòng lục quang này đột hiên bạo phát lan rộng ra xung quanh, mười mấy kỵ sĩ gia tộc đang uống trà trong phòng ăn cũng bị lan đến, tuy không gây ra tổn hại gì, nhưng xuất phát từ bản năng bọn họ đều phóng xuất đấu giáp, chưởi ầm lên.
- Ai đánh lén lão tử?
- Thuật khu tán? Có nhầm không?
Hàn Phi hơi có chút kinh hãi, vòng lục quang này hắn không hề lạ lẫm, lúc ở trên đại thảo nguyên, một gã võ sĩ bộ tộc tên gọi là Tố Trác Khố nhận ra kẽ hở thuật ngụy trang của hắn, đối với pháp thuật hắn sử dụng có thuật ngụy trang, kết quả ngụy trang so với trước đây hiệu quả vô cùng.
Mà hiện giờ ở trong này, rõ ràng có người một lần nữa sử dụng thuật khu tán với hắn, điều này sao không để Hàn Phi phát chặt trong lòng, chẳng lẽ lại bị kẻ khác nhìn ra kẽ hở?
Cùng lúc dùng thủ hộ đỡ lấy thuật khu tán của đối phương, Hàn Phi cũng nhìn thấy được người đánh lén.
Trong phòng ăn hơn mười thước, một vu sư mình mặc bào trắng đang đứng tay cầm pháp trượng màu lục, đối với phản ứng chống trả của Hàn Phi rõ ràng lão có chút giật mình, ánh mắt chớp động kinh ngạc.
Mà bên cạnh hắn còn có một kỵ sị gia tộc đang đứng, bất thình lình chính là đồng bọn Khố Phổ rất căm thù Hàn Phi!
Theo Hàn Phi đi vào phủ hầu Tước, vì duyên cớ của Vi Vi An, Phố Khổ đối với hắn vô cùng ghen ghét, sau khi Hàn Phi trở thành kỵ sĩ hộ vệ của Vi Vi An, sự ghen ghét này đạt tới đỉnh điểm, giữa hai người giống như nước với lửa, tuy là đồng liêu nhưng ngày thường hoàn toàn không nói chuyện với nhau.
Kỵ sĩ khác nhìn thấy Khố Phổ dẫn người đến phóng khu tán thuật lúc nãy, đùn đùn nổi giận nói:
- Khố Phổ, ngươi điên rồi à?, cười cái gì chứ, pháp thuật vu sư có thể phóng ra tùy tiện như vậy sao?
Ở man tộc, vị trí vu sư khá cao quý, bọn kỵ sĩ nhận ra nhân phận của hai vu sư này không dám trực tiếp khiển trách, cho nên chỉ xoáy vào Khố Phổ, nếu như không phải chủ ý và lời mời của Khố Phổ, vị vu sư này không thể chạy đến nhà bếp kỵ sĩ để làm như vậy.
Vẻ mặt Khố Phổ lại hun tợn, y nhìn chằm chằm Hàn Phi quát:
- Các ngươi biết cái gì! Cái người tên A Đức Tư này là gian tế dò thám của nhân tộc!
- A Đức Tư là gian tế dò thám của nhân tộc? ! bọn kỵ sĩ nhất thời nhìn nhau ngơ ngác, phần đông người đều không tin chút nào cả.
- Khố Phổ, ngươi điên thật rồi, A Đức Tư sao có thể là gian tế của nhân tộc?
- Khố Phổ, ngài bình tĩnh một chút, đừng vì phẫn nộ mà đánh mất lý trí
- Khố Phổ các hạ, ta sẽ nói cho ngài biết sự việc của ngày hôm nay, nhanh tạ lỗi A Đức Tư đi.
---o0o---