Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh dương bừng sáng sau một đêm dài se se lạnh, thời tiết vào giữa tháng chín mang đến cho con người ta cảm giác thật sảng khoái. Tại một bãi cỏ, Khanh đệ cùng đoàn người đang chìm vào trong giấc ngủ ngọt ngào. Con người là vậy, dù thiện hay ác, thì khi ngủ bạn sẽ trở về là một đứa trẻ, mãi mãi ngây thơ, mãi mãi chảy nước dãi.
“Oáp!”
Tiếng ngáp như hổ gầm của anh Tuấn báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Đứng dậy, làm một vài động tác thể dục buổi sáng tiêu chuẩn trên TV của các mẹ, anh Tuấn bắt đầu đi gọi mọi người dậy, người đầu tiên chính là Nguyễn Trãi, đơn giản là vì vị tướng này đang đói meo.
“Năm phút nữa thôi!”
Nguyễn Trãi mở miệng cầu xin, dù chỉ là ở hậu phương nhưng với một văn nhân như anh Trãi, chiến tranh cũng đã là quá sức.
“Năm phút gì, anh cho chú năm phút, nấu cơm cho anh ăn đi!”
Quân lệnh như sơn, ăn uống điều độ, đi ngủ đúng giờ, mặt sắt vô tình, vốn là tiêu chí làm người của anh Tuấn, nhưng từ khi đến thế giới này, nó cũng đã thay đổi đôi chút, ăn thịt nhiều hơn, uống rượu nhiều hơn và cười đùa nhiều hơn. Đạp cho Trãi hai cái, công cuộc đi tìm đồ ăn của anh Tuấn tiếp tục, lần này nạn nhân chính là Mã Lương, cũng đúng thôi, có đầu bếp mà không có thực phẩm cũng như không. Chỉ khổ thân thằng bé mười tuổi cộng thêm nghìn năm này, đang ngủ say sưa trong lòng chị Đại thì bị anh Tuấn xách cổ lên như xách mèo làm thằng bé kêu la oai oái.
“Mười phút nữa thôi!”
Mã Lương cầu xin rồi đưa hai cánh tay ngắn cũn cỡn của mình bám vào người chị Đại, quyết tâm không buông ra.
“Mẹ kiếp, thằng đầu bếp thì xin năm phút, thằng bán thịt thì xin mười phút, thế bao giờ anh mới được ăn, dậy hết cho ta!”
“Cái gì mà ồn ào thế, có địch à!”
Anh Gióng đang nằm vắt vẻo trên lưng ngựa thì bật giật hét lớn, trên tay đã lăm lăm cây tre, nhìn tới nhìn lui một lúc thấy không có gì, anh Gióng nói:
“Các chú ồn ào làm anh tưởng có địch, mất cái đùi gà của anh rồi, đi nấu cơm cho anh đi!”
Cái gì gọi là tư tưởng lớn gặp nhau, chính là đây, anh Tuấn nhìn anh Gióng nghẹn ngào không nói nên lời, bắt tay bắt chân một lúc rồi hét lớn:
“Các chú nghe thấy gì chưa, đi nấu cơm đi!”
Sự việc đã đến mức này, Mã Lương cùng Nguyễn Trãi còn có thể làm gì khác, lập tức dậy đánh răng rửa mặt, chuẩn bị nấu cơm. Đám Khanh đệ sau cơn bạo loạn buổi sáng của anh Tuấn và anh Gióng cũng đã lật đật bò dậy đánh răng. Hít một hơi không khí trong lành, Khanh đệ mới để ý xung quanh, nơi đây chính là đỉnh núi được bao quanh bởi một rừng hoa đào. Tuy giờ không phải mùa anh đào, nhưng không hiểu sao, xung quanh Hồng Khanh đều là một hồng nhạt tuyệt đẹp. Gió thu lùa vào từng ngóc ngách trên thân thể, Hồng Khanh thật không thể tả nổi cái cảm giác bây giờ của mình, mọi mệt mỏi đều tan biến, lo âu cùng suy nghĩ cũng theo làn gió mà đi, trả lại cho hắn sự trần trụi của thiên nhiên.
“Thật đẹp!”
Cảm thán một câu, Khanh đệ quay sang nhìn đồng đội, những người vào sinh ra tử cùng mình, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp. Nhìn những nụ cười kèm nước dãi trước đống xoong nồi của lão Trãi mà hắn thấy vui vui. Lão Trãi cũng không làm hắn thất vọng, phục vụ liveshow thơ cho mọi người:
“Một tay nâng cánh hoa đào,
Một tay đảo chảo ngọt ngào lòng ta.
Gió thu tiến tới đòi hoa,
Gửi hương thịt gà mặn mà tình yêu!”
“Hay, hay, ăn thôi!”
Vâng, đó chính là cảm xúc của những người đàn ông, thịt gà tốt hơn thơ! Đùi gà một tay, bát rượu một tay, thơ thì cứ để đấy đã, no bụng rồi tính. Tràng chém giết thịt gà của các vị anh hùng được diễn ra một cách nhiệt tình, đám người Shingen, Gi, Ga, Đô rê mon cũng nhập hội, làm không khí náo nhiệt lên đến đỉnh điểm.
“Nào, chúng ta cùng nâng chén đón mừng đồng đội mới, chú tên gì ấy nhỉ? À Huệ à, nào cùng nâng chén chào đón Huệ và đồng bọn!”
Anh Tuấn cao giọng chúc mừng, Khanh đệ cùng đoàn người cùng đưa bát lên hét:
“Zô, zô, zô, cạn chén!”
Anh Huệ đứng lên, giơ cao bát rượu nói:
“Cám ơn mọi người, Huệ ta đây, tuy không có tài cán gì đặc biệt, chỉ có đôi bàn tay cùng bảy người anh em này, nhưng ta hứa sẽ cùng các vị đấu tranh với đám người Trung Quốc kia, không chết không dừng!”
“Tốt, uống nào!”
Khanh đệ nhờ một chút men mà cũng cao giọng cổ vũ, nhiệm vụ trên người hắn có nặng nề hay không, cũng chỉ hắn rõ, thêm một người tốt một người. Trong khi cả đám người Việt đang chén chú chén anh, thì những người Nhật lại thì thầm to nhỏ gì đó làm tính tò mò của đứa trẻ Mã Lương nổi dậy, hắn hỏi:
“Các ngươi đang nói gì thế? Lễ hội gì?”
Đô rê mon đang gặm bánh rán, thấy Mã Lương hỏi, nó nói:
“Hôm nay là Trung Thu rồi, ta nhớ nhà quá, nhớ Nô bi ta nữa!”
“Trung Thu?”
Tiếng than thở của Đô rê mon làm cả đám đang uống rượu bỗng giật mình, chén rượu định đưa lên miệng bỗng ngừng lại, cả đám thẫn thờ một lúc, anh Tuấn nói:
“Nhanh thật, mới đó mà đã Trung Thu rồi!”
“Đúng vậy, nhanh thật!”
Đám người còn lại cùng nhau cảm thán một câu, số phận của họ đã gắn liền với chữ “lăn lộn”, mấy khi được ngồi xuống thế này mà hưởng ngày rằm tháng tám. Bữa ăn sáng của họ đột nhiên kết thúc, không ai bảo ai câu gì mà cùng thu dọn bát đĩa, không khí im lặng bỗng nhiên bao trùm hết thảy mọi vậy xung quanh. Đô re mon nhìn đoàn người Khanh đệ thu giọn mà ngẩn ngơ, đưa đôi chân ba mươi centimet của mình tiến tới kéo kéo áo anh Tuấn hỏi:
“Mọi người làm gì thế, sao tự nhiên thu dọn hết vậy?”
Anh Tuấn chẳng thèm trả lời mà vẫn tiếp tục dọn dẹp, làm cho thân hình mét mốt của Đô rê mon đứng trời trồng ở đó, không biết nói gì. Nó hướng ánh mắt về phía Hồng Khanh cầu cứu nhưng đáp lại chỉ là một cái nhún vai vô tư của nhân vật chính.
“Xong chưa?”
Anh Tuấn cao giọng hỏi cả đám.
“Xong rồi!”
Cả đám đáp lại.
“Tốt, đi ngủ thôi!”
Lần này thực sự Khanh đệ không hiểu thật rồi, hắn tưởng mọi người có tâm trạng gì mới dọn dẹp bát đĩa, ai ngờ lại là đi ngủ, hắn tiến tới hỏi nhỏ lão Trác:
“Tại sao lại đi ngủ vậy?”
Trác trả lời một câu xanh rờn hơn cả rau muống:
“Ngủ lấy sức, tối đi chơi, Trung Thu chơi trăng chứ có chơi mặt trời đâu!”
“…..”
“À quên, tên nào không ngủ được thì làm đèn lồng nhé!”
Trước khi đặt lưng xuống, anh Tuấn liền phun một câu mang tính sát thương, rồi:
“Khò, khò, khò!”
Lắc lắc cái đầu, Khanh đệ thực sự không biết tại sao mọi người lại lạ thế, nhưng điều mà hắn không biết là: một giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt của người đang ông cứng cỏi, đang giả vờ ngủ kia.
“Nhà à? Thật nhớ!”
Anh Tuấn thì thầm, cũng đúng thôi, Trung Thu chính là ngày đoàn viên, còn họ thì sao, họ đang ở nơi đất khách quê người, người nhà của họ cũng không còn trên đời này nữa, ngày này đối với họ chỉ là một ngày đáng buồn mà thôi!
**********
Nơi âm tào địa phủ của châu Á….
Một bóng áo trắng đang từ từ bước trên cây cầu Nại Hà, à quên, tác giả xin giới thiệu thêm cho quý vị độc giả được rõ về địa ngục của thế kỷ hai mươi lăm.
Địa ngục nhìn một cách tổng thể thì là một bãi đất trống với vài căn nhà cấp bốn, mỗi nhà đều treo bảng bên trên ghi nơi mà mình cai quản, có tất cả ba căn, lần lượt là:
“Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản.”
Người con gái đang bước vào tòa nhà Nhật Bản, cái lạnh của điều hòa cộng thêm vẻ âm u từ màn hình TV đang chiếu một bị phim kinh dị hay nó còn được gọi là phim hành động ở dưới này.
“Xin chào, quý khách cần gì?”
Người vừa nói chính là một cô gái tóc dài chạm đất kèm theo trên người là bộ quần áo trắng toát, đang nở một nụ cười PS đón tiếp vị khách đầu tiên trong ngày của mình. Người đối diện với cô đang đeo một cái mạng che mặt, nhưng từ đôi mắt có thể thấy đây vẫn là một cô nàng trẻ tuổi, nhưng vị tiếp tân của chúng ta đã phải rùng mình khi nghe một câu:
“Cho ta gặp Diêm Vương của ngươi!”
Một giọng nói lạnh đến mức ma cũng đóng băng, chưa kể đến uy áp mà người lạ mặt này đem lại làm cô tiếp viên chỉ muốn quỳ rạp xuống mặt đất. Không khí xung quanh trở nên căng thẳng cực độ, cả văn phòng địa ngục bỗng chốc trở nên im bặt.
“Ting!”
Trong diễn biến đang căng thẳng, thì tiếng chuông thang máy đột nhiên vang lên, bước ra từ cánh cửa là một tên béo phị, đôi bàn tay mập như móng heo của hắn đang chạy khắp người một nàng ma nữ mới lớn.
“Mi là Diêm Vương?”
Lại là giọng nói đó, tên béo đang cao hứng bỗng chốc cảm xúc tụt dốc không phanh, hắn ấp úng nói:
“Chính là bổn quan, mi…mi là ai?”
Người lạ mặt đưa một tay ra đằng sau lưng, làm không khí sặc mùi nguy hiểm, tên Diêm Vương đang định hô cứu viện thì người lạ mặt đã rút ra một cái lệnh bài. Diêm Vương đang định thở phào thì toàn thân bỗng lạnh toát, đôi chân heo của hắn đã run lên, toàn thân mỡ giật liên hồi:
“Bịch, bịch!”
Âm thanh của đầu gối va đập với nền nhà vang lên, tên Diêm Vương lắp bắp nói:
“Thần không biết ngài đến, mong ngài khai ân, xá tội cho hạ quan!”
Người lạ mặt dường như đã đoán được tên Diêm Vương sẽ thế này, nói giọng thản nhiên:
“Đứng lên đi, nơi này không phải chỗ nói chuyện!”
“Vâng, vâng, mời ngài đi lối này!”
Diêm Vương dẫn người lạ mặt tới thang máy, cánh cửa nhanh chóng đóng lại, số trên bảng điện tử nhảy liên tục và dừng lại ở số mười chín. Tại sao lại là số mười chín? Đơn giản là tên Diêm Vương này có một sở thích là nghe những âm thanh hành hạ, chửi bới từ mười tám tầng trên vọng xuống!
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đội ngũ tiếp viên chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì người đã đi mất rồi, cô ma nữ tóc dài nói nhỏ với đồng nghiệp:
“Người kia là ai thế?”
Cô bên cạnh lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu nói:
“Ta nhìn lén tấm lệnh bài, nó khắc hai con rồng cùng một chữ Thiên, ta đoán..”
Cô nàng này chỉ chỉ tay lên trời, làm mọi người xung quanh đều rùng mình một cái không hề nhẹ!