Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hồng Khanh nhíu nhíu đôi lông mày, xem ra Khanh đệ đang nghiền ngẫm những lời của Lạc Long Quân. Một con người bình thường như hắn, chỉ biết ăn học, đi làm, rồi làm phiền bồn cầu bây giờ lại nắm giữ tương lai của cả dân tộc.
“Sức mạnh càng nhiều thì nhiệm vụ càng lớn!”
Câu nói chỉ xuất hiện trong vài quyển tiểu thuyết hắn đọc nay lại áp dụng trên chính bản thân hắn, thực lòng hắn không mong muốn điều đó a.
Nhìn nhìn thanh Thuận Thiên Kiếm nằm trên bệ, nó dài khoảng một mét, gỉ sét và cũ kỹ:
“Đúng là không thể đánh giá mọi vật qua vẻ bề ngoài của nó!”
Thì thầm một câu rồi Hồng Khanh đứng lên, ánh mắt đã mang thêm vài phần quyết tâm, nếu đã không chống lại được số phận chi bằng ta nắm giữ nó trong bàn tay.
Căn phòng chứa mười ngàn thanh kiếm bị một luồng gió thổi vào, tiếng “Leng Keng” vang lên, đúng là nghe tiếng có thể biết chất lượng của kiếm. Thanh âm nhiều thanh kiếm đập vào nhau nhẹ nhàng, trong vắt làm tâm trạng nặng nề của Hồng Khanh giảm bớt phần nào.
Tiến đến nhặt một thanh đang nằm trên sàn nhà, bên tai Khanh đệ bất ngờ cố một tiếng nói:
“Hỏa Kiếm hạng một cấp không, nặng năm cân sáu lạng!”
Tiếng nói vừa dứt thì trong não hắn xuất hiện một bóng người không có mặt, toàn thân bốc lên một ngọn lửa vàng nhàn nhạt. Toàn thân người đó thẳng tắp như một cây thương, lạnh lùng cực điểm, bất thình lình người đó chém ra một kiếm vừa nhanh vừa mạnh. Khi đường kiếm được chém ra, Khanh đệ cảm giác nửa người hắn như bị phân làm hai nửa, ném vội thanh kiếm xuống đất thở hồng hộc:
“Quá bá đạo rồi, hóa ra đây là cách học mà Lạc Long Quân nói.”
Mồ hôi lạnh Khanh đệ tuôn ra như tắm, bỗng nhiên bụng hắn kêu lên “rọt rọt”, làm hắn nhận ra đã một ngày rồi mình vẫn chưa ăn uống gì mọi chuyện xảy ra quá nhanh với hắn a! Đang phân vân không biết tìm đồ ăn ở đâu thì bên ngoài vọng ra tiếng “cạn chén”, cánh mũi của Khanh đệ phập phồng mùi gà quay thơm phức ập vào như nước lũ.
Bước chân ra khỏi tòa cung điện, mười người thanh niên đang ngồi giữa sân nhậu nhẹt tưng bừng, chém gió tung trời, tiếng cười đùa, tiếng chửi mắng trộn vào nhau khiến tòa cung điện uy nghiêm biến thành một cái chợ.
“A người anh em, ngồi xuống làm một chén nào, nhìn mi chắc là đói lắm rồi phải không?”
Gao Đỏ nhìn về phía Khanh đệ, vừa nói vừa vẫy vậy cái đùi gà trên tay, bây giờ Khanh đệ chả hơi đâu quan tâm xem hắn nói gì, ánh mắt như cái đèn pin chiếu chằm chằm vào cái đùi gà. Nuốt nước bọt cái “Ực”, không ngại ngần ngồi xuống cùng mười con rồng chén chú chén anh. Gao Vàng vỗ vỗ vai Khanh đệ đang như hổ đói càn quét bàn nhậu:
“Ăn từ từ thôi, còn nhiều mà, thằng em vào trong đó nhận kiếm chưa?”
Ngẩng mặt lên cùng cái miệng đầy thịt Khanh đệ ấp úng nói:
“Nhận rồi, mà sao anh biết vậy?”
Cả đám rồng cười to một tiếng, Gao Đen cười khặc khặc nói:
“Chú em đâu phải người đâu tiên đâu, bọn ta sống ở nơi này đã bốn ngàn năm, có cái gì mà không biết! Nào thằng em làm chén rượu cho đỡ nghẹn đi!”
“Ta không biết uống rượu!”
Khanh đệ đỏ mặt nói, hắn cũng xấu hổ vì điều này, hai mươi mốt tuổi xuân, ra đời cũng được hai ba năm, nhưng mỗi lần đi nhậu cùng lũ bạn học, hắn toàn uống coca với nước lọc.
Vài con rồng mở to mắt nhìn Khanh đệ như một sinh vật lạ, nhưng đối với lũ cáo già này có gì mà bọn hắn chưa gặp, kịp che dấu lại cảm xúc con Gao Trắng mở miệng:
“Làm một nam nhân không biết uống rượu là không được rồi, hồi anh mười tuổi đã chén chú chén anh với mấy lão trong bộ tộc rồi đấy, chú ở đây mười năm bọn anh sẽ luyện cho chú ngàn bình không say, nào lên một chén!”
Gao Trắng dơ cao cái chén rượu, cả bọn cùng hùa theo, Khanh đệ càng không ngoại lệ, lời nói hào hùng của Gao Trắng đã đả động đến cái “Tôi” của thằng đàn ông trong hắn.
“Oa thật ngọt, thật mát!”
Uống cạn một chén Khanh đệ liền hô lên một tiếng:
“Rượu ở đâu mà ngon thế?”
“Ha ha ha, chú nhìn lại xem đây là đâu, lãnh địa của Lạc Long Quân a, cái gì ngon nhất, cái gì tốt nhất đều ở đây cả, thật sự ăn đồ này xong ta không muốn làm thần tiên ăn sương uống khí nữa a!”
Gật đầu cái rụp, Khanh đệ cũng đồng tình, thần tiên thì có gì tốt, đây mới chính là hưởng thụ, ăn được, uống được còn thần tiền à, hẹn kiếp sau đi!
“Nhưng mà hình như mình không có kiếp sau thì phải, kệ đời được mấy tý, anh hùng không chấp nhặt tiểu tiết a!”
Khanh đệ nghĩ thầm một câu rồi lại đưa một miếng thịt chó lên mồm mà ngấu nghiến, hắn không để ý rằng mười nụ cười của lũ rồng đều lộ ra vẻ khoái trí.
Tiệc đến nhanh tàn cũng nhanh, Khanh đệ như một cái xác không hồn nằm ngáy “Khò Khò” trên sân, hắn đang nằm mơ. Trong mơ hắn được gặp lại bố mẹ và hai đứa em nhỏ của hắn.
“Khanh à, con có khỏe không?”
Đó là mẹ hắn, người phụ nữ đó vẫn ân cần như ngày nào, luôn quan tâm hỏi thăm hắn.
“Anh à mình đi chơi đi, em mới được mua xe ô tô đồ chơi này!”
Lại là hai đứa em nhỏ hắn, luôn muốn rủ hắn chơi cùng. Khung cảnh đang êm đềm bỗng nhiên hắn nhìn thấy trên trời có một cái hố đen to đùng, nó đang cố sức hút hắn lên, bố mẹ rồi em hắn thì vẫn sinh hoạt trong ngồi nhà ấm cúng. Hắn muốn mở mồm kêu to nhưng cái gì đó đã chặn đứng cổ họng hắn, cố vùng vẫy nhưng toàn thân hắn cứng đơ:
“Aaaaaaa, bố mẹ ơi, các em ơi!!!”
Khanh đệ ngồi bật dậy rồi nhìn xung quanh, hóa ra là hắn gặp ác mộng, hai dòng nước mắt đã lăn dài trên khuân mặt non nớt từ lúc nào. Cơn say lại ùa đến, mệt mỏi nằm xuống, giấc ngủ kéo đến và Khanh đệ lại ngủ.
Mười con rồng còn đang khoái trá cười thì bỗng giật mình nhìn về phía Khanh đệ, Gao Trằng thủ thỉ nói với cả đám:
“Đúng là dòng máu Lạc Long Quân a, Thập Niên Tửu mà nửa ngày hắn đã tỉnh rồi, kiểu này chúng ta phải tính kế khác thôi!”
Cả bọn đang cười đùa bỗng trầm mặc, hai mươi con mắt đảo như rang lạc, bỗng Gao Tím nói một câu:
“Hay là ngày nào chúng ta cũng làm thế này, chỉ cần hắn say mười năm là xong!”
Vừa nói xong đàn rồng đã hội đồng tẩn cho Gao Tím một trận, Gao Nâu chửi:
“Mày ngu vãi đái, dòng máu hắn thức tỉnh thì càng ngày càng khỏe, biết đâu sau một năm chúng ta say trước hắn ý chứ!”
Xoa xoa vài cái u trên đầu Gao Tím hỏi:
“Vậy phải làm sao, chẳng lẽ phải luyện tập cùng hắn à!”
“Đúng rồi, chúng ta sẽ luyện tập cùng hắn!”
Gao Đỏ bỗng hét lên một tiếng làm cả bọn lại hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn. Gao Đỏ hất mặt một cái rất phiêu:
“Chúng ta luyện tập cùng hắn nhưng chỉ cần hắn vung kiếm lên, chúng ta chịu thua là xong, hắn cũng không luyện được cái gì cả!”
Ánh mắt cả bọn bỗng rực sáng như đèn pha, cao kiến a, cách này quá hay đi, cả bọn giơ ngón cái lên làm mũi của Gao Đỏ suýt nữa nổ tung, cả bọn cười khằng khặc rồi nằm xuống, mười con rồng bắt đầu ngáy to sảng khoái.
******
Tiếng ngáy to như sấm của mười con rồng làm Khanh đệ tỉnh giấc, ngồi dậy bỗng Khanh đệ cảm thấy cơ thể mình thật sung sức, cảm giác sảng khoái lan tỏa khắp thân thể. Nhìn đám Gao đang nằm ngủ, thật mấy ai tưởng tượng được, tiếng ngáy to như vậy lại xuất phát từ mấy khuôn mặt đẹp trai đến nghịch thiên. Khuân mặt sắc cạnh nam tính, đôi lông mày lá liễu tôn thêm vẻ lãng tử, môi mỏng như kiếm mỗi tội đang đầy nước dãi.
Tìm được nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt xong thì tiếng ngáy bên ngoài cũng chấm dứt, Khanh đệ chạy ra đã thấy đám Gao đang ngồi ăn sáng rồi.
“Bọn này bẩn thế, không đánh răng rửa mặt đã ăn sáng rồi!”
Khinh bỉ nghĩ, Khanh đệ cũng được đám Gao mời xuống ăn cùng:
“Thế nào khỏe chưa?”
Gao Vàng ôn tồn hỏi thăm hắn, càng ngày Khanh đệ càng thấy đám rồng này giống đám anh quan tâm một thằng em nhỏ vậy, Khanh đệ chỉ ậm ừ cho qua chuyện, hình như giấc mơ hôm qua đã kéo hắn lại thực tế phũ phàng này.
Lại bước vào cung điện một lần nữa, lần này Hồng Khanh đã quyết tâm luyện tập, niềm hy vọng nhỏ nhoi của hắn chính là được về nhà.
Cầm cây hỏa kiếm hôm qua ra giữa sân, Khanh đệ chỉ vào Gao Đỏ nói:
“Anh Đỏ lại đây luyện kiếm với em!”
Cả đám rồng nở nụ cười thần bí, Gao Đỏ cười hì hì nói:
“Thằng em muốn anh luyện kiếm với chú sao, có được không đó, cẩn thận anh đánh cho khóc nhè nhé!”
Hồng Khanh đanh mặt lại nói một câu quyết tâm:
“Lên đi!!”
Nói vừa dứt câu, Khanh đệ đã vung kiếm lên chém một nhát, Gao Đỏ cũng hét to một câu nhưng tay hắn nhấc lên thật chậm chạp vô lực. Tay vừa chạm vào Khanh đệ, Khanh đệ đã bị bay ngược về sau nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, cả đám rồng mắt nổ mắt xịt nhìn Khanh đệ, trong đầu cả đám xuất hiện chung một câu:
“Yếu như vậy sao??”
Gao Đỏ cũng không thể tin vào tay của mình, hắn hoàn toàn không dùng lực a, thằng này quá yếu đi. Đang ngẩn ngơ, Khanh đệ đã ngồi dậy, hắn hoàn toàn không bị thương, nhưng bị bay thật mất mặt, hét to một câu, Khanh đệ lại vung kiếm về Gao Đỏ. Lần này Gao Đỏ đã khôn hơn, không đánh Hồng Khanh nữa, hắn chỉ biết vừa né tránh vừa cười khổ.
Mười phút trôi qua, “Keng” một tiếng, cây kiếm đã rơi xuống đất còn Khanh đệ nằm trên mặt đất thở như sắp chết. Gao Đỏ tiến lại gần vỗ vỗ vào vai hắn:
“Nghỉ tý đi nhá, anh đi nấu cơm cho chú!”
Vô lực gật đầu một cái, mặt Khanh đệ đỏ ửng vì mệt cũng có thể là do xấu hổ. Đám rồng cũng ngao ngán lắc đầu, muốn giả vờ cũng không xong với cái thằng này.
******
Một tuần trôi qua…
“Ái!”
Gao Đỏ nằm trên mắt đất diễn như một nghệ sĩ giật giải Oscars, hắn thở hồng hộc nói:
“Mi phải nhẹ tay một tý chứ, tý nữa thì đứt tay ta rồi!”
Hồng Khanh cười cười, một tuần luyện tập, trừ ngày đầu tiên ra hắn đã đánh cho Gao Đỏ kêu cha gọi mẹ. Sung sướng ngồi xuống, đám rồng chạy lên khen hắn không dứt miệng:
“Khanh đệ à, đệ thật khỏe nha, thằng này tuy yếu hơn anh một chút nhưng chú cũng quá khủng đi!”
Gao Vàng vừa giơ ngón cái, vừa cầm cái khăn lau mặt cho hắn. Bên cạnh thì Gao Trắng đã cầm ly nước dí vào tay Khanh đệ:
“Uống ly nước đi, hôm nay sẽ ăn mừng Khanh đệ!”
Hồng Khanh ngồi nghỉ một lúc rồi bước vào cung điện cất kiếm nhưng hắn không biết mười cái mặt đằng sau lưng đang nở nụ cười hèn mọi, bỉ ổi đến cực điểm.
Vừa đặt thanh kiếm cẩn thận lên giá, bỗng Thuận Thiên Kiếm sáng bừng lên, tò mò bước lại thì trong óc của Khanh đệ đã vang lên tiếng chửi:
“Mi đang làm gì thế hả? Quá ngu!”