Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 198 : Một cửa lại một cửa.
Mới đuổi theo được chưa tới mười thước, hắn lập tức nghĩ đến thanh kiếm Lam Thù yêu dấu của mình. Cả người hắn liền xoay lại, phóng về hướng thanh kiếm rơi xuống. Chờ hắn bắt được kiếm thì cũng đã không còn thấy bóng đáng của Hà Doanh
Tức giận không kiềm chế được, giơ kiếm trong tay lên, tiếng hét của Vô Cơ trong sơn dã không ngừng vang lên:
_Mạc Diệp tiểu tử, có một ngày, ta sẽ cho ngươi máu tươi chảy trên cổ, chết dưới Lam Thù bảo kiếm của ta.
Khinh công lúc này của hà Doanh đã phát huy đến cực điểm. Sau khi chạy được mấy canh giờ, nghĩ tới Vô Cơ kia khó có thể đuổi theo. Hà Doanh liền đến một con suối, vội vàng hoá thành khuôn mặt đen đúa, một tiểu gia hoả nông gia có điểm chất phác. Sau đó cởi bỏ quân trang chôn kỹ xuống đất, lộ ra một bộ y phục màu xanh, lại dùng cỏ quấn một cái đai lưng, làm ra đúng dáng vẻ của một nông dân, xoay người đi về phía chân núi.
Những vật dụng dịch dung của nàng, toàn bộ cất kỹ trong ống tay áo.Vì vậy, mặc kệ đánh nhau hay chạy trốn , cũng sẽ không bị rơi mất.
Lúc này, bóng tối đã bao trùm hẳn, phía chân trời nổi lên một vòng sáng cong cong của ánh trăng. Hà Doanh nhìn bầu trời một chút, thở một hơi thật dài.
Trong lúc nàng thở dài một hơi thì đột nhiên cũng có một tiếng thở dài truyền đến phía sau. Trong đầu hà Doanh oanh một tiếng, dựng cả tóc gáy lên, nàng dừng lại lắng nghe một hồi. Cho tới khi lại có một trận âm thanh như vậy truyền tới, nàng mới phát hiện, đây bất quá là gió thổi lá cây kêu ô ô mà thôi.
Đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cho tới lúc này Hà Doanh mới phát hiện, khắp nơi tĩnh lặng một cách thần kỳ, rừng cây phía trước sâu thẳm u tối vô cùng. Mỗi một bước đi đều vang lên tiếng cành khô rộp rộp ở dưới chân.
Nàng vừa hoảng vừa sợ, sắc mặt lại càng trắng bệch. Hít một hơi thật sâu, Hà Doanh âm thầm nghĩ: Có cái gì phải sợ chứ? Cho dù có quỷ ta cũng không cần phải sợ hãi.
Vừa mới nghĩ như vậy, trên lưng đột nhiên bị vật gì đó kéo lại thật chặt. Hà Doanh kêu thảm một tiếng. Hét lớn:
-Quỷ a!
Liền phóng về phía trước, nàng chạy như vậy, cành cây móc vào y phục vủa nàng, rẹt một tiếng, làm áo của nàng rách một lỗ to tướng.
Rách áo như vậy, Hà Doanh mới biết lôi kéo nàng chả phải là quỷ khỉ gì! Lại thở dài một hơi, nàng dựa vào một gôc cây đại thụ. Nàng sờ lên hai đầu gối đang bủn rủn, cười khổ một cái:
-Trời ơi, mau sáng lên đi.
Trời tất nhiên là sẽ không vì nàng kêu một tiếng mà sáng được. Hà Doanh treo ở trên cây. Hai mắt tụ lại nhìn xung quanh, cũng không thấy xà trùng nào. Liền không nhúc nhích nằm yên trên cây.
Đêm nay, lần đầu tiên, Hà Doanh qua đêm ở một nơi hoang dã. Cũng là một buổi tối kinh khủng nhất cuộc đời nàng.
Trời vừa sáng, Hà Doanh một đêm không ngủ vội vả đi xuống dưới núi.
Nàng đến suối nước, xem xét lại khuôn mặt mình. Không khỏi âm thầm kêu khổ: trên lưng chỗ bị rách theo gió vẫy vẫy, lộ ra cái áo trắng bên trong.
Khổ não một lúc, Hà Doanh nhìn giới tử trong tay, thở dài nói:
-Bên trong này rõ ràng là bỏ một ít quần áo, chỉ là lấy không được a.
Chữ ‘a’ vừa mới trong miệng nàng bay ra, một đống vật dụng nhào ra, nháy mắt liền trùm kín mít trên đầu nàng.
Hà Doanh đem quần áo trùm trên đầu mình kéo hết xuống. Hưng phấn nhìn chằm chằm giới tử, kêu lên:
-Vàng, lòi ra mấy thỏi vàng coi.
Thanh âm vừa rớt xuống, mấy thỏi vàng bay tới chỗ nàng. Hà Doanh vội vàng đưa tay bắt lấy mấy thỏi vàng, nắm chặt trong tay, rồi lại xoa xoa nắn nắn. Nàng mừng rỡ nhìn quần áo cùng vàng của nàng, vui vẻ kêu lên:
-Chẵng lẻ trời cao đã mở mắt? Giờ ta có thể kêu một cái tuỳ tiện sai khiến mấy thứ đồ vật trong này sao?
Nàng vung tay lên, đem quần áo không cần sử dụng bỏ vào trong giới tử. Sau đó lại kêu lên:
-Xuất hiện thêm hai thỏi vàng coi.
Lại là sau khi hô lên, vàng lập tức xuất hiện trên tay của nàng. Hà Doanh quá đỗi vui mừng, lại hô gọi giớ tử vài lần nữa, giới tử đúng là gọi trăm lần hiển linh cả trăm. Hà Doanh rất là vui mừng. Nàng vội vàng thay quần áo, bên ngoài khoác thêm một cái áo bào.
Moi những vật dụng dịch dung từ trong bộ quần áo rách nát vừa nãy, Hà Doanh nhìn giới tử một chút, lại nhìn đống vật dụng dịch dung một chút, thì thào nói:
-Nó hẳn sẽ là không lộn xộn nữa chứ? Hẳn là sau này gọi một tiếng là đựơc liền?
Suy nghĩ một chút, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an. Nàng lại đem toàn bộ đồ bên trong gọi ra. Lại cắn răng đem vật dụng dịch dung thả vào đó.
Xử trí xong, Hà Doanh một bên dọc theo đường núi nhỏ hẹp đi tới đường cái, một bên thì thào nói:
-Thật là kỳ a, cái giới tử ngu ngu này không hiểu sao tự nhiên lại có thể dùng được?
Nàng lại cũng không biết, cái này đương nhiên là do nàng tu luyện Ngoạ Nguyệt công pháp lâu ngày, nên chân nguyên đã tiến bộ.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, tâm tình nàng trở nên vui vẻ. Nàng vừa đi vừa nghĩ: tạm thời ta không thể trở về Chu được. Vương Xưng này làm việc từ trước tới nay không đạt mục đích là không dừng lại. Hắn nói muốn chém ta, vậy sẽ không chỉ ám sát một lần rồi thôi. Nhất định là muốn đem cái tên gia hoả tên gọi Mạc Diệp này chém thành vài khúc mới thôi. Bất quá cái này cũng không cần lo, dù sao mục đích của ta cũng đã thành, Chu Diễn cũng được cứu ra. Thiên hạ này to lớn khắp nơi ta đi đâu cũng được.
Nghĩ tới đây trong lòng nàng trở nên vui sướng. Lại nghĩ Hạ vương sở dĩ phái một thích khách như vậy truy sát mình, nhất định là do lần trước chiến bại, làm cho uy lực của quân Hạ bị ức chế, làm cho hắn mất mặt trước mọi người trong thiên hạ.
Vừa đi vừa nghĩ tới khuôn mặt Hạ vương buồn bực phiền não, tâm tình Hà Doanh lại cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Đi như vậy đến giữa trưa, Hà Doanh vẫn không thấy có một chổ nào có người. Đi trên đường cái nửa canh giờ, ngay cả bóng dáng của động vật cũng không thấy.
Nơi này thập phần xa lạ, Hà Doanh muốn tìm ai đó hỏi một chút, nơi này là nơi nào, tới cảnh nội nước nào rồi, nhưng vẫn không có người nào xuất hiện. Dần dần ngàng đói bụng không chịu nổi nữa.
Bụng vừa đói, bước đi của hà Doanh cũng bắt đầu khó khăn. Vỗ vỗ cái bụng đang kêu, Hà Doanh suy nghĩ noi: cũng không biết phía trước có thị trấn nào không? Ta đói muốn đi săn kiếm chút gì đó để ăn. Hay là đi thêm một lúc nữa xem sao.
Nàng vừa nghĩ, vừa ngẩng đầu lên ngó ngang ngó dọc. Lúc sau, sơn đạo phía trước, xa xa có một bóng người. Người nọ là đi về phía đường lớn chỗ Hà Doanh. Rốt cục cũng thấy được một người, Hà Doanh vui vẻ cùng cực.
Không đợi người kia tới gần, nàng vội chạy từ từ tới chỗ người nọ, còn cách xa xa Hà Doanh đã kêu lên:
-Vị đại gia này, xin hỏi đây là chỗ nào a?
Người đến là một lão đầu râu bạc, hắn sau khi nghe câu hỏi của Hà Doanh, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm nàng một lát, chậm rãi cười nói:
-Ngươi là hỏi ngươi đang ở chỗ nào phải không?
Hắn rặn ra từng chữ một, giọng điệu nói chuyện cũng có chút cổ quái. Hà Doanh gật đầu nói:
-Đúng vậy, đây là ở chỗ nào của nước nào? Tiểu nhân lạc đường, kính xin đại gia vui lòng chỉ giáo cho.
Lão nhân tay đặt trên lưng xoa xoa, đồng thời trong miệng nói ra:
-Chỗ nào ư, nơi này tất nhiên gọi là quỷ môn quang.