Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 203: Chuyện cũ kéo dài
Hà Doanh sững sờ thở dài một hơi nói:
-Cứ coi như là vậy đi.
Lúc này bọn họ đều quay lại chăm chú nhìn nàng.
Hà Doanh nói:
-Gia phụ từng làm quan ở địa phương, bất quá ba năm trước bị giáng chức. Lúc đó tiểu đệ liền rời khỏi nhà , chu du tứ phía. Cho tới bây giờ cũng chưa có về nhà.
Nghe nàng nói như vậy, ai cũng bán tín bán nghi. Bất quá bởi vì tính cách của nàng, lúc dịch dung, tướng mạo và khí chất đều quang minh chính đại. Bởi vậy, dù đối với lời nói của nàng không mấy tin tưởng, nhưng đối với con người nàng, mọi người cũng không sinh ra ác cảm.
Cô gái kia, nghiêm túc đánh giá Hà Doanh một hồi, đột nhiên nói:
-Huynh vừa rồi thổi lá cây, thânh âm nghe rất êm tai, có thể thổi lại lần nữa được không?
Hà Doanh cười, ngắt một cái lá cây, rồi lại nức nở thổi lên. Nàng vui vẻ khoan khoái thồi, cô gái kia cũng nghe rất chăm chú.
Trong tiếng vó ngựa, chỉ còn tiếng nhạc không ngừng phiêu đãng.
Thổi một lúc, cô gái kia dài miệng ra nói:
-Không đúng, thanh âm huynh thổi ra không có vui vẻ. Lại đổi bài khác cho ta một chút.
Mới nói xong, Thành Lệnh đã quát lên:
-Muội tử
Cô gái kia lén lén quay sang Hà Doanh làm mặt quỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thỉnh cầu. Hà Doanh âm thầm buồn cười, nàng biết là cô gái kia thuần tuý chỉ là nghe đến mê mẩn, lung tung tìm đại một cớ muốn nghe nàng thổi tiếp mà thôi.
Trên đường đi Hà Doanh thổi hơn mười khúc nhạc. Lúc này thân phận nàng đặc thù, tất nhiên là sẽ không thổi những khúc nhạc để người ta có thể liên tưởng tới thân phận Ngọc Lang Quân của nàng. Nội dung những khúc nhạc nàng thổi, toàn bộ là do nàng bố trí, tuỳ ý thổi ra.
Thổi trúng ý, cô gái kia cảm thấy cực kỳ thú vị, không ngừng quấn quýt vây lấy Hà Doanh hỏi đông hỏi tây. Thành Lệng đứng ở một bên, trong lòng tràn ngập lo lắng: dẫu biết đường muội của mình xưa giờ là một người không hiểu chuyện đời, nhưng cũng ngàn vạn lần không nên đối với người xa lạ lộ rõ tình cảm như vậy.
Sau khi đồng hành trên đường được vài ngày, Thành Lệnh, chỉ vào một toà thành lớn mơ hồ hiện ra ở phía xa nói:
-Phía trước là chính là Tân thành của nước Văn, Mạc Lâm huynh đệ, huynh đệ muốn đi đến đâu?
Kỳ thật Hà Doanh cũng là đang đi loạn, không có mục đích, lập tức nàng gật đầu nói:
-Không sai, ta đang muốn vào thành.
Thành Lệnh mỉm cười nói:
-Sau khi vào vào thành, chúng ta muốn đi trước tới thành đô của nước Văn, Mạc Lâm huynh đệ, ý huynh đệ thế nào?
Đi vào thành đô của nước Văn trước? Hà Doanh lập tức quay đầu nhìn thoáng cô gái kia, trong lòng thầm nghĩ: chẵng lẽ, nàng ta là đi đến đây để thành thân?
Chỉ chớp mắt nhìn thấy được ánh mắt Thành Lệnh nhìn muội tử của mình, Hà Doanh lập tức khẳng định ý nghĩ của mình. Trong lòng nàng dâng lên một nổi bi thương.
Thật ra, công chúa ớ cái thời đại này, tám chín phần là sẽ như vậy gã cho vương tôn công tử của nước khác, cũng không nhất định là chuyện không tốt. Hà Doanh nhìn vẻ mặt khờ dại của Trịnh nhị công chúa, Hà Doanh trong lòng thầm khấn: chỉ mong trời cao phù hộ, có thể để cho nàng ta lấy được một người chồng tốt.
Vừa nghĩ như vậy xong, lòng nàng chợt dao động, nhớ tới một cố nhân. Lập tức nhìn về phía Thành Lệnh hỏi:
-Thành công tử, nhớ rõ là cách đây không lâu, huynh có từng cùng với nhiều công tử của nước khác tới cầu hôn công chúa của nước Chu. Không biết là kết quả như thế nào?
Thành Lệnh mĩm cười, còn chưa có trả lời. Trịnh nhị công chúa ở bên cạnh đã cười hi hi nói:
-A, tin tức của ngươi cũng thật là chậm quá đó. Bát công chúa của nước Chu đã được gả cho nhị ca của ta.
Bát công chúa gả cho Thành Lệnh sao? Hà Doanh mừng rỡ, nàng vu isướng nhìn Thành Lệnh, chắp tay nói:
-Thành huynh, xin chúc mừng huynh! Bát công chúa tại nước Chu ta có tiếng hiền thục, Thành huynh thật là có phúc khí. Chẳng biết là Thất công chúa đã gả cho người nào vậy?
Thành Lệnh cười nói:
-Thất công chúa đã được gả tới Văn quốc
Hà Doanh sững sờ hỏi:
-Là Văn Nam?
Thành Lệnh cảm thấy ngạc nhiên, nhìn nàng một cái rồi nói:
-Mạc huynh đệ nhận ra Văn Nam. Không sai đúng là gã cho hắn. Lúc đó ba nước đều cầu thân, hai nước chúng ta lại đạt thành chuyện tốt được hai cuộc hôn nhân này. Mọi người đều cảm thấy rất là hài lòng.
Hà Doanh nghĩ thầm: hài lòng thật sao, hai cuộc tân hôn này, so về bản chất thì cũng gần như nhau, coi như là đều có lợi! Chỉ là Thất công chúa, lại gã cho tên Văn Nam có những hành vi đáng hổ thẹn như vậy, chẳng lẽ là bởi vì nàng ở trên yến tiệc gảy đàn khó coi nên khiến cho Chu vương ghét bỏ.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lập tức bị nàng quăng đi. Hà Doanh biết rõ ràng là trong những nước đến cầu thân, cho tới bây giờ đều là tính toán quyền lợi cho cân đối với sản vật. Trong ba nước, thì Văn và Thành là mạnh nhất. Bát công chúa bởi vì được Chu vương yêu thích, nàng ta liền có quyền lợi trong sứ giả của ba nước có thể tự do lựa chọn hôn phu. Thành Lệnh trước mặt này, làm cho người ta có cảm giác trung thực đáng tin cậy, cũng khó trách Bát công chúa lại chọn hắn.
Về phần Thất công chúa gả cho Văn Nam, cũng không thể tránh được. Thực lực nước Văn trong ba nước là cường đại nhất. Hai vị công chúa phải có một người tới nước Văn. Bát công chúa đã lựa chọn, chỉ còn lại Thất công chúa, tất nhiên là không gả không được.
Thấy vẻ mặt thổn thức của Hà Doanh, Thành Lệnh cười nói:
-Xem bộ dáng của Mạc huynh, dường như là cùng hai vị công chúa tương đối quen thân?
Hà Doanh giật mình biết hắn đang nổi lòng nghi ngờ, lập tức cười nói:
-Gia phụ ngày trước làm quan ở trong triều, tiểu đệ từng gặp qua hai vị công chúa vài lần.
Thành lệnh chợt hiểu ra, hắn nói:
-Được rồi, thời gian không còn sớm. Chúng ta nên nhanh vào thành một chút. Mạc huynh nếu đã cùng thê tử của ta có quen biết, lúc nào tới nước trịnh, phải ghe qua phủ của tại hạ một chút mới được.
Hà Doanh vội vàng không ngừng đáp lại. Đoàn người đi đi cười cười, rất nhanh đã vào thành.
Hà Doanh biết, vừa vào thành, thì chính là lúc nàng cùng bọn họ phải tách ra. Bọn họ là muốn tiến vào kinh thành, Trịnh Nhị công chúa là đi thành hôn. Thành Lệnh là người cẩn thận, sợ mình làm cho Trịnh Nhị công chúa động lòng, sẽ dẫn tới chuyện không hay.
Sau khi tìm một cái cớ cùng đoàn người của Trịnh Nhị công chúa tách ra, Hà Doanh ngồi trên lưng ngựa, nhìn đoàn người, đội ngũ cực kỳ yên tĩnh, trong lòng nhớ ra đã từng tận mắt chứng kiến Trần tiểu công chúa xuất giá, rất phồn hoa náo nhiệt. Cũng không biết tại sao, nàng thở dài một hơi, xoay người đi vào thành.
Hà Doanh không biết, nghi thức của Trịnh Nhị công chúa vốn dĩ là có. Chỉ là Thành Lệnh biết gần đây biên giới ba nước cực kỳ không ổn, liền thu nghi thức lại. Sau khi tiến vào thành lớn mới dùng đến nghi thức. Tân thành là thành lớn của vùng biên quan nước Văn. Vào đây rồi, hắn cùng Trịnh Nhị công chúa mới bắt đầu dùng nghi thức. Tất cả hành vi cử chỉ, đều muốn mọi người phải chú ý. Cái này cũng là nguyên nhân chình hắn muốn Hà Doanh rời đi.
Bát công chúa được gả cho một người chống tốt, trong lòng Hà Doanh thoáng cái cảm thấy vô cùng thư thả. Vì trong lòng nàng vẫn có chút áy náy với Bát công chúa.
Chọn một tửu lâu Hà Doanh đi vào, nàng chuẩn bị ở lại đây hai ngày, chờ thêm một thời gian, đợi cho thích khách của Hạ vương thu binh hồi phủ. Nàng sẽ quay trở về Chu.