Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 206: Miệng lưỡi nhanh nhẹn.
Thấy tình hình như vậy, Hà Doanh mừng rỡ, vậy đại sự có thể thành rồi.Ta chỉ cần bồi thêm vài ba câu nữa coi như là đệ nhất thiên hạ Tử Trương, cũng khó ở giữa biển người, mà dễ dàng hàng động.
Ánh mắt nàng chuyển qua phẫn hận, mặt đỏ lên, tràn ngập xúc động, giơ tay lên, đang chuẩn bị đổ thêm dầu vào lửa. Đúng lúc này thì Tử Trương lại mở miệng:
-Ngươi đi đi!
Hà Doanh sững sờ, ngơ ngác nhìn hắn, cánh tay đang giơ cao cũng ngẩn ngơ ở trên không, cũng không nhúc nhích.
Tử Trương nhìn nàng nói:
-Ngươi đi đi, ta sẽ không tìm giết ngươi nữa, ngươi giờ vẫn chưa thể chết được!
Dứt lời, hắn phóng người, nhảy lên mái hiên trên cao, trong nháy mắt không còn thấy bóng đáng đâu.
Ngơ ngác nhìn về phía Tử Trương biến mất, Hà Doanh nghĩ thầm: Ơ, như vậy là đi rồi sao, ta còn có nhiều điều chưa kịp nói mà!
Lúc này, bỗng có một ngừơi hô lớn:
-Hiền giả Đại nhân, Người được an toàn rồi.
Thanh âm vừa vang lên, mọi người như hồng thuỷ (cơn lũ) ập tới, trong nháy mắt bao phủ lấy Hà Doanh.
Trong tiếng ồn ào của đám người chen chúc, kẹp lấy Hà Doanh đang kếu la:
-A a, đừng có như vậy, để cho ta đi, để cho ta đi.
Tiếng nói ngày càng nhỏ, ngày càng vô lực.
Trong hoàng cung của nước Hạ.
-Bệ hạ, lúc đó mấy vạn người trong Tân thành của nước Văn nghe hắn nói xong, đều rợi lệ! Tử Trương nghe xong, ở tại chỗ đó nói sẽ không giết hắn, rồi xoay người rời khỏi. Bệ hạ người nay không thể không đề phòng được. Chỉ bằng tài ăn nói của hắn, có thể làm cho loại người cố chấp như Tử Trương ngay cả nhiệm vụ cũng không làm, tại chỗ rời khỏi, thật là đáng sợ.
Vương Xưng ở trong hoàng cung đi tới đi lui, vòng vo một lúc, hắn đứng lại. Quay đầu nhìn về phía tên thuộc hạ:
-Là nàng!
Người đang nói chuyện là một thanh niên có khuôn mặt hình chử nhật, ngũ quan đoan chính. Hắn nghe được lời nói khó hiểu một cách kỳ lạ của đại vương, không khỏi ngạc nhiên.
-Nhất định là nàng! Cũng chỉ có nàng mới thường xuyên nói ra những điều kỳ lạ khó hiểu, lại dùng từ cực kỳ tinh tế và nhạy bén như vậy, mới có cái tài ăn nói như vậy.
Quay đầu nhìn qua màn cửa sổ bẳng lụa mỏng, Vương Xưng thản nhiên nói:
-Truyền lệnh của ta, Bảo bọn tông sư huỷ bỏ việc truy sát Mạc Diệp.
-Vâng thưa bệ hạ.
Người nọ cung kính lui ra ngoài. Vương xưng nhìn màn dêm đen kịt, thì thào nói:
-Hà Doanh, ngươi quả nhiên bất phàm! Lần này ngươi trợ giúp nước Chu đối phó cô, có phải là có hận ý quá sâu đối với cô?
Khoé miệng hắn hiện lên một nụ cười. Nhưng đã không giống ngày xưa, chính là nụ cười này hiện lên trên mặt hắn không có vui vẻ. Mơ hồ còn nhìn ra được có chút chua xót khổ sở.
-Hà Doanh, hay cho một Hà Doanh! Người đâu?
Ngàn đắng vạn khổ, rốt cục cũng trốn ra được, Hà Doanh nhịn không được nước mắt lưng tròng, sờ sờ lên mặt của mình, trên mặt bị người ta sờ cho ra năm sáu cái lỗ hổng, bởi vì mọi người đối với dịch dung thuật của Mạc Diệp tiên nhân hết sức tò mò, cho nên khuôn mặt của hắn trở thành bộ phận trọng điểm bị tập kích.
-Ta thật là đáng thương a.
Hà Doanh nói thầm một câu: ta thật sự là một hài tử đáng được thương cảm a. Nếu không phải dịch dung phấn trên mặt ta dày, khuôn mặt của ta, hic, khuôn mặt của ta coi như bị bọn họ huỷ mất rồi.
Sau một lúc bi thương, tâm tình của Hà Doanh đột nhiên trở nên sung sướng. Sau nửa ngày giục ngựa đi dạo trong núi, nàng vẫn còn chưa quyết định được phải đi đâu.
Đúng lúc này, cả người Hà Doanh đột nhiên cảm thấy khẩn trương, lạnh giọng quát:
-Người nào?Ra đây?
Lời nói vừa dứt, một nam tử khôi ngô thân đeo trường kiếm trong rừng cây chui ra.
Đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Hà Doanh, người này rút kiếm ra, nắm chặt trong tay, lạnh giọng nói:
-Mạc Diệp tiên trưởng, tại hạ là Trần Nghĩa nước Văn, đặc biệt đến đây, muốn đề xuất một cuộc hẹn sinh tử với tiên trưởng!
Hẹn ước sinh tử? Hà Doanh cười lạnnh đáp:
-Xem ra, ngươi là một trong những người vẫn đi theo phía sau ta. Ngươi tìm ta chính là vì muốn khiêu chiến với ta?
Trần Nghĩa lớn tiếng nói:
-Không sai! Mạc Diệp tiên trưởng nổi tiếng trong thiên hạ, tại hạ bất tài, muốn khiêu chiến với tiên trưởng. Nếu tại hạ thua trong tay tiên trưởng, Trần nghĩa là mặc cho tiên trưởng xử trí.
Nói đến đây mặt hắn hiện ra một chút tự mãn:
-Nếu may mắn thắng được tiên trưởng, Trần Nghĩa cũng cảm thấy vui sướng!
Khuôn mặt Hà Doanh trầm xuống, lúc này nàng đã hiểu rõ, nàng bây giờ đã trở thành khát vọng của rất nhiều người trên mặt đất muốn bắc thanh lên trời.Bây giờ Mạc Diệp chết trong tay ai, người đó không muốn nổi tiếng cũng khó.
Nàng lạnh lùng nói:
-À, thế nên ngươi cũng hẹn với đồng bọn chuẩn bị cùng nhau lên?
Người nọ giật mình, hỏi:
-Đồng bọn?
Hắn quay đầu lại nhìn xung quanh, trên mặt đầy vẻ cực kỳ khó hiểu. Hà Doanh quát:
-Toàn bộ ra hết cho ta.
Nàng vừa quát xong, trong rừng cây bụi cỏ liên tục chui ra thêm năm sáu người. Năm sáu người, hếtngươi nhìn ta, rồi lại ta nhìn ngươi, đều tách ra đứng một chỗ.
Trần Nghĩa thấy bọn họ, cực kỳ thấy lạ, quát:
-Các ngươi là ai?
Lúc này, một hán tử có khuôn mặt gầy gò tiến lên một bước, hắn vỗ vỗ trường kiếm trên lưng nói:
-Ngươi là người nào, thì ta cũng là người đó.
Trần Nghĩa giờ mới hiểu được, những người này cũng như hắn là tới tập kích để giết Hà Doanh.
Đúng lúc này, hà Doanh lãnh đạm nói:
-Không phải là còn mấy người nữa sao? Tại sao còn chưa chịu hiện thân?
Nàng vừa nói xong, tiếng cười khanh khách của một thiếu nữ xinh đẹp vang lên:
-Ta đã nói là đi ra ngoài mà không chịu. Mạc Diệp tiên trưởng lợi hại như vậy, sao lại không biết chúng ta trốn chỗ này?
Tiếng nàng vừa dứt, bốn thanh niên nam tử cùng một cô gái từ trong một hố đất chui lên. Trong đó có một thiếu niên khuôn mặt trẻ con, phủi phủi bùn đất trên người, trên mặt lấp đầy nụ cười. Hắn cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền, nhìn Hà Doanh nhiệt tình nói:
-Tiên trưởng đừng sợ, chúng ta là đến bảo vệ người.
Hà Doanh lạnh lùng nói:
-Bảo vệ ta?
Thiếu niên kia lên mặt nói:
-Đúng vậy, là tới bảo vệ. Khi ngừơi này xuất hiện.
Hắn chỉ vào Trần Nghĩa:
-Ta muốn đi ra, nhưng sư muội nói, muốn xem công phu của tiên nhân một chút, cho nên chúng ta chưa có ra mặt.
-Thì ra là như thế.
Hà Doanh mỉm cười. Thấy nàng tươi cười, đám người Trần Nghĩa cũng làm bộ mặt vui vẻ. Hà Doanh chỉ vào người bên cạnh nói:
-Những người này có ý muốn ám sát ta, các ngươi xem nên làm thế nào?
Một thanh niên cao cao bước nhanh tới, lạnh giọng nói:
-Xin vì tiên trưởng trừ đi phiền não.
Theo lời nói của hắn, xoạt một tiếng, tiếng rút kiếm không ngừng vang bên tai.
Thanh niên cao vừa mới rút kiếm, nhằm về phía Trần Nghĩa:
-Hay cho bọn chuột nhắt lớn mật, chỉ vì muốn thành tựu trong hốc lát, lại ám sát tiên trưởng một người tôt như vậy. Đến đây, rút kiếm đi, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Thấy mọi người một đám đánh nhau, hai mắt Hà Doanh quýet ngang qua bọn họ, những người này cũng có một ít là nhị lưu kiếm khách trên giang hồ. Nàng im hơi lặng tiếng lùi lại phía sau vài bước, rồi giục ngựa nhanh chóng rời khỏi.
Đi đến một nơi an toàn, việc đầu tiên Hà Doanh làm là dịch dung lại một khuôn mặt mới. Lần này nàng dịch dung thành một người có tướng mạo thanh tú, một thanh niên nam tử có vẻ hết sức phóng khoáng.
Sau khi ngày đó gặp được thê tử của Lư Minh, tâm tình của hà Doanh đã thoát khỏi tình trạng trong dĩ vãng là thường xuyên tự chuốc khổ vào mình, cả người bây giờ đã trở nên sáng sủa rất nhiều. Nàng hiện đang suy nghĩ đến bản thân mình trước kia, cũng có chút cảm giác chán ghét: coi tâm tình và sự được mất của cá nhân quá nặng. Phải biết trong thế gian này ngươi chỉ là một hạt muối giữa biển, ngươi cái gì cũng không phải.
Cũng bởi vì tâm tình chuyển biến như vậy, nên bây giờ những người nàng dịch dung ra, đều có một sơ hở rất lớn: đó chính là, mặc kệ tướng mạo như thế nào,là nam hay nữ, đều vô cùng hoạt bát.
Thật ra, tâm tình của nàng chuyển biến là cực kỳ chối bỏ bản thân. Khi Lư Minh rời nàng đi, nàng đối với quá khứ sinh ra một thái độ chối bỏ.
Thật ra thái độ chối bỏ này, đã biểu hiện từ khi còn ở trong Hạ cung. Nàng đã nghĩ trăm ngàn biện pháp, cũng không tránh khỏi phải thất thân với Hạ vương. Hơn nữa, thất thân lần đó, làm cho nội tâm nàng tràn ngập cảm giác bị vũ nhục. Lúc đó, nếu Lư Minh không xuất hiện kịp thời, nàng còn không biết giữa lúc vô cùng tuyệt vọng và phẫn hận mình sẽ trở thành như thế nào nữa.