Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng
  3. Chương 215 : Gặp lại
Trước /29 Sau

[Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 215 : Gặp lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 215: Gặp lại

Hà Doanh sửa sang quần áo một chút, di nhanh lại chỗ lúc đầu, đi tới một chỗ rẽ của con sông, chưa từng đi qua, mà chỉ là thuận theo dòng nước đi tới.

Như vậy, đi mãi cho đến hừng đông. Nàng mới đi ra đường, nhìn thấy thật nhiều người tới người lui trên đường nàng mới thở dài một hơi thật lớn, cả người trầm tĩnh lại.

Hà Doanh sau khi đi lên đường cái, nghe ngóng một hồi, mới biết chỗ này vẫn còn trong cảnh nội của nước Trịnh. Những người kia đi tới đi lui, trên thực tế, chỉ là đi xung quanh chỗ vây bắt ngày hôm trước vòng vo ngoài biên thành một vòng.

Trên đường đi Hà Doanh đều nghĩ: có nên dịch dung hay không? Bắt đầu từ lúc Tử Trương đi vào lều của mình chuẩn bị ám sát, ít nhất nàng cuĩng đã dịch dung bốn năm lần, nhưng lại cũng không có tác dụng bao nhiêu. Căn bản là không có gạt được những người muốn cố tình bắt nàng.

Nghĩ nghĩ một hồi, Hà Doanh thở dài một hơi: tính xong, cứ như vậy vui chơi vài ngày, những người kia dù sao cũng đã nói qua, là muốn bắt lại ta là khó càng thêm khó, ta nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Vừa nghĩ như vậy nàng lại thoải mái. Một bên ngâm nga, một bên khoái hoạt nhìn xung quanh. Hà Doanh đi một lúc, có tiếng vó ngực từ phía sau truyền tới.

Tiếng vó ngựa kia thập phần thản nhiên tự đắc, đi không vội vã. Hà Doanh quay đầu lại, nàng vừa mới quay đầu, đụng phải một đôi mắt nhí nhảnh. Chủ nhân cặp mắt kia vừa nhìn thấy Hà Doanh thì hai mắt sáng ngời. Đồng thời trong miệng nàng ta cũng kêu lên:

-A tiểu tử kia, ngươi đứng lại!

Hà Doanh cười hì hì, theo lời cô gái đứng lại. Cô gái áo hồng kia từ trong đám người đi cùng giục ngựa chay tới, theo động tác của nàng, mấy nguời kia cũng nhanh giục ngựa tới.

Đám người này đúng là đã từng gặp qua, là đám người cùng nàng đùa giỡn ở đầu đường, bọn người Anh Đào.

Thấy Hà Doanh, thanh niên bên cạnh Anh Đào hai mắt cũng sáng ngời: hắn đối với Hà Doanh ấn tượng sâu sắc cực kỳ, không chỉ là hắn mà hai nam, một nữ đi theo bên cạnh hắn cũng chuyên chú nhìn về Hà Doanh.

Chỉ chốc lát Anh Đào chạy tới trước mặt Hà Doanh. Nàng hô lên một tiếng, từ tên ngựa nhảy xuống, đi quanh Hà Doanh một vòng tròn, đưa tay chỉ chỉ vào người nàng:

-Ơ hay, ngươi tại sao nhiều ngày như vậy, vẫn còn đảo quanh chỗ này?

Nàng vừa mới mở miệng, thanh niên kia liền quát:

-Không được vô lễ!

Anh Dào cũng không để ý tới, trừng mắt nhìn Hà Doanh kếu lên:

-Ê, ta đang hỏi ngươi đó, tiểu tử.

Thanh niên kia lúc này đã nhảy xuống ngựa, hắn lại quát:

-Đại muội!

Hắn vừa quát, vừa chạy tới trước mặt Hà Doanh cười nói:

_Vị huynh đài này, thật là có duyên, không nghĩ đến sẽ gặp lại.

Hà Doanh ôm quyền đáp lễ:

-Đúng vậy, đúng vậy.

Lúc này Anh Đào ở bên cạnh kêu lên:

-Hì hì, không phải tiểu tử này đã nói sao, núi xanh còn đó, nuớc biếc chảy dài, có duyên sẽ gặp lại. Chúng ta bây giờ gặp lại rồi. Là có duyên hay là vô duyên?

Nói tời đây, đụng nphải hai con mắt sáng lấp lánh của Hà Doanh, Anh Dào đột nhiênđỏ mặt lên. Hà Doanh cười ha ha, đang định nói chuyện. Thanh niên ở bên cạnh đã cười nói:

-Được rồi, không biết cao danh quý tính của huynh đài là gì? Là người nước nào?

Lời này trước đây bọn họ cũng đã hỏi qua, lại bị Hà Doanh nói lung tung một trận

Hai trung niên kia cùng với thiếu nữ áo xanh cũng đã đi tới, mấy người chăm chú nhìn Hà Doanh, Hà Doanh ôm quyền nói:

-Tại hạ là người nước Chu, tên gọi Mạc Lâm.

“Mạc Lâm” Anh đào ở bên cạnh nói nhỏ một tiếng, khuôn mặt lại đỏ hơn.

Hà Doanh nhìn về phía thanh niên kia, cười nói:

-Chẳng biết tôn tính đại danh huynh đài cùng vị muội tử này?

Thanh niên kia nói:

-Tại hạ họ Trần, tên là Trần Nguyên, muội tử này của ta tên là Trần Thanh. Chúng ta đều là người nước Trần.

Hắn chỉ Anh Đào, Anh Đào nghe đại ca giới thiệu, cái miệng nhỏ nhắn nhu lên, không nói gì thêm ,lại ngậm miệng lại.

Hà Doanh nhìn dáng vẻ của nàng, liền biết, chỉ sợ tên của nàng không phải gọi là Trần Thanh. Nàng ha ha cười, thì ra là Trần ca ca và Trần tiểu thư. Thật sự là vinh hạnh. Các người đang định đi đâu vậy?

Nàng vừa hỏi xong, Trần Thanh hưng phấn nói:

-Cũng giống như ngươi a, con đường này đi chừng trăm dặm nữa là tới Nguyệt Thành, ngươi có phải muốn đi tới Nguyệt Thành không?

Hà Doanh gật đầu nói:

-Không sai, ta đúng là đang muốn tới đó.

Trần Thanh hưng phấn, mặt đỏ bừng. Nàng nhìn thoáng qua Hà Doanh chẳng biết là nghĩ đến cái gì, lại nhanh nhìn thoáng qua dại ca của nàng, sau đó cuối đầu.

Trần Nguyên ở bên cạnh nói:

-Chúng ta đi thôi.

Đoàn người lại tiếp tục đi về phía trước.

Trong đoàn người chỉ có Hà Doanh là không có ngựa, nàng cười hì hì đi bộ. Trần Thanh kia cũng không leo lên ngựa, ở phía trước phía sau nàng không ngừng nhảy loạn.

Bởi như vậy, những người khác đều xuống ngựa, cùng nhau đi bộ. Bây giờ trời sắp bắt đầu mùa đông, khắp nơi cảnh sắc đều hoang vu. Vừa đưa mắt nhìn, cỏ khô một dải liên tiếp nhau, mấy ngày nhìn cũng không thấy biên giới.

Hai bên con đường này, là nhửng mảnh lớn ruộng tốt. Nhưng tất cả lại bị bỏ hoang. Hà Doanh nhìn một cái liền quay đầu lại. Hiện tượng này, phổ biến ở sáu nước, nước nào cũng chiến tranh lớn nhỏ xảy ra hàng năm. Vì vậy, những đồng ruộng vùng biên giới không bị bỏ phế rất ít.

Nhìn thấy Hà Doanh nhìn những đồng ruộng thương xót, Trần Nguyên ở bên cạnh nói:

-Những đồng ruộng tốt như vậy, không biếtv tới lúc nào mới có thể khôi phục như lại bình thường.

Hà Doanh gật đầu nhẹ giọng nói:

-Điều đó chỉ có thể xảy ra khi không còn chiến tranh nữa.

-Không chiến tranh sao?

Trần Thanh ở bên cạnh kêu lên:

-Làm sao có thể không xảy ra chiến tranh, ta từ lúc sinh ra tới giờ, chưa nhìn thấy nơi nào không có chiến tranh.

Hà Doanh cười ha ha, cũng không có trả lời. Trần thanh thấy nàng không nói:

-Được rồi , Mạc Lâm, quê quán của huynh có phải hay không cũng như vậy?

-Quê quán của ta?

Hà Doanh nhìn một chỗ xa xa đến xuất thần, tiếo tục nói:

-Quê của ta là thành Năm Lăng của nước Chu. Là một vùng sông nước, rất đẹp, rất nào nhiệt. Nơi đó rất vắng vẻ, tựa hồ đã nhiều năm chưa có trải qua chiến tranh.

Trần Thanh vui vẻ nói:

-Không có chiến tranh? Thật tốt, ta là thích không có chiến tranh.

Khẩu khí của nàng như một hài tử, Hà Doanh nghe xong không khỏi cười. Lúc này, trần Nguyên nói:

-Nước Trịnh ở trong sáu nước thực lực yếu nhất, hơn nữa lại có nhiều nước lớn bên cạnh. Đối với bách tính nước Trịnh mà nói, chỉ cần sống qua một ngày, đó là được hưởng phúc khí một ngày.

Hà Doanh gật đầu, đột nhiên quay đầu hỏi:

-Đúng rồi, Trần huynh, nước Trần của huynh như thế nào, ta tới giờ vẫn chưa có qua nước Trần. Nghe nói nơi đó ở phía bắc, chân trời rét lạnh, người rất cường hãn. Có phải hay không?

Trần Nguyên gật đầu nói:

-Không sai, đó là sự thật. Ở nước Trần ta, nhìn không ra có người như huynh vậy, thanh niên văn nhược thanh nhã.

Hắn đột nhiên nói tới câu này, làm cho Hà Doanh há to mồm. Thấy nàng dáng vẻ ngẩn ngơ, Trần Thanh ở bên cạnh cười khách khách.

Hà Doanh cười khổ liếc mắt một cái, quay đầu nhìn thoáng qua Trần Nguyên nói:

-Trần Nguyên tướng mạo cũng có phần văn nhã mà.

Thấy Trần Thanh vẫn còn đang cười không ngừng, nàng cho them một câu:

-Đặc biệt, Trần Thanh tiểu thư, thuỷ linh xing đẹp tuyệt trần, coi như là nữ tử trong nước Chu, cũng khó mà bì kịp.

Nghe đựơc Hà Doanh khen ngợi mình như vậy, khuôn mặt thanh tú lại đỏ bừng. Hai con mắt uyển chuyển lại càng như hai giọt nước.

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hủ Thực Quốc Độ

Copyright © 2022 - MTruyện.net