Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Dazai-san… Lúc từ mới bắt đầu tôi đã nghĩ hỏi…” Kaori chống tay lên má nhìn chằm chằm Dazai đang không ngừng ngáp kia hỏi. “Đêm qua không có ngủ ngon sao? Cứ liên tục ngáp đâu, mà còn là một thân thể bị đào trống không như thế này nữa… Chẳng lẽ là đi nếm thử phương pháp tự sát mới?”
Dazai hiếm thấy nghiêm mặt một chút. “A ha ha ha, quả thật phải đi nếm thử đâu.”
— Nếu như bị người khác giết ở trên giường cũng được xem như là một phương pháp tự sát…
“Thì ra là thế, xem ra là không có thành công a.” Kaori vỗ tay. “Lần sau lại đổi sang một loại khác đi.”
Cánh cửa phòng công ty thám tử bị đẩy ra, thống đốc Fukuzawa Yukichi đẩy cửa ra, các nhân viên trong công ty đều đứng lên. “Thống đốc”
“Otou-sama.” Kaori cúi đầu cung kính, Fukuzawa Yukichi gật đầu, cho một người tiến lên từ phía sau mình.
Một người phụ nữ cao gầy, trong thời tiết như vậy mặc một bộ quân phục, phần thắt lưng có một đường áo gi-lê đẹp mắt, đường cong trên cánh tay cơ thể cũng vô cùng tốt đẹp, màu da màu lúa mì cùng với mái tóc ngắn gọn gàng. Mặc dù nhìn sơ qua mười phần giống như là lính đánh thuê ngang tàng, nhưng không hề nam tính hóa.
Kaori chú ý tới Dazai yên lặng cầm lấy quyển sổ tay tự sát của mình lên che chắn khuôn mặt mình lại.
“Dazai-kun, có nhiệm vụ ủy thác dành cho cậu.” Sau khi Fukuzawa Yukichi nhìn quét mọi người trong một vòng, đem ánh mắt dừng ở trên người Dazai.
“A, hóa ra anh gọi là Dazai a?” Người phụ nữ cười bắt tay ôm ở trước ngực, “Lại gặp mặt rồi.”
“Kawabata quên biết với Dazai-kun sao?” Fukuzawa Yukichi nghiêng đầu nói chuyện với người phụ nữ, sau đó mới giới thiệu cho mọi người nhận thức. “Người này chính là bạn bè cũ của con gái đã mất của tôi, Akiko Kawabata.”
“Lần đầu gặp mặt.” Kawabata mỉm cười hướng về phía mọi người chào hỏi. Sau đó đi đến bên người Dazai vẫn như cũ đang chôn cái đầu của mình trong quyển sổ tay tự sát của mình, nắm tay vỗ trên bờ vai của hắn. “Chẳng qua đây là lần gặp mặt thứ hai với Dazai-kun đi.”
“Xin chào nha.” Khóe miệng Dazai run rẩy ngẩng mặt.
“Ôi chao, xin chào a.” Kawabata lại dùng lực vỗ hắn một chút, giống như tính toán đem cột sống của hắn dập đứt vậy đó. “Quả thật trước đó đã gặp qua Dazai-kun.” Cô trả lời như vậy với thống đốc Fukuzawa. “Dazai-kun chính là ngoài ý muốn ‘Có khả năng’ a.”
“…”
Cách dùng từ này, giống như có cái gì không đúng… Lại giống như… Không có gì không đúng đâu.
Tóm lại, Dazai-kun cứ như vậy bị cái người phụ nữ đẹp trai tên là Akiko Kawabata kia kéo đi. Nghe nói là kêu đi đến văn phòng của thống đốc thảo luận một chút nhiệm vụ mới, Kaori nghĩ nghĩ, đại khái là công việc mới là cùng nhau hợp tác với Kawabata-san đi. Cách ăn mặc chuyên nghiệp như vậy, không phải là lính đánh thuê thì chính là chuyên ngành nhân viên bảo vệ.
“Như vậy, tôi cũng đi trước đây.” Kaori cầm lấy cái túi nhỏ của chính mình, khom người cúi chào với mọi người trong công ty. “Hôm nay tôi có hẹn cùng với các nữ tu sĩ, phải đi phân phát đóng góp quần áo mùa đông và đồ dùng hằng ngày. Tôi xin phép cáo từ trước.”
“Kaori tiểu thư vẫn là dịu dàng như vậy đâu.” Nhóm nhân viên hành chính quản trị cười gật đầu.
Nhưng mà ngay tại lúc chân Kaori vừa mới bước ra khỏi cửa lớn công ty thám tử vũ trang. Khi đi đến chỗ rẽ, lập tức có người che kín miệng mình, một mùi vị khác thường gắt mũi đập đến vào mặt. Cô theo bản năng muốn kêu ra một tiếng cũng không cẩn thận hít vào một ngụm, cả người đều mềm nhũn ngã xuống một bên.
— Lại tỉnh lại, cô thấy mình đang ngủ ở trên ghế sô pha xa lạ. Nguyên nhân bởi vì hít phải thuốc mê, đầu Kaori có chút choáng váng, có phần nghĩ muốn phun. Bối cảnh xung quanh có chút tối, cho nên cô liền đứng lên sờ soạng tìm được công tắc mở đèn điện, sau đó phách một chút liền mở ra .
Cả căn phòng đều trở nên sáng lên, cô nhìn đến chính là Ritoru Burazā đang đánh bài lén lút đã từng gặp qua một lần, cùng với người nam chưa từng thấy qua mặc bộ âu phục đen đeo kính râm.
Khóe miệng Ritoru Burazā run rẩy hai lần. “Nhanh chóng tắt đèn đi, đợi Akutagawa-san trở về lại sẽ ghét bỏ chúng tôi lãng phí điện a!”
… Tối như vậy, các người như thế nào lại đi đánh bài trong âm thầm a.
“Xin hỏi, đội Thằn Lằn Đen đem tôi mang đến nơi này nghĩ muốn làm cái gì…”
“Cái gì cũng không làm.” Đi cùng với tiếng nói là một giọng nữ, nghe giống như mang theo nồng đậm oán niệm, Kaori lại bị người đặt ở trên ghế sô pha.
“Oa!” Bị đặt ở trên ghế sô pha, hơn nữa trên người cô còn được một người đè lên, cả người người đó đều nhanh chóng oán niệm ra oán linh màu đen, làm cho Kaori hoảng sợ. Nhịn không được nói đi ra. “Cái kia… xin hỏi cô là?”
“Hu hu hu…” Chị gái nhỏ tóc vàng đem mặt chôn ở trên ngực Kaori, bắt đầu tự mình viếng thăm mục đích của bản thân, nức nở lên. “Vì cái gì chứ.” Cô nghẹ ngào nói. “Rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà, vì cái gì sẽ phát dục tốt như vậy, vì cái gì mà đàn ông đều thích loại hình như cô chứ… Thật sự hơi quá dáng hu hu hu, rõ ràng là ta tới trước hu hu hu…”
“Thật có lỗi a, gần đây cảm xúc tâm tình của Higuchi-nee không được ổn định…” Ritoru Burazā yên lặng che kín mặt.
“Thì ra là thế… Ichiyou Higuchi thích Akutagawa kun a.” Kaori gật đầu, rất nhanh liền hiểu rõ được nguyên nhân căn bản cảm xúc của vị Higuichi này không được ổn định.
“…” Mặt Higuchi chôn ở trước ngực Kaori hơi đỏ lên một chút, dường như còn có khí toát ra bên ngoài.
Kaori rút một bàn tay ra đến sờ đầu Higuchi. “Ngoan, không khóc, trước hết đứng lên khỏi người em được không.”
— Đợi cho đến khi Akutagawa-san trở về thấy một màn như vậy, đại khái sẽ bị làm cho thành con chó mù mất.
Đại khái qua được năm phút dài như thế, Ichiyou Higuchi mới lau nước mắt nước mũi từ trên người Kaori đi xuống dưới, Ichiyou Higuchi ngồi ở một ben hoàn toàn là một bộ dáng lấy khăn tay ra cắn, chảy nước mắt ròng ròng. “Vì cái gì Senpai sẽ thích một người phụ nữ như vậy chứ, anh ấy lại có thể thích cô gái còn đang trong thời kỳ trưởng thành sao? Chính là loại mặt trẻ con ngực bự này… Đáng giận, tôi cũng có tự tin về phương diện này, không hề thua kém gì cô a. QAQ “
— Cái đề tài này vẫn không cần tiếp tục nghe xuống nữa. Tachihara Michizou yên lặng che mặt đẩy cửa ra chuồn mất ra ngoài.
Thời điểm khi hắn lại mở cửa ra, nhìn thấy chính là cái cô gái gọi là Kaori kia hiện lên vẻ mặt thánh mẫu vui vẻ hiền lành mỉm cười, để cho Higuichi nức nở kể ra chuyện lịch sử phấn đấu của mình, về những năm đi theo bên người Akutagawa vì muốn lấy được sự tán thành của anh ấy mà ăn nhiều gian khổ, cô luôn luôn an ủi Higuichi. “Ngay cả nói anh ấy không hiểu lòng người như vậy, Higuichi-nee vẫn là thực ngưỡng mộ Akutagawa-san đi?”
“Hu hu, đúng vậy, đúng vậy!” Higuichi đem mặt chôn ở trên đùi Kaori. “Tôi thật sự, thật sự đã muốn thực cố gắng a. QAQ “
Kaori mỉm cười vỗ vỗ cái ót của Higuichi Ichiyou. “Muốn tiếp tục cố gắng lên nha.”
— Này này này, tiểu thư, cô đây là đang cổ vũ cho tình địch của chính mình sao?
Tachihara Michizou yên lặng che mặt đi lại chuồn đi ra ngoài, hắn thật sự đúng là không thể nào hiểu nổi cách vận hành bộ não của phụ nữ, chính là đang đi lùi lại, hắn vô tình vấp phải chân ai. Vừa định quay đầu nói xin lỗi thì lại nhìn thấy Akutagawa đang đứng ở sau lưng mình, mặt không chút thay đổi nhìn thấy hình ảnh ở trong cánh cửa kia.
Tachihara xoay qua … Đi, vừa lúc nhìn thấy Kaori sau khi lau xong nước mắt nước mũi cho Higuichi Ichiyou, thì liền ở trên trán Higuichi Ichiyou khẽ hôn một.
“Cố lên nhé.” Cô gái tên là Kaori cười giống như thiên sứ.
“Vâng!” Higuichi Ichiyou đối với tương lai sau này tràn ngập nhiệt tình, dùng sức gật đầu, hai tròng mắt lóe sáng.
Các thiếu nữ bốn mắt đối diện nhau, hai tay nắm chặt, hoàn toàn nhìn không ra nửa giờ trước Higuichi Ichiyou đã đơn phương phát ra dấu hiệu oán niệm.
— Giống như… Nghe được âm thanh cánh cửa thế giới mới mở “két” ra đâu… Không đúng, trước đó cánh cửa sinh mệnh đã muốn đóng lại a! Tachihara đập “phanh” một chút lên trên cánh cửa, đem hình ảnh, cảnh tượng tản ra thánh quang cùng với mùi bách hợp ở đằng sau cánh cửa chắn ở trước tầm mắt Akutagwa Ryuunosuke đang đứng ở bên ngoài.
Nhưng mà…
Tần suất áp suất thấp này…
Tachihara Michizou cứng còng cái cổ, quay đầu lại nhìn về phía Akutagawa đang đứng ở một bên. Sau đó, trơ mắt nhìn thấy anh ấy dùng Rashomon đập nát cái tủ đựng giầy.
— Xong rồi, hôm nay Akutagawa-san lại muốn đập nát đồ vật lộn xộn với nhau, bộ phận phía sau vừa muốn khóc thiên thu gọi địa.
Vị tiểu thư đáng sợ kia rốt cuộc là thiên kim nhà ai kia chứ!
——————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Akutagwa: Vì cái gì tôi chỉ là đi ra ngoài một chút, các ngươi liền nhảy lên trên, rõ ràng là tôi là người trước tới! 【Này】