Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Lôi Hỏa
  3. Chương 12 : Lon nước
Trước /51 Sau

[Dịch]Lôi Hỏa

Chương 12 : Lon nước

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đi tới chân núi ô nha sơn, sở nghị phong càng cảm giác không đơn giản, thế núi không hề dừng lại, trực tiếp từ trong sa mạc tiến đến, ngọn núi hắc ám kéo dài phía chân trời, mây trắng trong sa mạc ngẫu nhiên bay qua lưng chừng ngọn núi. mà cả ngọn núi gây cho sở nghị phong một loại áp lực, phảng phất như bị núi đè, nói là một ngọn núi, còn không bằng nói là một tấm bia đá thật lớn.

Sở nghị phong còn cảm giác như vậy, không cần phải nói tới anh hoa bọn họ, mặc dù thế, anh hoa vẫn đứng bên sở nghị phong, nói:” nghe nói trên núi ô nha sơn có ma quỷ, nhưng chưa từng có ai gặp qua, cũng có người có võ công cao cường đến thám hiểm , nhưng phàm tiến vào ô nha sơn, tựu không có một người còn sống .”

" Sao các ngươi còn tới nơi này tìm sí dương thạch?"

Sở nghị phong hiển nhiên không tin anh hoa nói, đột nhiên Anh hoa ai oán::” không có biện pháp, Hoàng Thượng phái người, tất cả gia quyến chúng ta đều bị quản áp, nếu chúng ta không tìm thấy sí dương thạch, cả nhà đều phải chết .”

Sở nghị phong nhướng mày, không nghĩ tới còn có ẩn tình như vậy, nhìn về phía anh hoa ,ánh mắt hơi mềm xuống một chút, dù sao bọn họ vì chính gia đình mình mà mạo hiểm tính mạng. Nhưng hắn cũng biết, việc này đối với hoàng gia mà nói, thật sự là rất bình thường, sở nghị phong trong lòng cũng âm thầm quyết định, giúp Anh hoa bọn họ chuyện này .

Anh hoa trước tiên phân phó thủ hạ tiến hành chỉnh đốn, chuẩn bị tốt để tiến lên ô nha sơn.

Sở nghị phong nhìn mọi người chuyền nhau uống lượng nước ít ỏi, trong lòng vừa động, nghĩ đến trong trữ vật giới chỉ , còn có mấy món lấy từ siêu thị, Vì vậy thừa dịp mọi người không chú ý, xuất ra một vài lon nước.

"Anh hoa, ngươi cho thủ hạ uống cái này.” Sở nghị phong cười.

" Đây là, cho chúng ta uống?" Anh hoa có chút không tin đích nhìn bốn phía cái rương, mặc dù không biết là cái gì, nhưng được thiên nhân ban thưởng, đối hắn mà nói, thật sự đúng một ngày đại vinh diệu.

"Đúng ,cho các ngươi, uống nhanh lên, chúng ta còn phải lên núi.”

"Hảo, hảo ……" Anh hoa nhanh chóng mang cái rương chứa những lon nước, hướng đến bên mọi người, trên mặt biểu tình rất hưng phấn..

Mọi người không giải thích được, khó hiểu nhìn anh hoa, đại đội trưởng , luôn luôn trầm ổn nghiêm khắc, như thế nào bởi vì một cái lon nước mà hưng phấn , bọn họ tịnh không biết thân phận Sở nghị phong , còn về sở nghị phong vẫn đi theo bọn họ cũng bởi vì anh hoa ra lệnh nên không ai dám nghi vấn..

Bất quá anh hoa cẩn thận quan sát nửa ngày, cũng không biết như thế nào mở cái lon nước, lại không dám tùy tiện dùng sức, cho nên đành phải khó xử tới bên người sở nghị phong đích xấu hổ hỏi:” tiền bối, cái... kia, cái... kia ……"

" có chuyện gì ?.”

" cái... kia… cái…kia như thế nào mở a ?" Anh hoa nói xong, có chút bất hảo ý tứ gãi gãi đầu.

Sở nghị phong đột nhiên nghĩ đến, anh hoa chưa thấy lon nước bao giờ ,hắn cũng sẽ không biết cách mở, cho nên chính mình đi đến bên cạnh cái rương, mở rương, sau đó quay lại, hướng về mọi người nói:” các ngươi mỗi người lấy một lon”

Mọi người đều không hiểu chuyện gì, nhưng thấy Anh hoa lấy nên lần lượt lấy theo, mỗi người cầm một lon, bọn họ liền phát hiện, vật này bóng loáng , mát lạnh, tại sa mạc

Khô cháy này, xuất hiện một vật như vậy, khiến bọn họ có chút mừng rỡ, thậm chí có người lấy để lên mặt lăn qua lăn lại.

Sở nghị phong nghĩ cũng buồn cười, giống như chính mình từ thế kỉ hai mươi quay lại thế giới cổ đại. Cầm lấy lon nước trong tay Anh hoa, kéo chốt lon :“Xích!" một tiếng, khiến mọi người vô cùng hoảng sợ, sau đó đưa lại cho Anh hoa, bảo : “Uống đi”

Mọi người giờ mới biết vật này còn có thể uống, đồng loạt giương mắt nhìn Anh hoa, mà anh hoa sớm nhịn không được, thiên nhân cấp cho đồ tốt như vậy, sao lại không uống?

Lập tức ngẩng đầu lên, bắt đầu uống .

Nuốt xuống một ngụm., một loại cảm giác co rút lập tức truyền đến, khi tiến vào cổ liền sinh ra một cổ khí thể, bụng hơi trương lên, nhưng cảm giác mát lạnh khiến hắn vô cùng thoải mái.

Uống tiếp hai ba ngụm, muốn hết cả nữa lon, mới chịu dừng lại, sau đó một cổ khí thể trực trùng cổ họng, phát ra thanh âm thật lớn, nhiệt khí trong cơ thể cũng theo tiếng ợ mà thoát ra, thật là sảng khoái.

"A, sảng khoái, a ……"

Anh hoa vừa ngẫng đầu, liền thấy đám huynh đệ đang ngây ngốc nhìn mình, cứ như mới nhìn thấy hắn lần đầu tiên, không khỏi làm hắn đỏ mặt lên, nhưng rất nhanh ,quát:”Nhìn cái gì mà nhìn, thiên nhân ban thưởng bảo bối, còn không mau uống!"

" Thiên nhân! người nọ đúng là thiên nhân ……"

"A, thiệt là thiên nhân trong truyền thuyết không ?!"

" Cái này thật sự là bảo bối nha!"

"Uống nào! ……"

Mọi người ngay lập tức học sở nghị phong, giựt cái nắp lon, từng ngụm từng ngụm uống.

Mọi người đều một hơi uống hết (Quái thai ko), uống xong, không quá vài phút, dưới chân núi Ô nha sơn truyền đến hàng loạt âm thanh kéo dài liên tục, sau đó là những tiếng kinh hô đầy thích thú.

Còn thừa một ít lon nước sở nghị phong cũng không có thu hồi, chỉ là nói:”cho các ngươi.”

Mọi người vui mừng ra mặt, cảm giác thư thái vừa rồi, thật sự là thiên đừng , mấy cái còn lại này, phải cất cho thiệt kỹ, những thứ này bảo đảm là bảo bối hiếm có nha, ai khùng lắm mới không nhanh tay lấy.

Qua chuyện này, tất cả mọi người đều biết sở nghị phong là thiên nhân, Vì vậy nhìn sở nghị phong ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt, bất quá sở nghị phong ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, mỗi người đều câm như hến, không dám nhìn lại..

Mọi người sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Anh hoa lưu lại hai người canh “vĩ đà”, còn hắn và mọi người thì đi lên ô nha sơn.

Ô nha sơn tịnh không giống như lúc nhìn từ xa, mà có sự khác biệt, phía trên có vô số nếp nhăn , nhưng mỗi cái nếp nhăn khoảng cách đều phi thường xa, sở nghị phong tin rằng, Với võ công cao như bọn Anh hoa, cũng không phải đều có khả năng leo lên được, đang nghĩ làm thế nào để lên núi, sở nghị phong đột nhiên phát hiện tại chân núi có hơn mười cái hắc ám động khẩu.

Anh hoa lúc này cũng nói:” động khẩu này đúng là đường lên núi, nhưng chỉ đủ một người vào thôi "

Mọi người lúc này, đều tập trung ánh mắt trên người Sở nghị phong , hiển nhiên bọn họ đối với thiên nhân có chút phi thường chờ mong.

" Ta cũng chọn đại một cái, tách ra đi thôi, như vậy cơ hội sẽ lớn hơn một chút ,sau một đoạn thời gian lại theo đường cũ quay về, đến bên ngoài tập hợp, nói lại phát hiện của mình.”

"Ân, chỉ có thể như vậy.” Anh hoa cũng không thể nghĩ được chủ ý cho tốt, đối với ô nha sơn, cơ hồ không ai giải thích được.

Anh hoa đem thủ hạ chia làm ba tổ, một tổ ít nhất năm người, hơn nữa hắn và sở nghị phong một tổ, tổng cộng bốn tổ, phân biệt tiến vào bốn động khẩu khác nhau, sở nghị phong nhìn bọn họ giơ đuốc tiến vào, hắn định xuất ra vài cái đèn pin cho bọn họ, nhưng nhớ tới ánh mắt mà bọn họ nhìn mình…ui thôi tốt nhất khỏi nghĩ.

Quảng cáo
Trước /51 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cậu Tốt Nhất Là Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net