Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Long Huyệt
  3. Chương 16 : Tự Dũ thuật
Trước /265 Sau

[Dịch] Long Huyệt

Chương 16 : Tự Dũ thuật

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nghe nói phải một tháng mới có thể xuất viện, Long Dực không khỏi thấy chán chường. Một tháng có ba mươi ngày, mỗi ngày quanh quẩn trong phòng bệnh, không thể không thấy nhàn chán chết được!

Ngày hết rất nhanh, các bác sĩ sau khi kiểm tra Long Dực như thường lệ, đóng cửa rời đi. Người y tá phụ trách chăm sóc cho Long Dực ở tới mười giờ đêm, thấy không có chuyện gì, liền vào phòng y tá bên cạnh để nghỉ ngơi.

Bóng đêm dày đặc, phòng bệnh trong ngoài yên tĩnh dị thường, có ánh trăng xuyên qua khe hở của cửa sổ, chiếu những tia sáng mỏng mảnh lên người Long Dực.

Long Dực không có ngủ, hắn trở tay gạt cái mền sang một bên, im lặng nằm yên trên giường, vận động linh lực trong cơ thể, bắt đầu dùng "Tự Dũ thuật" của bản thân để chữa thương.

Tự Dũ thuật là hắn học được từ Long Huyệt Bảo Điển, thuộc về một trong "Tứ dị thuật", mượn linh lực để có thể nhanh chóng phục hồi lại các thương thế, hiệu quả tuyệt đối y học hiện đại khó có thể so bằng, cũng là y học không thể tưởng tượng ra.

Nếu lúc này có người đi vào phòng bệnh, sẽ phát hiện cả thân thể Long Dực đã bị một quầng khí màu trắng nhàn nhạt bao bọc lại, cái thể khí màu trắng này hình elip, nhìn lại giống như một cái kén tằm cực lớn.

Loại trạng thái này duy trì trong hơn hai canh giờ, theo linh lực mà tiêu hao hầu như không thấy nữa, khí màu trắng quanh người Long Dực cũng dần dần tiêu tán không thấy.

"Mỗi đêm vận dụng Tự Dũ thuật một lần, hẳn là không tới một tháng là có thể xuất viện" Long Dực tự cảm thấy đau đớn trên lưng đã giảm bớt rất nhiều, không khỏi thầm kinh hãi.

Trước mắt Long Dực linh lực chỉ mới ở giai đoạn sơ cấp, còn xa mới đạt tới cảnh giới liên miên bất tuyệt, không ngừng sinh sôi, vừa rồi hắn sử dụng Tự Dũ thuật để chữa thương, linh lực tiêu hao hầu như không còn nữa, chỉ cảm thấy cả người nhũn hẳn ra, mệt mỏi rã rời, không lâu sau liền lăn ra ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, khi các bác sĩ đến kiểm tra thương thế của Long Dực, không khỏi khiếp sợ, lẩm bẩm nói: "Làm sao chỉ trong một đêm, vết thương đã khép lại nhiều như vậy? Cái này… cái này quả thực không thể hiểu được!"

Không chỉ là bác sĩ của bệnh viện, mà ngay cả không lâu sau đám người Nhâm Đạo Viễn đến thăm cũng rất là ngạc nhiên. Nhưng sau khi ngạc nhiên, mọi người cảm thấy rất mừng rỡ và cao hứng.

Sau vài ngày nữa, bệnh tình của Long Dực ngày một biến hóa, tốc độ phục hồi thương thế ra ngoài ý nghĩ của mọi người. Rốt cục chỉ sau mười ngày, hắn đã được xuất viện như ý nguyện.

Ngày xuất viện, Nhâm Thiên Vũ tự mình lái xe đến bệnh viện, đưa Long Dực về Bát Hào biệt thự.

Giữa trưa, Nhâm Đạo Viễn tại bãi cỏ trước biệt thự bày ra "Tiếp phong tẩy trần" cho Long Dực, bản thân cả nhà đều có mặt, mặt khác còn mời một số bạn chí thân cùng với thủ hạ tâm phúc tới dự.

Giữa bữa tiệc, Nhâm Đạo Viễn kể lại việc Long Dực trợ giúp nữ nhi Nhâm Yên Nhiên cùng với việc liều mình cứu con trai mình Nhâm Thiên Vũ, mọi người nghe xong, ánh mắt đều tập trung trên người Long dực, ngạc nhiên không ngừng bàn tán.

"Các vị thân bằng hảo hữu, Nhâm Đạo Viễn ta hôm nay tổ chức tiệc rượu này, ngoại trừ vì Long Dực tiếp phong tẩy trần, còn muốn một chuyện trọng yếu muốn tuyên bố" Thanh âm Nhâm Đạo Viễn lớn và có lực, thanh thanh vọng vào trong tai mỗi người rõ mồn một, "Ta và Mạn Lệ sau khi thương lượng, quyết định nhận Long Dực làm nghĩa tử của chúng ta".

Mọi người nghe xong, đều thay đố sắc mặt, đầu tiên là ba huynh muội Nhâm Thiên Vũ, Nhâm Thiên Trụ, Nhâm Yên Nhiên vỗ tay, lập tức mọi người cũng bộc phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt.

Nhâm Đạo Viễn mỉm cười nhìn Long Dực, cười nói: "Chuyện này ta và dì của ngươi đã thương lượng vài ngày rồi, cũng chưa hỏi qua ý kiến của ngươi, không biết ngươi… ngươi có ý kiến gì không?"

"Ta…" Long Dực gặp chuyện này bất ngờ ngây người ra, trong đầu trống rỗng, không biết nên gật đầu hay lắc đầu nữa.

Triệu Mạn Lệ ngồi ở cạnh Long Dực, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của Long Dực, từ ái nói: "Long Dực, ngươi rất thuần phác thiện lương, là đứa nhỏ có nhân có nghĩa, ta và Nhâm thúc của người rất là thích ngươi. Thiên Vũ, Thiên Trụ, Yên Nhiên ba huynh muội bọn chúng cũng vậy, luôn không ngừng nhắc đến ngươi. Ha ha, bốn người các ngươi sau này nếu mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, không biết còn náo nhiệt thế nào nữa".

"Long huynh đệ, ngươi mau đáp ứng ba và mẹ đi! Sau này chúng ta là huynh đệ một nhà!"

"Long đệ, còn không mau dâng rượu cho ba mẹ?"

"Đúng rồi, trước tiên dâng rượu sau dập đầu, chỉ vài cái thôi".

Ba huynh muội Nhâm Thiên Vũ, Nhâm Thiên Trụ, Nhâm Yên Nhiên ai cũng vui vẻ, thúc dục Long Dực tới kính bái ba mẹ.

"Cái này là thật sao? Ta thật sự còn có thể có gia đình sao? Thật sự còn có thể lại được hưởng tình yêu thương của ba mẹ sao?" Long Dực chậm rãi đứng dậy, dừng ở trước mặt vợ chồng Nhâm Đạo Viễn.

Hai người trên mặt hiện vẻ chân tình, tràn ngập vẻ chờ mong, loại chờ mong này là thật sự thành khẩn, không mang theo chút hư tình giả ý nào, bọn họ tựa hồ cùng đợi để tiếp nhận thành viên mới gia nhập vào gia đình.

Long Dực tim rung động, môi run rẩy, nước mắt muốn tuôn ra, nghẹn ngào kêu lên: "Ba! Mẹ!" Hai chân quỵ xuống, quỳ xuống trước mặt vợ chồng Nhâm Đạo Viễn.

"Tốt tốt, đứng lên! Đứa nhỏ thông minh này, mau đứng lên!" Vợ chồng Nhâm Đạo Viễn tâm hoa nộ phóng, cười ha ha đưa tay nâng Long Dực dậy.

Triệu Mạn Lệ trong lòng tình mẫu tử ôn nhu và từ ái, nàng lau đi nước mắt của Long Dực nói: "Kể từ bây giờ,con là một phần tử của Nhâm gia chúng ta. Sau này Thiên Vũ, Thiên Trụ, Yên Nhiên ba đứa bọn chúng có cái gì, con cũng sẽ có cái đó".

"Nói đúng lắm, bốn huynh muội csc ngươi ta nhất định đối xử như nhau, tuyệt không thiên vị đứa nào!" Nhâm Đạo Viễn nghiêm mặt nói.

Hoàng hôn.

Mây chiều màu ngọc bích, mặt trời lặn lóe ánh vàng.

Nhâm Đạo Viễn, Triệu Mạn Lệ, Nhâm Thiên Vũ, Nhâm Thiên Trụ, Nhâm Yên Nhiên, Long Dực một nhà sáu người ngồi tại một cái bàn trắng trên bãi cỏ, thưởng thức cảnh đẹp của trời chiều, trên mặt mỗi người đều tràn đầy ánh vui sướng.

"Đã lâu rồi không có giống như vậy, người một nhà yên tĩnh ngồi ngắm mặt trời lặn. Đẹp! Thật sự là đẹp!" Nhâm Đạo Viễn đột nhiên cảm khái.

Thân là chủ tịch Phong Vân tập đoàn, Nhâm Đạo Viễn tuy không thể nói là cái gì cũng quan tâm đến, nhưng cũng bận rộn dị thường, hôm nay nếu không phải có việc của Long Dực, hắn cũng khó mà cùng với người nhà nhàn nhã đi chơi cùng một chỗ như vậy.

Triệu Mạn Lệ khe khẽ thở dài nói: "Mấy năm nay vì chuyện tập đoàn, chàng đã vất vả rất nhiều, nhìn tóc chàng đi, cũng đã bạc hơn nữa rồi. Đạo Viễn, ta có ý nghĩ, bây giờ Thiên Vũ, Thiên Trụ của chúng ta đều đã thành người rồi, hơn nữa lại có Long Dực hỗ trợ, sau này chuyện của tập đoàn chàng hãy để cho bọn chúng làm, chàng chỉ trông coi chúng thôi, có được không?"

Nhâm Đạo Viễn nhìn nữ nhân của mình, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Thiên Vũ tuy có tài lãnh đạo, nhưng nó trước mắt khó có thể nắm mọi việc trong tay; Thiên Trụ tâm tính điềm đạm, vô dục vô cầu, căn bản không thích hợp chiến trên thương trường; nữ hài tử Yên Nhiên nhà ta, thì không cần phải nói; Long Dực thì tuổi còn quá trẻ, hiểu biết còn quá ít. Đợi vài năm nữa, tin tưởng rằng trải qua vài năm tôi luyện nữa, hắn sẽ trở nên thành thục hơn, khi đó hắn có thể hỗ trợ cho Thiên Vũ, ta có thể yên tâm giao tập đoàn cho bọn chúng".

Triệu Mạn Lệ cười khổ nói: "Ta biết ta có nói như thế nào, chàng luôn có lý do để phản bác".

Là một người vợ thông tình đạt lý, Triệu Mạn Lệ cũng không phải đang oán giận trượng phu mải lo sự nghiệp mà không để ý đến gia đình, nàng chỉ lo lắng trượng phu sẽ mang bệnh vào thân mà thôi.

Tiền có thể kiếm lại được, nhưng thân thể nếu bị suy yếu, có dùng cái gì cũng không thể phục hồi lại được.

Quảng cáo
Trước /265 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net