Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Long Huyệt
  3. Chương 59 : Ta Thị Phượng Hoàng Ngươi Thị Long
Trước /265 Sau

[Dịch] Long Huyệt

Chương 59 : Ta Thị Phượng Hoàng Ngươi Thị Long

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đông Ngưng tuyết có trí nhớ rất tốt, hễ đã gặp qua là không quên được, mặc dù lúc trước tại thư viện trường gặp qua Long Dực nhưng đối với hắn ấn tượng khắc sâu, cho dù Long Dực lúc này có vải che mặt, nhưng hình dáng lại không thể che dấu được cặp mắt của nàng.

"Đông cô nương, ta thật sự là rất bội phục cô, không ngờ cô có thể nhận ra được ta” Long Dực kéo vải che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn nhưng miệng thì cười khổ.

"Sao anh lại ở chỗ này?" Đông Ngưng Tuyết từ kinh ngạc chuyển qua vẻ vui mừng, nhưng lập tức nghĩ đến nửa thân của mình còn lộ ra, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, vội vàng kéo Băng Tằm Ti Y lên.

"Ta đương nhiên là theo hai người tới đây."

"Tại sao anh lại làm vậy?" Thần trí Đông Ngưng Tuyết còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cho rằng Long Dực động thủ động cước với mình.

"Ta? Ta làm gì?" Long Dực hỏi lại.

"Anh …… anh là tên vô lại ……" Sau khi Đông Ngưng Tuyết nói ra lời này thì mặt tối sầm lại.

Ngữ khí này rõ ràng như là của một cô gái nói với người yêu của mình, giả vờ nổi cáu, không có nửa điểm trách mắng?

Do tu luyện hàn băng chân khí từ năm lên mười nên tâm của nàng lạnh như hàn băng, vô luận gặp phải chuyện lớn cỡ nào thì lòng cũng không xao động, nhưng giờ phút này đối diện với Long Dực, trong lòng nàng bỗng sinh ra sự khẩn trương khó hiểu.

"Ta làm sao vậy? Tự nhiên lại có loại... cảm giác này?" Đông Ngưng Tuyết kinh ngạc nghĩ.

"Ta vô lại? Cô nói ta là vô lại?" Long Dực đương nhiên không biết hiện trong lòng Đông Ngưng Tuyết đang loạn lên, cười khổ nói: "Đông cô nương à, nếu ta không vô lại, thì giờ này sợ rằng cô đã bị tên Dư Uy Dương kia cởi hết …… hắc hắc, biết vậy ta đã không ra tay cứu cô rồi."

Đông Ngưng Tuyết nghe được ba chữ "Dư Uy Dương", lúc này tinh thần mới hoàn toàn khôi phục lại, trong đầu nhanh chóng nhớ lại một chút sự việc đã phát sinh, đảo ánh mắt nhìn bốn phía một chút, không thấy bóng dáng Dư Uy Dương, liền hỏi "Hắn đâu rồi?"

"Cô nói tên họ Dư hả. Hắc hắc, hắn bị ta dọa mấy câu đã chạy rồi. mê hồn thuật của hắn cũng lợi hại đấy, trong chớp mắt có thể làm cô hôn mê." Long Dực cười, nghĩ thầm Mê hồn thuật của Dư Uy Dương cùng Di hồn thông của mình có rất nhiều chỗ tương tự, không biết khi đem ra so sánh thì ai sẽ hơn ai.

Đông Ngưng Tuyết thầm nghĩ: "Chẳng lẽ vừa rồi ta thật sự trúng mê hồn tà thuật của Dư Uy Dương? Chẳng lẽ Băng Tằm Ti y của ta là tên họ Dư đó lột xuống? Chẳng lẽ là Long Dực đã giúp đuổi Dư Uy Dương đi? Tên Long Dực này…… rốt cục hắn là ai đây?" Trong lúc nhất thời trong lòng nổi lên vô số nghi vấn.

Long Dực thấy nàng đứng dưới ánh trăng giống như một pho tượng nữ thần, cười nói: "Đông cô nương, không ngờ được cô lại đẹp như thế, mà võ công lại cao nữa chứ, cứ giống như là hiệp nữ vậy. Không ngờ trong Quang Long đại học chúng ta lại có một phượng hoàng a !"

"Ta là phượng hoàng,còn anh chính là rồng, một con rồng bí ẩn tiềm phục trong Quang Long đại học." trên mặt Đông Ngưng Tuyết lộ ra nụ cười, lập tức nghĩ đến "long phượng phối", mặt không khỏi nóng lên.

"Đông cô nương, nhà cô ở đâu vậy?”

"Nhà?" Đông Ngưng Tuyết khẽ run lên, tuy chẳng biết Long Dực tại sao lại hỏi như thế nhưng vẫn trả lời, "ở phía nam Bắc Kinh, cách trường học chúng ta cũng không xa lắm."

Long Dực nghiêm túc nói: "Đông cô nương à, ta phải nhắc nhở cô chuyện này"

“Chuyện gì?"

"Ta hình như nhớ tên họ Dư có nói, lúc hắn đến tìm cô thì đồng thời cũng có một nhóm người đến tìm cha mẹ của cô, còn nói là phải bắt được cha mẹ cô mang về Bạch Sam Hội để trừng phạt gì đó, Vì vậy, cô nương nên nhanh chóng về nhà xem có chuyện gì xảy ra không, nói không chừng hai bên đã đánh nhau rồi."

Long Dực nghĩ Đông Ngưng Tuyết đã có một thân bản lãnh như vậy thì cha mẹ của nàng ta khẳng định cũng là cao thủ.

"Ai nha, đều tại anh cả, chỉ lo cùng anh nói chuyện, ta đã quên mất việc này!" Đông Ngưng Tuyết sắc mặt biến đổi, sau đó khẽ đạp chân, thân thể phóng vọt lên, chạy nhanh về hướng nam.

"Sao lại trách ta nhỉ? Ta có liên quan gì đâu!" Long Dực lúc này mới hiểu được lòng dạ của nữ nhân so với nam nhân hình như "vô lại" hơn.

"Ôi, trách thì trách đi, ai kêu ta rãnh rỗi xen vào chuyện tốt của người ta làm cái gì. Không biết người nhà Đông Ngưng Tuyết có thể ứng phó được đám người của Bạch Sam Hội không. Thôi, nếu đã quản thì quản tới cùng vậy" Long Dực liền chuyển thân phóng theo Đông Ngưng Tuyết.

Vùng ngoại ô phía nam Bắc kinh có một tòa nhà hai tầng, bề ngoài không đẹp mắt mắt lắm, nếu như so sánh cùng các biệt thự hào hoa chung quanh thì có vẻ cổ hơn.

Khi thân hình Đông Ngưng Tuyết dừng trước nhà, Long Dực cũng đuổi kịp, đứng kề bên nàng.

"Long Dực?" Đông Ngưng Tuyết không biết Long Dực vẫn đi theo mình,mang theo kinh hãi hỏi "Anh tới đây làm gì?"

"Đến giúp cô đó!" Long Dực mỉm cười, sau đó ánh mắt nhìn vào tòa nhà "Đây là nhà của cô hả?"

"Đúng vậy." Đông Ngưng Tuyết gật gật đầu, nét mặt toát ra vẻ cảm kích, thấp giọng nói: "Cảm ơn anh."

Nàng biết nếu thật sự là hai vị sư thúc của Bạch Sam Hội đến đây thì dù cho cha mẹ mình có liên thủ cũng không nắm chắc được phần thắng, nhưng có Long Dực với thực lực sâu không lường được này giúp đỡ, tình huống sẽ khác đi rất nhiều.

"Hình như trong nhà không có phát sinh chuyện gì a, có lẽ tên họ Dư hù cô thôi" Long Dực đảo mắt nhìn quanh, bên trong tối om, lại rất yên tĩnh, nếu có người đánh nhau thì hắn đã cảm ứng được đặc dị khí công rồi..

"Có lẽ vậy, ta thật sự hy vọng tên Dư Uy Dương chỉ hù dọa thôi." Đông Ngưng Tuyết khẽ nói: "Cha mẹ ta ngủ ở tầng hai, ta lên xem đây."

Long Dực gật gật đầu, đưa mắt nhìn nàng mở cửa đi vào.

Một lát sau, đèn trong nhà sáng lên, Đông Ngưng Tuyết đứng ở cửa đưa tay ngoắc Long Dực, ra hiệu cho hắn vào nhà ngồi.

"Không có phát sinh chuyện gì sao. Cha mẹ cô thế nào?"

"Vẫn ổn." Sau khi vào phòng khách, Đông Ngưng Tuyết mỉm cười, đưa tay chỉ một phong thư trên bàn nói: "cha mẹ ta đã rời khỏi đây rồi, chỉ để lại phong thư này thôi”

"Vậy là quá tốt rồi." Long Dực thở phào nhẹ nhỏm, cười nói: "Vậy tên họ Dư đã nói hươu nói vượn, hù cho chúng ta sợ đấy mà!"

"Vâng, đúng vậy. Anh uống trà nha." Đông Ngưng Tuyết thay đổi thái độ lạnh như băng lúc trước, nhiệt tình tiếp đón Long Dực, đem ly trà đến trước mặt hắn.

Nàng lúc này đã thay đổi y phục, mặc một bộ đồ màu vàng bình thường, đường cong hoàn mỹ bị che dấu dưới lớp áo.

Quảng cáo
Trước /265 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nịch Ái

Copyright © 2022 - MTruyện.net