Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Long Huyệt
  3. Chương 60 : Mê Tình Chi Đêm
Trước /265 Sau

[Dịch] Long Huyệt

Chương 60 : Mê Tình Chi Đêm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Cô …… cô về ký túc xá hay ngủ luôn tại đây?” Long Dực vừa uống trà vừa hỏi.

"Đương nhiên là về ký túc xá rồi, ở đây rất buồn, hơn nữa lại cách trường khá xa, nếu mà thức trễ, đi học sẽ muộn mất.”

"Sợ gì chứ, nếu có dậy trễ thì thi triển bản lĩnh một chút là xong, nhảy mấy cái là có thể đến được trường rồi."

"Suốt ngày bay với nhảy, anh không sợ bị lộ nhưng ta thì sợ. Nếu làm như anh nói thì sẽ kinh động đến phương tiện truyền thông, rồi họ sẽ đến quấy nhiễu ta suốt, ta còn học hành gì nữa” Đông Ngưng Tuyết mỉm cười nói.

"Cô nói cũng đúng, giống như ta tại cuộc thi điền kinh của trường, chỉ là giành quán quân thôi đã trở thành người nổi tiếng rồi, mỗi ngày có ít nhất một người đến hỏi này hỏi nọ. Ôi, thiệt phiền phức mà, còn đâu tâm tư mà học tập a!"

"Long Dực, có điều anh còn chưa biết, trong trường chúng ta bây giờ có rất nhiều nữ sinh muốn theo đuổi anh đó" Đông Ngưng Tuyết đột nhiên cười rộ lên, nụ cười giống như hoa nở trong mùa xuân, làn cho băng giá tan chảy, Long Dực trông thấy cũng ngẩn ngơ.

"Thế nào đây, trong phòng của ta có một cô rất đẹp thầm mến ngươi đã lâu, có muốn ta giới thiệu cho anh không?" Đông Ngưng Tuyết lại cười nói.

Nàng cười làm lộ ra hàm răng trắng như ngọc, hai gò má bất chợt hồng lên, đôi mắt trong sáng hớp hồn người, thật là khiến ai nhìn vào cũng phải điên đảo.

Long Dực có cảm giác lúc này Đông Ngưng Tuyết như là một người khác, chỉ trong nháy mắt thôi từ một thánh nữ thanh cao ngạo biến thành một cô gái phong tình vô hạn, mỗi một cử động, mỗi một ánh mắt đều mê hoặc lòng người.

"Thầm mến ta hả?" Long Dực cũng cười hỏi lại "cô gái đó nếu xinh đẹp và được cô giới thiệu, ta nhất định sẽ không cự tuyệt."

Đông Ngưng Tuyết vốn đang ngồi đối diện hắn, nghe được hắn thốt ra lời này, trong mắt hiện lên một tia thần sắc mê mang, rồi đột nhiên đứng dậy nhìn thẳng vào hắn, xong lại đột nhiên ngồi xuống, nhưng không được mấy giây, lại đứng lên.

Lặp lại hành động đó vài lần, nàng rốt cục cũng nhịn không được đi tới bên cạnh Long Dực ngồi xuống, giọng rên rỉ nói "Long Dực, ta …… trong người ta…… nóng quá …… khó chịu quá…… anh giúp ta ……"

Đột nhiên Đông Ngưng Tuyết đưa tay ra ôm lấy thân Long Dực, cả thân thể nhẹ nhàng vặn vẹo, hô hấp dần dần dồn dập.

"Này …… này …… Đông cô nương …… đừng nói giỡn nữa…… đừng giỡn nữa……" Long Dực xấu hổ, quả nhiên cảm giác được thân thể Đông của Ngưng Tuyết nóng như một lò lửa, đồng thời cũng cảm giác được thân thể của mình đang ở trong vòng tay nàng.

"Giúp ta …… ta nóng quá…… giúp ta ……" miệng của Đông Ngưng Tuyết lập đi lập lại chỉ có mấy chữ này, nhưng thân hình kiều mị lả lướt không ngừng cọ sát vào người Long Dực.

Mặc dù Long Dực có thể thi triển Tha tâm thông lén đọc ý nghĩ của Đông Ngưng Tuyết nhưng lúc này hắn đã bị Đông Ngưng Tuyết làm cho ý loạn thần mê, đầu óc trống rỗng, thử hỏi làm sao có thể ngưng thần tụ ý thi triển thần thông?

Mặc dù Long dực là người rất có quy tắc nhưng cũng không phải “Liễu Hạ Huệ tọa hoài bất loạn”. Bên cạnh, Đông Ngưng Tuyết dẫn dụ, kích thích lửa tình của hắn làm nó bùng lên không thôi.

Mũi Long dực ngửi được mùi thơm dụ hoặc phát ra từ cơ thể của Đông Ngưng Tuyết, chịu hết nổi liền dùng môi của mình áp vào đôi môi anh đào của nàng.

Sau khi hai đôi môi chạm nhau thì giống như có keo dán lại vậy, vô pháp tách ra, lúc này bản tính nguyên thủy nhất của con người cũng bộc phát.

Đông Ngưng Tuyết giống như nổi điên, chẳng những nhanh chóng xé nát quần áo trên người của mình mà ngay cả quần áo Long Dực cũng bị bàn tay nhỏ nhắn của nàng xé thành từng mảnh nhỏ.

Trong chốc lát, thân thể hai người không còn một mảnh vải che thân.

Trời đã nóng nhưng người càng nóng hơn, chiếc sofa rộng lớn đã bị mồ hôi của hai người làm ướt đẫm.

Phòng khách rộng lớn mát mẻ, vì vậy sau khi lăn từ trên sofa xuống, nơi này liền trở thành chiến trường chính của hai người.

"Ah ……"

"Ô……"

Tiếng thở dường như cùng lúc phát ra, chẳng bao lâu hai người đã đưa nhau đến tột đỉnh khoái lạc.

Mọi chuyển động dường như chậm lại, hai cơ thể ép sát vào nhau, thi triển hành động cuối cùng.

Đông Ngưng Tuyết khẽ mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn, nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy còn chưa tỉnh táo hẳn.

Mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thì thấy trời đã sáng rồi.

Nàng cố gắng nhớ lại mọi chuyện đã phát sinh, nàng nhớ kỹ mình bị Dư Uy Dương gọi ra, tiếp theo cùng Dư Uy Dương đánh nhau, sau đó cùng Long Dực chạy về nhà để trợ giúp cho cha mẹ ứng phó người của Bạch Sam Hội, cuối cùng nói chuyện với Long Dực trong phòng khách …… rồi sau đó nữa nàng không nhớ nổi.

"Long Dực đâu? Anh ta rời khỏi đây lúc nào nhỉ?" Suy nghĩ một lát, Đông Ngưng Tuyết thấy đầu có chút đau đớn.

Nàng hất tấm mền đang đắp ra, định bước xuống giường thì đột nhiên phát hiện trên người mình không có mặc cái gì cả, nhịn không được hét một tiếng chói tai, rồi vội vàng co người lại.

Cảm thấy hạ thể của mình có chút đau đớn, Đông Ngưng Tuyết mơ hồ nhớ lại sự tình đã phát sinh: hình như có một thân thể cường tráng nóng bỏng cọ sát vào thân thể mình, bàn tay của hắn vuốt ve khắp nơi, rồi dường như có cái gì đó tiến sâu vào trong cơ thể , ……

"Á, chẳng lẽ ta cùng hắn làm …… làm chuyện này? Bây giờ hắn đâu? Chẳng lẽ đã chuồn rồi sao?" Gian phòng trống rỗng làm Đông Ngưng Tuyết sinh ra một loại cảm giác cô quạnh không hiểu được, nàng lúc này mong Long Dực ngồi bên cạnh và cùng mình trò chuyện.

Cùng Long Dực gây sóng gió bão tố đêm qua, sự việc này đã mở chiếc khóa tâm linh đóng băng đã lâu của nàng, từ nay về sau "Long Dực" hai chữ này nằm sâu tận đáy lòng nàng, không thể xóa nhòa.

"Kịch……" Cửa phòng nhẹ vang, Long Dực bước vào mang theo cái túi lớn.

Trên người hắn mặc một bộ đồ mới , trông giống như vừa mới mua vậy.

"Ah? Cô …… tỉnh rồi." Thấy Đông Ngưng Tuyết người co lại, thân thể run run, làm cho Long Dực không biết nói gì với nàng cho phải.

Đêm qua, mặc dù là nàng chủ động, nhưng chuyện này có phải hoàn toàn do nàng không? Mà sao mình lúc ấy lại không có một chút năng lực tự khống chế vậy?

"Ôi." Long Dực nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Đông Ngưng Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thần sắc phức tạp lộ ra trong mắt, sau một lúc lâu nàng mới lên tiếng “anh đã về rồi à, cái túi đựng gì thế?”

Quảng cáo
Trước /265 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tối Nay Người Sẽ Rời Đi

Copyright © 2022 - MTruyện.net