Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thành chủ, lần này ta sẽ vì ngươi mà bỏ qua cho hắn."
Lạnh lùng nhìn thoáng qua thiếu niên đẫm máu, Long Ngạn Thành mang theo Long Ngọc Lang xoay người rời đi.
"Cảm ơn thành chủ đại nhân."
Long Nghị cùng Mộc Lâm lập tức cảm tạ, lần này con trai của mình có thể biến nguy thành an chính là nhờ có vị thành chủ đại nhân này.
"Cha, sao cha lại đi cứu cái tên phế vật này?"
Nghe được Liễu Cơ một hai kêu con trai mình là phế vật, Long Nghị cùng Mộc Lâm trong lòng ít nhiều có chút khó chịu, nhưng ngại vì thân phận của nàng ta nên đành chịu nhịn mà thôi.
"Chớ có vô lễ, một đứa con gái suốt ngày chỉ biết làm loạn, còn không đi về đi."
Liễu Cơ vẫn luôn được chiều chuộng thái quá nên thường ỷ thế kiêu căng, nhưng lần này Liễu Mộc có lý do để nổi giận cho nên nàng ta cũng không dám có chút vi phạm, hậm hực quay đi. Nhưng trước khi đi còn quay qua Vương Vũ Âm hừ một tiếng, hung hãn nói:
"Thù này ta nhất định sẽ báo."
"Ta sẽ tiếp ngươi bất kỳ lúc nào." - Vương Vũ Âm cũng không ngần ngại đáp trả, căn bản không coi thân phận của đối phương ra gì.
"Ngươi rất khá, bây giờ ngươi trở lại dưỡng thương thật tốt, ngày mai phủ thành chủ ta đây sẽ chờ, hy vọng đến lúc đó ngươi có thể đến."
Thành chủ chính thức có lời mời, Long Ngạo đương nhiên không cuồng vọng đến mức dám từ chối ngay. Nói gì thì nói, vừa nãy nếu không phải thành chủ ra tay can thiệp đúng lúc, thì bản thân hắn giờ này sống chết thế nào còn chưa biết.
"Cảm ơn thành chủ đại nhân, ngày mai tiểu bối nhất định sẽ đến, chỉ có điều bây giờ tiểu bối còn có một việc chưa làm."
Liễu Mộc hình như cũng cảm thấy hứng thú, ông nhìn thoáng qua gã mập đang đứng cách đó không xa, nói:
"Chuyện giữa ngươi và Đan minh ta cũng nghe nói, nếu các ngươi không ngại, không bằng ta tới làm chủ cho các ngươi, như thế nào?"
"Có thành chủ đại nhân làm chủ, Đan minh chúng ta cầu còn không được, mời đại nhân."
Bộ dáng gã mập một mực cung kính, tuy rằng Đan minh rất mạnh, nhưng hắn chẳng qua là quản lí chi nhánh Đan minh, địa vị cùng thành chủ Lôi Vân căn bản không có thể đánh đồng.
Lần tỷ thí này, những người không có nhiệm vụ căn bản không có cách nào quan sát, chỉ có một số ít người được vào Đan minh xem, mà quá trình tỷ thí rất đơn giản, chỉ cần Long Ngạo có thể luyện chế thành công ra Tụ Linh Đan thì coi như là thắng.
Liễu Mộc ngồi ở vị trí đầu, vẻ mặt vô cùng hứng thú nhìn Long Ngạo. Lúc này Long Ngạo cũng đã tắm gội sạch sẽ, cao ngạo đứng bên lò luyện đan. Một cái bàn kê bên cạnh lò luyện đan đã được chất đầy các loại dược liệu luyện chế Tụ Linh đan.
"Long Ngạo, có nắm chắc không?"
"Hoàn toàn chắc chắn."
Hoàn toàn chắc chắn? Thấy thiếu niên trên mặt tràn ngập tự tin, trong mắt Liễu Mộc toát ra một chút tán thưởng. Nhưng trong mắt gã mập, thiếu niên kia lại là một trò cười, một trò cười lớn vô cùng.
"Long Ngạo, đánh cuộc giữa ngươi và ta, ngươi thắng ta đưa cho ngươi một quả Tụ Linh Đan, đồng thời tặng thêm một quả Thiên Nguyên Đan. Nếu thua, ngươi phải quỳ gối bên ngoài Đan minh dập đầu nhận sai, ta nói có đúng không?"
"Không sai."
"Đã như vậy thì bắt đầu đi!"
Gã mập hừ lạnh một tiếng, hung hăng trợn mắt nhìn Long Ngạo, trên mặt tràn ngập vẻ xem thường cùng châm biếm. Có thực lực không có nghĩa là luyện được đan, ở đại lục Thiên Vũ có vô số cường giả, nhưng luyện đan sư cường đại lại có mấy người?
Không nhìn gã mập châm biếm, Long Ngạo bắt đầu luyện đan. Đối với việc luyện chế Tụ Linh Đan, qua một tháng nghiên cứu cùng làm thử, Long Ngạo có thể nói là đã rất quen thuộc. Hắn đem toàn bộ dược liệu có trên bàn cho vào lò luyện đan, đậy nắp lại, bắt đầu luyện chế.
Nhìn Long Ngạo làm vậy, gã mập cười giễu cợt, khinh bỉ nói với Liễu Mộc:
"Thành chủ đại nhân, tuy rằng ta không phải luyện đan sư, nhưng đối với thuật luyện đan cũng có nghiên cứu qua. Theo ta được biết, luyện chế đan dược phải đi từng bước một, dược liệu nào cho trước, dược liệu nào cho sau cũng cực kỳ có ý nghĩa, sai một ly là đi một dặm.”
"Hơn nữa ta cũng biết, người này căn bản không phải một vị luyện đan sư."
Khoát khoát tay, gương mặt Liễu Mộc giống như cười chế nhạo, nói ra:
"Mặc kệ người này thắng bại như thế nào, ta hy vọng Đan minh không làm khó hắn, xem như là cho ta một chút thể diện, như thế nào?"
Gã mập vô cùng kinh ngạc, không thể nghĩ ra hôm nay thành chủ đại nhân có tâm trạng như thế nào. Vì phế vật này, đầu tiên là ngăn cản Long Ngạn Thành, sau đó là yêu cầu Đan minh nể mặt. Chẳng lẽ tên kia cùng thành chủ đại nhân có quan hệ gì?
"Nếu thành chủ đại nhân mở kim khẩu(*), ta để lại người này một con ngựa(*)."
Bên trong Đan minh.
Mộc Phong, Mộc Vĩnh, Mộc Nhất Hạo, Mộc Nhất Hàng, còn có một thanh niên sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, bộ dáng cao ngạo, đều đang quan sát Long Ngạo luyện đan.
Mộc Nhất Hạo cùng Mộc Nhất Hàng sắc mặt cực kỳ độc ác khó chịu, Mộc Nhất Hàng nhỏ giọng nói ra:
"Nhị ca, chính là người này, hy vọng nhị ca thay chúng ta làm chủ."
"Người này lấy cảnh giới Hậu Thiên cùng Long Ngọc Lang đánh một trận, không chỉ không bại, ngược lại trong lúc đối chiến lại đột phá cảnh giới Tiên Thiên, chỉ cần một điểm này là thấy thiên phú và tiềm lực của hắn các ngươi không thể bằng được."
Nghe được nhị ca nói thế, bốn người tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, bởi vì bọn họ hiểu rất rõ nhị ca, với tính cách tự cao tự đại của nhị ca thì bình thường sẽ không coi bất kỳ kẻ nào ra gì.
"Vì Mộc gia, người này nhất định phải diệt trừ, các ngươi về trước đi, ta có chút chuyện trọng yếu cần phải làm."
"Cảm ơn nhị ca."
Bốn người tức khắc vui vẻ ra mặt, bởi vì họ đều biết nhị ca muốn đi làm việc gì. Bọn họ đều có được mười phần tin tưởng vào thực lực của nhị ca, thậm chí Long Ngọc Lang còn chưa xứng so sánh với nhị ca.
Giờ khắc này Long Ngạo đang hết sức chăm chú luyện chế Tụ Linh Đan, bởi vì hắn phát hiện một việc, chính là mỗi một lần luyện đan kỳ thực cũng là một lần tu luyện, đồng thời đối với cảm ngộ võ đạo có sự hỗ trợ rất nhiều.
Long Ngạo vừa luyện chế Tụ Linh Đan vừa câu thông linh hồn tiến vào không gian Long Ấn. Người khác chắc chắn sẽ hoảng hồn nếu biết hắn vừa luyện chế Tụ Linh đan vừa tu luyện. Rõ ràng là nhất tâm nhị dụng.(*)
Bên trong không gian Long Ấn.
“Long Phúc, không phải ngươi nói vì ta có thể chất Hoang Vu cho nên đột phá sẽ khó khăn lắm sao? Vì sao lần này ta từ cảnh giới Hậu Thiên đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên lại dễ dàng như vậy?
“Chủ nhân, lần này có thể thuận lợi đột phá đều là do công lao của người. Tuy rằng thể chất của người cần năng lượng khổng lồ tiếp viện, nhưng trong giây phút sinh tử đã dẫn đến cảm ngộ để có thể làm cho người đột phá tới cực hạn. Đồng thời, sự kiên cường cùng nghị lực phi thường của người trong chiến đấu cũng giúp cho người đột phá cảnh giới cao hơn.”
Thì ra là thế.
Xem ra, đứng giữa lằn ranh sống chết lại là cơ hội để cho tu vi của mình đột phá nhanh chóng. Đã như vậy sau này mình phài rèn luyện nhiều hơn.
Đáy đan lô được nung nóng đỏ hừng hực, toàn bộ lò luyện đan như bị ngọn lửa nuốt chửng. Bên trong lò luyện truyền ra tiếng nổ đùng đùng. Gương mặt Long Ngạo hờ hững, luyện chế Tụ Linh đan mà xem ra rất nhẹ nhàng, người xem bên ngoài cảm giác như hắn đang đùa giỡn vậy.
"Đã thành công."
Thành công rồi sao? Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt lò luyện đan nổ bùng, từ bên trong bắn ra hai luồng sáng màu đen, bị Long Ngạo trực tiếp dùng tay bắt lấy. Đúng là lần này đã luyện chế thành công Tụ Linh đan, vẫn là hai quả Tụ Linh đan.
***
(*) Kim khẩu: Miệng vàng.
(*) Để lại cho người này một con ngựa: Ý nói là nếu như Long Ngạo thua thì sẽ để cho Long Ngạo một đường thoát.
(*) Nhất tâm nhị dụng: Một thân cùng lúc làm hai việc.