Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tốt lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.” Chờ Dương Vũ hấp thụ xong những gì đã dạy, Hoàng lão cười dài nói.
Dương Vũ gật đầu.
“Thái Cực quyền là sự kết hợp hoàn hảo của lý luận biện chứng về võ thuật và nghệ thuật của dân tộc Trung Hoa, là kết tinh của nền văn hóa và cũng là một loại võ thuật cổ cao cấp. Đặc điểm chính của Thái Cực quyền là thư thái, nhẹ nhàng uyển chuyển, mềm mại chậm rãi, khép mở tự động, kết hợp cương nhu, phát động như “Hành vân lưu thủy, liên miên bất đoạn,” Thái Cực Quyền tự nhiên lại cao nhã. Trong quá trình tu luyện thân thể sẽ dễ dàng lãnh hội vận luật âm nhạc, triết học nội hàm.”
“Vì vậy, tu luyện căn bản Thái Cực quyền không chỉ đơn thuần là cường thân kiện thể mà còn cao cấp hơn nhiều. Thái Cực Quyền chân chính là môn võ cổ xưa.”
“Thái Cực quyền lấy nhu khắc cương, lấy chậm để chờ động, lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh. Đây là một đặc điểm lớn nhất của Thái Cực quyền.”
“Thái Cực quyền chủ yếu là lấy tịnh chế động, dĩ nhu khắc cương, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, mượn lực của đối phương để đánh trả lại đối phương. Chủ trương hết thảy đều là tùy theo hoàn cảnh khách quan mà xuất. Tùy theo người mà nhanh, tùy theo mình mà chậm. Vì thế, Thái Cực quyền đặc biệt dạy ‘Thính Kình’ . Cảm giác chính xác thế tới của đối phương rồi phản ứng. Làm cho đối phương không dám liều lĩnh phát động trước, nhưng lấy chiêu pháp dụ đối phương trước để dò hư thực, Trong tu luyện Thái Cực quyền gọi là ‘Dẩn Thủ’. ”
“Một khi đối phương động, ta phải động trước một bước, ‘Bỉ vị động, kỷ tiên động", đặt đối thủ vào thế thất bại hoặc phân tán, di chuyển sức mạnh của đối phương, thừa cơ mà vào rồi toàn lực đánh trả.”
“Bởi vì đây là đặc điểm của Thái Cực quyền, cho nên người tu luyện như chúng ta không những phải tập luyện năng lực phản ứng, sức mạnh và thể chất, hơn nữa luyện công thủ trong khi tập luyện cũng hết sức quan trọng.”
“Hiểu hay không?” Sau khi nói một hơi, Hoàng lão lúc này mới hỏi lại.
Dương Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Không hiểu cho lắm.” Dù sao Dương Vũ mới vừa tiếp xúc nên lúc này mà muốn hắn thoáng một cái là hiểu liền thì không thể nào.
“Hà hà, cậu chỉ cần nhớ là được rồi.” Hoàng lão cười một tiếng, rồi tiếp tục nói: “Thái Cực quyền tổng cộng chia ra làm bốn mươi tám thức giống như Thái Cực quyền bình thường. Lão sẽ đánh thử một lần từ đầu tới đuôi. Cậu nhớ nhìn cho kỹ.”
“Thức thứ nhất, Bạch Hạc Lượng Sí.” Hoàng lão vừa nói vừa chậm rãi đi quyền.
“Thức thứ hai, Tả Lâu Ất Tảo Bộ…” Hoàng lão vừa giải thích, vừa ra thế. Dương Vũ đứng bên cạnh một mực yên lặng nhìn cho đến khi Hoàng lão đem bốn mươi tám thức toàn bộ đánh ra.
Sau khi thu công, Hoàng lão hơi thở vẫn ổn định, sắc mặt không hề biến đổi, nói: “Sao hả? Cậu đã thu hoạch được những gì?”
“Nhớ được một chút rồi, nhưng không nhớ hết toàn bộ.” Dương Vũ ngượng ngùng cười đáp.
“Hà, hà. Nhớ được một chút là tốt rồi. Bây giờ cậu bắt đầu đánh lại. Bắt đầu từ Bạch Hạc Lượng Sí.”
Dương Vũ nhớ lại động tác của Hoàng lão, rồi chậm rãi đánh ra. Khi hắn mới tự mình tu luyện, những thế đánh không có thông thuận, bản thân hoàn toàn không có cảm giác phiêu dật, nước chảy mây trôi.
“Tịnh tâm dụng ý, hô hấp tự nhiên.” Hoàng lão ở bên cạnh chỉ đạo.
Dương Vũ nghe vậy, tâm từ từ lắng lại, tinh thần tập trung, hai mắt khép lại, trong đầu nhớ lại những động tác của Hoàng lão. Tay hắn từ từ di chuyển theo những động tác trong trí nhớ.
Hoàng lão vừa làm mẫu vừa chỉ đạo. Dương Vũ cũng từ từ lãnh ngộ được điểm tinh diệu của Thái Cực quyền. Suốt một buổi sáng, Dương Vũ chỉ lo tu luyện Thái Cực quyền.
Khi đánh xong bộ quyền, Dương Vũ hồi công, phun ra một ngụm trọc khí, miệng mỉm cười.
“Hoàng lão, ông xem cháu đánh có được không?” Dương Vũ cười nói.
“Ha ha. Mặc dù có hình có dạng, nhưng như vậy chỉ có thể coi là mới nhập môn mà thôi.” Nhìn thấy thần sắc của Dương Vũ lộ ra nét ngượng ngùng, Hoàng lão nói tiếp: “Nhưng mà tư chất của cậu quả là không tệ. Chỉ một buổi sáng mà đem hết những chiêu thức này nhớ kỹ, còn đánh ra có hình có dạng. Thật không tệ.” Hoàng lão mỉm cười, trong lòng hết sức hài lòng.
“Ha ha.” Dương Vũ cười thành tiếng. “Vậy cháu sẽ tiếp tục tu luyện.”
“Ha ha. Không cần. Cậu bây giờ trước hết hãy nghỉ ngơi so với tu luyện chiêu thức còn hữu dụng hơn nhiều. Thái Cực quyền chính là tự nhiên. Sau này cậu có thể từ từ tu luyện. Ừ, đồng thời nên phối hợp với nội công tâm pháp này.” Vừa nói Hoàng lão trao cho Dương Vũ một quyển sách nhỏ, thật mỏng.
“Chỉ có chiêu thức mà không có nội lực thì đó không phải cổ võ kỹ. Chỉ có phối hợp nội công tâm pháp mà thi triển các chiêu thức thì đây mới thực sự là cổ võ kỹ. Cầm lấy, cứ mang về từ từ lãnh hội. Trong thời gian tu luyện Thái Cực quyền, cậu cũng không được lơi lỏng tu luyện dị năng, đồng thời tu luyện hai thứ có thể sẽ có đột phá.
“Vâng.” Dương Vũ nhận lấy quyển sách nhỏ, liền mở ra xem.
“Tốt lắm. Cậu cứ đọc qua trước. Chờ đến giờ cơm trưa lão sẽ cho người gọi cậu.” Hoàng lão cười nói.
“Vâng, cháu biết rồi.” Trong lòng Dương Vũ cảm kích. Nhưng hắn không biết làm sao để biểu đạt lòng biết ơn của mình nên chỉ có thể dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hoàng lão.
“Ha ha. Vậy cậu cứ tiếp tục đi. Lão đi trước.” Vừa nói, Hoàng lão xoay người đi về hướng biệt thự, để lại một mình Dương Vũ trong vườn hoa từ từ lãnh ngộ.
- Ps của tác giả: Tác giả đã lên mạng tham khảo một chút về Thái Cực quyền trước.
- Ps của Biên: Lúc biên đã lược bỏ bớt một số vấn đề rườm rà xung quanh Thái Cực quyền.