Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn đại điện tối om trước mặt, Âu Dương Hiên cổ động dũng khí, cẩn thận bước vào Quang Minh thần điện.
Đột nhiên, khi bước chân đầu tiên của Âu Dương Hiên vừa chạm vào bề mặt thần điện, “hô” một tiếng kỳ quái vang lên, hai hỏa cầu to lớn cạnh người bỗng phát sáng.
Tiếp đó, nhanh như một loại bệnh dịch truyền nhiễm, trong toàn bộ thần điện vô số hỏa cầu to lớn sáng lên liên tiếp.
Chỉ trong nháy mắt, trước mắt, bên cạnh Âu Dương Hiên như là một biển lửa, sáng choang như ban ngày!
Âu Dương Hiên kinh ngạc đến há hốc miệng, nhìn cảnh hiếm thấy trước mặt: trong thần điện to lớn, có vô số cột đá vững chắc cao hơn đầu người, mà trên từng cột đá đó là ngọn lửa cháy mãnh liệt, như đang vui vẻ nhảy múa.
Hai hàng cột đá trước mặt hình thành nên một hành lang dài rộng về phía trước, chính giữa thần điện to lớn này là một cây cột đá hùng vĩ cao hơn mười trượng, mỗi cột cách nhau mấy trượng, âm thầm chống đỡ toàn bộ trần điện nặng nề của thần điện.
Giữa bốn cây cột đá vừa cao vừa to đó, chính là một thạch đài lớn rộng đến mấy trượng, chính giữa thạch đài là một ngọn lửa lớn đỏ rực, phát tán ra hào quang vạn trượng!
“Ngươi không cần phải sợ hãi, cứ đi về phía trước, ta đang ở trước ngươi”. Âm thanh ôn hòa mà uy nghiêm kia lại một lần nữa vang lên.
Bỗng nhiên, Âu Dương Hiên kinh ngạc phát hiện: âm thanh kia chính là xuất phát từ ngọn lửa đỏ rực chính giữa thạch đài!
Âu Dương Hiên nghĩ lại vị đại thần thần bí này rõ ràng không có ác ý với mình, cho nên tinh thần trấn tĩnh lại, im lặng bước về phía thạch đài.
Khoảng cách với thạch đài ngày càng rút ngắn, Âu Dương Hiên không kìm nổi có chút hiếu kỳ, tự nói: Xem ra, năng lực tiếp nhận sự việc chưa từng biết tới của nhân loại rất mạnh a.
Trong chớp mắt, lúc Âu Dương Hiên còn cách thạch đài khoảng hai ba trượng, trong ngọn lửa trên thạch đài bỗng nhiên lại phát ra tiếng nói: “Dừng lại, không được đi tiếp lên nữa!”.
Âu Dương Hiên vội vàng dừng bước, cung kính nói: “Xin chào ngài, ta là Âu Dương Hiên, là một nhân loại bình thường, không biết nên xưng hô với ngài như thế nào?”.
“Ha ha ha!”. Âm thanh hòa nhã, uy nghiêm kia cười lên: “Ta à, cũng không biết bao lâu rồi không nhắc đến tên của mình nữa! Uhm, để ta nghĩ đã. Ồ, đúng rồi, rất nhiều năm trước đây, nhân loại các ngươi gọi ta là Hỏa thần Chúc Dung!”.
“Hỏa, Hỏa, Hỏa thần Chúc Dung!!??”. Âu Dương Hiên kinh hãi há hốc miệng, may mà không sặc nước miếng chết.
Sự kinh ngạc này không thua kém như lúc nghe thấy một tên lưu manh biến thành hoàng đế, chim sẻ biến thành phượng hoàng, thậm chí còn kinh ngạc hơn.
“Đúng vậy, ta chính là Chúc Dung”. Âm thanh hòa nhã, uy nghiêm kia khẳng định.
“Việc này…việc này…”. Đầu Âu Dương Hiên trở nên trống rỗng, tự nhủ: “Thiên à, chẳng lẽ thần thoại Trung Quốc trước kia đều là thật cả, thực sự có Hỏa thần Chúc Dung sao?!”.
Kinh ngạc cả nửa buổi, Âu Dương Hiên mới tỉnh táo trở lại, giọng nói lộn xộn có chút kích động hỏi: “Ngài…ngài thực sự là Hỏa thần Chúc Dung?! Ồ, việc này, ý của ta muốn nói là: ngài là một trong những thủy tổ của dân tộc Trung Hoa chúng ta, thiên đế một phương trong thần thoại. Gặp ngài ta thực sự rất vinh hạnh! Ta, ta nghe long thần Xích Báo nói ở đây có sứ mệnh gì đó của ta, không biết một nhân loại như ta có thể giúp gì được cho ngài?”.
“Ha ha!”. Chúc Dung cười lớn, trong âm thanh có phần thương cảm và xót xa: “Ngươi đã thấy bốn cây cột đá lớn xung quanh thạch đài của ta chưa?! Trên bốn cột đá đó lần lượt có bốn thánh thú: “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ!”.
Âu Dương Hiên vội vàng nhìn kỹ bốn cột đá to lớn trước mặt, quả nhiên trên bề mặt có điêu khắc bốn loại thú kỳ lạ đang gầm gừ, tương tự với những gì mà hắn đã thấy qua trong những cuốn tiểu thuyết thần thánh, vội gật đầu nói: “Quả thực có!”
“Bốn cột đá này đều có thần lực cường đại, cùng với thánh thú hình thành nên một cái lồng giam.Mà ta chính là phạm nhân trong cái lồng giam này! Ày…”. Chúc Dung đột nhiên thở dài, trong thần điện tràn ngập một loại khí tức bi thương, thê lương.
“Đợi chút!”. Âu Dương Hiên kinh hãi hỏi: “Ngài đường đường là hỏa thần, theo ta biết, ngài là một trong những vị đại thần đứng đầu trong thần thoại, ai dám giam cầm ngài ở đây chứ?!”.
“Ày, việc này nói ra rất dài, dù sao ta đã đợi rất nhiều năm rồi, cũng không để ý đến một chút thời gian làm gì, ta sẽ nói chi tiết cho ngươi vậy!”. Dung Chúc cảm thán một tiếng, sau đó đem câu chuyện thần bí từ thời viễn cổ kể lại chi tiết:
Khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, cự phủ của ông ta chém vào trong hỗn độn, hoa lửa bắn ra không ngờ bay lên thành luồng không khí chí thuần chí tịnh trên trời, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, rất lâu sau mới hình thành nên một linh hoa duy nhất tồn tại giữa trời đất – tam muội chân hỏa!
Mà ta, chính là thiên thần do Tam muội chân hỏa này sinh ra, nhưng thiên thần khác và thế nhân đều gọi ta là Chúc Dung!
Ta mặc dù quản lý ngọn lửa có năng lượng hủy diệt, nhưng tính cách của ta lại rất hòa nhã, có trái tim đồng cảm. Sau khi ta sinh ra không lâu, liền kiến tạo một tòa Quang Minh thần cung trên một ngọn Bất Chu Sơn, trải qua một cuộc sống không tranh đấu với thế gian, không hỏi thế sự!
Về sau, trong một lần ta ngẫu nhiên ra ngoài chơi, thấy trên mặt đất vẫn còn rất hoang vu, nhân loại các ngươi đang trải qua thời kỳ ăn sống ở lỗ, căn bản không hiểu được sự kỳ diệu của ăn thức ăn chín. Ta nhất thời động thiện tâm, liền truyền cho nhân loại các ngươi một mồi lửa “tam muội chân hỏa”, lại còn dạy cho nhân loại cách sử dụng lửa. Cứ như vậy, nhân loại các ngươi bắt đầu ăn thức ăn chín.
Bởi vì việc thiên nhất thời này của ta, nhân loại các người cực kỳ cảm kích ta, cho nên ta có được sự sùng bái tuyệt đối của nhân loại. Mỗi năm đều được hưởng nhiều vật tế lẽ phong phú! Ta cũng rất hài lòng, thường hay xuống núi giúp nhân loại giải quyết khó khăn.
Những tháng ngày như thế cũng không biết kéo dài bao lâu, chính trong thời gian ta không tranh đấu cùng thế gian, thì đột nhiên xuất hiện một vị đại thần khác làm mất lòng thế gian – Thủy thần Cộng Công!
Cộng Công là một đại thần sinh ra từ máu và mồ hôi của Bàn Cổ, hắn ta ở trong nước, nhưng tính tình lại rất hung bạo, vừa thiện mà vừa ác, thích lấy việc trêu đùa nhân loại làm vui. Nếu không phải có đại thần Nữ Oa, cùng với sự che chở của mấy vị đại thần chúng ta, sợ rằng nhân loại các ngươi sớm đã trở thành đồ chơi của Cộng Công, đau khổ tột cùng.
Về sau, Cộng Công nghe nói nhân loại nhờ lửa mà sùng bái ta, cảm giác rất phẫn nộ: hắn ta cho rằng nhân loại ác độc, thủy và hỏa đều là những yếu tố quan trọng trong đời sống nhân loại, tại sao nhân loại tôn kính hỏa thần mà không tôn kính thủy thần hắn?!
Thế là, Cộng Công phẫn nộ dẫn đầu thủy tộc, hướng đến Quang Minh thần điện của ta trên núi Bất Chu Sơn tấn công.
Một trận đại hồng thủy ngất trời kéo tới, vô số thủy binh gào thét, mặt đất lúc đó là một biển nước mênh mông, thương vong của nhân loại nặng nề.
Lúc này, Nữ Oa đang ở phương Tây du lịch, không ở Trung Nguyên, vì an toàn của nhân loại và tôn nghiêm của bản thân ta, ta chỉ còn cách dẫn hỏa tộc cùng Cộng Công đại chiến kịch liệt!
Ta với Cộng Công đánh từ trên núi Bất Chu Sơn xuống chân núi, đánh từ chân núi đánh ra biển cả, từ biển lại đánh lên trời, chém giết đến long trời lở đất, nhật nguyệt vô quang.
Cuối cùng, ta chiếm được thượng phong, Cộng Công dần dần không địch nổi. Cộng Công vốn đã tức giận đến mờ mắt, thấy không thể thắng được, nộ khí vạn trượng, tức thì lao thẳng vào Bất Chu Sơn của ta.
Một âm thanh long trời lở đất vang lên, Bất Chu Sơn đổ sụp xuống! Mà Bất Chu Sơn là cột chống trời ở phía tây bắc, Bất Chu Sơn đổ rồi, làm cho nhật, nguyệt, tinh tú không thể quay về vị trí cũ; mặt đất rạn nứt, hồng thủy, tại họa ập đến tới tấp, làm cho nhân loại đang phải chịu đủ khổ nạn nhận thêm tại họa lớn hơn!
Trận chiến giữa ta và Cộng Công đã kinh động đến thiên địa chư thần, Hoàng Đế, Viêm Đế… và Nữ Oa đang vội vã quay về, các vị đại thần đồng thời xuất hiện, bắt giữ ta và Cộng Công, không cho chúng ta có thể tái đấu.
Nữ Oa thấy nhân loại đang ở bên bờ diệt vong, liền dùng Ngũ sắc linh thạch hao tổn thần lực tu bổ lỗ hổng trên vùng trời tây bắc, khôi phục lại trật tự của nhân gian!
Mà nên xử trí ta và Cộng Công như thế nào, lại dẫn đến sự tranh luận kịch liệt trên thần giới. Cuối cùng Thiên tử Hoàng Đế buộc tội Cộng Công là nguyên nhân gây chuyện, hạ lệnh đem giam Cộng Công trong biển Bắc hải, muôn đời không được giải thoát!
Còn ta, do vô tâm dẫn đến nạn đại họa của nhân gian, Hoàng Đế và chư thần cũng quyết định trừng phạt nghiêm khắc ta, hạ lệnh giam ta trong Quang Minh thần điện, chỉ lưu lại một lão bộc Xích Báo hầu hạ ta! Nhưng mà, Hoàng Đế còn nhận lời với ta: sẽ có ngày, khi mà của hình phạt của ta gần kết thúc, có thể có một vị nhân loại song đồng tử đến cứu ta, giúp ta quay lại thiên đình!
Ngươi là Âu Dương Hiên đúng không, ta đã ở đây chờ ngươi rất lâu rồi, ngươi chính là người có thể giúp ta thoát khỏi lồng giam này, sứ mệnh mà Xích Báo nói chính là việc này!”
Âu Dương Hiên nghe đến tròn mắt, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin, không ngờ hỏa thần Chúc Dung lại có một sự tình trớ trêu như vậy!
Nhưng mà, Âu Dương Hiên vẫn có chút không hiểu, hỏi: “Việc của ngài ta cơ bản đã hiểu rồi, mà Quang Minh thần điện nằm trên Bất Chu Sơn, ở đây có hai vấn đề: Một, Bất Chu Sơn không phải là sụp đổ rồi sao, Quang Minh thần điện vì sao vẫn không hề gì! Hai, nơi này rõ ràng là núi Hoa Sơn, nhưng nghe trong lời kể của ngài thì lại là Bất Chu Sơn gì đó, đúng không?!”
“Ha ha ha!”. Chúc Dung cười ôn hòa, “Quang Minh thần điện là do ta dùng thần lực đúc nên, đâu có dễ bị phá hủy như vậy! Sau khi Bất Chu Sơn sụp đổ, thì nó bị vùi lấp ở dưới này, cũng là vùng đất mà ngươi đang đứng đó!
Mà phiến đá khắc âm dương bát quái mang ngươi tới đây chính là do Phục Hi hoàng đế tạo ra, là thông đạo duy nhất giữa Quang Minh thần điện và nhân giới. Chỉ có người cứu ta mới có thể làm cho nó tự động khai mở.
Vấn đề còn lại cũng rất đơn giản, sau khi Bất Chu Sơn sụp đổ, thần giới liền đổi tên Bất Chu Sơn thành “Thái Hoa Sơn”. Mãi về sau, nhân loại các ngươi liền bỏ chữ “Thái” đi, chỉ gọi là Hoa Sơn thôi! Nhưng mà, trong những điển tịch cổ xưa của nhân loại các ngươi, cũng có nhiều nơi gọi nơi này là Thái Hoa Sơn đó!”
“Hóa ra là vậy! Đại chiến giữa ngài và Cộng Công trong thần thoại truyền thuyết ta cũng đã nghe qua, nhưng không chi tiết như ngài kể, mà cũng không biết thần giới trừng phạt ngài và Cộng Công!”. Âu Dương Hiên hiểu rõ, cung kính nói: “Nhưng mà, năm xưa ngài vì giúp nhân loại chúng ta tránh được sự xâm hại của thủy thần Cộng Công, cùng huyết chiến với ông ta, đến nỗi bị thiên đình trừng phạt! Hôm nay, ý trời đã an bài ta đến giải thoát cho ngài, ta nhất định tận lực, mời ngài nói xem ta nên làm thế nào!”.
“Rất đơn giản,!”. Chúc Dung sắp được giải thoát khỏi lồng giam vạn nghìn năm, âm thanh cũng có chút kích động: “Ngươi đã thấy phiến đá khắc âm dương bát quái dưới chân chưa? Ngươi cắn ngón trỏ tay phải, cho máu tươi lần lượt rơi xuống Càn, Khôn, Khảm, Li, Cấn, Chấn, Tốn, Đoài. Sau đó âm dương bát quái đồ sẽ có thể vận chuyển, thu hồi thánh thú trên bốn cột đá, như vậy là ta có thể thoát ra!”.
“Đơn giản vậy sao?!”. Âu Dương Hiên có chút không tin.
“Ha ha!”. Chúc Dung cười vang, “Quá khó thì nhân loại các ngươi có làm cũng không nổi, năm xưa Hoàng Đế vâng mệnh Phục Hi giam ta ở đây, đã suy xét đến điểm này mới thiết kế như vậy!”
“Cũng đúng!”. Âu Dương Hiên có chút xấu hổ, cười nói: “Ngài nhẫn nại một chút, ta lập tức cứu ngài ra!”.
Âu Dương Hiên nghiến răng, dùng sức cắn đầu đầu ngón trỏ tay phải, máu tươi tức thì chảy tràn ra miệng, đỏ thắm!