Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Địa điểm bí mật của Long tổ, nhà huấn luyện!
Trong nhà này đèn đóm sáng trưng, trên tường và trần nhà đều được bố trí vô số cơ quan giám sát, trên nền nhà rộng thênh thang được trải lớp lớp vật chất giống như là cao su dày, mọi thứ trong nhà này đều rất tiên tiến và tráng lệ.
Âu Dương Hiên nhìn ngó đánh giá một chút, tự nhủ: “Đầu tư ác thật, xem ra quốc gia không tiếc cái gì cho Long tổ cả!”. Hắn quay người qua hỏi An Tề: “Vậy thì, tổ trưởng, ông tìm huấn luyện viên cho tôi mà, sao không thấy ai cả? Không lẽ là chính ông sao?”.
An Tề không có chút tức giận mỉm cười: “Việc của ta nhiều lắm, thời gian đâu mà dạy cậu!”. Ông ta ấn ấn nút trên cái đồng hồ liên lạc, nói một câu: “Chúng tôi tới rồi!”.
“Ầm!”. Vừa dứt lời, một cánh cửa bí mật của nhà huấn luyện đột ngột mở ra, năm người thân hình vạm vỡ cao to mặc complet đen, mang kính đen đi vào.
“Là họ à?”. Âu Dương Hiên vừa nhìn đã nhận ra năm người cao to này chính là năm người mà hắn gặp hôm qua.
“Đúng vậy, bọn họ có trách nhiệm dạy cho cậu về bác kích (đánh) tự do, súng ống, đặc công, cậu gắng học cho tốt vào! Lúc nào bọn họ bảo cậu có thể tốt nghiệp, thì cậu lúc đó cậu mới có thể rời đi!”. An Tề giọng bình thường nói, nhưng trong mắt lại thoáng một tia sắc sảo.
“Được, không vấn đề gì!”. Âu Dương Hiên tràn đầy tự tin nói, giờ đây hắn ‘lòng tin ngút trời’.
“Vậy thì ta đi đây!”. An Tề gật đầu với năm thanh niên kia, rời đi.
“Ha ha, các vị huấn luyện viên, tôi là Âu Dương Hiên, xin hỏi phải xưng hô với các vị thế nào?”. Âu Dương Hiên rất thông minh, vội vàng giơ cái mặt tươi cười ra, nhằm kiếm chút ấn tượng.
Năm người này đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà đồng thời tháo kính đen xuống.
Không ngờ, mặt mũi của năm người này giống nhau như hệt, như là do một khuôn đúc nên vậy.
“Các… các vị…”. Âu Dương Hiên cực kỳ bất ngờ, tròng mắt co lại: không lẽ là ta hoa mắt.
“Tôi là Bàng Long!”.
“Tôi là Bàng Hổ!”.
“Tôi là Bàng Báo!”.
“Tôi là Bàng Bưu!”.
“Tôi là Bàng Khôi!”.
“Chúng tôi là huynh đệ Bàng thị, là anh em sinh năm!”.
Năm người này có sự hiểu ngầm với nhau đáng kinh ngạc, một người vừa nói xong, người khác lập tức lên tiếng, không có chút ngắt quãng cho dù là một giây.
Âu Dương Hiên thấy chóng cả mặt, tròn mắt nói: “Thế này, như thế này thì có một vấn đề, các vị hình dáng, mặt mũi giống hệt nhau, tôi làm sao mà phân biệt được?”.
“Cậu không cần phân biệt được chúng tôi!”.
“Chúng tôi biết cậu là được rồi!”.
“Cậu chỉ cần đánh thắng chúng tôi!”.
“Là cậu có thể rời đi!”.
“Nhưng mà rất khó!”.
Năm người mỗi người một câu, mà lại nối tiếp nhau một cách lưu loát lạ thường, cứ như là do một người đang nói vậy.
“Vậy thì được!”. Âu Dương Hiên không còn cách nào khác phải gật đầu, “Tôi học cái gì đầu tiên đây?”.
“Bác kích tự do!”.
Năm người đồng thời đáp.
“Được, tôi xin rửa tai lắng nghe!”. Âu Dương Hiên nhìn năm người giống nhau như một, cảm giác đau cả đầu.
“Chúng tôi biết cậu rất có ‘man lực’ (sức mạnh bẩm sinh, chưa được mài dũa, huấn luyện)”.
“Nhưng mà man lực không bằng thực lực!”.
“Bác kích tự do là cầu nối giữa man lực và thực lực”.
“Cũng là nền tảng của một quân nhân”.
“Cậu cần phải chăm chỉ học tập!”.
“Được rồi!”. Âu Dương Hiên cũng không muốn nhiều lời với mấy tên quái nhân này, trả lời rất dứt khoát.
“Xã hội hiện đại phát triển rất nhanh chóng!”
“Võ thuật cổ xưa của Trung Quốc cũng không thể phù hợp với thời đại!”
“Cho nên Long tổ chúng ta đã sáng tạo ra một môn võ thuật tấn công mới: bác kích tự do”.
“Môn võ này là sự kết hợp giữa tinh hoa của võ thuật Trung Quốc và quyền thuật nước ngoài”.
“Cực kỳ lợi hại!”.
…………………
“Tinh hoa của bác kích tự do là: Nhanh!”.
“Phản ứng nhanh!”
“Né tránh nhanh!”
“Công kích nhanh!”
“Nếu không thì cậu sẽ trở thành cái bao cát cho người ta đánh!”.
…………………
“Tinh hoa của bác kích tự do là: Tự do!”.
“Không có chiêu thức gò bó!”.
“Phương thức tránh né tự do!”
“Phương pháp công kích tự do!”
“Mọi việc đều thuận theo tình thế mà thành!”.
…………………
“Kỹ thuật bác kích tự do của chúng ta phân thành năm thế, ba mươi thức cơ bản!”.
“Năm thế bao gồm: Trực , Câu, Tiên, Trửu, Tỏa !”.
“Mỗi người chúng tôi sẽ dạy cậu một thế!”.
“Nhưng mà chiêu thức đều là chết, chỉ có người là sống!”.
“Cậu cần lĩnh hội được ý nghĩa của tự do, học cách phát huy tự do!”.
Âu Dương Hiên cảm giác mệt mỏi, nghe cũng phát mệt, mặt mày khổ não nói: “Tôi sẽ cố hết sức!”.
Năm huynh đệ Bàng thị đưa mắt nhìn nhau, Bàng Long nói trước:
“Tôi dạy cậu ‘Trực’!”
“Chính là quyền đánh theo đường thẳng, tốc độ số một, quyết không dây dưa lằng nhằng!”.
“’Trực’ có sáu thức, phân biệt tấn công lên: mũi, yết hầu, trái tim, bụng dưới, hạ âm và bộ vị khớp xương trên người!”.
“Sáu vị trí này đều là chỗ hiểm trên cơ thể mỗi người, lực sát thương cực đại!”.
……………………
Bàng Hổ
“Tôi dạy cậu ‘Câu’!”.
“Chính là lúc mà địch nhân đang phòng thủ, quyền đánh theo đường cong, kết hợp nhanh và bất ngờ!”.
“Câu’ cũng có sáu thức, phân biệt công kích lên các vị trí: má, sau đầu, một bên họng, ngang ngực, ngang bụng, ngang hông… của con người!”.
“Câu’ mặc dù lực sát thương không bằng ‘Trực’, nhưng là “thắng ở kỳ’, lúc nguy cấp có thể cứu cậu một mạng!”.
“Nhưng mà cậu tốt nhất là học cách chạy phải chạy trái!”.
………………
Bàng Báo.
“Tôi dạy cậu ‘Tiên’!”
“Chính là biến tay, chân thành bổng, tốc độ mạnh mẽ, khai sơn phá thạch!”.
“Tiên’ có sáu thức, quyền ba thức, chân ba thức, cũng công kích lên các phương vị ở hai bên người địch nhân như ‘Câu’, đặc biệt là vào khớp xương!”.
“Uy lực của ‘Tiên’ cực đại, chỉ cần tốc độ nhanh, năng lượng đủ, thì lực sát thương sẽ hơn cả ‘Trực’!”.
“Đương nhiên, tốt nhất cậu cũng nên học cách luồn lách trái phải, sau đó mới học toàn diện!”.
………………….
Bàng Bưu.
“Tôi dạy cậu ‘Trửu’!”.
“Chính là lấy khủy tay, đầu gối làm vũ khí, lúc cận chiến đánh bất ngờ ra đòn, giết địch mà thắng!”.
“Trửu’ cũng có sáu thức, khủy tay ba thức, đầu gối ba thức, phạm vi công kích rất rộng, có thể công kích lên các bộ vị yếu hại ở chính diện, hai bên, sau lưng, và khớp xương của cơ thể con người”.
“Trửu’ uy lực cực đại, vô cùng linh hoạt, không thể xem thường!”.
………………..
Bàng Khôi.
“Tôi dạy cậu ‘Tỏa’!”.
“Tỏa’ là dùng tay và chân phòng thủ, con người ta không thể chỉ có tấn công mà không thủ”.
“Tỏa’ có sáu thức, ba thức khóa tay, ba thức khóa bằng chân, chủ yếu là thời điểm địch nhân công kích được một nửa, là chặn lại đòn đánh của đối phương!”.
“Tỏa’ là để bảo vệ tính mạng, do đó phản ứng càng phải nhanh, phán đoán cần chuẩn, nếu không tất sẽ bị thương!”.
“Đương nhiên, nếu như bản lĩnh cách biệt quá xa, thì tốt nhất là chạy!”.
Năm huynh đệ Bàng thị nói xong, mỗi người đều từ từ biểu diễn qua các chiêu thức một lượt, để cho Âu Dương Hiên có thể nhìn rõ sự phối hợp động của cả tay, vai, thân, chân.
Tuy vậy, động tác của năm người dù chậm, nhưng khí thế lăng lệ và đường quyền mạnh mẽ vẫn làm cho người ta cảm giác được lực sát thương cực đại ẩn chứa trong đó.
Khả năng ghi nhớ của Âu Dương Hiên là 6.7, tức là những thứ mà người bình thường phải xem 6 đến 7 lần mới nhớ, thì hắn chỉ cần một lần là đủ.
Vì thế, chỉ xem qua một lần, trong não của Âu Dương Hiên giống như một cuốn phim, chiếu lại từ cảnh, năm thế ba mươi sáu thức của bác kích tự do đều được hắn ghi nhớ hết, gật đầu nói: “Tốt rồi, tôi đã hoàn toàn ghi nhớ!”.
Năm huynh đệ Bàng thị đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là có chút kinh ngạc. Bỗng nhiên, Bàng Long bật cười: “Tốt, vậy chúng ta đánh một trận!”.
Âu Dương Hiên mắt sáng lên, cười vui vẻ: “Không thành vấn đề, tôi đang muốn xem thử Long tổ trong truyền thuyết rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!”.
“Nhưng không phải đánh với một mình tôi!”. Bàng Long cười.
“Mà là đánh với cả năm người chúng tôi!”. Bàng Hổ cười sung sướng.
“Cái gì! Năm người bắt nạt một người!”. Âu Dương Hiên tròn mắt, lộ rõ vẻ không phục.
“Năm anh em chúng tôi trước nay đều luôn lên một lượt!”. Bàng Báo nói
“Nhưng mà, hai bên không được sử dụng siêu năng lực!”. Bàng Bưu lạnh lùng nói.
“Thành viên trong tổ không được làm bị thương nhau, nếu không sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, thậm chí là xử bắn!”. Bàng Khôi lên tiếng cảnh báo.
“Tốt, để xem ai sợ ai, tới đây!”. Âu Dương Hiên hung hăng nói, hắn đang muốn đem sự ấm ức hai ngày nay xả ra.
Năm huynh đệ Bàng thị cùng đeo kính lên, ngầm gật đầu bước tới chỗ Âu Dương Hiên, trong nháy mắt đã bao vây xung quanh hắn, hình thành một hình ngũ giác.
“Chúng tôi chuẩn bị tấn công!”
“Cậu cần cẩn thận!”
“Nhớ kỹ những gì chúng tôi đã dạy cậu!”.
“Linh hoạt đối phó, toàn lực phản công!”.
“Nếu không sẽ bị đánh thành cái đầu heo!”.
“Đến đi, không cần nhiều lời!”. Âu Dương Hiên trầm người xuống, tay phải nắm chặt, chuẩn bị ra trước một đòn.
“Hô…!”. Chớp mắt, năm huynh đệ Bàng thị bất ngờ đồng loạt tấn công, thân hình như gió, nhanh như một tia chớp màu đen hung bạo bổ tới, nhanh đến mức mà mắt của Âu Dương Hiên cũng phản ứng không kịp. Thật không hổ là cao thủ của Trung Quốc Long tổ!
May mà tốc độ phản ứng của Âu Dương Hiên gấp 4.7 lần người bình thường, giống nhanh nhẹn như một con báo đang đi săn xông thẳng về một người (Bàng Báo), quyền mạnh như gió lốc, đánh mạnh vào sống mũi.
Trong mắt của Bàng Báo sau cặp kính đen thoáng qua một tia sắc lẹm, hét lên một tiếng: “Không qua được cửa này đâu!”, hai tay lập tức đan thành hình chữ thập, đỡ một quyền của Âu Dương Hiên.
“Bốp!”, ánh mắt của Âu Dương Hiên, đọ quyền trực tiếp với Bàng Báo.
Lực đánh của tay phải Âu Dương Hiên đạt tớt 265 kg, đại lực sĩ mạnh nhất của phương tây cũng chưa chắc đã đạt được trình độ trên. Cho nên, mặc dù Bàng Báo toàn lực phòng thủ, nhưng trúng phải đòn này, thân hình cũng phải lùi lại một bước.
Âu Dương Hiên vui mừng, mạnh liệt xông tới, muốn nhân cơ hội hạ luôn Bàng Báo.
Bất ngờ, Bàng Báo đang lúc lùi lại hét lớn một tiếng, biến lui thành công kích, chân phải quét ngang nhanh như gió, giống như một thiết côn mạnh mẽ tấn công vào bụng trái của Âu Dương Hiên.
Âu Dương Hiên hiểu rõ trong Long tổ không có ai ngồi ăn cơm không, không dám đắc ý, liền dừng lại, nhanh như điện dùng đầu gối bên trái công kích vào khớp xương của Bàng báo, phản ứng này quả thực là như tốc độ của ‘thiểm điện cuồng phong’.
“Bốp!”. Bàng Báo rên khẽ một tiếng, bị đầu gối đánh trúng khớp xương, liền lăn người thoát ra.
Cũng chính lúc này, má trái của Âu Dương Hiên cảm giác được có gió, ‘bốp’ một tiếng trúng ngay một quyền, tiếp đó lưng, bụng dưới, khớp chân lại trúng thêm hai quyền một cước.
“Ai da!”. Âu Dương Hiên kêu thảm một tiếng, cả người như diều đứt dây bay lên, rơi xuống đập đầu nặng nề lên mặt sàn nhà cách đó 3 mét.