Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau thời gian dài , mọi nổi đau cũng phải để lại nhường cho cuộc sống đời thường . Mọi người vẫn sống , vẫn phải cười nói , vẫn phải ăn uống . Chỉ là còn vài vết thương lòng giữ lại mãi không buông được...
Thành đang ngồi trong nhà , nhấm nháp một chung trà tự mình pha . Trực đã đi ra ngoài tập luyện rồi , đến giờ cơm trưa sẽ quay lại .
Hớp vào một hớp , Thành lại rót thêm một chung , cái lưng khom khom và cái đầu hoa râm có nét gì đó dãi dầu nắng sương .
- Anh Thành có nhà chứ ?
Một giọng nói êm dịu cất lên , Thành quay về hiện tại , nhìn ra cửa , cười nhẹ nói :
- Mời chị Tuyết vào nhà chơi , Thành cũng không bận gì cả .
Tuyết từ ngoài từ từ bước vào , vẫn là bà dì xinh đẹp đó .
Thành ra cử chỉ biểu hiện Tuyết ngồi , Tuyết xê ra một cái ghế ngồi đối diện Thành . Tuyết ngồi xuống , cười mỉm nói :
- Thật là làm phiền quá .
Thành cười cười , khoát tay nói :
- Nào có , được chị Tuyết đến chơi đã là vinh hạnh của Thành tôi rồi . Hôm nay chị đến đây không biết có phải là có thông tin gì mới từ An Lạc Đạo Sĩ hay không ?
Tuyết cười mỉm , rót một chung trà uống rồi xoa xoa chung trà nói :
- Thật ra , hôm nay Tuyết đến đây một phần là vì cá nhân , một phần là vì phái Lộc Thành .
Hở ? Thành hơi ngớ ra , bà chị này hôm nay lạ . Thành vuốt râu , nghiêm túc nói :
- Không biết là chuyện gì mà nghiêm trọng như thế ?
Tuyết mỉm cười nói :
- Có thể xin anh Thành cất công đi một chuyến hay không ?
Ơ..Thành vuốt vuốt râu , đứng dậy , làm ra biểu hiện mời .
Tuyết đứng dậy , mỉm cười , bước ra khỏi cửa , Thành bước theo sau .
O0O...............
Trên bãi cỏ xanh mướt , ánh mặt trời chiếu xuống óng ảnh phản lại , một bóng người dùng một thanh kiếm gỗ vun vút chém , vun vút phóng trông rất bắt mắt .
Ở bên một cái cây to , bên dưới tán cây , một cô gái ngồi trong bóng râm mắt long lanh nhìn người đang vun kiếm gỗ đó . Oai quá đi à !
Phù phù ...
Người vung kiếm kia thở phù phù , thấm mệt , lấy tay vuốt mồ hôi trên trán , bước lại phía gốc cây .
Bịch !
Trực ngồi thả người xuống mặt đất một cái , Trúc ngồi kế bên . Vừa thấy Trực ngồi xuống , Trúc hí hửng ngay hỏi han :
- Trực càng ngày càng giỏi nha , giỏi quá à , Trực sắp thành đạo sĩ rồi có phải không ? Hay quá à , giỏi thật đó nha .
Trực cười cười , im lặng nhìn cô gái đang hỏi tía lia kia . Cười cười , Trực ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao kia . Cô gái vẫn cứ vui vẻ cười nói , ồn ào thế mà trong lòng Trực lại cảm thấy bình yên , dễ chịu .
HỪM !
Một tiếng rằng nhẹ trong họng phát ra , tiếng rằng của Thành ở nơi xa , đang đứng kế bên Tuyết trên một gò cao nhìn qua chổ của Trực và Trúc . Ánh mắt Thành đanh lại , Thành hiểu ý của Tuyết !
Ở một bụi cây khó thấy , khuất mờ một nhân ảnh bé nhỏ , đẹp nhưng băng giá , Châu đang ở một bụi cỏ nhìn về phía Trực , gương mặt vẫn lạnh lùng thế .
Thành nhìn thấy tất cả , Tuyết cũng thế !
Tuyết thở dài một cái nói :
- Có lẽ Tuyết cũng không cần giải thích nhiều nữa , nếu cứ tiếp tục để Trực gần gũi con bé đó thì tương lai thật sự rất khó nói .
Thành lặng im , khẽ gật đầu !
Tuyết mỉm cười , nhìn Châu ở trong bụi cây xa xa kia . Ánh mắt có chút cảm thương...
O0O.................
Buổi trưa ánh sáng le lói nơi mặt đất , hắt lên những cái nắng oi của bầu trời . Thành thong thả chấp hai tay phía sau , bước đến một căn nhà nhỏ ở nơi xa .
Đứng trước nhà , Thành cười cười nói vọng vào :
- Ông Năm Trầu có nhà đó chứ ? Thành tôi hôm nay đến thăm ông này !
Trong nhà có một tiếng vui vẻ phát ra :
- Anh thành đó à ? mời vào , mời vào , con Trúc đâu rồi ? Đi pha ấm trà ông coi .
Thành cười cười , bước vào nhà , căn nhà cũng khá đơn sơ , đồ vật đơn giản , ngổn ngang . Một đứa bé gái mười mấy tuổi , da ngăm , mắt sáng đang chạy đi dun nước pha trà . Thành liếc nhìn Trúc một cái rồi vuốt râu , đến cái bàn gỗ ngồi đối diện với ông Năm Trầu .
Thành cười cười nói :
- Đây là cháu của ông , đem về từ bên ngoài làng à ?
Ông Năm Trầu già cả , mặt nhăn nhúm một chút không nhìn ra được biểu hiện nhiều , cười nói :
- Phải thế anh Thành ạ , cũng tội cho nó , cha mẹ đều đã chết cả rồi , chiến tranh làm nên bao nhiêu là tội lỗi ông à . Khổ cho thằng con trai tôi...
Thành gương mặt tỏ vẻ đồng tình , thở dài nói :
- Thật sự là thông cảm cho ông , tôi thành thật chia buồn . Tôi không phải người dài dòng ông biết , hôm nay tôi đến để bàn với ông một việc thôi .
Ông Năm Trầu hơi giật mình , chuyện gì ? Ông Năm Trầu ngờ ngợ hỏi lại :
- Là chuyện gì mà cần đích thân anh Thành đến đây ?
Thành vuốt vuốt râu , từ từ mở miệng nói ra :
- “.....................”
Trúc ở nhà sau , vẫn đang pha ấm trà....
O0O.....................
Vút ! Vút ! Vút !
Trực thoắt ẩn thoắt hiện , liên tục dùng kiếm gỗ chém xuống khắp nơi tạo nên âm thanh xé gió .
Vút !
Lại biến mất rồi hiện ra !
Chợt ! Trực dừng lại !
Đôi mắt lại đảo một vòng xung quanh , gương mặt Trực có vẻ lo lắng , lại có vẻ chờ mòng .
Trực bước từ từ đến dưới gốc cây , ngồi xuống dưới bóng râm . Từ trong người móc ra một cái bánh ích nhỏ , cái này là Trực đem từ nhà ra ăn .
Trực cứ nhìn cái bánh ích đó mà không nói gì , ký ức cái đêm Trúc khóc đó , vẫn cứ ám ảnh tâm trí của Trực .... Không cách nào phai nhòa...
Trực lại đảo mắt một vòng nữa , cô bé đó đâu rồi ? Hôm nay sao đến trễ thế ?
Có gì đó...trống vắng trong lòng !
Ơ !
Hình dáng đó đã xuất hiện ở phía xa , Trực nhanh chóng đứng dậy , chuẩn bị nhìn cô gái chạy bịch bịch đến trước mặt mình như mọi khi .
Nhưng lần này.....sao lại đi chậm rãi như vậy ?
Có chuyện gì sao ?
Trực im lặng , đứng trong bóng râm đó , những cơn gió lượt ngang qua cái trán lấm tấm mồ hôi . Trúc cứ từ từ bước đến gần !
Một người đợi , một người đi !
Trưa nay gió nhẹ , tóc ai bay theo những giọt hờn !
Rồi cô gái cũng chậm rãi đứng trước mặt của Trực , ngước đôi mắt đã xưng mọng lên . Trái tim của Trực đập mạnh !
Có chuyện gì ? Cô bé này lại khóc à ?
- Sao thế ? Bị ông la à ?
Trực quan tâm hỏi han , Trúc cúi đầu xuống , lắc lắc đầu .
- Hay là bị người ta ăn hiếp ? Ai dám ăn hiếp Trúc , nói cho Trực biết đi .
Trúc lại lắc đầu .
- Này !
Trực kêu to , Trúc giật mình ngẩng đầu dậy nhìn Trực . Gương mặt Trực đầy lo lắng , đôi mắt mở căng ra nhìn Trúc . Trúc run run môi nói , nước mắt lại tuôn ra :
- Ngày mốt....mốt.....ức.....ngày mốt....ức......Trúc với....với ông.....ức.....đi rồi.....ức.......
- Hả ? Đi đâu ?
Trực giật mình , gương mặt lo sợ hỏi .
Trúc lấy hai tay lau lau nước mắt trên mặt nói :
- Rời ....rời khỏi làng....hức.....hức.....đến làng khác.....hu....hức.......
Trực gương mặt trở thành cứng ngắt , bổng nhiên im lặng , không biết nghĩ gì , Trực hít sâu một hơi rồi hỏi :
- Đi đến đâu ? Vì sao lại đi ?
- Hức....hức.....hức.......Trúc không biết......Trúc không biết gì cả......Trúc không muốn đi đâu......hức.....hức........
Trúc khóc òa lên , hai tay vẫn dụi mắt , cô gái không còn thấy gì trong cái mờ nhạt của nước mắt che lại .
- Trúc ơi ! Trúc ! Trúc ơi con ở đâu ? Về nhà sắp xếp đồ này ! Trúc !
Cô bé ngước cái đầu nhỏ , đầy nước mắt qua ông Năm Trầu đang kêu ở phía kia . Nhìn Trực đầy vẻ luyến tiếc rồi vẫy tay , quay người chạy đi .
Trực với tay ra , như còn muốn nếu kéo , như còn muốn nói điều gì...
Cô bé đó lại đi nhanh quá...
Trực thẩn thờ , đừng nhìn bóng lưng đó dần khuất xa , xa về nơi cách biệt , ở nơi này có người ôn nhớ lại từng kỷ niệm .
Nhanh thật ! Chuyện đã qua như mới ngày hôm qua !
Cười rồi lại khóc , bao nhiêu là chuyện !
Trực lại cứ đứng giữa đồng cỏ đó , lúc thì gương mặt trầm buồn , lúc lại cười cười bất chợt , chỉ mình Trực ở đó...
Mình Trực cười !
Một người ở lại , một người đi !
Ngày qua đi , để đêm đến , đêm lại đi , để một ngày mới lại đến .
Sáng ra , Trực vẫn bảo ba mình đi luyện kiếm . Thành thấy Trực không mảy may đau lòng vì Trúc ra đi thì rất hài lòng , con của Thành cũng không bao giờ biết buồn , không bao giờ biết khóc !
Trúc lén ông chạy lại bụi cỏ Trực luyện kiếm nhưng....Trực không có ở đây , Trực ở đâu ? Không lẽ trước khi đi Trực cũng không muốn gặp Trúc sao ?
Cô bé lại nghẹn ngào , khóc nấc lên quay về nhà .
Ngày đi , đêm đến !
Tối đó , Trực về nhà khá muộn , Thành cũng không hỏi han gì . Trực cứ cười cười như chẳng có chuyện gì !
Đợi đến lúc gặp Trực thì Thành mới bắt đầu làm cơm , luôn luôn là ăn cơm muộn hơn nhà người khác . Tối đó , một giấc một giấc ngủ say cho ngày mai đến !
Trên con đường làng , hai bên óng ả những bạt ngàn lúa chính , những con cò bay qua bay lại , trắng trắng trên nền trời xanh thẳm .
Buổi sớm , những cơn gió nắng mai về , lướt qua những kẻ tóc , những đôi mắt sầu , những chiếc là dừa nương theo cơn gió , nghiêng mình theo những đợt ùa về .
Ngày ấy , bên con đường làng thông ra ngoài cửa Hưu Lương , có một chiếc xe bò chậm rãi lăn bánh trên con đường đó .
Trên xe có đồ đạc , có một ông một cháu , đôi mắt người cháu gái dõi nhìn về nơi xa xa cuối con đường...
Như trông đợi một người chẳng đến !
Người ông đảo qua đảo lại mấy lần chốn củ , đi gấp , nên còn nhiều bè bạn chưa chào hỏi đủ . Bao năm rồi , nói đi là đi , còn bao nhiêu ngày tháng thì để lại...
Gió , vẫn thổi về nơi làng quê đó , quanh đường những con Trâu vẫn đang gặm cỏ , thong thả đợi một ngày làm việc mới . Vài người ra đồng sớm , vài người gánh hàng đi bán...
Sắp xa rồi nơi ấy....
- TRÚC ! TRÚC ƠI !
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ nơi xa , đầu Trúc ngoảnh ngay lại , một cậu bé đang chạy hối hả để cố bắt kịp chiếc xe bò , trên tay cầm một cái túi vải lớn !
Người đến cắn răng chạy theo cho kịp , chạy thật nhanh !
Ông Năm Trầu xuy một cái , con bò dừng lại , Trúc nhìn nhìn ông , ông nỡ một nụ cười hiền hậu . Trúc lại xoay lại , nhảy xuống xe , đứng đợi Trực chạy đến !
Một người đợi , một người đến !
- Trúc !
Hộc hộc....hộc....
Cậu bé thở hổn hển , đưa túi vải trên tay ra cho Trúc , Trúc lặng im cầm lấy , mở ra !
Hàng trăm con cào cào nếp bằng lá dừa nằm ngổn ngang trong bao . Hôm qua không thấy Trực là vì....
Trúc lấy thấy trên tay , chân , cổ , mặt Trực có đầy những vết sướt , những vết thương nhỏ chưa lành . Trực đã trèo bao nhiêu cây dừa vậy...
Trong lòng Trúc cảm thấy tim đập mạnh liên hồi !
Bập !
Hai tay của Trực đặt lên vai Trúc trong khi Trúc còn chưa kịp nói gì .
- Nhất định phải quay lại ! Trực sẽ đợi ! Có nghe không ?
Trực la lên trước mặt Trúc , ánh mắt mở to nhìn chằm chằm đôi mắt Trúc !
- Hức...hức.....ừ......Trúc sẽ quay lại.....
Nước mắt của cô bé con lại rơi !
Trên đường làng đó , giữa những màu vàng của lúa trổ .
Trực gương mặt hòa hoãn lại , những vẫn kèm theo một vẽ kiềm lòng , vì không nỡ chăng....
Cô bé lại lên xe , cầm theo túi cào cào chứa đầy tình cảm đó . Trực nhìn theo , vẫy tay chào....
Trúc hai hàng nước mắt vẫn lăn dài , đưa tay vẫy chào Trực !
Lại một người đợi ! Một người đi !
Đợi , đợi bao lâu có ý nghĩa gì ?
Chỉ là người , liệu có về hay chăng ?
Tôi đợi người đấy......
Nhất định phải về !
Một người ở lại ! Một người đi !