Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit : Linhxu
Beta: ss Thanh Nhã
Nữ nhân, những khi tâm tình không tốt, đều thích đi dạo phố mua sắm, hoặc là thay đổi hình tượng một chút. Đương nhiên, Nam Cung Phiêu cũng sẽ không ngoại lệ, chỉ là gần đây không có nam nhân nào ở cạnh nàng, KING liền trở thành “Nambảo mẫu” đi theo xách đồ cho nàng.
Trong khoảnh khắc khi Nam Cung Phiêu ra khỏi phòng thay đồ, toàn bộ nhân viên trong cửa hàng cùng khách nhân đều sửng sốt, nhìn chăm chú vào cô gái hồn nhiên trước mắt này.
Một đôi mắt phượng hẹp dài trong suốt sáng ngời, cái mũi tinh xảo mà thẳng thắn, hai gò má ửng hồng tự nhiên, còn có đôi môi mỏng manh hơi hé mở giống như cánh hoa anh đào, mỗi một nét đều khiến người ta cảm thấy sự hồn nhiên thiên thanh xuân tốt đẹp.
Một chiếc T-shirt dơn giản, kết hợp với một cái quần bò bình thường, cái eo thon nhỏ đáng yêu thoáng ẩn hiện, phía dưới chỉ mang một đôi giày vải bình thường. phục trang bình thường, lại ngoài ý muốn hiển lộ dáng người linh lung dễ khiến người ta hứng thú của nàng.
Nàng không phải đẹp nhất, lại làm cho người ta không nhịn được mặt đỏ tim đập, tựa như cảm giác thẹn thùng tim đập gia tốc của mối tình đầu.
KING ngồi ở trên sô pha, lam mâu nhìn chăm chú vào Nam Cung Phiêu, tràn đầy cảm giác không nói nên lời. Chỉ là thay đổi trang phục trang nhã, cư nhiên lại có thể có biến hóa lớn như vậy, nàng bây giờ với lúc trước chính là khác nhau một trời một vực.
Không thể không thừa nhận, người đẹp vì lụa, nữ nhân phải dựa vào trang điểm.
Bên cạnh, sáu nhà thiết kế đang thưởng thức tác phẩm xuất sắc của mình, nói với Nam Cung Phiêu: “Tiểu thư, nếu cô có thể chụp hình quảng cáo cho cửa hàng, tôi có thể không thu một đồng.”
“Không cần khách khí… Tính tiền, cám ơn!”
Nam Cung Phiêu đi đến bên người KING, xoa xoa chóp mũi, mỉm cười nói: ” Thế nào? Đã đi được chưa?”
“Ân.”
“chỉ ân thôi sao?”
“… Đi.”
“Anh cái loại động vật đơn bào này!”
“…”
“Tiểu thư, thẻ tín dụng của ngài! Hoan nghênh lần sau lại đến!”
Người bán hàng đem thẻ tín dụng đưa cho Nam Cung Phiêu, sau đó khom người bốn mươi lăm độ, cung kính cảm tạ khách hàng.
“Cám ơn!”
Nam Cung Phiêu lấy lại thẻ, kéo cánh tay KING rời khỏi cửa hàng…
KING cầm túi lớn túi nhỏ đi trên đường, lúc chạng vạng ở ngã tư đường người đi đường bắt đầu đông đúc dần lên, Nam Cung Phiêu tinh lệ thu hút vô số ánh mắt kinh diễm. Tựa hồ đã quen nhìn chăm chú người khác như thế này, nàng càng thêm tự hào dương khởi hạ ba, kéo tay KING tiếp tục đi.
Đột nhiên di động của Nam Cung Phiêu vang lên, nhìn lướt qua số trên màn hình, Nam Cung Phiêu lập tức bắt máy: “Lão đại, sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi như vậy?”
” Tiểu tử đáng yêu kia, vừa rồi nhìn thấy ngươi cùng một soái ca đi qua, có muốn cùng ăn bữa tối không?” trong điện thoại truyền đến tiếng nói nam tính trầm thấp, có thể cảm nhận được nụ cười tà ác của hắn.
“Khó có cơ hội được lão đại mời ăn cơm, đương nhiên rất hãnh diện, người ở nơi nào?”
“Đang cùng vương tử điện hạ của bổn quốc uống cà phê, ngay tại quán cà phê lầu một của tòa nhà phía sau ngươi.”
Nam Cung Phiêu nhìn về phía hắn nói, quả nhiên nhìn thấy lão đại ngồi ở một cái bàn cạnh tấm tường kính thủy tinh trong suốt vẫy tay với nàng.
“Lập tức đến ngay!”
Hai người trực tiếp đi vào quán cà phê, đi đến bên người lão đại, Nam Cung Phiêu mỉm cười nói: “Lão đại, đã lâu không gặp!”
Còn không quên ngắm vị vương tử điện hạ cao quý bên cạnh một chút, vương tử chính là vương tử, cho dù có giả dạng thường dân, vẫn có một loại hơi thở quý tộc.
“Tới thật đúng lúc, ngồi đi!”
Ưng mâu đảo qua KING cao lớn phía sau nàng, nghi hoặc hơi nghiêng đầu.
Nam Cung Phiêu vội vàng giải thích: “Hắn là partner của tôi.”
Lão đại lập tức lộ ra nụ mê cười người, vươn tay về phía KING, nói: “Nhĩ hảo, ta là R.”
“KING.”
Hai bàn tay nắm chặt nhau, đối mặt với nụ cười thân mật của R, mặt KING vẫn như cũ không chút thay đổi.
Tầm mắt R trở lại trên người vương tử, giải thích nói: “William điện hạ, nàng tên là Nam Cung Phiêu, là một thành viên trong công ty của ta.”
“Nga? Nam Cung Phiêu tiểu thư, hạnh ngộ.”
William nhíu mày, lộ ra một nụ cười tao nhã. Nâng bàn tay mềm mại kia lên, bạc môi hạ xuống, tặng cho nàng một cái hôn trang trọng.
“Hoan nghênh quang lâm thành phố của chúng tôi, William vương tử điện hạ!”
Hai mắt Nam Cung Phiêu tỏa sáng nhìn chăm chú vào vương tử điện hạ phong độ kia, có chút lâng lâng, không nghĩ tới một vương tử của một quốc gia, lại dùng đại lễ như thế với nàng, thực sự rất có phong độ thân sĩ.
KING nhìn động tác của bọn họ, diện mạo vương tử điện hạ này có chút tương tự với Đức Húc, chẳng lẽ là huynh đệ của Đức Húc?
R đẩy một chiếc ghế dựa ra, nhắc nhở nói: “A Phiêu, KING, ngồi xuống tán gẫu đi.”
“Đến, KING…”
“Lách cách!”
Lời còn chưa kịp nói xong, hai vòng thủy tinh bảo hộ đột nhiên bị đánh vỡ, một nam nhân cao lớn nhảy vào. Mang kính râm, mặc trang phục màu đen, vươn tay phải ra, một khẩu súng lục màu bạc nhắm thẳng vào William, khóe miệng gợi lên một nụ cười âm trầm.
Nam Cung Phiêu nhanh chóng xô đổ cái bàn, kéo William đến bên người mình, nói với KING: “KING, bảo vệ tốt điện hạ.”
Nói xong, nàng kéo ống quần bò lên, rút ra một khẩu súng lục màu bạc tinh xảo.
“Bành bành bành!”
Sát thủ bắn liền ba phát đạn về phía William, phá hỏng toàn bộ bàn ghế vướng chân. Nam Cung Phiêu và R nhanh chóng kéo William trốn ra phía sau một cây cột, mà KING lại trốn ở hướng ngược lại, ở đằng sau một cây cột khác.
“A! !” tiếng nổ vang lên, quán trong cà phê lập tức trở nên hỗn loạn, khách nhân cùng nhóm nhân viên đều ôm đầu ngồi xổm xuống, tiếp cận cửa lập tức chạy khỏi quán cà phê.
Sát thủ xoay người sang chỗ khác, đối diện với cây cột KING đang nấp. Thấy KING lẻ loi một mình, quyết định đối phó hắn trước, sau đó sẽ đi thu thập mục tiêu của hắn.
Nam Cung Phiêu thấy sát thủ thay đổi mục tiêu, lập tức quát lớn KING: “Ca, thu thập hắn!”
“Giết?”
“Nếu rảnh thì giết!”
“…”
KING cảm giác được hắn đang tới gần, lam mâu lóe ra, ném mạnh cái bàn bên cạnh về phía sát thủ. Sát thủ theo bản năng nhảy sang bên trái tránh cái bàn, chỉ là trong nháy mắt này, nghe thấy một tiếng gió “Hưu” rất nhỏ, thân ảnh cao lớn đã đứng ở trước mặt hắn.
“A!”
Sát thủ tựa hồ còn không kịp phản ứng, kinh hô một tiếng, vội vàng giơ súng lục nhắm ngay mi tâm KING. Vẫn còn chưa kịp bóp cò, KING đã kiềm trụ cánh tay hắn, nắm đấm to lớn đánh thật mạnh vào gáy hắn.
“Ba!” Sát thủ bị đánh bay ra ngoài mấy thước, miệng sùi bọt mép, toàn thân run run, chỉ chốc lát liền hôn mê.
Nam Cung Phiêu nhanh chóng nhảy ra, đá văng ra súng lục của sát thủ, R lập tức liên hệ với vệ sĩ của vương tử, đến đây xử lý sự tình.
KING vẫy vẫy cổ tay, tựa hồ dùng sức quá độ, cái nam nhân kia cho dù có tỉnh lại phỏng chừng cũng sẽ là một gã ngu ngốc.
Thân ảnh kiều nhỏ đi đến hắn bên người, bắt lấy tay hắn cẩn thận quan sát một phen: “Không có việc gì chứ?”
Lam mâu nhìn chăm chú vào nàng, lắc đầu.
“Tôi còn tưởng rằng anh tay trật khớp .”
“…”
R đỡ vương tử đi đến bên người bọn họ, gật gật đầu với KING: ” Bằng hữu của ngươi thân thủ thật không tồi.”
Nam Cung Phiêu đắc ý nhướng mày: “Đương nhiên, nếu không làm sao có thế làm nam nhân của ta được.”
“…” Mỗ KING hai má không khỏi co rút lại, lời của nàng luôn làm cho người ta hiểu lầm.
R cưng chiều vuốt vuốt mái tóc ngắn của nàng, mỉm cười nói: “Đừng đắc ý, tiểu tử kia. Mọi người dù mạnh đến thế nào cũng có nhược điểm, khiêm tốn một chút mới tốt.”
KING hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt khôn khéo của hắn, lạnh lùng nói: “Nhược điểm chính là khi chuẩn bị đánh bại đối thủ, lại nảy sinh lòng trắc ẩn.”
R bỗng dưng sửng sốt, nheo đôi mắt lại nhìn hắn, nam nhân này tựa hồ thật không tầm thường.
“Lão đại, hắn có thể gia nhập công ty sao?”
Đôi mắt R xẹt qua một tia hưng phấn, nhưng lại khôi phục rất nhanh, làm bộ kinh ngạc nói: “Nha? Chẳng lẽ KING có hứng thú làm nghề này?”
Nam Cung Phiêu kiễng chân, nắm bả vai KING, cười đến vô lại nói: “Đương nhiên! Tôi có thể kiếm tiền công gấp hai.”
“…” Mỗ nam cúi tầm mắt xuống, chăm chú nhìn nàng. Nữ nhân này trừ bỏ tiền cũng chỉ có tiền, bán hắn là chuyện sớm muộn thôi.
“Cô cái kẻ nô lệ đồng tiền này!”
“Hắn chỉ có thể làm partner của ta, ta sẽ không đem hắn tặng cho bất luận kẻ nào.”
R bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười nói: “Ngươi tiểu gia hỏa này, chỉ thích câu dẫn soái ca.”
“Thế thì sao?!”
“Ân, ta lo lắng.”
“YEAH! Nhớ rõ nha, tiền công gấp đôi, trực tiếp gửi vào thẻ của tôi là được.”
“Đi!”
“…”