Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng
  3. Chương 42 : Bắt cóc (3)
Trước /84 Sau

[Dịch]Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

Chương 42 : Bắt cóc (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit : Linhxu

Beta: meott

Bốn người ra khỏi phòng, Nam Cung Phiêu để cho KING đỡ Đức Húc, cô chạy đến phía trước két nước, bàn tay mềm đặt lên mặt kính, cẩn thận theo dõi khuôn mặt tuấn tú của hắn, cặp mắt vàng kia thật sự rất quen thuộc, đã gặp qua ở nơi nào?

“Đúng rồi! Anh là Snow!”

Nam Cung Phiêu đột nhiên nghĩ đến ánh mắt tà ác kia, tầm mắt thoảng qua cánh cửa sắt bên trong, chẳng lẽ Caligula ở trong đó?

Mặc kệ những chuyện đó, cô cầm lấy ghế dựa bên cạnh, dùng sức ném mạnh vào két nước thủy tinh, “Xoảng” làm vỡ thủy tinh, “Ào!” lập tức nước trong két nước mãnh liệt mà ra, thân thể xích lõa theo dòng nước bị đẩy ra ngoài.

Nam Cung Phiêu nhanh chóng nhổ ống nghiệm trên người hắn, lại không phát hiện miệng vết thương do ống nghiệm tạo ra đã nhanh chóng khép lại. Bàn tay mềm chạm vào cọc gỗ, bỗng dưng nhăn mi lại.

“KING, hắn… Hắn có phải ma cà rồng hay không ?”

Snow nghe thấy tên KING, cặp mắt vàng chậm rãi nhấc tới, suy yếu nhìn thân ảnh cao lớn từ xa đến gần. Một trăm năm không gặp, anh ta dường như không có gì thay đổi.

KING đưa Đức Húc cho Senke đỡ, đi đến bên người Snow, nhăn mi lại, nhìn chăm chú vào cặp mắt vàng mê người. Vươn tay nắm lấy cọc gỗ, mạnh mẽ rút ra, miệng vết thương không liền lại, huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê thảm.

KING cởi áo khoác ra, khoác lên người hắn. Lại đứng lên, cầm lấy bình thủy tinh trên bàn ném xuống đất, “Xoảng” thủy tinh bị vỡ, máu tươi hòa vào nước, mặt sàn xi măng dần dần biến thành một mảnh đỏ tươi.

Cánh tay vươn ra, mắt lam nhìn chăm chú vào Snow ngồi dưới đất, trầm thấp nói: “Ta cõng ngươi ra ngoài.”

Trước đây, bất luận hắn là tốt hay xấu, nhưng hai người đều là huyết tộc, hắn biết khi tim bị thương tổn, máu tươi sẽ chảy không ngừng, nhưng có chuyện gì thì chờ đi ra ngoài nói sau.

Mắt vàng nhìn KING chằm chằm, không nói gì, vươn tay cầm bàn tay của KING, hoài niệm cái cảm giác thân thiết này, hoài niệm cuộc sống trước kia nương tựa lẫn nhau, rất nhớ anh, thật sự rất nhớ.

KING dùng sức nhấc hắn lên, hơi hơi cong người, đặt SNOW lên lưng.

Snow nằm trên cái lưng to lớn, mắt vàng thỏa mãn nhắm lại, lộ ra một nụ cười nhẹ.

Nam Cung Phiêu chạy đến trước cánh cửa sắt, tháo khuyên tai ra, khuyên tai vốn hình chữ thập, gập hai thanh chữ thập hai bên, biến thành một cây châm rất nhỏ bằng sắt, nhét vào lỗ khóa. Xoay trái xoay phải vài lần đã mở được khóa sắt, đạp cửa đưa Caligula ra.

Nam Cung Phiêu đỡ thân thể cao lớn, lo lắng nhìn hắn: “Anh có thể đi được không?”

Caligula không nói gì, chỉ là mệt mỏi gục đầu xuống, lại nhìn cô không chớp mắt.

Thân thể cường tráng dựa vào, khiến cô ngay cả đi cũng thấy khó khăn, nhưng Caligula căn bản không định đứng đậy, để cho mình tiếp tục dựa vào cô, tra tấn cô.

Vừa đi vài bước, cửa kho hàng bị đẩy ra, vài nam nhân cao lớn đi vào, thoáng nhìn thấy két nước bị đánh vỡ, lập tức vọt đi lên, cầm sung trong tay vây chặt sáu người bọn họ.

Mắt vàng nhìn chăm chú vào người bên cạnh cô, không khí quái dị làm cho Snow nở nụ cười yếu ớt. Nữ nhân này có chút nội hàm, đối mặt với trường hợp huyết tinh như thế vẫn như cũ không hề sợ hãi, là một nhân tài.

Một nam nhân cao lớn tiến lên từng bước, giơ lên súng lục nhắm ngay tim cô, hung ác nói: “Buông bọn họ ra, ta cho cô đi ra ngoài, đối nghịch với bọn ta, cô không có lợi.”

“Được!”

Nam Cung Phiêu quyết đoán đáp ứng làm cho Caligula sửng sốt, cô thật sự là tính đem hắn cho bọn họ, đổi lấy an toàn cho mình. Nữ nhân chết tiệt! Luôn bán đứng hắn, luôn làm cho hắn thất vọng!

Con ngươi đen cúi xuống, Nam Cung Phiêu cảm giác được sự tức giận của hắn, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào, khiến người khác không tự giác an tâm.

Caligula bỗng dưng trợn to mắt, nhìn chăm chú vào nụ cười thản nhiên kia, thanh thuần, không hề lẫn tạp chất, lại có thể xua đi nỗi phiền chán cùng bất an, giống như đang nói với hắn, cô sẽ dẫn hắn đi. Trong đầu xẹt qua những ngày trước kia cùng nhau vào sinh ra tử, đối mặt với biết bao nguy hiểm, bất luận là ai bị thương, cũng đều không buông tay chạy trốn, cũng không chạy một mình.

“Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, là một nhân tài!”

Nam nhân nhìn thấy cô ra vẻ muốn buông Caligula, dần dần thu súng lục lại, mấy người bên cạnh thấy cô thức thời như thế, cũng đều mỉm cười. Nhưng những nụ cười này lọt vào mắt cô, như thế nào cũng là cười nhạo cô nhát gan sợ phiền phức, sỉ nhục cô sợ hãi vũ lực của bọn chúng.

Nam Cung Phiêu thật cẩn thận đặt Caligula xuống mặt đất, mang theo tai nghe MP3, liếc mắt nhìn KING một cái, dần dần bước xa Caligula, đi về phía mấy nam nhân.

Nháy mắt khi lướt qua mấy nam nhân này, thân ảnh kiều nhỏ đột nhiên quay đầu lại, “Hưu” rút ra chủy thủ trên đùi, không chút do dự lướt qua cổ tay phải của hắn, sắc bén, nhanh chóng, làm súng bay ra.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba nam nhân bên cạnh lập tức giơ súng về phía cô.”Đoàng đoàng đoàng” ba viên đạn từ ba phương hướng bay đến, khiến ngay cả Caligula cũng khẩn trương nhíu mày, nội tâm lạnh như băng bỗng dưng xẹt qua một tia vướng bận, lo lắng cho sự an toàn của cô.

“Oành!”

KING vung tay, một tiếng nổ vang lên, tất cả ba viên đạn đều bay chậm lại.

Thân ảnh mảnh khảnh nhanh chóng lóe ra, mặt không chút thay đổi xuyên qua khe hở giữa những viên đạn, bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh nam nhân gần nhất. Trong chớp mắt, chủy thủ vô tình xuyên qua thân thể hắn, khi rút ra, dường như muốn lôi cả nội tạng theo.

Giờ này khắc này, cô là một đặc công vĩ đại, tâm ngoan thủ lạt (tâm địa cay độc, ra tay tàn nhẫn), vì an toàn của thân chủ, không từ thủ đoạn, không thể có một chút do dự.

Thấy uy hiếp đã được giải trừ, Caligula nhẹ nhàng thở ra, mình chỉ còn lại nửa cái mạng, nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.

Thân thủ nữ nhân này vẫn nhanh nhẹn như cũ, hắn còn rỗi hơi quan tâm sao!

Nam Cung Phiêu đột nhiên nhớ tới còn có Caligula đang bị trọng thương, vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, thấy hắn không hề tức giận nằm trên mặt đất, đến cả hai mắt tượng trưng cho sự sống cũng nhắm lại, sẽ không chết đi?

Nàng vội vàng cúi người xuống, ghé tai vào ngực hắn, nghe thấy tim hắn dường như không còn đập, hơn nữa bàn tay mềm mại tiếp xúc thân thể hắn chỉ thấy lạnh như băng. Ngón tay mảnh khảnh đặt lên mũi hắn, không cảm giác có hơi thở, vội vàng bối rối.

“Làm sao bây giờ? Vừa rồi vẫn còn tốt, tại sao lại chết?”

KING rũ mắt xuống, trầm thấp nói: “A Phiêu đi đỡ Đức Húc, để cho Senke đi làm hô hấp nhân tạo.”

“…”

“Ừm.”

Senke đem cánh tay Đức Húc vắt qua bả vai A Phiêu, đang muốn khom người xuống, Caligula lập tức ngồi đậy, vội vàng đẩy miệng Senke ra: “Không cần, còn chưa có chết!”

“…”

KING liếc mắt nhìn hắn ta, giật nhẹ cánh tay A Phiêu: “Anh trai em đang đợi, về nhà nói sau.”

“Được!”

Nam Cung Phiêu mới nhớ ra mình đã mất tích hai ngày, anh trai nhất định lo lắng gần chết, vội vàng đỡ Đức Húc rời khỏi kho hàng.

Khi mọi người rời khỏi kho hàng, một bóng người người cao lớn đi ra, cầm một chiếc ly đỏ tươi trong tay, đầu ngẩng cao, đổ toàn bộ máu tươi vào miệng, nắm chặt tay, dùng một chút lực đem bóp nát ly thủy tinh.

Bạc môi phẫn nộ mím chặt, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Nam Cung Phiêu, ta nhất định khiến cô phải trả giá!”

Quảng cáo
Trước /84 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đợi Năm Nào

Copyright © 2022 - MTruyện.net