Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit : Linhxu
Beta: meott
“Nhóc con!”
Nam Cung Phiêu vừa vào cửa, Nam Cung Triết cũng bước nhanh xông lên phía trước, cao thấp đánh giá, đến khi xác định cô không có việc gì mới có thể an tâm.
Nghiệt Thần cũng đứng bên cạnh, tầm mắt dán chặt vào thân anh nhỏ nhắn, nhanh chóng thị sát một phen, nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra. Tầm mắt vừa nhìn thấy Đức Húc bên cạnh, lập tức cầm lấy điện thoại liên hệ lão đại.
Bởi vì có người ngoài ở đây, KING trực tiếp đỡ Snow lên lầu hai, Senke cũng cõng Caligula đi theo phía sau hắn. Nam Cung Phiêu cũng không ngăn cản, rất rõ ràng nhóm huyết tộc cố gắng che giấu bản chất, không muốn để cho những người khác biết thân phận bọn họ.
Chỉ chốc lát, William vương tử mang theo một đống lớn vệ sĩ, tự mình đi vào biệt thự, cảm tạ Nam Cung Phiêu đã cứu viện.
Đức Húc buông chén trà, nhìn chăm chú vào Nam Cung Phiêu, nhẹ giọng nói: “Cô không thể ở lại nơi này nữa.”
Nam Cung Phiêu dựa vào bên cạnh quầy bar nhỏ trong phòng khách, hai tay khoanh trước ngực, cúi tầm mắt xuống, nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Để tôi an bài cho cô một chỗ ở đi, ít nhất cũng tốt hơn nơi này…” Đức Húc đầu lên, đảo mắt qua bốn phía, chỗ này còn chưa to bằng bể bơi nhà hắn đâu.
Nam Cung Phiêu vươn tay ra, trầm thấp trả lời: “Anh đưa tiền mặt thêm vào chỗ thù lao của tôi là tốt rồi, những cái khác không cần phải xen vào.”
Đức Húc mặt nhăn nhíu mày, thở dài, đứng dậy: “Cô thật sự là tiền nô tiêu chuẩn.”
“Đương nhiên!”
“Được rồi, tôi sẽ đem tiền mua nhà tính chung cho cô, hy vọng lần sau có cơ hội gặp lại.”
Hai người chỉ vừa mới quen biết, nhưng trong lòng đều lưu lại ấn tượng sâu sắc với đối phương, một người sắp sửa trở thành chính khách hoàng thất, một kẻ vĩnh viễn là nữ đặc công cường hãn, địa vị cùng thân phận sẽ khiến bọn họ không có cơ hội gặp mặt lại.
“Cảm tạ trước!”
Đức Húc đi đến bên cạnh cô, vươn tay ra, Nam Cung Phiêu tiêu sái nắm lấy, cuối cùng tặng một câu: “Cô là một nhân tài, bảo trọng!”
“Ừm, anh cũng vậy!”
Cuối cùng, William gọi vệ sĩ đến đỡ Đức Húc lên trực thăng, nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự, biến mất trong bóng đêm.
Nghiệt Thần đi đến bên cạnh Nam Cung Phiêu, nhìn nhìn căn biệt thự, đề nghị: “Đức Húc nói đúng, vì an toàn của em, nơi này không thể ở lại.”
“Ừm.” Nam Cung Phiêu đồng ý gật gật đầu, tuy rằng không thích anh ta, nhưng anh ta nói quả rất đúng.
“Tôi vẫn còn có một căn nhà không ở, không bằng…”
“Cám ơn, tôi sẽ tự sắp xếp.”
“Em tìm phòng cũng sẽ tốn thời gian, tôi chỉ là đơn thuần muốn giúp giúp em.”
“Tôi không muốn có quan hệ gần gũi hơn với anh!”
“Em!”
“A Phiêu, lên đây một chút.”
Đột nhiên, KING ở lầu hai gọi cô, Nam Cung Phiêu vội vàng đi lên, thân ảnh cao lớn cúi xuống, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Có thể kiếm chút huyết tới không?”
“Sao?”
“Tốt nhất là phải tươi.”
Nam Cung Phiêu mạnh mẽ sửng sốt, nheo đôi mắt lại.
“Đương nhiên! Tôi không phải nói em, em là của tôi.”
“…”
KING vỗ vỗ bả vai của cô, quăng lại vấn đề nan giải cho cô, chui trở lại phòng. Cô quen nhiều người, hẳn là sẽ dễ dàng .
Nam Cung Phiêu cầm lấy điện thoại, tìm số của Aojie: “Này, có máu tươi không?”
“Cô gần đây đều trực tiếp như vậy nha, lấy nhiều huyết thế muốn làm giai nhân huyết tinh à?”
“Đúng vậy, muốn làm phu nhân bá tước Dracula, biết không?”
“Được! Bao giờ cô cần?”
“Tôi lập tức đến đây.”
“Ừm, tôi ở phòng trực ban.”
“OK!”
Nam Cung Phiêu đẩy cửa phòng KING ra, liếc mắt ngắm hai vị soái ca đang cởi trần trong phòng một cái, xem nhẹ dáng người to lớn, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt lam, lấy tay ngoắc ngoắc.
KING bước ra cửa, hơi nghiêng đầu, đến hỏi một tiếng cũng lười.
“Theo tôi ra ngoài lấy huyết.”
“Ừm.” KING xoay người thấp giọng nói với Senke: “Ta đi ra ngoài một chút, đừng cho người lạ đi vào.”
“Đã biết, chủ nhân!”
Cánh tay cầm lấy áo khoác bên cạnh, tay kia thì nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Nam Cung Phiêu, hai người đi xuống lầu một. Nam Cung Phiêu nói vài câu với anh mình, liền cùng KING rời khỏi biệt thự, ngồi lên xe thể thao, chạy như bay tới bệnh viện.
Trên đường, Nam Cung Phiêu nhìn sườn mặt KING, tò mò hỏi: “Snow thật là ma cà rồng sao?”
“Ừm.”
“Hắn biết anh sao?”
“Ừm.”
“Thật sự?” Nam Cung Phiêu hưng phấn xoay người sang, giật nhẹ ống tay áo hắn: “Anh bảo hắn lấy mấy bản áp phích số lượng có hạn cho tôi được chứ?”
KING liếc bộ dáng háo sắc của cô một cái, ánh mắt nhìn trở lại con đường phía trước, trầm giọng ừ một tiếng.
“Tuyệt quá nha! Tôi muốn đem toàn bộ áp phích trong phòng đều đổi thành hình của hắn.”
“Em thích hắn?”
“Không thích.”
“Vậy muốn áp phích của hắn làm gì?”
“Tôi chỉ là thích khí chất huyết tộc của hắn, không dám hứng thú với thân thể của hắn.”
“Tôi cũng là huyết tộc.”
“Anh là kẻ huyết tộc lười.”
“…” Đối với lời đánh giá hắn lười biếng này, hắn cũng công nhận không ngụy biện. Chỉ là nghe thấy A Phiêu nói thích cái loại khí chất huyết tộc của Snow, trong lòng liền không nhịn được buồn bực ngay.
Chỉ là hai nam nhân, còn phân ra cái khỉ khí chất gì? Nữ nhân, vĩnh viễn đều là động vật khó hiểu.
Đi vào bệnh viện, Nam Cung Phiêu đang muốn xuống xe, KING kéo cánh tay của cô: “Em trông xe, tôi đi lên tìm Aojie.”
“A.”
Cánh chim màu đen bỗng dưng xuất hiện, trong chớp mắt thân ảnh cao lớn đã bay vọt đến giữa không trung, hướng tới tầng cao nhất bệnh viện bay đi. Nam Cung Phiêu nhìn chăm chú vào bóng người thần bí kia, đáy lòng không khỏi dâng lên một ý bội phục.
Không thể phủ nhận, hắn là kẻ mạnh mẽ nhất cô từng gặp, lãnh khốc nhất, ma cà rồng mê người nhất, nhưng cô không để tâm những điều này. Cái khiến cho cô đắc ý là trước mắt quyền sở hữu nam nhân này là của cô, có thể muốn làm gì thì làm, ha ha!
Nhưng chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là chuyển nhà, tìm một nơi ẩn nấp thật tốt, mai danh ẩn tích một thời gian.
Nam Cung Phiêu hơi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào bầu trời đêm đầy sao, thừa dịp tìm chỗ ẩn nấp, cô còn có thể đi ra ngoài du lịch, có thể trêu chọc soái ca, nếu gặp may có thể có tình một đêm, hoàn toàn điên cuồng một phen.
“Aiz, đối tượng tình một đêm thích hợp nhất toàn thành phố chính là bọn đàn ông trong Tưởng Niệm bar, mình còn đi nơi nào tìm đây?”
Không có biện pháp, chỉ có thể tự trách mình chọn tiêu chuẩn rất cao, gặp quá nhiều soái ca cũng không phải một chuyện tốt.
Bên này, KING trực tiếp mở cửa sổ phòng trực ban tiến vào, Aojie đang đọc sách đột ngột quay đầu lại, vừa vặn chạm vào miệng KING, hai người thiếu chút nữa đã có một nụ hôn kiểu Pháp.
Phản ứng đầu tiên của mỗ nam chính là một quyền đánh qua, chỉ nghe thấy “Bốp” một tiếng, cả người Aojie dán lên tường, bên cạnh còn có vài vết nứt.
KING mới nhìn rõ thì ra là Aojie, vội vàng nhăn mi lại: “Thật có lỗi, phản ứng bản năng.”
Aojie dùng sức kéo bản thân khỏi bức tường, ảo não thấp giọng rủa: “Hoàn hảo không tổn thương mặt, nếu không con nhóc liền đem anh…… Lấy hòa bình làm trọng!” Ngữ khí trong ánh mắt chuyển biến, thật sự không dám đắc tội với ma cà rồng chỉ kể sức mạnh đã mạnh hơn mình gấp ngàn lần này.
KING ngồi ở trên bàn, cầm lấy kia cuốn sách viết về thuyết tiến hóa của nhân loại liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Có máu tươi không?”
“Có nha, tôi đưa cho anh.” Aojie vừa nói, vừa mang theo bao tay, đi vào hầm chứa đá bên cạnh, KING cầm thùng giữ nhiệt nhỏ đi theo sau.
Hai nam nhân đứng ở trước tủ lạnh, Aojie xem xét tư liệu ngày nhập máu tươi, dò hỏi: “Anh bị thương sao?”
“Không! Mới vừa gặp một huyết tộc, hắn bị thương.”
“Ai? Nói nghe một chút.”
“Snow.”
Aojie bỗng dưng dừng động tác lại, nhíu mày, thần sắc ngưng trọng: “Hắn không phải người tốt.”
KING hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hắn: “Anh biết hắn?”
“Ừm, hắn cùng anh trai hắn là hai kẻ phản bội của tộc Dracula mạnh mẽ nhất, hắn do Chân Mật thiên sứ và tộc trưởng Dracula sinh ra. Anh trai hắn thừa kế bản tính tàn bạo của tộc trưởng, bề ngoài tà ác, đem đệ đệ thiện lương phong ấn lại, biến mẫu thân thành tiêu bản, gửi vào một bức tranh nổi tiếng tên là ‘thiên sứ gãy cánh.”
“Snow Dracula…”