Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm An Nhàn nghe có người gọi tên mình vội quay lại nhìn, nhưng vì ánh đèn xung quanh quá mờ nên cô híp mắt nhìn một hồi lâu cũng không nhận ra được đó là ai.
Lâm An Nhàn tưởng mình nghe lầm, vì thế cũng không để ý đi thẳng vào siêu thị.
Quý Văn Nghêu ngồi ở trong xe nhìn cô gái ăn mặc lôi thôi đang bước vào siêu thị thì cười nhẹ, anh ta vốn tưởng rằng mình nhận sai người, không nghĩ tới khi cô gái kia nghe mình gọi quay đầu lại, anh ta lập tức liền nhận ra cô gái này quả thật chính là Lâm An Nhàn!
Xem bộ dáng này của cô không biết là cô đã lập gia đình hay chưa.
Nhưng sống khổ hay không cũng không liên quan đến anh, đối với loại người có ánh mắt thiển cận không biết nhìn xa trông rộng thì khổ cũng đáng đời.
“Văn Nghêu, tớ đã nói là đến siêu thị lớn hơn đi, vừa rồi mấy cửa hàng tiện lợi kia làm sao có bán loại rượu này chứ.”
Quý Văn Nghêu nhìn người anh em Đinh Triết cầm theo chai rượu vào trong xe cười: “Sao lại chậm vậy, đợi lát nữa cảnh sát sẽ đến phạt tiền đó.”
“Hết cách, tại quầy tính tiền có rất đồng người chờ, nghe nói cậu lại có hơn mười chiếc xe, thằng nhóc này sao cậu kiếm tiền giỏi thế? Tài sản thực của cậu bao nhiêu, hé cho anh em biết chút được không?”
“Tôi đâu gia thế đâu bối cảnh gì, bây giờ buôn bán mới thu được một số tiền, cậu lại tra hỏi dữ thế?” Quý Văn Nghêu lắc đầu bật cười.
Đinh Triết nghe xong lớn tiếng nói: “Cậu đừng hòng lừa tớ, tớ biết cậu mua hơn mười chiếc xe mới rồi cho các công trường thuê, tiền thuê này một tháng ít nhất cũng kiếm được hơn mười vạn, cậu xem tớ là người ngoài à?”
“Vậy cậu cũng mua xe rồi cho thuê đi.”
“Tôi làm gì có lắm tiền thế chứ, tiền nhà còn chưa trả hết, vợ tôi lại muốn mua xe! Người có tiền như các cậu thì tiền đối với các cậu mà nói chẳng qua chỉ là một con số mà thôi, nhưng số tiền lãi trong ngân hàng sinh ra từ số tiền ấy đủ để tiểu đám dân đen như chúng tôi xài cả đời.” Đinh Triết thở dài.
“Đừng nhắc đến tiền bạc, nếu cậu đồng ý công ty tôi sẽ hỗ trợ, không bạc đãi cậu đâu.”
“Quên đi, tôi không làm đâu. Chỗ cậu là làm ăn mua bán lớn tôi vào đó cũng chẳng biết gì, vẫn nên ngoan ngoãn ở phân xưởng nhỏ bé tôi thôi! Đúng rồi, nghe bọn Đại Hải nói, gần đây cậu đã tìm được đối tượng rồi phải không, thế nào, có xinh đẹp không?”
“Gặp mặt được hai lần, nhìn cũng không tệ.” Quý Văn Nghêu nói một cách tùy ý, cô gái kia điều kiện cũng không tồi, gia cảnh tuy rằng bình thường, nhưng anh không quan tâm mấy chuyện này, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.
“Cô ấy làm nghề gì vậy?” Đinh Triết lại hỏi.
“Giáo viên tiểu học.”
“Được, điều kiện không tồi! Tôi nói này, tuổi cậu cũng không còn nhỏ nữa,với diện mạo, nhân phẩm, thân phận như thế, con gái còn không phải xếp hàng dài đợi cậu chọn sao? Trẻ tuổi xinh đẹp lại có bằng cấp bây giờ ai cũng giống như ai, thấy vừa mắt thì được rồi Ba mẹ cậu ở nhà cũng đã sốt ruột, anh em cậu thì trừ mấy người đã ly hôn thì ly hôn không tính, cũng chỉ còn có mình cậu là chưa kết hôn thôi.” Đinh Triết khuyên Quý Văn Nghêu.
Quý Văn Nghêu cười nói: “Có phải là vì kết hôn xong nên cậu mới trở nên dong dài như thế không? Tôi mới trở vầ chưa được bao lâu, các cậu đã gộp lại thành nhóm mỗi ngày đều bàn luận về chuyện này! Yên tâm đi, tôi biết bản thân mình muốn gì mà, cô gái này điều kiện quả thật rất tốt, tính cách cũng ôn hòa, nhưng quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm.”
Hai người vừa trò chuyện vừa lái xe trở về chỗ ở của Quý Văn Nghêu, uống rượu nói chuyện phiếm.
Lâm An Nhàn ở cửa hàng ăn chút đồ vặt bên ngoài siêu thị rồi trở về, đến cổng của tiểu khu cô liền gọi điện cho Minh Hạo.
“Vợ à, chuyện gì vậy?” Phó Minh Hạo nói chuyện có chút lớn tiếng.
“Anh lại đi uống rượu nữa à, khi nào thì trở về? Em ở cửa tiểu khu chờ anh”
“Em chờ anh làm gì, anh đang cùng khách hàng bàn chuyện làm ăn, em mau về nhà đi, trễ quá không an toàn đâu, có nghe thấy không?” Phó Minh Hạo tuy uống nhiều, nhưng vẫn là biết nhớ thương vợ.
Cúp điện thoại, Lâm An Nhàn thở dài, công việc của Phó Minh Hạo cũng không dễ dàng gì, áp lực lớn thì chưa tính, bây giờ lại phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nếu đợi không được Phó Minh Hạo cô cũng đành về nhà vậy.
Vương Thu Dung thấy Lâm An Nhàn đã trở lại liền hỏi: “Minh Hạo khi nào thì trở về?”
“Dạ, anh ấy đang tiếp khách ăn uống,chắc phải chút nữa mới trở về. Mẹ, con về phòng trước.” Lâm An Nhàn nói xong liền trở về phòng ngủ, tối hôm qua ngủ không ngon giấc, bây giờ cô thực sự rất mệt mỏi.
“An Nhàn à, không phải tôi nhiều chuyện nhưng cô xem Minh Hạo ở bên ngoài xã giao vất vả như vậy, thì cô phải chờ nó về dùng bữa khuya, nấu chút canh giải rượu cho nó chứ?” Vương Thu Dung cười nói.
Lâm An Nhàn nghe xong cũng không nói gì khác chỉ gật đầu đáp ứng: “Con đã biết, mẹ. Con ở chỗ này chờ Minh Hạo trở về, mẹ trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Vương Thu Dung thấy Lâm An Nhàn đáp ứng thế này mới vừa lòng đi trở về phòng.
Lâm An Nhàn ngồi trên chiếc salon gỗ vừa xem TV vừa chờ Phó Minh Hạo, ngồi một chút liền mệt mỏi gục đầu xuống, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, mơ mơ màng màng cảm giác có người đang đẩy đẩy mình.
Mở mắt ra thấy Phó Minh Hạo, hắng giọng nói: “Anh đã về rồi, em đi làm cho anh ăn chút điểm tâm.”
Phó Minh Hạo uống không ít, đứng cũng lảo đảo: “Làm thức ăn làm gì, anh không ăn, sao em còn chưa ngủ, không phải nói đừng chờ sao, nhanh trở về ngủ đi.”
Lâm An Nhàn đứng lên giúp Phó Minh Hạo trở về phòng, vào phòng mất sức chín trâu hai hổ mới giúp anh ta đem quần áo cởi ra, Phó Minh Hạo túm Lâm An Nhàn hôn một cái, từ từ nhắm hai mắt cười ha hả: “Vợ, em rất tốt với anh.” Nói chưa hết lời liền thở khò khè ngủ.
Lâm An Nhàn nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ khuya, lại nghe tiếng ngáy thật lớn biết mình lại không thể ngủ được, vì thế đành tắt đèn nằm ở trên giường mở to mắt ngẩn người.
Một đêm không ngủ, thấy cũng đã gần năm giờ sáng, Lâm An Nhàn thấy cũng nằm không được liền rời giường đi vào toilet, lúc này cha mẹ chồng đều chưa rời giường, nếu không lại đến giành toilet với cô, có đôi khi bởi vì cô sợ muộn mà mặt cũng phải đợi đến công ty mới rửa.
Nhìn bộ dáng tiều tụy của mình trong gương, Lâm An Nhàn có chút khổ sở, cô chỉ mới 29tuổi, nhưng từ sau khi kết hôn cô không có thời gian làm đẹp, cũng không dư tiền mua quần áo cùng mỹ phẩm bảo dưỡng.
Nhưng sự thực việc cô luôn không có tinh thần như thế này, ngoài chuyện cha mẹ chồng chơi mạt chược ở bên ngoài vào lúc mình đang ngủ ra, còn có khi phải trực ca đêm, dẫn đến sáng hôm sau vì mệt mỏi dậy muộn, ba mẹ chồng cô sẽ nói gần nói xa là cô lười biếng, vốn không thể giống như khi còn con gái thong dong tự tại như ở nhà với ba với mẹ!
Chuẩn bị xong mọi thứ, trở về phòng thấy Phó Minh Hạo còn đang ngủ say, liền nhẹ nhàng mở tủ quần áo, tùy ý tìm bộ quần áo mặc vào,quần áo của cô cũng chỉ có vài món, quý nhất cũng chính là bộ đồ mua lúc kết hôn một bộ đến700, nhưng bởi vì màu sắc tươi sang nên cô không mặc nhiều, mấy món khác đều là hàng chợ rẻ tiền, dù sao thì mình cũng đã kết hôn, hơn nữa bình thường do công việc của cô cũng không có cơ hội được mặc quần áo đẹp, thôi thì tiết kiệm chút tiền, tương lai còn dùng để mua nhà.
Có thể cùng Phó Minh Hạo mua được một căn hộ, chuyển ra ngoài sống một mình, có thể nói đây là tâm nguyện lớn nhất của Lâm An Nhàn, trước khi kết hôn tuy rằng biết sẽ sống chung với ba mẹ chồng không được tiện lắm, nhưng phải có sống cùng nhau mới biết được khó khan đến mức độ nào. Mẹ chồng Vương Thu Dung cũng không phải là một người phụ nữ tầm thường, bất cứ việc gì cũng đều quản đông quản tây, lúc nói chuyện cũng không hề kiêng nể gì. Thật sự cũng không phải chỉ có Vương Thu Dung như vậy, Phó gia trừ Phó Minh Hạo có tính cách hơi đỡ một chút thì những người còn lại đều có vẻ khó ở chung, ngay cả bản thân cô, phải qua một thời gian thật lâu mới có thể thích ứng được.
Như thường ngày, Lâm An Nhàn xuống xe buýt công cộng chậm rãi đi về nhà, chưa kịp vào cửa chợt đã nghe thấy rất nhiều tiếng cười đùa phát ra từ trong nhà, lặng lẽ thở dài, lấy ra chìa khóa mở cửa.
“An Nhàn đã về rồi.” Chị hai là Phó Lệ Na cười chào hỏi với Lâm An Nhàn.
“Dạ, em mới về, mọi người ăn cơm chưa?” Lâm An Nhàn vào phòng đứng ở bên cạnh bàn mạt chược hỏi.
“Chưa đâu, làm sao có thời giờ mà ăn, đợi một lát mua chút gì ăn đi.” Chị cả Phó Lệ Giai mắt không rời bài nói.
“Nhắc tới ăn cơm tôi mới nhớ, dì của mấy đứa hôm nay mới điện thoại đến cho hay, nói là Dương Quân muốn dẫn bạn trai của cô ấy đến nhà chúng ta chơi còn muốn mời chúng ta ăn cơm. Mấy đứa nói xem, Dương Quân có bạn trai lại muốn dẫn đến nhà chúng ta để làm gì? Mẹ lấy cớ nói không thời gian, đợi vài bữa rồi hẵng nói.”
“Chuyện này mẹ không hiểu sao, không phải nói bạn trai của Dương Quân là người vừa giàu có lại đẹp trai sao, bà dì chắc chắn muốn đến khoe khoang với chúng ta đó mà. Mẹ, theo con nghĩ mẹ không nên cự tuyệt, tính cách của dì mẹ còn không biết sao, không cho bà ấy khoe khoang bà ấy sẽ không bỏ cuộc, mẹ cứ để cho dì ấy mang đến cho chúng ta xem thử, con cũng không tin anh ta tốt đến bực nào!” Phó Lệ Na đúng là muốn xem thử em họ cô ta tìm được loại người gì.
Lâm An Nhàn thấy mình cũng không nên chen miệng vào liền trở về phòng, vừa định thay quần áo chợt nghe mẹ chồng gọi mình, vì thế vội vàng đi ra ngoài.
“An Nhàn, hiện giờ chúng tôi đều không tiện tay, cô đi mua chút đồ ăn trở về, mua nhiều một chút, Minh Hạo trở về cũng phải ăn.” Vương Thu Dung nói.
Phó Lệ Giai cũng nói theo: “Mua chút thực phẩm nấu sẵn trở về là được, tôi thích ăn lỗ tai heo trộn đừng quên mua đó.”
“Vậy cũng mua thêm mấy bình rượu, khó được có đồ ăn nhắm rượu.” cha chồng- Phó Nham cũng lên tiếng.
Lâm An Nhàn đành phải trở về phòng lấy tiền mua đi mua đồ ăn.
Đi ở trên đường Lâm An Nhàn lo nghĩ, nhiều người thế này mua bao nhiêu mới đủ đây, một trăm đồng tiền chắc không đủ rồi, mình bình thường ăn uống đều tiết kiệm, nhịn ăn nhịn mặc, không nghĩ tới phải sử dụng lúc này.
Lâm An Nhàn có chút đau lòng mua đồ ăn, về đến nhà sau đó đi về phía phòng bếp đem dồ ăn để ra, sắp xếp chén dĩa bưng ra, lúc này cha mẹ chồng cùng hai cô chị cũng không đánh tiếp nữa, nhanh chóng đem bàn dọn dẹp lại, ngồi ở đàng kia nhìn Lâm An Nhàn tới tới lui lui chuẩn bị đồ ăn.
“An Nhàn, hết bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô?” Chị hai Phó Lệ Na chờ lúc Lâm An Nhàn ngồi xuống vừa ăn vừa hỏi.
“Ai, cái này có đáng bao nhiêu tiền đâu, con cùng Lệ Giai bình thường cũng giúp vợ chồng nó không ít, chẳng lẽ ăn bữa cơm còn có thể đòi tiền, toàn là người một nhà mà!” Không đợi Lâm An Nhàn lên tiếng, Vương Thu Dung liền ngăn cản.
Lâm An Nhàn thấy Phó Lệ Na vốn cũng không có ý định trả tiền chỉ là nói vậy, vì thế cười cười nói: “Mẹ nói đúng, chị cả, chị hai về nhà ăn cơm, sao có thể lấy tiền hai chị được.”
Phó Lệ Na mở cửa hàng quần áo, bình thường hay cho cô và Phó Minh Hạo lấy quần áo, nhưng khác ở chỗ là quần áo cho Minh Hạo đều là có vẻ tốt hơn, mà cho cô chỉ là đồ cặn, thừa, mà không ai them quan tâm. Nhưng dù sao cũng là tình nghĩa, dù sao người ta cũng nghĩ cho mình, Lâm An Nhàn không tính toán, chỉ là cảm thấy đồ ăn trên bàn đều là cô mua, Vương Thu Dung xem đó như là chuyện đương nhiên hay lấy long.
“Vậy cám ơn. Đúng rồi, có chừa đồ ăn cho Minh Hạo không?” Phó Lệ Giai hỏi.
“Có, mọi người yên tâm ăn đi.”
Nghe Lâm An Nhàn trả lời xong, bốn người cũng không còn ngại ngùng nữa, trừ cha chồng - Phó Nham uống vài chén rượu, ăn chút ít đồ ăn, ba người con lại ăn uống không chút lưu tình tất cả đều cuốn sạch sẽ.
Lâm An Nhàn vốn ăn cơm cũng chậm, hơn nữa cũng không thể không biết xấu hổ mà giành ăn, kết quả là ăn chưa được bao nhiêu thì đồ ăn đã không còn, lúc này Vương Thu Dung chuẩn bị tiếp tục chơi, vì thế Lâm An Nhàn đành phải đứng lên đem bát dĩa trên bàn dọn dẹp xong xuôi, cô ở phòng bếp rồi tiếp tục ăn hết nửa chén cơm còn sót lại của mình, sau đó lại đem phòng bếp đều lau chùi sạch sẽ mới đi ra.
Từ phòng bếp đi ra Lâm An Nhàn cảm thấy xương sống, thắt lau đau nhức, cô muốn trở về phòng nằm nghỉ chốc lát.
“An Nhàn à, cô đi đâu vội vậy? Lại đây ngồi một chút, tôi có việc muốn nói với cô nói.” Vương Thu Dung ngoắc kêu Lâm An Nhàn đi qua.
Lâm An Nhàn đành phải đứng ở bên cạnh bàn mạt chược chờ Vương Thu Dung giao cho công việc, bàn mạt chược bàn này đã chiếm hết chỗ rồi còn chỗ nào mà ngỗi được đây.
“Vừa rồi chị cả, chị hai cô đều khuyên tôi, tôi nghĩ cũng đúng, nhà chúng ta không thể hẹp hòi với bà ấy được, không phải bà ấy muốn khoe khoang sao? Vậy tôi sẽ cho bà ta vừa ý, mai tôi sẽ gọi điện thoại cho bà ấy hẹn thời gian, kêu Dương Quân cứ mang bạn trai cô ta đến cho chúng ta xem thử!”
Lâm An Nhàn vẫn đứng đó không lên tiếng, không biết Vương Thu Dung rốt cuộc muốn nói cái gì, theo lý thuyết chuyện này cũng đâu có liên quan đến cô.
“Tuy nhiên không biết đối phương rốt cuộc là người như thế nào, nhà chúng ta cũng không thể để cho người ta xem thường, đến lúc đó cô đem phòng ngủ dọn dẹp một chút, nhà dì cô rộng chưa đến 50 mét vuông, nhìn thấy thật chật chội, người thông minh chỉ cần nhìn thôi cũng biết nhà chúng ta hơn nhà bọn họ rồi! Chờ tôi hẹn xong thời gian cô chịu khó một chút, dù sao người tới là khách, ngày đó cô làm thêm nhiều món thức ăn, đãi khách cho tươm tất, đã biết chưa?”