Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy đồng bạn của Trình Vinh lộ ra ý lùi bước, Lý Nhạc lại trở nên càng thêm làm càn, đắc ý, trào phúng, khinh miệt trộn lẫn vào một chỗ, hình thành một biểu tình cực kỳ đáng giận, cũng đồng thời cánh tay gầy gò ra, cực kỳ khiêu khích vỗ vỗ lên trên mặt Trình Vinh, không kiêng nể gì cả.
- Nhớ kỹ, về sau thức thời một chút, chớ chọc Hoằng gia không vui.
Nói xong, Lý Nhạc hơi hơi lắc lắc đầu, bước nghênh ngang ra, mang theo các tiểu đệ lảo đảo mà rời đi, nhìn qua không có gì khác với đại ca xã hội đen cả.
Trình Vinh bị một phen nhục nhã, nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ kia của Lý Nhạc, trong bụng đã sắp bị tức vỡ ra, tuy nhiên loại phẫn nộ này lại có vẻ không biểu hiện ra được, sau lưng Lý Nhạc còn có một Dược sư làm chỗ dựa, nghĩ đến đây, trong lòng Trình Vinh liền có chút chột dạ.
Thấy Lý Nhạc mang theo đồng bạn đi càng lúc càng xa, đây là cơ hội tốt cho đám người Trình Vinh vọt vào, sửa chữa Tiêu Hoằng một trận, nhưng làm gì có ai dám?
Tuy rằng bọn họ cũng hiểu rằng tỷ lệ Tiêu Hoằng có thủ đoạn công kích là rất thấp, nhưng vạn nhất nếu có thì sao?
Nhìn lại bức màn được đóng kín, cửa phòng đóng chặt, lại khiến cho Trình Vinh sinh ra một loại cảm giác thần bí khó lường, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi ngây người trước cửa nhà Tiêu Hoằng một hồi lâu, cuối cùng Trình Vinh vẫn lựa chọn lùi bước, mang theo đồng bạn xám xịt mà ly khai.
Về phần Tiêu Hoằng ở trong nhà thì thậm chí còn không biết chuyện giữa Lý Nhạc với Trình Vinh, nếu mà biết, thì hắn cũng không quan tâm.
Giờ phút này, Tiêu Hoằng đang ngồi trước bàn viết, tỉ mỉ đọc bộ sách về Chiến Ma Văn, tuy rằng giữa Ma Văn cũng có chỗ tương tự nhau, nhưng Chiến Ma Văn cùng Ma Văn dược cũng có chỗ khác biệt, Ma Văn dược cường đại ở chỗ công năng của nó, cũng chính là chữa bệnh, Chiến Văn lại mạnh ở lực công kích, cũng chính là khía cạnh giết người.
Bình thường Chiến Văn của Ngự Đồ cấp ba có lực công kích đại khái nằm giữa khoảng 300 đến 400 điểm, nhưng mà mục tiêu của Tiêu Hoằng lại không chỉ như thế, hắn muốn chế tạo Chiến Văn càng cường đại hơn nữa.
Đọc sách suốt hai giờ, ăn xong một trái cây cuối cùng, Tiêu Hoằng chậm rãi đứng dậy, mở cửa ra.
Giờ phút này đã là buổi chiều, ánh nắng ấm áp chiếu xiên xuống, xuyên qua cánh cửa, chiếu vào trên mặt Tiêu Hoằng, cùng với phía trên bàn viết.
Mở ra cửa sổ, hút thật sâu một ngụm không khí bên ngoài, Tiêu Hoằng chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu thì toàn bộ đều là các ý tưởng về Chiến Ma Văn, bên tai quanh quẩn tiếng ca ngọt ngào của Mộ Khê Nhi như trước.
Trải qua vài phút buông lỏng, Tiêu Hoằng lại một lần nữa ngồi xuống trước bàn viết, cũng theo thói quen thò tay vào trong túi, lấy ra hai viên Ma Văn châu thần bí, bắt đầu nghiêm chỉnh lại, muốn từ bên trong chúng học được một chút gì đó.
Hiện giờ viên Ma Văn Châu màu xanh đen kia thì Tiêu Hoằng đã tương đối hiểu biết, chính là có tác dụng trong 24 tiếng sẽ khôi phục lại một lần.
Ánh nắng chiếu từ cửa sổ vào Ma Văn châu, khiến cho văn lộ màu vàng trên mặt Ma Văn châu hiện lên, có vẻ rạng rỡ sáng ngời.
- Ồ...!
Bỗng nhiên trong lúc đó, thần sắc Tiêu Hoằng đột nhiên vừa động, hơi ngẩng đầu, chỉ thấy văn lộ màu vàng của Ma Văn châu dưới ánh mặt trời thì phản xạ lên trên vách tường đối diện, hình thành một mảnh bức hình gồm các đường cong màu vàng.
Bởi vì Ma Văn châu có bề mặt lồi lên, bởi vậy quang ảnh phản xạ ra cũng được phóng đại, mà ngay bên trong quang ảnh phóng đại này, Tiêu Hoằng đột nhiên phát hiện, bên trong một đường quang ảnh màu vàng do đường cong màu vàng trong Ma Văn châu phản xạ ra, có chứa các văn lộ tinh tế, rậm rạp.
- Bên trong văn lộ có chứa văn lộ ư?
Hai mắt Tiêu Hoằng mở lớn, trên mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên và khó tin, cho tới nay, Tiêu Hoằng đã đọc qua rất nhiều bộ sách, nhưng vẫn chưa nghe nói qua về giới thiệu liên quan đến “văn trong văn” này.
Càng làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy khiếp sợ chính là, có thể trong văn lộ thật nhỏ trên Ma Văn châu, một lần nữa tạo hình ra các văn lộ rậm rạp, đây là loại tài nghệ cỡ nào a!
- Ông trời ơi...!
Tiêu Hoằng không khỏi lại lần nữa phát ra tiếng cảm thán như thế, tiếp tục quan sát, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy, bên trong văn lộ càng nhìn càng thấy huyền diệu, càng xem càng phức tạp, nhưng nếu nghĩ rộng lớn hơn một chút, bản thân Tiêu Hoằng cảm nhận được rất rõ ràng, trong văn lộ có chứa văn lộ, tuyệt đối có thể khiến cho năng lực của Ma Văn tăng lên nhiều, vận chuyển càng thêm tinh diệu hơn.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Hoằng nhìn quang ảnh trước mặt, có chút si ngốc, trong đầu thì bắt đầu suy nghĩ theo bản năng, làm thế nào để đưa những văn lộ này để sử dụng vào trong Ma Văn của mình.
Tuy nhiên, bản thân Tiêu Hoằng cũng rất rõ ràng, điều này nói dễ hơn làm, cho dù là bên trong Ma Văn do chính mình chế tác, thì văn lộ cũng phi thường nhỏ hẹp, nếu muốn ở bên trong một lần nữa điêu khắc ra Ma Văn, thì sẽ vô cùng khó khăn, nhưng bằng vào tính cách nhất quán của Tiêu Hoằng, sau khi phát hiện ra cấu tạo mới của Ma Văn châu, hắn sẽ không bỏ cuộc việc nghiên cứu nó, hơn nữa cũng muốn vận dụng nó vào trong Ma Văn của chính mình.
Ước chừng bốn tiếng, Tiêu Hoằng liền giống như một pho tượng, hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn quang ảnh trên vách tường trước mặt, mãi cho tới khi mặt trời chậm rãi xuống núi, bên trong phòng ở trở thành một mảnh u ám, quang ảnh biến mất, Tiêu Hoằng mới ho nhẹ hai tiếng.
Thông qua bốn tiếng quan sát này, Tiêu Hoằng cũng chỉ lờ mờ hiểu một nét của văn trong văn, một nét này là kết luận ban đầu của Tiêu Hoằng, có tác dụng cường hóa và dẫn đạo, không hơn không kém.
Lại một lần nữa bỏ Ma Văn châu vào trong miệng túi nhỏ của áo lót, Tiêu Hoằng liền ngửa đầu, tựa đầu đặt lưng lên trên ghế dựa, khép hờ hai mắt, một đường văn lộ được điêu khắc cẩn thận trên Ma Văn châu đã được hắn khắc thật sâu trong đầu rồi.
- Làm cách nào để ứng dụng nó vào bên trong Ma Văn của ta được đây?
Tiêu Hoằng không ngừng thì thào tự nói.
Thẳng đến bảy giờ tối, trong bụng truyền ra tiếng ục ục, cảm giác đói khát truyền đến, thì mới kéo Tiêu Hoằng từ trong trầm tư về với sự thật.
Đứng dậy mặc vào áo khoác, Tiêu Hoằng liền vội vàng chạy tới nhà ăn, bởi vì đã qua thời gian ăn cơm, bên trong nhà ăn cũ kỹ đã có rất ít người, chỉ có ba, năm lão thợ mỏ, trong tay bưng rượu nồng độ cao thấp kém, đang cụng ly, giết thời gian.
Đối với đồ ăn, Tiêu Hoằng từ trước đến nay cũng không có quá nhiều yêu cầu, gọi một đĩa thức ăn, hai cái bánh bao lớn, liền ngồi trong một góc, nhai không mục đích.
Cùng lúc với việc ăn cơm, trong đầu Tiêu Hoằng vẫn như cũ đang không ngừng suy nghĩ sự tình liên quan đến “văn trong văn”, cũng suy nghĩ làm thế nào để ứng dụng nó lên trên Ma Văn, cái bánh bao trong tay lập tức bị hắn vô thức nhấc lên giữa không trung, cứ cầm như vậy.
- Cường hóa... dẫn đạo...!
Đây là hai từ ngữ mà Tiêu Hoằng lặp lại nhiều nhất.
Tay kia thì đang cầm chiếc đũa, không ngừng chọc vào bát canh, vẽ lên trên mặt bàn có chút mốc meo, hình thành nên một bức Ma Văn khung đơn giản.
- Nhưng, làm như thế nào để có thể dung hợp hoàn mỹ hai loại văn này vào cùng một chỗ đây?
Điều này cũng là một vấn đề mà Tiêu Hoằng cực lực suy nghĩ, nó yêu cầu chẳng những phải có kỹ thuật đao rất mạnh, còn cần năng lực điều động Ngự lực cũng rất mạnh nữa, cũng chính là độ chính xác của Ngự lực, thiếu một thứ cũng không được.
Cứ như vậy, hai cái bánh bao bình thường chỉ cần vài phút là ăn xong, vậy mà Tiêu Hoằng ước chừng ăn nửa tiếng, đại bộ phận thời gian thì hắn đều dùng để suy nghĩ, suy nghĩ, tiếp tục lại suy nghĩ.
- Kệ nó, cứ mò mẫm như vậy cũng không phải là biện pháp, trở về thí nghiệm một chút là được.
Tiêu Hoằng tự nói một tiếng, quét sạch bức hình dùng nước canh vẽ lên trên bàn kia, sau đó đứng dậy, chạy như điên về nhà.
Khóa kỹ cửa nhà, Tiêu Hoằng lại một lần nữa bắt đầu công việc lu bù lên, chế tác Ma Văn dịch, cắt mài nguyên thạch, hết thảy hoàn thành xong, thì đã mất một giờ.
Lại lần nữa cầm lấy Điêu văn đao, lần này, Tiêu Hoằng dự định chế tạo ra một loại Ma Văn dược có thể giảm nhiệt, sát trùng dùng cho Ngự Đồ cấp ba, sở dĩ không có lựa chọn Chiến Văn, là bởi vì là hiện tại Tiêu Hoằng còn không có tài liệu chế tạo Chiến Văn.
Lần đầu tiên Tiêu Hoằng cũng không định trực tiếp sử dụng kỹ thuật văn trong văn, mà là chuẩn bị chế tạo trước một cái Ma Văn dược giảm nhiệt bình thường, mục đích chủ yếu chính là quen thuộc, trước hết tự mình vạch ra một ý tưởng đại khái, sau đó sẽ tiến hành theo chất lượng.
Chế tác Dược Văn bình thường, Tiêu Hoằng đã vô cùng quen thuộc, bởi vậy chế tạo cũng không có gì khó khăn, chỉ là mỗi khi điêu khắc ra một đoạn văn lộ, trong đầu lại không kìm được suy nghĩ về vấn đề liên quan tới “văn trong văn”.
Rất nhanh, đại khái chỉ dùng hơn 20 phút, một giảm nhiệt Ma Văn dược phi thường đơn giản đã được Tiêu Hoằng chế tạo ra, bởi vì cấu tạo giản dị, Ma Văn như vậy chỉ có thể sử dụng ba lượt, sau đó sẽ hoàn toàn báo hỏng.
Tuy nhiên, đây chỉ là một vật thí nghiệm, Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều để ý, hắn chủ yếu là muốn lấy nó để tiến hành luyện tập, mục đích rất đơn thuần.
Kế tiếp, điều Tiêu Hoằng phải làm chính là thử sử dụng kỹ thuật “văn trong văn”, dung nhập nó vào trong Ma Văn mình chế tác, nhưng trong lòng lại chưa có một chút ý tưởng nào cả.
Tuy rằng kỹ thuật văn trong văn chưa từng xuất hiện qua, nhưng bằng vào việc đọc rất nhiều sách Ma Văn, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được, thứ này tuyệt đối là một loại kỹ thuật phi thường huyền diệu.
Lại một lần nữa cầm lấy Điêu văn đao, bởi vì có luyện tập phía trước, lần này Tiêu Hoằng rất nhanh đã điêu khắc ra văn lộ của giảm nhiệt Ma Văn dược.
Dùng miệng nhẹ nhàng thổi một cái những mảnh vụn trên mặt Tái thạch, Tiêu Hoằng rất nhanh đã tìm được hai điểm nút của Ma Văn dược giản dị này, nơi điểm nút này chính là nơi mà Ngự lực chuyển hoán thành hình thức năng lượng khác, thường thường là chỗ biến chuyển lớn nhất giữa một cái văn lộ.
Khi trước thì Tiêu Hoằng đã phát hiện ra một nét có tác dụng cường hóa, dẫn đạo trên Ma Văn châu, chính là xuất hiện ở chỗ điểm nút này.
Tiêu Hoằng cũng rất tự mình hiểu đươc khả năng của mình, tại phần văn lộ chỗ có điểm nút, thì hắn điêu khắc hơi lớn hơn một chút, vừa lúc không tạo thành ảnh hưởng đối với Ma Văn, lại cũng lưu lại cho mình đủ không gian, để cho hắn có thể một lần nữa khắc ra một đường văn lộ nhỏ hơn trong đó.
Hít sâu mấy hơi thở, dùng hết khả năng bình phục tâm tình, Tiêu Hoằng thật cẩn thận đặt thanh tiểu mũi tù sang một bên, từ trong Điêu văn bao, lấy ra đao đầu kim, mũi đao giống như một cái kim tiêm, được sử dụng để tạo hình các văn lộ tinh tế, căn bản là không dùng đến để chế tác Ma Văn cấp Ngự Đồ, nhưng hiện tại lại có một kẻ ngoại lệ.
Nhẹ nhàng nắm chặt kim tiêm đao, chỉnh độ sáng Ma Văn quang lên mức lớn nhất, Tiêu Hoằng bắt đầu tạo ra Ma Văn cực nhỏ ở giữa đường văn lộ đã điêu khắc tốt khi nãy