Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Á, sao nàng có thể nổi lên ý nghĩ như thế? Lâm Huyền Băng lắc đầu một cái, nàng nhìn đống kì trân dị thảo trước mặt, trong lòng không khỏi vui sướng, bất quá nàng lập tức ý thức được một vấn đề, nàng làm sao có thể đem được hết số này đi? Nếu để đây nàng sợ sẽ có người ngoài xông vào cướp hết, mang hết đi thì nàng xui xẻo rồi. Nàng thầm nghĩ, tuyệt đối không thể để sự tình này phát sinh.
Nhưng mà nếu nàng đem mấy thứ này mang đi thì phải giấu ở đâu? Giấu ở Lâm gia khẳng định là không được, nhà chỉ có bốn bức tường, vừa xoay người là đã hết phòng, hơn nữa ở nơi này nàng tìm được nhiều kì trân dị bảo như thế, nàng có thể không nói rõ ràng sao? Ai sẽ tin tưởng một hài tử mười bốn tuổi không quyền, không thế, không tài, không hậu thuẩn tìm được nhiều bảo vật như vậy? Đến lúc đó không bị người có lòng tham chiếm đi, mà còn bị người nghi ngược lại.
Aizz, thế này không được, thế kia cũng không xong, nàng cảm thấy có chút chán nản.
Giờ phút này, địa ngục ma hoa nhìn Lâm Huyền Băng bộ dạng rối rắm, nhịn không được xen vào nói, “Thế nào? Những thứ này đều là thứ tốt chủ nhân bỏ thời gian lớn để tìm, ngươi định không lấy nữa sao?”
“Cái sọt nhỏ như vậy, không đựng hết được”. Lâm Huyền Băng chỉ cái sọt nhỏ ở trên đất, tùy ý nói một lý do cho ma hoa nghe.
“Không phải ngươi có hỏa tinh chi liên sao? Sao không thu những thứ này vô chứ?” Địa ngục ma hoa kỳ quái nhìn Lâm Huyền Băng, ánh mắt nó tràn đầy khó hiểu.
“Hỏa tinh chi liên?” Lâm Huyền Băng lặp lại, sau đó nàng cầm vòng cổ ma tinh màu đỏ đeo ở cổ lên, “Ngươi nói nó sao?”
“Đúng vậy, hỏa tinh chi liên tuy rằng do hỏa tinh chi thần biến thành, đối với ma pháp sư hệ hỏa không có trợ giúp gì hiệu quả, nhưng mà nó còn có một tác dụng là có thể thu nạp tất cả đồ vật cho vào trong không gian, nó là một trong thập đại thánh khí, chẳng lẽ ngươi không biết?” Địa ngục ma hoa đi theo chủ nhân trước kia đã lâu, tất nhiên là kiến thức vô cùng rộng rãi. Nó liếc mắt một cái liền nhận ra hỏa
tinh chi liên trên cổ Lâm Huyền Băng. Thánh khí có khả năng thu nạp vạn vật trên thế gian, vậy mà nàng còn sợ không đủ dùng? Bất quá nhìn bộ dạng của người này, dường như nàng không biết bản thân có được thần cấp bảo vật sao? Sao lại như thế?
“Không biết thì rất kỳ quái sao? Chẳng lẽ ngươi biết trên người ngươi có bao nhiêu sợi lông tơ?” Lâm Huyền Băng khinh thường nhìn thoáng qua địa ngục ma hoa.
Ách, địa ngục ma hoa mở to mắt nhìn những sợi lông tơ mọc chi chít trên người mình, đếm hết số đó dường như có chút không thể. Trời ạ, đóa hoa này thật sự đi đếm xem mình có bao nhiêu lông tơ, thật sự là không còn gì để nói rồi.
Lâm Huyền Băng có chút ngây ngốc nhìn địa ngục ma hoa, lấy tay gõ lên đầu nụ hoa, nhìn nó nói: “Hoa nhỏ, vật này dùng như thế nào?”
Địa ngục ma hoa lấy hai phiến lá cây ôm đầu nụ hoa, nói với Lâm Huyền Băng: “Ngươi chỉ cần nhìn vật muốn lấy, dùng ý niệm trong lòng là có thể lấy”.
Lâm Huyền Băng hiểu ý, ánh mắt nàng nhìn một đóa tuyết liên ba ngàn năm, trong lòng lẩm nhẩm thu vào. Chỉ thấy đóa tuyết liên kia bị nàng thu vào trong vòng cổ ma tinh. Vòng cổ ma tinh cũng không bởi vì có thêm đóa tuyết liên mà nặng lên. Không tệ, không tệ, thế giới này lại có thể có vật thần kỳ như vậy. Cái Lão già tóc đỏ kia, tuy rằng đùa giỡn nàng, nhưng mà lại để cho nàng một thứ tốt. Sau đó, đối với những vật còn lại nàng đều dùng ý niệm lấy hết. tất cả kì trân dị bảo đều bị nàng lấy đi không còn gì cả.
Địa ngục ma hoa nhìn căn phòng trống rỗng, nó không khỏi lấy lá cây ôm đầu mình. Aizz, nó thật không có tư cách làm người trông nhà cho chủ nhân. Nhiều năm tâm huyết thu thập bảo vật của chủ nhân đều bị nữ hài này lấy đi hết.
Ngay tại lúc địa ngục ma hoa thương tâm, Lâm Huyền Băng đã đi đến phòng kế tiếp.
Phòng này so với phòng khác có chổ khác nhau, bên trong có một giường hàn băng và một ít dụng cụ sinh hoạt, xem ra đây là nơi chủ nhân trước kia ở hằng ngày.
Lúc nàng tới gần bên giường, đột nhiên phía trên giường xuất hiện một u lan ảo ảnh.
Đó là một người mặc trường bào ma pháp màu lam, có một gương mặt như bạch ngọc, dung nhan tuấn mỹ vô song, mái tóc màu bạc đổ xuống bên tai, hắn khép
hờ ánh mắt, giữa lông mày có ấn kí hình giọt nước. Lâm Huyền Băng nhìn hắn, như thế nào cũng cảm thấy vị nam tử tuyệt sắc lãnh tình này đã gặp ở nơi nào rồi. Nàng nhìn địa ngục ma hoa bên cạnh, phát hiện nó không có gì khác thường, dường như chỉ có mình nàng mới có thể nhìn thấy ảo ảnh này, tại sao lại như vậy?
“Này, ngươi ngẩn người cái gì đấy? Đây giường chủ nhân trước kia của ta” Địa ngục ma hoa dùng cành lá cây chỉ vào cái giường.
“À, đúng rồi, chủ nhân ngươi là nam hay nữ. Dáng vẻ xinh đẹp lắm sao?” Lâm Huyền Băng đưa ánh mắt từ trên người địa ngục ma hoa chuyển qua trên giường hàn băng, phát hiện đã không nhìn thấy nam tử kia nữa.
“Đương nhiên, chủ nhân ta là mỹ nam đệ nhất yêu giới đó”. Địa ngục ma hoa tự hào nói.
“Ồ”. Lâm Huyền Băng lên tiếng.
Sau đó nàng đi qua đi lại trong phòng, phát hiện không có gì đặc biệt, vì thế nàng liền tính toán rời đi. Tại lúc đó, một bóng dáng màu bạc chạy tới trước mặt nàng.
Lâm Huyền Băng nhìn chăm chú, đây chẳng phải là tiểu ngân hồ lúc trước đánh nhau với đại xà sao.
“Này, sao tiểu gia hỏa ngươi lại trở lại?” Lâm Huyền Băng nhìn tiểu ngân hồ, cảm thấy có chút không thể tin được. Tiểu gia hỏa này không phải là không muốn làm sủng vật của nàng sao? Sao bây giờ lại chạy đến đây?
Tiểu ngân hồ nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn Lâm Huyền Băng, móng vuốt màu bạc nho nhỏ đưa về trước trêu chọc, nhìn cực kỳ đáng yêu.
“Thế nào? Đổi ý rồi à?” Lâm Huyền Băng nhìn tiểu ngân hồ, cảm thấy nó thật sự là vật nhỏ đáng yêu. Lúc này vết máu trên người nó đã biến mất, da lông khôi phục màu ngân bạch, chẳng lẽ vật nhỏ này đi ra ngoài là để tắm rửa? Lâm Huyền Băng không khỏi đưa mắt nhìn tiểu ngân hồ vài lần.
Có điều bây giờ nàng rất là vui sướng, còn ma hoa tránh phía sau nàng lại mang vẻ mặt đau khổ. Trong lòng nó nghĩ, không phải chứ? Con ngân hồ này thật sự muốn đi theo nữ hài kia chứ? Vậy nó thì sao?Nó phải làm sao bây giờ?
Tiểu ngân hồ nhìn Lâm Huyền Băng, sau đó gật gật đầu với nàng.
“Lại đây”. Lâm Huyền Băng nhìn về phía tiểu ngân hồ phất tay.
Tiểu ngân hồ không chút do dự vọt tới trên cánh tay nàng, sau đó dọc theo cánh tay của nàng nhảy lên vai.