Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
đệ nhất quyển
đệ thập nhị chương
Ma Pháp Toàn Tài (thượng)
Tác giả : Tử Dạ Khô Đăng
Dịch giả : Giang Hoài Ngọc
Hôm nay là ngày tốt nhất trong đời Giác Phi cho đến bây giờ. Không chỉ bằng thật lực bản thân đả bại Đông Nam, càng nhân đó khiến các bạn đồng học thay đổi cách nhìn với hắn. Không tưởng rằng sau khi từ trường về, bạn đồng học ngày thường không xem bản thân vào mắt lại dùng ánh mắt kính bội nhìn hắn. Giác Phi trong lòng sảng khoái a ! Cuối cùng cũng mở mày mở mặt rồi ! Giác Phi còn nhớ Phỉ Phỉ muốn cùng hắn ra về, nói muốn cáo tố hắn một bí mật ! Đáng tiếc chuyện ở chỗ Tần lão bản chưa xử lý xong, tin chắc khi về nhà sẽ bị mắng, Giác Phi đành bỏ qua cơ hội cùng Phỉ Phỉ đi dạo.
- Hắc hắc, hôm nay thật sự … sảng khoái !
Giác Phi cười a a, vừa chạy vừa nhảy hướng đến “tiểu đảo đại tửu lâu”, trong miệng còn lẩm bẩm ca khúc, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
- Tần lão bản, sinh ý ra làm sao a ?
Vừa bước vào cửa Giác Phi đã nhìn thấy Tần lão bản : “bất quản thế nào quyền chủ động nói ta phải nắm chắc”, Giác Phi thầm nghĩ.
- Con thỏ nhỏ ngươi lại đến rồi ? Lần trước hại ta mất mấy bình hảo tửu !
Tần lão bản nét mặt không cao hứng. Vừa nghe chỉ là mất mấy bình rượu, Giác Phi liền yên tâm.
- Hắc hắc, Tần lão bản a, sinh ý này của lão còn để ý đến mấy bình rượu đó sao, đúng không ? Để sau khi về nhà ta nói với ba ba ta, sau này bảo bằng hữu của ông ấy đến chỗ lão mua rượu.
Lão ba của Giác Phi, Tần lão bản biết rất rõ, thật sự gọi là hải lường a ! (đại ý bụng to như biển). Làm người hào sảng, bằng hữu rất nhiều, tối chủ yếu đích thị bằng hữu của ông ta đều là hạng không uống rượu không ăn được cơm.
- Hắc hắc, Giác Phi a, ngươi nói phải giữ lời nha. Đừng đùa giỡn tao lão đầu tử ta.
Tần lão bản thái độ xoay chuyển 180 độ. Nhìn thấy Tần lão bản vui vẻ, Giác Phi biết chuyện đó đã không còn là vấn đề lớn, tảng đá trong lòng đã rơi xuống.
- Sao có thể thế ? Ta lừa ai cũng không dám lừa Tần lão bản, tại đây ai không biết Tần lão bản là người giàu nhất tiểu đảo chúng ta a ?
- A a, cái gì mà giàu nhất, những người có tiền rất nhiều a.
Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
- Yên tâm đi, ta đã nói là sẽ giữ lời. Lão xem, hiện tại ta mua của lão 4 bình rượu, có ý tứ chứ ?
Mặc dù không vì chuyện Tần lão bản mà tìm ma pháp lão đầu, nhưng Giác Phi thấy cần giữ lời hứa với ma pháp lão đầu, không phải hắn thật sự muốn giữ chữ tín, mà là vì hiện tại hắn biết ma pháp đối hắn mà nói rất là trọng yếu. Học ma pháp nhiều một chút thì mua mấy bình rượu cũng đáng giá mà.
Cố nén đau lòng bỏ tiền ra mua mấy bình rượu, sau khi hỏi thăm chỗ ở của lão đầu, Giác Phi chỉnh trang đầu tóc, đi lên trên lầu.
…
- Lão gia gia, ta mang rượu tới cho lão đây.
Sau khi gõ cửa, Giác Phi bắt đầu làm ra vẻ con cháu. Tao lão đầu hôm nay tự hồ có chút khác lạ.
- Giác Phi Dạ hả ? Sang đây, đến chỗ ta. Có biết hôm qua ta vì chuyện gì mà bảo ngươi hôm nay đến tìm ta không ?
- Còn không phải vì 4 bình rượu sao.
Giác Phi trong lòng thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt lộ ra dáng vẻ thuần chân :
- Vì chuyện gì vậy gia gia ? Ta không biết.
- Là vì, ta còn chưa cáo tố với ngươi ta là ai.
Lão đầu liếc mắt ra hiệu Giác Phi đưa rượu sang.
- Qua đây, ngươi ngồi bên cạnh ta. Ta bản danh gọi là Hạo Tư Khả, là một trong số ít cao cấp ma pháp sư của Ai Nhĩ Đức Đế Quốc, lần này đến Á Lạp cổ quốc là phụng mạng chỉ đạo kiến thiết ma pháp học viện. Ma pháp học viện hiện tại đều đã làm gần xong, ma pháp giáo sư giảng dạy cũng đã vào quỹ đạo, vì thế ta mới nghĩ ra ngoài thay đổi không khí, không tưởng rằng mấy ngày trước lại gặp một đám quan binh vận chuyển binh khí, rồi đi theo bọn họ đến tiểu đảo này.
Giác Phi chỉ biết cười phụ họa theo, cao cấp ma pháp sư những lời nói đó đương nhiên hắn không tin nhiều. Bất quá không quan hệ, chỉ cần tao lão đầu dạy thêm hắn mấy chiêu ma pháp, bảo hắn gọi tao lão đầu là quốc vương hắn đều nguyện ý.
- Cũng có thể là thiên ý, đột nhiên khiến ta tại tiểu đảo này gặp được ngươi. Cho ta biết, ngươi có nguyện ý theo ta học ma pháp ?
Hạo Tư Khả khích động hỏi.
- Đi theo lão, có nên không đây ?
Giác Phi thầm nghĩ, hắn không muốn chạy đến cái gì “Ai Nhĩ Đắc” đế quốc.
- Gia gia, ta còn chưa tốt nghiệp. A a, Ngài hiện tại dạy ta không được sao ?
- Không muốn đi ? Ngươi có biết bao nhiêu người muốn làm đệ tử ta không ?
Hạo Tư Khả tức giận quát, nhưng rồi lại nghĩ :
- Thiên tài dù sao cũng rất ít, nhẫn nại một chút, tính ra cũng nên lừa hắn để hắn đi theo ta.
- Hiện tại dạy ngươi cũng được, nhưng ngươi trong chốc lát học được bao nhiêu ?
Kế mưu của tao lão đầu bắt đầu.
- Đi, ta sẽ dạy ngươi hỏa hệ trung cấp ma pháp - hỏa tường thuật.
- Thật à ?
Giác Phi hai mắt sáng ngời, nghĩ đến hỏa hệ sơ cấp ma pháp tiểu hỏa cầu oai lực đã lớn như thế, hắn hưng phấn không ít.
- Đi, cùng ta ra ngoài kia.
Tao lão đầu cắp Giác Phi từ cửa sổ bay ra ngoài, không phải nói lão là lão ngoan đồng, vì lão không chịu đi cầu thang, mà vì muốn ra thêm một pháp mã để dẫn dụ Giác Phi đi theo lão.
Nhìn thấy biểu tình Giác Phi, tao lão đầu đã biết pháp mã này phóng đúng rồi.